Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt

Chương 12




Editor: Trà Xanh Kem Sữa

_______________________________

Khu bình luận cũng vì sự hóm hỉnh của Dân Công Meo mà ha ha cười to, Dân Công Meo cùng Chanh Tâm điện ảnh là hai weibo cao thấp đối lập. Hành động của Chanh Tâm điện ảnh vẫn là quá khó coi đi, mua thủy quân đen (được sử dụng như một động từ) người khác đồng thời tôn mình lên, hơn nữa ngôn từ lại vô cùng cực đoan, quá khích. Thật ra, Sở Du rất hiểu đối phương, đoán chừng là cảm thấy tốc độ hút fans của cô khá nhanh, chỉ cần bắt chước theo thì có thể nâng cấp tài khoản như vậy.

Con người, chính là luôn cảm thấy mọi chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ khi thực sự bắt tay vào làm thì mới hiểu được có bao nhiêu khó khăn đằng sau đó.

Hai tuần sau, Chanh Tâm điện ảnh hoàn toàn thất thủ, các khu bình luận cơ bản đều bị fans của Dân Công Meo chiếm lĩnh. Người ái mộ Sở Du vẫn tiếp tục tăng, trận đại chiến này ngược lại còn giúp cô hấp dẫn được nhiều người. Trước kia mọi người đều là tùy ý lướt qua, bây giờ đặt 2 weibo lên so sánh mới phát hiện nội dung của Dân Công Meo có chất lượng cao như thế nào.

Lại qua hai ngày, Chanh Tâm điện ảnh hoàn toàn không đăng trạng thái nữa, coi như là từ bỏ phản kháng. Bất kể phát nội dung gì, Sở Du cũng sẽ viết, càng ưu tú hơn, phương thức này, tính đả kích đặc biệt cao. Sở Du thấy Chanh Tâm bỏ cuộc thì cô cũng không cố tình viết bài nghiền ép nữa, lại có thể từ từ thả các bài đề cử điện ảnh mà trước kia góp nhặt cùng với các các clip handmade.

Weibo của Dân Công Meo khôi phục bình thường, Chanh Tâm điện ảnh cũng không xuất hiện nữa, khu bình luận lại trở về sôi nổi.

[Cự Giải sun: Miêu, tui chỉ thích cùng cô, cùng nhau xây dựng xã hội này *doge*]

[Phong thì thốn thốn: Chanh Tâm mua nhiều người hâm mộ như vậy, giờ nói không cần là không cần, đúng là bạo tay *gặp lại*]

[Tiểu khả ái nhà Tần sinh: Chanh Tâm điện ảnh đen Dân Công Miêu chỉ có 200 fans thật, hắn có thể chỉ có 2 người đi, đau lòng *doge*]

Chanh Tâm mặc dù không phát weibo nữa những vẫn nhắn tin riêng cho Sở Du một đống lời lẽ thô tục, đại ý nói cô là người vô sỉ cãi cùn, ăn cắp bản quyền, chép lại nội dung weibo của nó. Sở Du nhíu này, ngay cả hứng thú tranh cãi cũng không có, trực tiếp đem đối phương bỏ vào danh sách đen. Thời gian của cô vô cùng quý giá, không phải để phụng bồi hạng người thấp kém như vậy, ai chép của ai nhìn qua có thể thấy ngay.

Khói súng weibo sau khi kết thúc, Sở Du cũng hoàn toàn tập trung vào việc học cho kỳ thi tháng sắp tới.

Thời tiết ngày càng nóng, Sở Du chuyển sang mặc áo đồng phục ngắn tay. Thi tháng đến gần, không khí trong khoa Văn vô cùng nghiêm túc, bạn học cùng lớp ai cũng đầu có cảm giác cấp bách, trừ một người. Cô Ngô dạy số học đứng trên bục giảng, nhìn về phía Bồ Tử Hạo, cau mày, "Bồ Tử Hạo, em không chép bài sao?"

"Cô, em quên mang bút." Bồ Tử Hạo giang tay, biểu tình vô tội.

"Vậy sao em không đem bản thân bỏ quên ở nhà luôn đi?" Cô Ngô lên tiếng khiển trách, "Không mang thì không biết mượn bạn bên cạnh à? Em định cả ngày hôm nay sẽ không học không học không chép bài?"

Bồ Tử Hạo chậm rãi khoan thai quay sang Sở Du, Sở Du khẽ thở dài, từ trong hộp lấy ra một cây bút đưa cho hắn. Cô Ngô nhìn dáng vẻ chậm chạp của hắn cau mày, cuối cũng vẫn cố nén giận dữ, tiếp tục giảng bài. Chuông tan học vang lên, cô Ngô đóng sách lại, lạnh lùng nói, "Bồ Tử Hạo, em đến phòng làm việc với tôi."

Vốn đang giải lao ồn ào thì lớp học đột nhiên an tĩnh lại, mọi người mắt nhìn Bồ Tử Hạo đứng lên, đi theo cô Ngô rời khỏi phòng học. Trần Huyên nhíu mày, quay sang Sở Du cảm khái nói, "Bồ Tử Hạo kì này chết chắc, gần đây các thầy cô đều có ý kiến với hắn, lần này lại bị cô Ngô mang đi."

Thầy Trương cùng lắm chỉ là lải nhải, nhưng cô Ngô thì khác, tính khí vô cùng nóng nảy, lực sát thương hoàn toàn bỏ xa.

Sở Du có chút nghi ngờ, "Hắn rốt cuộc vì sao không chịu học a?" Bồ Tử Hạo đối với chuyện học hoàn toàn không có cảm giác, mỗi ngày đều phiêu phiêu như vậy, thoáng chốc đem một ngày học trôi qua.

Trần Huyên nhún nhún vai, "Tớ làm sao biết được, có điều nghe Lô Chí Thanh nói, lúc còn học sơ trung, Bồ tử Hạo còn bết bát hơn, không chỉ thành tích tệ, người còn siêu cấp u ám... Các cậu lúc sơ trung không phải cùng học ở Bát Trung¹ sao? Cậu còn hỏi mình?"

¹nguyên văn là 八中, hán việt: Bát Trung, theo mình tìm hiểu thì đó là tên ngắn gọn của một ngôi trường có tên đầy đủ là trường trung học đệ nhất cấp 8 ở Bắc Kinh, một trường trung học công lập của Bắc Kinh, được sáng lập vào năm 1921. Nếu không phải hay sai sót thì mong mọi người góp ý.

Sở Du dở khóc dở cười nói, "Bọn họ lúc sơ trung cũng học ở Bát Trung sao? Tớ thật sự không biết nha, hồi sơ trung có rất nhiều lớp như vậy..."

Lúc Sở Du học sơ trung, cả một khóa có tất cả là 10 lớp, mỗi lớp 30 40 người, các phòng học gộp lại chiếm 2 3 tầng. Nếu không phải học chung một tần thì bình thường rất ít cơ hội gặp mặt, vì vậy cô cơ bản cũng không biết mặt của người lớp khác.

"Cậu là đồ mù mặt²." Trần Huyên khá rõ tật xấu của Sở Du, cô không cảm thấy hứng thú với đề tài này, chuyển sang nhắc đến vấn đề dạo này mình vẫn một mực suy nghĩ, "Cậu có định tham gia kì ngoại khóa sắp tới không? Nếu đi thì chúng ta có thể ở chung với nhau mấy hôm rồi."

²mù mặt: không giỏi nhận diện, nhớ mặt của người khác

Sở Du sửng sốt một chút, "Sắp tới kì ngoại khóa rồi sao?" Cô còn nhớ hồi cao trung, đến lần khoa Văn tổ chức ngoại khóa, mọi người trong lớp cơ bản đều đi hết. Mọi người cùng với thầy cô sẽ cùng nhau đi đến một địa điểm nào đó khảo sát, học tập, du lịch.

Trần Huyên hứng chí bừng bừng nói, "Nhất định sắp tới sẽ đưa thông báo, lúc nộp bài tập cho thầy tớ đã nghe được đấy. Nếu không đi An Huy, thì sẽ đi Thiểm Tây." Ngoại khóa so với chơi xuân thu vị hơn rất nhiều, dù sao cũng là đi đến vùng khác, cả lớp cùng đi lại rất ý nghĩa, mọi người trong lớp không ít người mong đợi từ lâu.

Sở Du nhớ là ban đầu định đi An Huy, cả lớp bọn họ ngồi chung tàu cao tốc, cùng nhau xem qua không ít phong cảnh, một đoạn hồi ức đẹp. Hiện tại, cô nghe giọng nói hưng phấn của Trần Huyên, cũng hơi động tâm, "Có."

Giờ nghỉ trưa, thầy Trương chủ nhiệm lớp quả nhiên thông báo về chuyện ngoại khóa, yêu cầu mọi người về nhà hỏi xin phép phụ huynh. Cả lớp vang lên trận hoan hô, thầy Trương cười cười, nhắc nhở "Các em cũng đừng quên, kỳ thi định kỳ hàng tháng phải xong rồi mới tính đến chuyện ngoại khóa đấy."

Phía dưới truyền đến tiếng than thở nho nhỏ, thầy làm bộ như không nghe thấy, lại nhịn không được dặn dò, "Ngày mai các em nhớ nộp lại giấy xác nhận, xem kỹ chi phí được ghi trên đó. Nhà trường sẽ liên hệ với các công ty du lịch đáng tin, thầy cô cũng sẽ đến nơi để khảo sát, nếu như bố mẹ không yên tâm thì có thể gọi điện thoại cho thầy để hỏi cặn kẽ."

"Hiện tại quyết định đi An Huy, mọi người đều biết ngoại khóa là hoạt động hằng năm của khoa Văn. Sau khi đến nơi, mỗi người không phải chỉ có chơi, mấu chốt là quan sát, học tập, cái gọi là "đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường"..." Thầy Trương không nhịn được, lải nhải một hồi lại một hồi.

Bạn học phía dưới không kìm được bàn tán rộn ràng, thầy Trương ổn định lại trật tự, bổ sung, "Em nào không muốn tham gia thì ngay mai cũng phải nộp lại giấy xác nhận, các thầy cô sẽ giao bài tập trong những ngày nghỉ do ngoại khóa, ở nhà hoàn thành hết là được."

Đương nhiên không mấy người muốn làm bài tập, ngoại trừ các cá nhân ba mẹ không cho phép thì ai cũng hào hứng thảo luận. Giữa lúc bầu không khí sôi nổi, thầy Trương tạt một gáo nước lạnh, gõ một cái, " Bồ Tử Hạo, nhớ lời thầy và cô Ngô nói lúc sáng, nếu em còn tiếp tục như vậy như vậy nữa thì ngoại khóa cũng đừng hòng đi, tôi chờ xem kết quả thi cuối tháng của em đấy."

Trong lớp im lặng môt chút, thầy Trương cảnh cáo Bồ Tử Hạo ngay trước mọi người, hắn không nói gì, trầm mặc ngồi ở chỗ của mình. Thầy Trương thấy vậy cũng không nói thêm nữa, xoay người rời khỏi phòng học.

Sau khi thầy rời đi, tiếng thảo luận lại bắt đầu nổi lên. Bồ Tử Hạo vẫn ngồi im không nói, nhàm chám nghịch nghịch cây bút trong tay vừa mượn của Sở Du. Sở Du nhìn gương mặt không cảm giác của hắn, nhất thời không đoán được hắn đang nghĩ gì. Thật ra thì cô rất quen thuộc với tình cảnh này, Bồ Tử Hạo trong lớp vẫn là một kiểu người cá biệt.

Hắn có thể cùng bạn chơi, cùng bạn nháo, các chuyện không liên quan đến học tập tựa hồ rất khá, nhưng lại không chịu chuyên tâm học hành. Hắn trong ấn tượng của các thầy cô chính là loại người "thông minh nhưng lại không chịu cố gắng". Vốn dĩ lúc sơ trung Sở Du còn cảm thấy hắn vô học, cũng lười nói chuyện. Nhưng hiện tại, cô ngược lại thấy hắn cũng không đến nỗi xấu, chỉ là vẫn còn ở trong thời kỳ nổi loạn của tuổi mới lớn thôi, Sở Du có chút bất lực, "Thật ra cậu chỉ cần để ý một chút là được rồi, cần gì phải vậy chứ?". Kỳ thực, nếu Bồ Tử Hạo chịu bỏ ra một chút tinh lực thì hắn sẽ giỏi hơn rất nhiều so với bây giờ.

Bồ Tử Hạo nghe thấy câu hỏi của Sở Du, trầm mặc một hồi mới cất giọng khàn khàn, "Cậu cũng cảm thấy tôi rất kém cỏi phải không?" Trong đầu hắn nghĩ đến rất nhiều câu trả lời, thậm chí cũng muốn bộc phát sự tức giận, rất muốn lớn tiếng hét lên, chính là không muốn học, hắn cứ như vậy cả đời cũng được, không vấn đề gì, không sao cả. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Sở Du, những lời này lại không thể nói ra miệng.

"Không, chẳng qua là cảm thấy cậu rất quật cường." Thật ra thì Sở Du cũng không biết, những kiến thức của trung học sau này có giúp gì được cho mình hay không, nhưng thỉnh thoảng cô sẽ hoài niệm cái cảm giác tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực để làm một việc gì đó của thời đi học. Sau khi trưởng thành, cám dỗ bên ngoài và áp lực ngày càng nhiều, rất nhiều chuyện cảm thấy không còn thuần túy như ban đầu nữa.

Bồ Tử Hạo nhíu mày, không phục nói, "Không đi thì không đi, sau này đi với gia đình cũng được." Hắn hơi nghiêng đầu, giọng điệu mang cảm giác của đứa con nít ngây thơ giận dỗi.

Sở Du cười một tiếng, "Cảm giác đi cùng lớp và đi cùng gia đình đương nhiên không giống nhau, dù sao cùng còn phải qua một kỳ thi tháng nữa, cậu cố gắng một chút thì cũng không phải không không có cơ hội." Cô cảm thấy, thầy chỉ dọa hắn một chút, mượn cơ hội lần này có thể kích thích hắn cố gắng nỗ lực.

Trong lòng Bồ Tử Hạo lúc này có chút rối rắm: một mặt cảm thấy Sở Du giống như hy vọng rằng có thể đi ngoại khóa chung với hắn (best ảo tưởng =)))))) đây chính là bạn khi nghe crush nói chuyện =))))))) có chút động tâm; một mặt lại cảm thấy mình cứ nghe lơi Sở Du, cô ấy nói gì thì làm nấy, hình như... rất mất mặt. (=))))))))))))

Sở Du thấy Bồ Tử Hạo không trả lời, cũng không nói thêm gì nữa.

Bồ Tử Hạo thấy Sở Du cúi đầu làm chuyện của mình, không có ý nói chuyện nữa, nội tâm hết sức phức tạp: Tại sao cậu không thể kiên trì thêm chút nữa? Không tiếp tục cố gắng thuyết phục tôi một nữa sao??? QAQ

*Nội tâm editor: suy nghĩ của bạn học Bồ Tử Hạo thật ngây thơ, đồng cảm sâu sắc với con cá đang tự tạo thính để đớp =)))))))))))))*