Tô Đào đột nhiên có chút tò mò là câu hỏi gì, thế nhưng còn có thể làm tổn thương thắt lưng Tôn lão sư.
"Vui lòng cho tôi biết câu hỏi của chú."
"Trước thật lòng hay là đại mạo hiểm?"
Tô Đào không nghe rõ, "Cái gì?"
Chú thôn dân từ phía sau cầm hai cái ống thăm đi ra, Tô Đào lúc này mới phát hiện vừa rồi hắn đặt ở bên chân, trong ống chứa đầy ký.
Hai cái ống thăm đều đến mô phỏng hình dáng ống thăm tính quẻ trên đường phố thời xưa, ngay cả tăm trúc bên trong cũng vậy.
Ông chú lắc lắc, "Rút cái nào?"
Lâm Cảnh cùng Tô Đào liếc nhau một cái, sau đó nói: "Rút thì có cách nói gì không?"
Ông chú nâng tay trái lên, "Đại mạo hiểm."
Sau đó ngay sau đó lại giơ tay phải lên, "Nói thật."
"Vậy chọn nói thật?" Ánh mắt Tô Đào hỏi thăm nhìn về phía Lâm Cảnh, anh tự nhiên là gật đầu đồng ý.
Tô Đào tiện tay rút một cái. "Cô ấy rút thăm, cậu trả lời."
Ông chú chỉ vào Lâm Cảnh.
Tô Đào cúi đầu đọc ký, có thể là vì phong cách ký tên tương tự nhau, chữ ký sử dụng khải thư.
Câu hỏi này. "......"
Còn chưa nói ra ký tên đã hơi đỏ mặt trước.
"Cái gì?" Lâm Cảnh mỉm cười nhìn cô.
Tô Đào mím môi dưới, nhìn chữ trên tăm trúc, biểu tình có chút khó nói thành lời, nếu như không phải đã xác định tâm ý của anh, vấn đề này cô có thể không hề có áp lực tâm lý hỏi ra, nhưng hiện tại.
Tô Đào rối rắm mấy giây, mới ngượng ngùng hỏi ra.
"Anh có người nào thích không?"
Vấn đề vừa nảy sinh, Lâm Cảnh bỗng nhiên cúi đầu, mặt mày khẽ cười ra tiếng, một lúc lâu sau, lại ngẩng đầu nhìn cô, thu liễm nụ cười, nhìn vào đáy mắt cô, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc. "Có."
Biết chữ này chứa đựng cái gì, chợt lòng tê dại, Tô Đào thiếu chút nữa lại lún vào, nghĩ đến còn có ống kính, hơi có chút bối rối bỏ chữ ký vào ống ký.
Ông chú: "......" Coa thể không cần bỏ vào, bên trong còn có rất nhiều.
Không dám nhìn vào mắt Lâm Cảnh nữa, đợi mấy giây cũng không nghe thấy đạo diễn đọc điểm, Tô Đào nghi hoặc nghiêng đầu với đạo diễn, ý tứ đó tôi tích lũy.
Vẻ mặt nghi hoặc giống như đạo diễn quay phim.
Hình ảnh im lặng trong hai giây.
Vừa nghe ông chua nói, "Còn có một cái ống thăm chưa rút này."
"......"
Làm thế nào điều này không giống như những lời thật lòng mà cô đã chơi.
Tô Đào: "Không phải là hai chọn một sao?"
Ông chú nào biết trò chơi này là hai chọn một, hắn đều nghe tổ tiết mục, hai tay lắc lư trái phải, tăm trúc ở trong ống tăm va chạm phát ra âm thanh, chỉ nghe thấy thanh âm ngây thơ của ông chú, "Không nói hai chọn một a, đều phải rút."
Đại mạo hiểm cũng phải rút.
Vừa rồi là Tô Đào rút ra, cho nên ông chú đương nhiên đem ống ký viết đại mạo hiểm đưa tới trước mắt Lâm Cảnh.
Lúc Lâm Cảnh xuống tay rút thăm, thanh âm của Tôn Thạch ở một bên sâu kín truyền đến, "Đứa nhoe vẫn còn quá trẻ."
Vương Linh tiếp lời, "Đừng bao giờ nghi ngờ tổ làm chương trình sâu đến mức nào."
Đây là những kinh nghiệm rưng rưng nước mắt.
Vương Linh: "Lâm Cảnh, cậu rút cái gì."
Tổ của họ chính là thua trong cuộc phiêu lưu lớn.
"Ôm, xoay vòng vòng", cúi đầu nhìn chữ ký, Lâm Cảnh một tay nắm lấy phần dưới của chữ ký, tay kia vuốt ve mấy chữ trên văn bản ký
. "So với cái kia của chúng ta dễ dàng hơn nhiều, vừa rồi chú rút chính là, công chúa ôm sâu ngồi xổm ba cái."
Tôn Thạch nói xong xoa xoa hai cái trên thắt lưng mình, vừa rồi hắn vừa rồi liền lắc thắt lưng, còn thiếu chút nữa ném Vương Linh ra ngoài, may mắn đạo diễn ở bên cạnh hỗ trợ ổn định.