Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 53: Sống chết có số




Vừa nghe phu quân nói đến nhà cữu cữu, Uyển Như cũng không lo lắng đến trạch đấu gì nữa, tinh thần lập tức chuyển dời đến đồ cưới, đây mới là vấn đề mấu chốt nàng luôn nhớ đến.

Về phần Tiếu Dương vì sao lúc trước cũng có cảm khái, Uyển Như chỉ phỏng đoán có lẽ là bởi vì kinh nghiệm trưởng thành, Thanh Giang quận chúa cũng không phải là đoạt trượng phu từ trong tay dắng thiếp sao?

Bà bà của nàng đúng là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, không đi giết thị thiếp hậu viện mà là từ đầu nguồn níu lại phu quân để hắn đừng đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa – Hầu gia chỉ có một dắng thiếp cũng rất hiếm thấy, dù thê tử của người là nữ nhi của Vĩnh An vương đi chăng nữa.

Luật pháp quy định, nam tử có thể một thê nhiều thiếp, dắng thiếp cũng có phẩm cấp trong xã hội, công chúa bưu hãn nhất cũng không cấm được phò mã đi ăn vụng, huống gì là Quận chúa?

Nếu phu quân không có tâm tư nhỏ này, Uyển Như cũng sẽ không đề cập đến, chỉ thảo luận với hắn lúc nào thì tới bái kiến vị cữu cữu chưa thấy mặt kia.

“Đại ca nàng trở lại thì đã đưa bái thiếp tới, mấy ngày nữa sẽ có tin tức, chờ ông ấy tới cửa bái phỏng sau đó chúng ta lại đi.” Tiếu Dương trả lời như vậy, dù sao Uyển Như đã là nữ tử xuất giá, chuyện nhà mẹ không quản huống gì là nhà cữu cữu, an bài như thế quá tốt.

“Thiếp nghĩ, làm cho Bình Nhạc Quận vương đưa danh sách đồ cưới của mẫu thân ra mới được, dù sao hai nhà đã sớm không còn lui tới nữa rồi, có vật này hay không cũng không có chuyện gì lớn với ông ấy.” Uyển Như tựa vào trên cánh tay Tiếu Dương rù rì nói: “Chỉ là......”

“Chỉ là không biết nên mở miệng với người Thôi gia thế nào?” Tiếu Dương gần như không chút nghĩ ngợi đã chỉ ra vấn đề mấu chốt.

“Đúng vậy, nghe nói có đồ cưới, nhưng đồ cưới đang ở đâu? Người nào bảo quản? Nên hỏi ai đây? Tất cả chi tiết cũng không quá rõ ràng.” Uyển Như rất bất đắc dĩ nói, cho dù là trong lòng nắm chắc nhưng đều là tin đồn nghe được ở kiếp trước, có thể tìm ai làm rõ đây?

Nếu hỏi tổ mẫu, nhưng đồ cưới lại đặt ở trong tay kế mẫu, biệt viện của bà ta, người của bà ta trông chừng, hơn nữa, hôm nay vừa thấy, tóc tổ mẫu cũng trắng phao, thính lực, tinh lực cũng kém hơn trước kia, tuyệt đối là không có cách nào xen vào những việc vặt này nữa rồi.

Nếu hỏi kế mẫu, chuyện này nên do ca ca Thôi Văn Khang ra mặt, thế nhưng huynh ấy không thể làm ra hành động gì trong lúc đang chuẩn bị võ cử, thời gian hai tháng đi đi về về ở vùng biên cương nhất định sẽ bị gây khó dễ.

Nhưng nếu chờ sau khi ca ca trúng cử, lại sợ đêm dài lắm mộng.

Thôi Văn Khang đã sớm nên nghị hôn, năm trước chính hắn say rượu đả thương người náo động làm danh tiếng xấu đi, vốn đợi sau thời gian nhạt dần đi sẽ đi xem mắt người ta, năm ngoái lại bởi vì phụ thân bị vạch tội đành kéo dài, năm nay kéo dài nữa thì sẽ không tốt lắm.

Nhưng nếu trước khi chuyện đồ cưới được rõ ràng lại bị kế mẫu cho định hôn, vậy thì...... Uyển Như đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ hỏi: “Bà ta có thể thừa dịp ca ca không ở vùng biên cương xúi giục phụ thân cho thành gia lập thất hay không?!”

“Chuyện võ cử sau hai ngày nữa sẽ công bố, bảo ca ca nàng lập tức viết một bức thư cho khoái mã đưa nhanh về nhà. Chỉ nói muốn tham gia võ cử cầu công danh, dù đầu óc hơi hồ đồ đi nữa cũng sẽ biết, kéo dài thời gian chờ kết quả thì việc hôn sự sẽ càng có lợi ích hơn.” Tiếu Dương an ủi Uyển Như để nàng đừng quá nóng lòng, chuyện này không phải là nóng nảy là nhất định sẽ có tốt kết quả.

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi, bên kia thì có người nào tốt chứ, nhưng ngàn vạn lần đừng cho nữ nhi Diêu gia làm đại tẩu của thiếp là được, aizz” Uyển Như không khỏi thở dài, rồi sau đó cắn răng nói: “Hôm nay nhìn cô cô và thẩm thẩm gây gổ, cũng không có cơ hội nói chuyện với đại bá mẫu.”

“Bà ấy thế nào?” Tiếu Dương có chút ngạc nhiên hỏi.

“Bây giờ là đại bá mẫu quản việc nhà, đầu óc bà ấy tỉnh táo cũng không có ác ý gì với thiếp và ca ca, vốn muốn tán gẫu đôi chút về việc hôn sự của ca ca với bà ấy, nếu bà ấy có thể giúp đỡ tìm ở kinh thành thì tốt bao nhiêu.” Uyển Như cũng không biết làm thế nào trả lời, nghe giọng nói thì tràn đầy tiếc nuối.

“Tính tình của bà ấy nhu nhược, đến cô cô và thẩm thẩm của nàng cũng không chế trụ nổi thì còn có thể ôm bao nhiêu hi vọng?” Tiếu Dương nhẹ giọng cười một tiếng, nếu đại bá mẫu thật sự là một người mạnh mẽ, hai người bọn họ cũng không đi vào Thôi phủ từ cửa hông rồi.

“Không, tính tình của bà ấy không nhu nhược, chỉ vì tổ mẫu còn đó chuyên quyền không tốt, nếu sau này, nhất định đại bá mẫu có thể chống lên cả nhà.” Uyển Như kiên quyết không đồng ý với ý kiến của Tiếu Dương.

Bởi vì, nàng có tham khảo quỹ tích phát triển của mười năm sau, khi đó, đại bá mẫu không bị bất kỳ kẻ nào bắt nạt được, bởi vì, chị em dâu khó dây dưa cũng bị bà ấy trực tiếp đá ra khỏi cửa -- ở riêng.

“Hả? Vậy thì có thể mượn tay bà ấy dùng rồi. Không phải nàng nói là Diêu gia có người mà lúc trước làm thiếp của phụ thân nàng sao, hình như họ Tào” Tiếu Dương nhíu mày, đề nghị: “Bà ta chính là thiếp thân theo hồi môn của mẫu thân nàng, đưa trở về trực tiếp đưa bà ta đến trước mặt đại bá nương khóc lóc vì “tiểu chủ tử”, cầu xin bà ấy làm chủ cho các nàng.”

“Lấy lợi ích dụ dỗ?” Nhất thời Uyển Như hiểu ý của Tiếu Dương. Nàng và ca ca là tiểu bối không tiện trực tiếp nhằm vào kế mẫu làm ầm ĩ, kế mẫu cũng là mẫu thân, bị nói thành ngỗ nghịch là rất khó coi.

Mà đại bá nương quản lý trong nhà cũng không giống với đại bá, chuyện bên trong gia tộc, là chuyện bọn họ phải xử lý “Công chính”. Về phần tổ phụ, cả ngày ông chỉ quan tâm quốc gia đại sự không quản việc nhỏ, nhiều lắm là tìm hiểu một chút rồi giao toàn quyền cho trưởng tử xử lý.

Chuyện sau đó dường như tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, Thôi Văn Khang và phu thê Uyển Như thay nhau đi thăm viếng nhà cữu cữu, không phí bao nhiêu công phu đã lấy được danh sách đồ cưới, Tiếu Dương cũng cho thủ hạ tìm kiếm thương nhân người Hồ có chút qua lại trong nhà đi tới Diêu gia đưa Tào đại nương đi.

Sau đó, Vĩnh An vương thuận lợi tiến hành yến tiệc, phu thê tam lang tặng một bức thư họa《Tùng Hạc đồ》nổi tiếng ở tiền triều làm lễ, hoàn toàn thỏa đáng phù hợp nên cũng không thể bắt bẻ.

Trong lúc đó, có vị tiểu nương tử lại thành đối tượng mọi người lén lút đùa cợt, nàng ta thân là thứ nữ thế gia nhị lưu lại si tâm vọng tưởng tính toán muốn dính vào quyền quý, tốn suốt cả thời gian một năm làm bức thêu tinh xảo cho xen lẫn vào trong quà tặng của gia tộc đưa lên tặng cho Vĩnh An vương.

Nàng ta thêu phật Di Lặc mặt mũi hiền từ, có thể nói kỹ thuật vô cùng tinh xảo, không chỉ có hình tượng nhân vật giống như đúc còn dùng chỉ vàng làm ra hiệu ứng Phật quang tỏa ra bốn phía, thậm chí gương mặt Phật này còn mơ hồ giống Vĩnh An vương, chỉ tiếc, vị vương gia này tôn thờ đạo giáo!

Trên đường trở về phủ, Thanh Giang quận chúa tán gẫu với Như Nương, trên mặt lộ vẻ khinh thường: “Đừng nói là đồ đưa sai, tranh thêu của khuê nữ là có thể đưa cho người khác xem ư? Thêu, hừ, chẳng lẽ trong nhà phụ thân ta còn thiếu tú nương hay sao?”

“Mẫu thân nói đúng lắm, quà tặng này đưa quá không phóng khoáng.” Uyển Như cười tùy ý trả lời  đôi câu, giọt mồ hôi lạnh trên trán cũng thiếu chút nữa là không nhô ra được.

Thật ra thì, lúc bắt đầu nàng cũng tính toán tự tay thêu hay vẽ gì đó, chỉ vì thời gian không đủ, tặng lễ của phu thê hai người lúc nãy là tam lang làm chủ, tài nghệ của nàng có xuất sắc hay không cơ bản không quan trọng, lúc này mới bỏ đi suy nghĩ đáng buồn cười kia.

Lại nói, lúc bà bà đang xác định quà tặng cũng từng chỉ điểm qua, bà gọn gàng dứt khoát nói Vĩnh An vương thích người tài như Uyển Như biết tặng tranh thích hợp đúng thời điểm. Aizz, tặng lễ cũng là một môn học vấn, chuyện cần suy nghĩ dường như vẫn còn rất nhiều......

“Mấy ngày này, ta thấy khí sắc của tam lang không quá tốt?” Nói chuyện phiếm về chuyện yến tiếc xong, Thanh Giang quận chúa lại nhắc tới nhi tử của mình. Mấy ngày gần đây Tiếu Dương thật sự có chút tiều tụy, hốc mắt cũng biến thành đen, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Uyển Như vội vàng gật đầu, khổ não nói: “Chàng ngủ yên giấc, hình như thường nằm mơ, luôn tỉnh dậy, uống thuốc an thần cũng vô dụng. Con chờ yến tiệc xong sẽ tới cầu mẫu thân mời ngự y đến xem cho chàng ạ.”

Quận chúa không trả lời về chuyện ngự y, chỉ hỏi: “Nó có nói là nằm mơ thấy gì không?”

“Có đề cập tới một lần, nói nằm mơ thấy một người mặc y phục cổ quái.” Uyển Như cắn cắn môi, không nhịn được nói ra câu hỏi vẫn luôn ở trong lòng nàng rất lâu rồi, “Mẫu thân, khóa bạc của chàng có phải có chút...... Có chút, có chuyện gì đó đúng không?”

“Mấy ngày này con chú ý nhiều một chút, cũng đừng cho nó cưỡi ngựa tập võ hay chuyện gì khác, đợi thêm mười lăm ngày nữa là có thể kết thúc tất cả.” Thanh Giang quận chúa nói như thế rồi im lặng, Uyển Như không hỏi nữa, cứ im lặng không lên tiếng như vậy trở về nhà.

Ban đêm hôm ấy, tam lang vẫn tiếp tục mơ thấy giấc mộng hỗn loạn kia.

Hắn nằm mơ thấy mình ở trong rừng rậm cứu viện con tin, sau đó bị quân giặc đưa súng nhắm vào, có bằng hữu tốt hỗ trợ đạn rơi thiếu chút nữa mất mạng, trong mộng A Dương hối hận không thôi, khóc rống nghẹn ngào khi đối phương hôn mê bất tỉnh vì bị thương.

Hắn nằm mơ thấy mình lại gặp phải tuyệt cảnh một lần nữa, bên cạnh lại không có một bóng người không có bằng hữu đưa tay ra giúp đỡ, khi rơi xuống xuống vách núi hắn ngửa mặt là có thể nhìn cảnh sắc trời xanh mây trắng xinh đẹp trước mắt, nhưng trong lòng lại chỉ có một vùng tối đen.

Tiếu Dương đột nhiên tỉnh lại, chỉ cảm thấy cảm giác rơi xuống vô cùng chân thật, như chính mình thật sự trải qua tuyệt cảnh kia, cả cái chính tuyệt vọng và chờ đợi cuối cùng kia cũng in thật sâu ở trong đầu.

Người trong mộng đang nói: “Xong rồi, lần này thật sự thành liệt sĩ rồi, nói không chừng còn là một liệt sĩ chỉ có mồ chôn quần áo và di vật.”

Có câu “Đại nạn không chết, tất có hậu phúc”, nhưng cũng có khả năng đây là tam tai lục nạn đã định trước trong vận mệnh cũng nên.

Tam lang sờ sờ cái ót, không khỏi cười khổ. Chỉ là, không biết người sống không lâu đã được quyết định trong vận mệnh kia là A Dương trong mộng hay là Tiếu Dương hắn?

Hắn nhắm mắt lại ngủ lần nữa, cơn ác mộng vẫn như hình với bóng, lần này hắn nằm không cách nào nhúc nhích được, dường như tay chân bị trói chặt lại vậy, chỉ có thể lẳng lặng “nhìn” trưởng bối mặc y phục cổ quái gào khóc ở bên giường mình.

Còn có mấy nam tử trẻ tuổi cùng với hai nữ nhân trẻ tuổi dựa sát vào nhau đứng ở trước người hắn yên lặng rơi lệ.

Mặt mũi của những người này cũng có chút mơ hồ, nhìn không rõ lắm, chỉ là không đè ép được ấm áp và chua xót trong lòng, A Dương biết rõ đối phương đều là thân bằng hảo hữu của hắn.

Trong lúc bất chợt, một nữ tử trẻ tuổi trong đó đi lên phía trước từ từ cúi người, khẽ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, sau đó vươn tay phủ lên đôi mắt đang trợn tròn của hắn, chậm rãi vuốt mí mắt hắn xuống.

“Nhắm mắt thôi, A Dương. Chúc anh lên đường bình an.” Nữ tử ấy nghẹn ngào nỉ non nói nhỏ, giọng nói quen thuộc bỗng chốc đánh thẳng vào lòng Tiếu Dương, làm hắn không tự chủ được giằng co lần nữa.

Là ai, người kia là ai? Tại sao ta luôn nhớ đến nàng ấy không thôi? Tại sao ta cảm thấy trong lòng ta rất đau đớn?

Hắn muốn mở hai mắt ra nhìn đối phương một cái, hắn muốn đưa hai cánh tay lên ôm nàng, hắn muốn đáp lại nụ hôn khẽ lướt kia, hắn muốn há mồm trả lời: “Ta con mẹ nó còn chưa chết, lên đường bình an cái gì?”

Nhưng không thể......