Ngón tay anh đè lên chính là Tô Đào là người đầu tiên nghĩ ra.
Lâm Cảnh nhìn Tô Đào, nói: "Anh vẫn luôn nghĩ về em."
Theo bản năng, Tô Đào nhận lấy.
"Khi chân trời góc đất có nghèo, chỉ có tương tư vô tận."
Ý cười trong mắt Lâm Cảnh càng sâu, nhẹ nhàng đáp một tiếng. "Ừm."
Tô Đào không được tự nhiên mở mắt ra, nhìn mấy tấm thẻ đề trên bàn, đã trả lời ra hai cái, Thời Hàn phụ trách viết lên trên.
"Còn cái này thì sao? Cái này là gì?", Thời Hà kẹp ở giữa ngón tay, "Vẽ một vòng tròn nguyền rủa ngươi." Đây cũng là một bài thơ?"
Trong bụng anh ít mực, vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách dùng cổ văn biểu đạt như thế nào.
"Hoạ địa vi lao, chúc nhĩ trường miên.*", Tô Đào nói, cô đã tìm ra một số quy luật, rất nhiều đều là trước kia cô nhìn thấy trên mạng, lúc đầu cô chỉ nghĩ đến một số câu của nhà thơ, cho nên mới không có lần đầu tiên liền trả lời.
Dịch: Mặt đất là nhà tù, chúc ngươi an nghỉ.
"May mà có cậu ở đây, nếu không hai chúng ta phải làm sao bây giờ" Ánh mắt Thời Hàn tìm kiếm đồng ý nhìn về phía Lâm Cảnh, người sau trịnh trọng gật gật đầu.
"Cái này thật thú vị!" Tô Đào cầm lấy một tấm thẻ đề tài, cười đọc ra, "Ngươi sao lại không lên trời?"
"Cái này mình biết!!" Thời Hàn vỗ bàn một cái, thế kéo núi hề khí cái thế rất hữu lực, "Các hạ sao không thừa gió nổi, phù diêu thẳng lên cửu vạn lý.*"
Dịch: Các người sao không thuận gió nổi, lên như diều gặp gió chín vạn dặm.
Anh thường lướt Internet.
Tô Đào: "Thần tượng này, gánh nặng của cậu đã giảm."
Thời Hàn bộ dạng bị đả kích sâu sắc, "Phiền bạn cùng bàn giúp ta nhặt lên, ta cảm thấy còn có thể dùng được."
Tô Đào phốc phì cười một tiếng.
Tiếp tục trả lời câu hỏi, vấp ngã ngược lại đều trả lời ra.
Thời Hàn cuối cùng hạ xuống, cửa đã bị đẩy ra.
"Đồ chơi này các người có thể trả lời không?"
Một tổ hai tổ đều tới, trong tay cầm rất nhiều thẻ đề tài, rất rõ ràng bọn họ tìm được nhiều hơn tổ ba.
Người nói chuyện là một nhóm khách mời cố định Dương Đông, diễn viên trẻ thực lực. Trong giọng nói lộ ra sự ghét bỏ nồng đậm.
"Rất đơn giản, chúng tôi đều trả lời xong.", thời hàn không lúc nào không phô trương.
"Đều trả lời xong!!"
"Lợi hại như vậy."
"Mơ à."
Nghe anh nói như vậy, người trong một tổ hai đều không tin, bọn họ tìm thẻ tìm được nhanh, nhưng để cho việc dịch câu trên sang văn xưa còn khó hơn cả đêm.
Bọn họ cũng không biết văn chữ Hán xưa, dịch ra đâu ra a!
Lâm Cảnh đứng ở bên cạnh, đem tấm thiệp trên bàn cho bọn họ xem, "Không phải mơ."
Tất cả mọi người đi ngang qua xem, Hàn Thần cầm lấy một tấm trong đó, phát hiện đúng là đã trả lời xong, hơn nữa đọc cũng giống như ý tứ kia.
Một số người hỏi: "Làm sao mà trả lời được vậy?"
Thời Hàn nhếch môi cười, ôm lấy cổ Tô Đào kéo về phía trước, "Đều là công lao của bạn cùng bàn của tôi."
Tô Đào cười miễn cưỡng, con hàng này ngoại trừ tuổi tác cùng công việc làm ăn, những năm này không có quan hệ gì với anh, trên con đường đồ cũ càng ngày càng chạy xa.
Lâm Cảnh kịp thời giải cứu cô, thả cô ra khỏi móng vuốt của Thời Hàn.
"Chú ý ảnh hưởng, cậu là thần tượng.", Lâm Cảnh nửa đùa nửa thật nói.
"Sư ca, đó là bạn cùng bàn em ghét bỏ ba năm, fan của em đều biết." Hai người bọn họ muốn có cái gì đã sớm có, hơn nữa Đào Tử đánh như vậy anh cũng không dám có tâm tư gì với cô a!
Anh chỉ coi cô như một thằng đàn ông mà thôi.
Sư ca hôm nay có chút khác thường a.
Hồi tưởng lại một chút hôm nay anh và Tô Đào ở chung, tự nhiên biết bao, còn giơ cao, hai người từ khi nào quen biết như vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, có vấn đề.
Lâm Cảnh đặc biệt muốn bịt miệng cậu ta lại lại, fan của cậu không ngại có quan hệ gì với cậu ta, nhưng anh để ý!
Rất bận tâm.
Tô Đào đặc biệt muốn trợn trắng mắt, nhưng nhịn xuống, "Là mình ghét bỏ cậu ba năm."
Làm ngược lại được chứ?