Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 25: Tắm rửa sau chiến đấu




Nhìn thùng máu mang mùi tanh xông vào mũi làm cho buồn nôn, Uyển Như đang xuống bậc thang nhất thời lảo đảo một cái, Tiếu Đường đi theo bên người lanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, lúc này mới không gây ra thảm kịch.

Hai người ổn định thân hình, Tiếu Đường đột nhiên cảm thấy trên cánh tay mình có chút khác thường, cúi đầu nhìn lại phát hiện cạnh tay tam nương tử để trên tay mình đang run rẩy, nàng vội vàng bổ sung nói rõi: "Nghe nói Tam Lang quân tự mình đi vào, nghĩ lại cũng không có gì đáng ngại."

"......" Uyển Như yên lặng nhìn nàng một cái, thầm châm chọc: chuyện quan trọng như vậy không nói sớm! Ta còn tưởng rằng hắn bị sơ suất gì bên ngoài nữa!

Chỉ là tin vỉa hè không thể tin, nhẹ nhàng vén tay áo váy ngắn Uyển Như trực tiếp bước nhanh xông về tiểu thư phòng, chưa từng nghĩ vừa tới cửa nàng đã bị hai đồng bộc đeo bội đao cản lại.

"Nương tử chớ vội, đợi chúng ta báo một tiếng." Tiếu Thập Nhị mặt tròn mắt nhỏ khách khí nói xong, thân thể chặn cửa không chút nào có ý cho vào.

"Chính ta ở trong viện nhà mình muốn nhìn phu quân mình còn cần phải được ngươi đồng ý?" Uyển Như trợn mắt nhìn, nếu không phải nể đối phương đi theo hầu hạ bên cạnh Tiếu Dương thuở nhỏ, nàng thậm chí có kích động muốn vô cùng không khách khí rống một câu "Cút qua một bên ".

Con cọp không phát uy xem ta là mèo bệnh à? Trượng phu từ trên chiến trường trở lại thân là thê tử thì không thể đi xem trước được hả?!

Cơn giận xông thẳng tới đầu Uyển Như, khoảnh khắc này nàng lại tỉnh táo lại, rốt cuộc ý thức được tiểu thư phòng thật ra thì cho tới bây giờ chưa bao giờ vì mình chân chính mở ra, lúc trước là Tiếu Dương cùng với nàng ngày đêm làm bạn nhưng chưa bao giờ từng mang nàng đến thư phòng, sau đó hắn lãnh binh xuất chinh tiểu thư phòng trực tiếp do tâm phúc dọn dẹp khóa lại, ai cũng không thể vào.

Có thể thấy được, tam nương tử chưa từng lấy được sổ sách và chìa khóa các phòng kho thật ra thì cũng chỉ cái tên để trang trí, cho nên nàng nơi này năm ngày chỉ có thể không có việc gì cùng đánh cờ với mẹ chồng, tán gẫu, rồi dọn dẹp tư kho cũng là đại quản sự Tiếu Trung, Tiếu Nghi toàn quyền xử lý, thê tử như mình hoàn toàn không dúng tay vào.

"Vậy ngươi nhanh đi hỏi một chút đi, ta chờ." Uyển Như âm thầm nắm quyền chậm lại âm điệu, vẫn vẻ mặt nóng nảy bộ dạng thấp thỏm. 

Tình thế bức người không thể không thối lui, nàng quả quyết bỏ qua quyết định tự mình tung chân đá cửa, thử nghĩ, đến quyển quản gia cũng không lấy được lại đi tìm lo lắng và cuộc sống cứng rắn với nô bộc trong gia đình?

Uyển Như đột nhiên ý thức được mình ở trên cổng thành nhìn Tiếu Dương xuất chinh trong lòng nhiệt huyết dâng trào, nhưng này cũng không có nghĩa là đối phương cũng thật lòng như nàng, hoặc là nói, Tiếu tam lang thoạt nhìn như là đối với nàng tình chân ý thiết, mà dù sao thời gian chung đụng không lâu, trên hành động hắn còn chưa tỏ vẻ tuyệt đối tin tưởng và tôn trọng người vợ cả là mình đây.

Nghĩ tới đây, Uyển Như thật sự muốn cho mình một bạt tai, rõ ràng đã bị thiệt trên trên thân nam nhân rồi, sao lại có thể nhanh chóng buông phòng bị với hắn nhanh như vậy?

Thông qua Tiếu Dương lấy được quyền quản gia, tiền tài còn có tiền đồ của ca ca, đây mới là quan trọng nhất! Trút xuống toàn bộ tâm tư của mình lên trên người nam nhân này không phải lẫn lộn đầu đuôi sao?

Cho dù là Tiếu Dương thật lòng với mình, nhưng đường còn dài lắm, ai biết sẽ không có oanh oanh yến yến nào quyến rũ hắn chứ?

Thôi Uyển Như khẽ rũ mắt, điều chỉnh tâm trạng cảnh báo mình: gặp dịp thì chơi thôi, có thể đưa tình cảm vào nhưng ngàn vạn đừng đùa mà thành thật thay đổi toàn bộ thật lòng!

Ngay lúc nàng hoàn hồn, Tiếu Thập Tam đen gầy mắt to bước nhanh ra từ trong thư phòng, cung kính nói: "Nương tử mời vào, Tam Lang quân ở trong buồng lò sưởi."

Uyển Như theo hắn vào phòng giương mắt đảo qua thư phòng không có duyên đi vào này, cũng không thấy có gì đặc biệt, không có gì hơn chỉ là cái bàn to lớn, ghế chân cao có tay vịn dựa lưng, giá sách…, ngay sau đó nàng đi tới phía sau núm tua cửa, Tiếu Thập Tam lại trực tiếp đi vào bên trái thư phòng dựa vào bàn, nhanh chóng bưng lên một chậu gỗ che che giấu giấu đi ra ngoài.

Lòng hiếu kỳ không nhỏ, Uyển Như mắt liếc trộm, nhất thời da đầu tê dại một trận, trong chậu này là một bộ áo giáp đen lộ ra nâu thẫm, phía trên dính đầy vết máu khô khốc.

Dưới sự kinh hãi nàng như đi trên mây mơ hồ đi vào buồng lò sưởi, vừa nhấc mắt vừa lúng túng, Tiếu Dương thân thể trần truồng ngồi ở trong một chậu đồng lớn đang tắm rửa!

Tuy hai người họ là phu thê, nhưng cũng chưa từng lõa thể gặp nhau giữa ban ngày như vậy. Nhất thời Uyển Như gặp phải vấn đề khó, rốt cuộc là bước nhanh về phía trước cẩn thận ngó ngó để bày tỏ quan tâm, hay che mặt giả trong sáng thối lui khỏi buồng lò sưởi.

Được rồi, thật ra thì cũng không để Uyển Như suy tính nhiều, bởi vì Tiếu Dương ngồi đối diện cửa phòng đã cười gật đầu chào nàng.

"Chàng bị thương?" Uyển Như bước nhanh đi lên phía trước, nhìn Tiếu Dương ân cần hỏi: "Lúc nãy thiếp thấy một chậu máu lớn được đưa ra ngoài......"

"Không có, trên người có chút bẩn nên tắm rửa." Tiếu Dương cười cười nửa chống người lên giơ tay lên muốn kéo Uyển Như đi đến bên cạnh mình, "Chỉ không muốn cho nàng trông thấy mới lén lén lút lút đến bên này, không nghĩ tới vẫn bị tóm, thật sự là lợi hại hơn cả Nhung Khấu!"

"Đây không phải là vết thương sao?" Uyển Như không có phản ứng với sự đùa giỡn của Tiếu Dương, chỉ liếc mắt một cái rồi đưa tay chỉ vào vết máu dài hai tấc trên khuỷu tay hắn, không khỏi tức giận oán trách, "Tại sao để thấm nước! Cũng không băng bó một chút."

"Vết thương nhỏ mà thôi, nàng đừng lo lắng." Tiếu Dương không sao cả lắc đầu một cái, trực tiếp chỉ vào phù thạch màu xám trắng bên trong giá gỗ: "Như Nương, vì ta đấm lưng một chút."

"Tốt, thuận tiện để thiếp kiểm tra rốt cuộc chàng có bị thương không." Uyển Như duỗi tay phải múc đậu tắm đi vòng qua bên người Tiếu Dương, đang muốn lấy phù thạch trong tầng hai giá gỗ để chà lưng, lại đột nhiên bị hắn nắm lấy cổ tay trái.

"Nơi này bị thương." Tiếu Dương trực tiếp kéo lấy bàn tay nhỏ bé của vào trong nước, đè lên “nơi nào đó” nơi bị thương được nói đến trong miệng, liếc qua miệng uất ức nói: "Nhẫn nhịn mấy ngày rồi nó rất đau lòng, muốn tìm cơ hội khóc lớn một trận."

"A --!" Uyển Như bị hắn kéo đột ngột như vậy, cả thân thể nhất thời nghiêng thiếu chút nữa rơi vào trong bồn tắm, nàng vội vàng ném phù thạch dùng tay phải chống dọc theo bồn ổn định bước chân, nhưng cố tình mặt không khỏi phải nhìn xuống, vừa vặn đối diện “vật nào đó” của Tiếu Dương.

Nhìn vật nửa ngẩng đầu đang muốn diệu võ dương oai, gò má nàng nhất thời ầm ầm một cái sung huyết đỏ bừng.

"Này, giữa ban ngày, chàng…. Chàng định làm gì?" Uyển Như ra sức rút tay lui về phía sau, nghĩ thầm phu quân mình cũng không thường lui tới trong quán bụi hoa như Tạ Tuấn Dật, sao vào lúc này lại gan lớn đến muốn tuyên dâm giữa ban ngày chứ? Hơn nữa còn là bồn tắm? Đây cũng quá khiêu chiến sức chịu đựng của nàng rồi.

"Aizzz, đấm lưng, đấm lưng thôi." Tiếu Dương thấy nàng xấu hổ giãy giụa ngay sau đó liền buông lỏng tay, hơn nữa di chuyển ra phía trước lộ sau lưng ra trước mắt Uyển Như.

"Quấy phá!" Tiểu tức phụ bĩu môi liếc hắn một cái, sau đó từ trong chậu lấy ra một khối phù thạch hình tổ ong, tay phải cầm lấy đậu tắm vẩy đến trên người Tiếu Dương, tay phải nắm phù thạch thấm nước mà bắt đầu cọ trên tấm lưng cường tráng đường cong rõ ràng kia.

Sau một loạt động tắc này Uyển Như cảm giác mặt mình cũng nóng lên, mặc dù đã không phải là tiểu nương tử chưa biết mùi đời, nhưng nàng xoa thân thể to lớn tráng kiện của Tiếu Dương vẫn có loại cảm giác huyết mạch nghịch lưu.

Trước đó vài ngày mỗi lần đều là cởi quần áo sau đó trực tiếp đi vào vấn đề chính, còn có bóng đêm, sương mù hoặc bị chăn che giấu, nàng cũng vờ thuần khiết chỉ bị động thừa hoan, không dám tự thân động thủ đi hung ác sờ Tiếu Dương, hôm nay thật sự xoa nắn lồng ngực cứng rắn kia, giống như hòn đá vừa trống lại vừa cứng, trong cái này có mỹ vị khó có thể nói nên lời.

Thật ra thì, thích dịu dàng văn nhược thư sinh hơn nửa đều là tiểu nương tử chưa từng rời khởi khuê phòng, phụ nhân nào không thích hán tử cường trán to lớn?

"Như Nương, chà mạnh nữa đi, quá nhẹ rồi như gãi ngứa vậy, bên trái một chút, aizz, trở mặt sau một chút......" Đầu tiên là Tiếu Dương thoải mái thở ra, rồi lại bắt đầu chỉ điểm Uyển Như, vừa hận không thể lập tức cọ sát cho chính mình, vừa vừa hy vọng chậm rãi hưởng thụ Uyển Như phục vụ tắm rửa.

"Trên lưng chàng có mấy vết tím bầm đấy, có thể dùng sức không?" Đầu ngón tay của Uyển Như xẹt qua vết thương, có chút đau lòng hỏi: "Bị thương thế nào vậy?"

"Sao biết được, gậy gộc đánh, đánh nhau không để ý tới sau lưng. Nặng chút không sao, da của ta dày không cảm thấy đau." Tiếu Dương cũng không dám nói cho Uyển Như những thứ này bảy tám phần là đao chém mà thành, chỉ vì hắn mặc áo giáp tê giác cứng rắn mới có thể tránh thoát một kiếp.

"......" Uyển Như im lặng trong chốc lát, theo lời di chuyển tay, do dự liên tục sau cuối cùng vẫn hỏi một vấn đề nàng rất quan tâm, "Trận đánh này, thật sự đã kết thúc?"

"Ừ, kết thúc, lấy cho ta một ly rượu mai." Tiếu Dương gật đầu một cái, chỉ vào bầu rượu trong lỏ lửa nhỏ phân phó.

Sau câu nói chen vào đó, hắn suy nghĩ chốc lát mới châm chước nói bộ phận tin tức, "Người Nhung thảm bại, bị bắt mấy trăm người còn bao gồm tướng lãnh quan trọng, hoặc làm đầy tớ hoặc giao nộp tiền chuộc chuộc về, còn giết vào nơi đóng quân của bọn họ và bắt hơn ngàn thất nhất đẳng chiến mã, bọn họ sẽ phải mất một hai năm để phục hổi."

"Đây không phải là hoạ vô đơn chí ư." Uyển Như đứng dậy rót cho Tiếu Dương một ly rượu, lại lau đậu tắm nhẹ nhàng chà xát nâng mái tóc dài của hắn, nhẹ giọng thở dài nói: "Vốn là bởi tuyết rơi mà cuộc sống khó khăn, nay dân chúng càng thêm khổ."

"Chậc chậc, đồng tình nhầm người rồi. Bọn họ muốn cho dân chúng chúng ta khổ mới đúng, Đại Tề không có người nặng chém giết thắng thì cũng thôi đi, bên kia, ha ha." Tiếu Dương châm chọc cười gượng hai tiếng, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén rồi sau đó lại giải thích, "Đau bọn họ mới có thể đàng hoàng, chờ đề cử thủ lĩnh mới sẽ phái người tới cùng thương nghị với chúng ta, dùng Kim Ngân chì thiếc, súc vật những vật này đổi lương thực, không chết đói!"

"A, như vậy...... Trước đó mẹ có nói các chàng xuất chinh mười ngày nửa tháng không tính là ngắn, cuối cùng mấy tháng đều có, không ngờ trở lại nhanh như vậy." Uyển Như vừa nâng gáo múc nước lên gội đầu cho Tiếu Dương, vừa lại hiếu kỳ nói: "Người Tây Nhung thật kỳ lạ, sao đánh bại thủ lĩnh lại phải tự nhận lỗi thoái vị?"

"Cái gì? Khụ khụ!" Đang uống rượu mai Tiếu Dương trực tiếp nuốt hạt vai xuống, nghẹn làm hắn liên tiếp đánh vào ngực để cho thuận.

Tự nhận lỗi thoái vị? Để tâm vào chuyện vụn vặt một lòng muốn báo thù cho ấu tử là đại hồ tử kia đồng ý sao? Nếu không phải là mình theo dõi ông ta phục kích vô số lần, rốt cuộc tìm cơ hội liên phát năm mũi tên đưa người đi Tây Thiên, trận đánh này còn không biết phải kéo dài bao lâu.

Ta không giết hắn chính là hắn tới giết ta, ra tay trước thì chiếm được lợi thế!

Chỉ là, chuyện máu tanh như vậy cũng không cần thiết giải thích cặn kẽ cho Uyển Như, Tiếu Dương chỉ hàm hồ đáp, sau đó lại gọi người mang một đại thùng nước sạch nóng hổi vào, tắm rửa một chút mới cất bước qua ngâm.

"Thập Nhị, Thập Tam, giữ cửa đi, lúc này là ai tới cũng không cho phép vào, không có đại sự cũng đừng gọi ta." Tiếu Dương phất tay đuổi bọn họ ra, quay đầu cười nhìn kiều thê của mình.

Nụ cười kia thấy thế nào cũng cảm thấy có chút không có ý tốt, khi hắn bỗng chốc đứng dậy đưa tay chụp tới, cảnh ta giữ lấy eo của Uyển Như thì nàng mới hiểu, người phu quân trước đó để mình nghiêm túc chăm chỉ rửa sạch vết máu trên người.

Vào lúc này toàn thân sạch sẽ, đề tài tự nhiên nên trở về chuyện kia – câu chuyện nhẫn nhịn đến khóc hỏng.

Đang đóng cửa Thập Nhị, Thập Tam bất ngờ nghe được bên trong buồng lò sưởi truyền đến tiếng kêu của tam nương tử, Thập Tam nghi hoặc nghĩ lui về hỏi thăm, lại bị đồng bạn kéo lấy  ống tay áo.

"Ngươi ngu à?" Thập Nhị dùng đôi mắt nhỏ của mình liếc nhìn Thập Tam, cười nhạo nói, "Tam Lang quân đang muốn ‘làm việc’ đấy! Phàm là dám phá hỏng tuyệt đối sẽ bị hắn nuốt sống."

Ở trong buồng lò sưởi, Tiếu Dương bày ra vẻ mặt xấu bụng, nhìn hai cái chân nhỏ đang treo ở ngoài thùng nước của Uyển Như cười nhạo nói: "Chính mình đá rơi giày, hay muốn ta tự thân cởi giúp nàng? Cũng đã như vậy còn giãy giụa cái gì?"

"......" Uyển Như như con dê đợi làm thịt muốn rơi lệ, nàng bị Tiếu Dương ôm đi xuống, hơn nửa người cũng ngâm bên trong nước, duy nhất chỉ còn lại đôi giày bên ngoài.

Cũng không phải là trinh tiết liệt nữ, giãy giụa, quả thật không có ý nghĩa -- nàng không thể không yên lặng thỏa hiệp, đá rơi giày đi vào thùng nước.

"Lúc này mới ngoan." Cánh tay trái của Tiếu Dương ôm eo Uyển Như từ phía sau, chân phải chống đỡ nâng chân thê tử lên, đồng thời dùng tay phải vung làn váy nàng lên, bàn tay tìm kiếm vào dưới đầu gối, lại nỉ non nói nhỏ bên tai nàng, "Giày coi như xong rồi, vớ lưới vi phu vẫn rất vui lòng giúp nàng cởi."

Nhẹ nhàng đi xuống chiếc vớ màu trắng rơi xuống tới mắt cá chân, lộ ra bàn chân trắng như ngọc của Uyển Như, Tiếu Dương nâng càng cao chân nàng trực tiếp xé rách bọc vải chướng mắt trước mắt, đặt bàn chân trắng chưa đầy một nắm tay vào trong lòng bàn tay tỉ mỉ vuốt ve.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Khi ngón chân bị hắn vân vê, Uyển Như chỉ có cảm giác vành tai mình nhột, chiếc lưỡi nóng liêm qua tai nàng, lại thăm dò vào trong lỗ tai nhẹ nhàng chậm chạp cuốn một cái, trong giây lát đó, cả người nàng không khỏi run lên.

Rồi sau đó, đùi phải Uyển Như bị Tiếu Dương chậm rãi để vào bên trong nước, bàn tay thô tháo không cho chân nàng di chuyển lên, thăm dò vào trong quần lót, cuốn ống quần một tấc một tấc bàn tay xẹt qua da thịt trắng nõn, từ từ phủ đến bên ngoài Động Đào Nguyên, nhẹ nhàng nắm lấy......

Tác giả có lời muốn nói: Đậu tắm: tắm, gội đầu, bột giặt đều dùng bột ô.