Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 101: Nửa đêm khó sinh




Đại phu thấy sắc mặt Uyển Như không tốt vội vàng trấn an nói: “Có thể là ăn quá tốt, bù vào đó rồi, cho nên có vẻ hơi lớn, sau này nương tử kiềm chế ít ăn đồ ngọt và thực phẩm chưng hấp, ăn nhiều rau hơn.”di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

“Thì ra là thế.” Uyển Như nghe đại phu nói như vậy lập tức nới lỏng tâm trạng, buổi tối cũng ngủ thoải mái hơn.

Tam lang lại không lạc quan như nàng, bởi vì, hắn đột nhiên nghĩ đến một việc —— người Tiếu gia đều khỏe mạnh, vóc dáng to, lúc trước mẫu thân hắn Thanh Giang quận chúa sinh lần đầu cũng chính là khó sinh, cũng bởi vì đại ca vô cùng béo tốt sau nửa ngày cũng không ra được!

Sau đó sinh khó bị tổn thương thân thể, đại phu còn nói là sẽ không có thai nữa, lại khiến cho phụ thân ham học hỏi sốt ruột nạp thiếp sinh ra hai nữ tử thứ xuất...

Lúc bụng Uyên Như chưa lớn, Tiếu Dương không khỏi lo lắng nhìn nàng mang thai, rồi sau đó bớt thời gian tỉ mỉ hỏi nô bộc Thanh Giang quận chúa phái tới, có bà đỡ đại phu giỏi về việc xử lý khó sinh hay không.

“Lang quân cứ yên tâm, quận chúa đã lo lắng đến chuyện này lúc ngài rời nhà, sau khi chúng ta được chọn kỹ lựa khéo mới được phái tới.” Người cầm đầu trả lời như vậy rồi nhưng Tiếu Dương vẫn không có cách nào khác yên tâm được.

Nghĩ cũng đúng, lúc trước lúc mẫu thân sinh hắn có bà đỡ nào không có kinh nghiệm? Vẫn không giống với gây ra rủi ro!

Trong lòng bất an, Tiếu Dương không tiếc vận dụng con đường truyền tin khẩn cấp của Tiếu gia, thả chim bồ câu cầu xin mẫu thân ở kinh thành tìm thánh thủ phụ khoa khác, đặc biệt là biện pháp đặc trị chuyên giải quyết vấn đề thai nhi quá lớn, ngoài ra, ở vùng biên cương hắn cũng phái người đi đến các thôn các trại hỏi có phương pháp dân gian hay không.

Có chuẩn bị mới không có hậu hoạn, đến lúc đó nếu thật sự gặp chuyện này, hắn không ngại dùng phương pháp Man Di trị liệu cho thê tử.

Sau khi chịu đựng hai tháng rốt cuộc nhận được hồi âm của Thanh Giang quận chúa, bà nói không có phương pháp đặt trị, từ xưa đến nay nữ tử sinh con chính là bước qua quỷ môn quan, có cố gắng chịu đựng được hay không chính là xem may mắn và nghị lực của Uyên Như.

Tiếu Dương nhìn thấy ba chữ “Quỷ Môn quan” tay cũng bắt đầu run rẩy, đoạn kế tiếp nhìn thấy mẫu thân còn nói tin tưởng Uyển Như biết giương cung, bắn tên, cưỡi ngựa, chơi bóng thì xương cốt sẽ cứng cáp tốt hơn, không có vấn đề gì lớn, bảo hắn không cần lo nghĩ.

Thậm chí, bà còn nói: “Cho dù lo nghĩ cũng phải nhẫn nhịn, đừng ảnh hưởng tới cảm xúc của Như Nương.”

Vừa nhìn đến đây, chỉ thấy Uyển Như đã ngủ giấc trưa dậy đang nâng cao bụng được Bảo Châu, Tiếu Đường đỡ đi ra khỏi phòng ngủ, cười hỏi: “Trong nhà gửi thư hả? Nói chuyện gì đó?”

“Ừ, mẫu thân đang hỏi tình hình của nàng, bà nói nên để nàng thoải mái, buông lỏng tinh thần thuận theo tự nhiên là được rồi. Còn có, trong nhàchọn vài nhũ mẫu mới sinh con đưa tới đây, tính thời gian hẳn là cuối tháng sẽ đến.” Tiếu Dương vừa trả lời vừa cất thư không có ý đưa cho Uyển Như xem.

Cũng may một tháng trước Tiếu Dương cũng đã nói sợ Uyển Như đọc sách tổn hại đến mắt, hao tổn tinh thần, lúc muốn xem sách đều là do hắn hoặc đám người Tiếu Đường đọc cho nàng nghe, cho nên động tác này cũng không tính là đột ngột.

“Nhũ mẫu? Ngàn dặm xa xôi đưa tới thế này...” Trên mặt của Uyển Như không biểu hiện gì, trái lại nàng không đồng tình nhũ mẫu bỏ con ruột ngàn dặm bôn ba đến đây, chỉ là chợt nghĩ tới gập ghềnh gian nguy, hành hạ trên đường lúc đến đây, người tốt cũng gầy một vòng rồi, nhũ mẫu còn có thể thuận lợi cho sữa?

“Đừng trông cậy vào các nàng, chỉ là tâm ý của mẫu thân mà thôi. Ta đã sớm sai người chuẩn bị tốt dê mẹ và bò cái mang thai rồi, không ít sữa cho con chúng ta uống, hơn nữa, chính nàng cho sữa cũng tốt.” Tiếu Dương chờ sau khi hai tỳ nữ đi ra ngoài chuẩn bị bữa cơm cho thê tử, cười mờ ám một tay ôm vai Uyển Như, một tay nhẹ nhàng đè lên lớp áo trước ngực nàng, “No đủ như thế, sao có thể không có sữa được? Nếu có nhiều, đến lúc đó còn có thể cho ta nếm một ngụm.”

“Đáng ghét!” Uyển Như mím môi cười lấy cùi chỏ đụng vào Tiếu Dương, rồi sau đó không hề da mặt dày như hắn nói đến vấn đề này nữa, chỉ hỏi: “Ca ca của thiếp có đưa thư đến không?”

Bây giờ đã là tháng ba vẫn còn lạnh nhưng tính toán lộ trình thì chắc hẳn đại ca cũng đã đến.

“Ừm, dựa theo điều lệnh huynh ấy cần nhậm chức Đoàn hiệu úy phủ Chiết Xung một nơi khác dưới quyền quản lý của Mông Châu, sẽ đi ngang qua chỗ chúng ta, cũng chính là mấy ngày gần đây, đến lúc đó giữ cữu huynh ở tạm mấy ngày.” Tiếu Dương đáp lại như thế.

Hắn lại không nói đã sớm chuẩn bị xong chỗ ở cho Thôi Văn Khang và gia quyến ở nơi đóng quân rồi, chuẩn bị cho Uyển Như một bất ngờ.

Tiếu Dương thân là Phòng ngự sử Mông Châu lại toàn quyền quản lý quân sự trong mấy châu, chờ Thôi Văn Khang đi nhậm chức sau đó tìm lý do điều về nhậm chức bên cạnh mình. Gia quyến cũng không cần phải bị giày vò đi qua đi lại, lúc đón tiếp có thể trực tiếp đặt chân ở nơi đóng quân Côn Lĩnh.

Cẩn thận tính ra, Dư Sơ Tinh là hai bọn họ cùng chọn lựa cho Thôi Văn Khang, ngay từ đầu Tiếu Dương cũng có chút thích sự thẳng tính của nàng, sau đó lại nghe nói lúc Thôi gia gặp chuyện nàng vẫn không rời bỏ thì càng thêm thưởng thức phẩm hạnh của nương tử Dư gia.

Ngày bình thường hắn không có cách nào khác luôn ở bên Uyển Như, cần phải có một người vừa to gan vừa tính tình vững vàng dứt khoát như vậy ở bên nàng, quả thật đường mợ Triệu Thụy Liên kia thấy trông khá mà không dùng được, tính tình quá mềm yếu lại nhát gan, lỡ như Uyển Như đột nhiên tức giận, nàng ấy cũng không có bổn sự chống lại cục diện đó.

Chỉ có điều, Tiếu Dương lại lo lắng giao thê tử cho một người chưa từng chính thức tiếp xúc, lỡ như nghe đồn sai thì sao, lỡ tính tình của Dư Sơ Tinh điêu ngoa ương ngạnh, nói như vậy, nếu tới gần nàng ngược lại không tốt.

Vì vậy, trong lòng hắn tính toán làm một trận chuẩn bị chu đáo lại không cho bất kỳ kẻ nào thương lượng, tính toán sau khi thấy phu thê Thôi Văn Khang rồi hẵng quyết định, hợp thì sắp xếp bọn họ ở lại nơi đóng quân, không hợp sẽ điều đại cữu huynh xa một chút nhắm mắt làm ngơ.

Có khoảnh khắc, nhất định phải lòng dạ độc ác —— Thôi Văn Khang đâu thể nào quan trọng bằng an toàn của thê tử, đúng không? Quan tâm hay không quan tâm đến đều nằm trong một suy nghĩ của hắn, có tác dụng thì giữ lại còn không thì cút.

Lúc Tiếu Dương đang tính kế đại cữu huynh, đã có nô bộc đến thông báo đại ca Thôi gia đã đến! hóa ra, sau khi hắn nghe được tin tức muội muội có thai thì kích động tăng tốc lộ trình theo bản năng, thời gian chỉ trọn vẹn năm ngày hơn cả mong đợi.

Lúc này đây vẻ mặt hắn phong trần mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại lóe sáng, thấy Tiếu Dương ra đón còn chưa nói hết năm câu đã la hét muốn xem muội muội.

“Nàng rất tốt.” Tiếu Dương cố gắng giả bộ cười tươi cẩn thận đánh giá trên người Thôi Văn Khang, dừng một chút sau đó khuyên nhủ, “Dù sao Cữu huynh cũng phải tắm rửa một phen rồi mới đi gặp chứ? Đừng dọa Như Nương.”

Cả người bụi bẩn thế này cũng đừng mang theo đồ bẩn vào trong phòng chứ, ví dụ như bọ chét, sâu..., Uyển Như đang mang thai sẽ chịu không nổi. Hơn nữa, tâm tình kích động như thế cũng cần hạ xuống, miễn cho nàng kinh hãi.

“Cũng tốt, cũng tốt!” Thôi Văn Khang vui vẻ đồng ý, dẫn thê tử theo nô tỳ đi phòng khách tắm rửa thay y phục, Tiếu Dương đặc biệt phái tới Bảo Châu dẫn đường cho Thôi gia, tiện thể giải thích kỹ càng tình hình gần đây của Uyển Như cho bọn họ, bắt đầu từ cuộc sống hằng ngày đến tình hình trước mắt phải nói tất cả.

Nghe nói chân của Uyển Như đã sưng vù, Thôi Văn Khang không khỏi đau lòng; lại nghe nói mỗi lúc trời tối Tiếu Dương đều xoa bóp rửa chân cho muội muội, hắn lại lập tức mặt mày hớn hở, nói: “Gả cho lang quân này thật tốt, gả thật tốt.”

Dư Sơ Tình mặc trang phục màu nâu đứng ở bên cạnh nghe chưa từng lên tiếng, chờ vào phòng bên người không có người ngoài lúc này mới cẩn thận đánh giá Bảo Châu vẫn ăn mặc theo kiểu chưa gả, ra vẻ tùy ý hỏi: “Bọn họ chưa từng phân phòng?”

“Chưa từng.” Lúc Bảo Châu trả lời quay đầu phát hiện đối phương lại đang đánh giá mông eo của mình, không khỏi đỏ mặt nói nhỏ, “Bên người lang quân không có thị cơ, nô tỳ theo hồi môn của nữ quân đều đã hứa gả cho người khác.”

“Thật sao?” Sau khi Dư Sơ Tinh xác nhận lúc này mới nhoẻn miệng cười, một đôi mắt phượng vốn chút sắc bén lập tức trở nên vừa cong vừa ngọt, sau đó, nàng lại kinh thường liếc Thôi Văn Khang, khinh bỉ nói: “Hỏi cũng không biết hỏi trọng điểm —— đây mới thật sự là gả thật tốt!”

Sau khi Bảo Châu hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường, nhân lúc Thôi Văn Khang tắm rửa vội đi về nói lại cho chủ tử, đợi nàng sinh động như thật nói lại cuộc đối thoại của phu thê mới thành thân kia, Uyển Như và Tiếu Dương lại cảm thấy buồn cười.

“Huynh ấy cũng là người sợ vợ, tẩu tử của nàng thật không tồi!” Tiếu Dương không khỏi thỏa mãn gật đầu, tuy chỉ một câu ngắn ngủn, nhưng chỉ có thể là nữ tử thật sự quan tâm Uyển Như mới có thể hỏi ra được, so với người chỉ quan tâm ăn vài chén cơm, uống vài chung súp bổ càng tri kỷ hơn.

Sau đó, hai bên gặp nhau làm quen, hai huynh muội đã lâu không gặp mặt thì lén nói chuyện ôm đầu khóc một trận, Uyển Như cảm giác cuối cùng mình cũng khổ tận cam lai rồi, Thôi Văn Khang cũng cảm khái cuối cùng muội muội có hài tử, như vậy nàng ở Tiếu gia cũng có thể càng yên ổn hơn.

“Lại không biết là nam hay nữ, nếu là nhi tử mới tốt.” Uyển Như nghe nói như thế cũng có chút phiền muộn, bởi vì chính nàng cảm giác được, cảm thấy trong bụng là bé gái dịu dàng.

“Đại phu nói như thế nào?” Thôi Văn Khang có chút tức giận, “Là muội phu nói hi vọng muốn nhi tử?”

“Chàng không nói như vậy, là chính muội tự suy nghĩ.” Uyển Như vội lắc đầu, “Chàng không cho đại phu xem cái này, nói nam hay nữ đều giống nhau, chờ đến lúc sinh rồi biết mới có ý nghĩa hơn.”

“Nên như thế! Có nữ nhi trước không phải vừa vặn góp một chữ "tốt" sao? Cũng rất không tệ.” Thôi Văn Khang nghe muội muội nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Tiếu Dương thầm muốn nhi tử, lỡ như không sinh được lại phải nạp thiếp. (Chữ tốt – hảo (好) ghép bởi nữ女 và nam子)

“Ừm, chàng cũng nói như vậy.” Uyển Như cười, lấy khăn lau mặt sau đó mới mời tẩu tử (chị dâu) đến gặp trò chuyện.

Sau lần đó, Dư Sơ Tinh cũng được giữ lại nơi đóng quân, sau khi sắp xếp hành lý, nô bộc thỏa đáng nàng bầu bạn bên cạnh Uyển Như, có lần cùng đàm thơ luận tranh với Triệu Thụy Liên nhưng nàng không được tự nhiên lắm.

Cuối mùa xuân, buổi chiều một ngày nào đó, Uyển Như mặc váy vải bông dựa ở trên giường nghe tẩu tử đánh đàn, không khỏi cảm khái nói: “Được tỷ đích thân dạy dỗ, chỉ sợ con của muội không phải tài tử cũng là tài nữ! Cũng không biết tương lai sẽ tiện nghi cho ai?”

“Tìm được tài tử giai nhân xứng đôi là được.” Vừa đàn xong một khúc Dư Sơ Tinh bật cười, lại gọi tiểu tỳ nữ nói chút chuyện thú vị bên ngoài.

Không biết tại sao, nàng cảm giác, cảm thấy tiểu cô tử (em chồng) càng tới gần lúc sinh tâm trạng càng nặng nề, luôn lo lắng bản thân có thể sinh Lân Nhi thuận lợi hay không, vì giảm bớt loại tâm trạng này, Dư Sơ Tinh thường gọi người kể chuyện cười, miễn cho Uyển Như suy nghĩ lung tung.

Lúc này, tỳ nữ kể cho mọi người nghe chuyện cười do người nó đó gây ra—— Từ Hằng Ninh ra bên ngoài dò đường mang vẻ mặt cầu xin một đường chạy như điên chạy trở về, một cô nương Kim Xỉ náo loạn muốn gã tới nhà ở rể!

“Đây là thế nào? Không phải đã nói gã đừng trêu chọc người không nên trêu chọc sao?” Uyển Như cảm thấy hứng thú nghiêng người nghe.

“Aizz, nghe nói là Từ Phó tướng nhận túi đeo được làm từ tơ của một cô nương, đây là đồ vật ước định của người ta, nhận tức là đồng ý ở chung.” Tỳ nữ đang kể cũng vui vẻ, sinh động như thật hình dung Từ Hằng Ninh bị đuổi đến thê thảm bao nhiêu, còn nói thêm: “Nghe nói lúc đi chỗ bộ lạc đó người phiên dịch đã nói ngài ấy biết không thể nhận "đồng khăn" của tiểu nương tử, Từ Phó tướng cho rằng đồng khăn chính là khăn tay của chúng ta, ai biết người Kim Xỉ cũng gọi túi đeo luôn mang theo người là "đồng khăn" đâu?”

Đây là tập tục khác biệt, ngôn ngữ không thông hại chết người!

Chỉ là, Kim Xỉ nói là ở rể lại không phải hoàn toàn như thế, chỗ bọn họ chỉ lưu hành “Từ thê cư” (ở theo vợ) mà thôi, phương Nam phải tới nhà gái ở ba năm hoặc là ba tháng sau đó sẽ xây dựng nhà cửa độc lập, tỏ vẻ cảm ơn nhạc phụ nhạc mẫu, thuận tiện tiếp nhận khảo sát, nếu khảo sát không hợp sẽ không cho nữ nhi đi phương Nam.

Sau đó, thê tử lại theo trượng phu đến nhà chồng ở ba năm, sau khi kế thừa một phần tài sản, sau đó đôi phu thê mới được độc lập cũng là nam làm chủ, chỉ là, khác với người Hán nữ tử Kim Xỉ có địa vị tương đối cao, có thể nói là hai bên ngang hàng.

Từ Hằng Ninh nhận đồ của người ta lại chạy mất, nếu nữ tử Kim Xỉ nhất định lấy cho được, nói không chừng còn sẽ đuổi theo ngàn dặm xa xôi! Nghĩ đến Ngọc Ân kia, độc lập quả cảm cỡ nào, năm ấy mười tám tuổi có thể cùng với huynh trưởng ra bên ngoài buôn bán.

“Từ Phó tướng vẫn chưa thành hôn, nói không chừng có thể gặp được nữ tử có thể đánh bại hắn.” Uyển Như cười đột nhiên cảm giác được một trận đau bụng, lập tức thay đổi sắc mặt, ra sức vươn tay quơ quơ nhưng không nói được một câu nào.

“Đây là sắp sinh! Mau gọi kiệu, mang Như Nương đi phòng sinh.” Dư Sơ Tinh lập tức đứng lên, rất bình tĩnh chỉ huy người mời bà đỡ tới, nấu nước thì nấu nước, nên nấu thuốc thì nấu thuốc.

Càng không quên đi mời Tiếu Dương đang thí nghiệm “pháo Chấn Thiên”, “đạn Phích Lịch”, “Lựu đạn” ở đỉnh núi bên cạnh.

Đề phòng thuốc nổ nổ mạnh ảnh hưởng nơi đóng quân, cho nên hai nơi hơi cách xa nhau, lúc Tiếu Dương ra roi thúc ngựa chạy về nhà đã đến hoàng hôn, đứng ở ngoài phòng sinh chỉ có thể nghe được Uyển Như ở trong đó phát ra chút ít tiếng rầm rì rất nhỏ.

Triệu Thụy Liên ngồi ở trên ghế bành ngoài phòng dường như tâm trạng không tốt, khó coi, ngược lại Dư Sơ Tinh đứng nghiêm, nhìn thấy Tiếu Dương lúc nói ra câu đầu tiên cũng là: “Khó sinh rồi, thai nhi quá lớn.”

“Hả?!” Sắc mặt Tiếu Dương trầm xuống lảo đảo một cái, chuyện sợ nhất quả thật đã xảy ra —— vốn còn gửi hi vọng bụng quá lớn là do Uyển Như mập lên, hài tử không lớn, ai ngờ trời không chiều lòng người!

Hai tháng trước hắn nghe nói đại phu nổi danh Miêu Cương có thể mổ bụng lấy con ra mà cả hai mẹ con đều bình an, lập tức nhanh chóng phái người đi mời thánh thủ phụ khoa kia, người còn chưa kịp mang trở về Uyển Như cũng đã lâm bồn...

Hiện tại tuy đã đầu hạ nhưng vẫn lạnh, một đêm này, Tiếu Dương lại giống như đứng ở trong hầm băng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến đáng sợ, muốn run rẩy.

Cho dù người bên cạnh khuyên thế nào hắn cũng không chịu ăn uống, không chịu nghỉ ngơi, thậm chí không chịu ngồi xuống, vẫn đứng thẳng nhìn chằm chằm vào phòng sinh, mong mỏi bên trong có thể truyền ra tiếng khóc trẻ mới sinh, đáng tiếc, hết lần này tới lần khác không như mong muốn.

Ngoại trừ bà đỡ thét to, thậm chí ngay cả giọng nói của Uyển Như hắn cũng chẳng thể nghe được rõ ràng, không khỏi đỏ mắt nỉ non nói: “Nàng đến sức lực kêu cũng không có sao?”

Ngồi ở một bên, Triệu Thụy Liên vội đáp: “Không phải, nàng đang giữ sức lực để sinh con. Nếu kêu lớn thì sẽ không còn sức nữa.”

Nhìn bộ dạng Tiếu Dương đầy tử khí như người chết, thậm chí nàng ấy cảm thấy nói không chừng hắn sẽ hỏng trước mất.

“Thật sao?” Được đường mợ trấn an Tiếu Dương hơi thở ra, dù sao Triệu Thụy Liên cũng có kinh nghiệm, hắn tin.

Nhưng mà, cho tới gần tảng sáng thì bào thai trong bụng Uyển Như vẫn không có dấu hiệu thuận lợi ra ngoài.

Đến chính cả nàng cũng cảm thấy tình hình rất không bình thường, đau bụng khi sinh càng yếu ớt, thời gian gián đoạn dài ra, không chỉ có tay chân như nhũn ra người cũng càng ngày càng mệt mỏi, thậm chí cảm thấy tim đập nhanh hô hấp cũng dồn dập.

Hai canh giờ trước đại phu bưng chén thuốc đại bổ khí huyết cho nàng uống, muốn ngưng thần bổ huyết, nhuận thai trợ sản, lại cứ không có bất cứ tác dụng gì, rồi sau đó lại có y nữ châm trợ sản cho Uyển Như, cũng vô dụng.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Chịu đựng đến nắng chiếu rực rỡ thì Tiếu Dương cho rằng mình sẽ nghe được bà đỡ hỏi: “Bảo vệ mẫu thân hay là hài tử.”

Hắn cho rằng mình có thể cắn răng trả lời nhất định phải bảo vệ Uyển Như, nhưng hoàn toàn không có người tới hỏi hắn. Bởi vì, hiện tại đã là tình huống thai chết bên trong một mạng hai người, có lẽ, dù Hoa Đà tái thế cũng hết cách xoay chuyển.