Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 94




Kỳ thực Hoàng Lệ nữ sĩ không thoải mái như thể hiện ra ngoài.

Chỉ có điều, đã bắt đầu ý thức được hành vi mấy năm nay của mình quả thực hoàn toàn sai, cũng cấp bách hi vọng có thể mượn cơ hội này phấn chấn lên, không còn... làm cho con gái mới tốt nghiệp ĐH bận tâm nhiều tới mình như vậy.

Mặc dù hiện tại phương diện tài chính không có áp lực, đăng ký công ty cũng có bên trung gian, nhưng bà ấy vẫn cần bận rộn rất nhiều việc.

Một văn phòng mới hoàn toàn, cần đơn giản lắp đặt chủ yếu là thủy tinh ngăn cách, cần mua đồ dùng làm việc như bàn, ghế, máy tính, máy in... cần lắp điện lắp internet lắp đèn, cần có điện thoại cố định, cần in danh thiếp... Năm nay chỉ có đơn đặt hàng 30 nghìn đô của Từ Trừng Chi, không vội tuyển người, thậm chí sang năm nếu không có khách hàng mới, cũng không vội tuyển người - nhưng, hễ chuẩn bị bắt tay vào làm, sớm muộn đều phải nỗ lực lên.

Hoàng Lệ nữ sĩ dự định làm việc toàn tâm toàn ý, bà ấy chỉ muốn bẻ người ra thành 8 phần mà dùng.

Đặc biệt, quê nhà còn có một đứa con trai mới vào học cấp 2, mặc dù 2 tuần nghỉ một lần, nhưng mình ở lại Hải Lâm suốt, giống con gái nói, lỡ như tạm thời có việc không về vào ngày nghỉ được, dù sao cũng phải làm phiền mẹ ruột hoặc chị cả nấu cơm cho nó ăn vào mấy hôm đó.

Hoàng Lệ nữ sĩ tính toán cuối tuần trở về, sắp xếp một chút "hậu phương lớn".

Lộ Nam hỏi: "Hay là con lái xe đưa mẹ về nhé. Vài hôm nữa mẹ lại tới, mang quần áo để thay đổi, chứ ngồi xe bus mệt lắm." Kỳ thực Hoàng Lệ nữ sĩ có bằng lái, nhưng thi lấy bằng xong không hề đụng vào xe (lấy bằng lái xe để chồng cũ được trừ tiền), cho nên hai mẹ con ai cũng không đề cập tới việc để Hoàng Lệ nữ sĩ lái xe Lộ Nam về.

"Mẹ không biết gửi chuyển phát nhanh chắc?" Hoàng nữ sĩ buồn cười hỏi ngược lại một câu: "Được rồi con cũng là tài xế mới, đừng kiêu ngạo quá, muốn nghỉ còn phải xin phép, còn đòi chạy về trong ngày? Không thấy mệt chắc."

Mặc kệ đi, dù sao Hoàng nữ sĩ luôn có thể biến lời hay thành lời khó nghe.

Lộ Nam cũng không kiên trì, chỉ dặn dò thêm: "Vậy mẹ nhớ uống thuốc chống say."

Cũng kỳ quái, bà ngoại không say xe, Lộ Dương không say xe.

Cả nhà chỉ có Hoàng Lệ nữ sĩ và Lộ Nam là say xe.

...

Công ty trung gian thu tiền làm việc, hiệu suất luôn cao, tới thứ Hai, Hoàng Lệ nữ sĩ trở lại Hải Lâm, giấy chứng nhận mà bà ấy cần đã làm khẩn cấp xong xuôi.

25/11, công ty TNHH xuất nhập khẩu Uy Cấu bắt đầu kinh doanh hợp pháp.

Hoàng Lệ nữ sĩ viết biên lai theo lời con gái, từ thương mại Green lấy rượu - trước khi ký hợp đồng mua sắm, bà còn trả giá thêm lần nữa, lần này có đơn đặt hàng trong tay, quả nhiên chứng minh lần trước thương mại Green báo giá còn để lại một tay, cuối cùng được giảm thêm 2% nữa. Nhưng khi bà ấy muốn mở hóa đơn, sắc mặt giám đốc Nghê cũng rất "dễ nhìn".

Ký hợp đồng xong, trả tiền xong, bà ấy không cần lôi hàng đi luôn, bởi vì công ty nhỏ của bà ấy bây giờ chỉ có văn phòng, còn chẳng có kho hàng, lôi đi đâu?

Cho nên Hoàng Lệ nữ sĩ dựa theo con gái cho số điện thoại, liên lạc Nhung Úy của hậu cần Trung Tập.

Nhung Úy báo giá hải vận tương đối phúc hậu (lén nói, Hoàng Lệ nữ sĩ còn gọi điện thoại cho các công ty khác điều tra giá), rồi sắp xếp xe tới thương mại Green lấy hàng.

Người ở nhà kho thương mại Green tò mò hỏi một câu, hàng kéo đi đâu, tài xế hậu cần Trung Tập miệng rất kín, không trả lời, chỉ nói ông ta chỉ nghe theo điều hành mà thôi, họ bảo tới chở hàng về kho công ty.

Đêm đó, Lộ Nam dẫn Hoàng Lệ nữ sĩ tới nhà hàng Quảng Đông: "Khai trương đơn đầu tiên, ăn ngon chúc mừng nào."

Hoàng nữ sĩ định nói: "Lãng phí tiền này làm gì, trong nhà cũng có đồ ăn." Nhưng rồi vẫn nhịn xuống, không thốt ra miệng, chỉ khi con gái gọi tới món thứ tư mới nói một câu: "Ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu, đừng lãng phí."

"Không sao, ăn không xong liền gói lại, mẹ à, mẹ có thể cho vào tủ lạnh, ngày mai hâm nóng lên." Lộ Nam đoán mò cũng biết, mấy hôm nay Hoàng nữ sĩ bận rộn như vậy, khẳng định không thể nấu cơm tử tế, chưa biết chừng nấu mì trứng rau gì đó qua loa chắp vá.

Lộ Nam đoán không sai.

Hoàng nữ sĩ suy nghĩ một lát, đồ ăn còn thừa hôm nay để sáng mai ăn, buổi tối nấu mì cũng có đồ ăn kèm rồi, cũng bớt việc - ăn vài ngày mì rau trứng, cho dù thêm xúc xích cũng sắp ngấy tới nơi rồi.

Thức ăn chưa bê lên, Lộ Nam liền nói chính sự: "Giám đốc thành phố công ty con khẳng định có mật thám bên thương mại Green, phỏng chừng đang hỏi thăm lần xuất hàng này."

"Lần trước con nói, quyền tiêu thụ vẫn phải ký, nhưng phải chờ giám đốc của con chủ động tới tìm mẹ đàm phán?" Không biết từ bao giờ, Hoàng nữ sĩ cũng có thể thản nhiên thăm dò chuyện làm ăn với con gái. Không hiểu thì hỏi, nó là con gái mình, sợ gì chứ.

Lộ Nam lắc đầu: "Giám đốc Vương chức cấp không đủ, không ra quyết định này được. Chuyện này, phải để Tổng giám đốc Đại khu quyết định."

Hoàng nữ sĩ gật đầu: "Mẹ bây giờ không lo công ty các con không cho quyền tiêu thụ, mà là lo lắng cho rồi đề ra giá trị hợp đồng quá lớn, mẹ không đủ tài chính, ăn không tiêu."

Lộ Nam cười: "Mẹ, mẹ tưởng Nhà tiêu thụ nào cũng chuẩn bị đủ tiền lúc ký hợp đồng chắc. Về lý thuyết có 1/10 giá trị hợp đồng đủ để trả tiền hàng đợt đầu là được. Thương mại Green tồn kho quá nhiều, nếu như Nguyên Xuyên công phu sư tử ngoạm, mẹ có thể quay lại tiếp tục lấy hàng từ Green. Chỉ là sau khi mua hết tồn kho của họ thì hơi phiền phức thôi. Nhưng tối thiểu cũng phải hơn nửa năm mới mua hết, đến lúc đó anh Từ bên kia mua sắm hàng hóa chắc chắn sẽ rất phong phú, còn về rượu thì mẹ muốn làm thì làm, không muốn thì thôi."

Hoàng nữ sĩ liếc con gái.

Lộ Nam hiểu, bà muốn nói là: khẩu khí lớn nhỉ.

Vừa đúng lục phục vụ bê lên một bát canh, Lộ Nam ân cần múc một bát cho mẹ: "Uống canh đi ạ."

Uống mấy ngụm canh, Hoàng nữ sĩ lại có thể nói năng tử tế: "Nếu có thể tranh thủ thì vẫn nên tranh thủ chứ. Dù sao chính sách nâng đỡ xuất khẩu rượu trắng rất lớn. Hơn nữa hàng có giá trị cao, thể tích nhỏ, xuất một tờ hóa đơn có lãi hơn xuất hàng giá trị nhỏ." Mấy hôm nay mặc dù chỉ xuất một tờ hóa đơn, nhưng Hoàng nữ sĩ hiển nhiên không hề thả lỏng, vẫn đang học tập tri thức có liên quan.

"Vâng vâng vâng, con khẳng định nội ứng ngoại hợp, giúp mẹ lấy được quyền tiêu thụ rượu Hài Hòa." Lộ Nam nhoẻn cười.

Ăn xong, Lộ Nam đưa mẹ về chỗ ở.

Hoàng nữ sĩ nói: "Ở lại ngủ đi."

Lộ Nam lắc đầu: "Cách chỗ làm quá xa, sáng mai đụng phải kẹt xe chắc con sẽ điên mất."

"Vậy tùy con." Hoàng nữ sĩ tỏ ra chẳng hề để ý, cuối cùng vẫn bổ sung thêm: "Buổi tối lái chậm chút."

"Vâng ạ."

...

Thương mại Green xuất một lô rượu Hài Hòa rất nhanh bị giám đốc Vương của Nguyên Xuyên biết được.

Làm sao biết? Không cho anh ta quan hệ thân thiết với một số nhân viên tiêu thụ của công ty đối tác cũ được à?

Thậm chí, anh ta còn biết giá cả và tên công ty mua sắm lô rượu này của thương mại Green.

Khi Vương Hưng Long chuẩn bị tìm quan hệ tiếp tục điều tra xem địa chỉ của công ty TNHH xuất nhập khẩu Uy Cấu này ở đâu, chủ nhân là ai, lai lịch thế nào, Lộ Nam liền gõ vang cửa văn phòng của anh ta.

"Lộ Nam à, có chuyện gì thế?" Giám đốc Vương hỏi.

Lộ Nam mỉm cười, đóng cửa văn phòng lại, sau đó đi tới bàn làm việc ngồi xuống đối diện: "Giám đốc Vương, tôi muốn nói chuyện tồn kho của thương mại Green với anh."

"Phải, tôi nhớ lần trước cô nói, cô có khách hàng mua 3 rương rượu Hài Hòa, uống xong còn nói khá ngon. Sao, vị khách hàng đó muốn mua thêm à?" Vương Hưng Long cảm thấy, cho dù vị khách kia muốn mua 10, 20 rương, đối với lượng tồn kho của thương mại Green cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

"Phải." Lộ Nam gật đầu: "Nhưng lần này bọn họ lấy hàng trực tiếp từ thương mại Green, cần hơn 200.000 tệ rượu Hài Hòa."

Giám đốc Vương thoáng cái thẳng người: "Hơn 200.000 tệ?" Đó không phải là tin tức mà nhân viên tiêu thụ của thương mại Green kể lại cho anh ta sao?"

"Là công ty tên Uy Cấu, đúng không?" Ngồi thẳng người còn chưa đủ, giám đốc Vương ngả về phía trước một chút, nhìn Lộ Nam bằng ánh mắt lấp lánh.

Lộ Nam khẳng định đáp án: "Phải."

"Ai da!" Giám đốc Vương nắm tay thành nắm đấm, đấm nhẹ hai tay vào nhau một chút, hết sức tiếc nuối: "Sao lại để bọn họ liên lạc trực tiếp với nhau thế." Song phương trực tiếp liên hệ, vậy khó khăn lắm mới xuất hiện một Nhà tiêu thụ mới, lại không có rồi.

"Kỳ thực, là tôi giới thiệu bà chủ Uy Cấu cho thương mại Green." Lộ Nam nói thật.

Giám đốc Vương kinh ngạc, nhưng không nổi giận ngay, mà khó hiểu hỏi: "Lộ Nam, cô không giống người sẽ phạm sai lầm cấp thấp, đi ngược lại quy định công ty thế này."

Lộ Nam giải thích: "Kỳ thực bà chủ của Uy Cấu là mẹ tôi, bà ấy chủ yếu làm xuất nhập khẩu thương mại, lần này cần rượu Hài Hòa vì khách hàng nước ngoài đã đặt hàng - 3 rương rượu Hài Hòa lần trước chính là hàng mẫu gửi cho họ."

Này, khiến giám đốc Vương không biết nên tiếp tục thế nào.

Theo lý thuyết, Lộ Nam lẳng lặng bán rượu ra nước ngoài, tuyệt đối là một chuyện tốt, đáng khen ngợi. Nhưng trung gian vòng qua văn phòng thành phố, còn dính dáng tới mẹ cô ấy, thì lại không dễ kết luận.

Giám đốc Vương hơi nhăn mày: "Chuyện này hơi phức tạp rồi." Nghiêm trọng mà nói, hành vi của Lộ Nam là mượn chức vụ tiện lợi liên lạc khách hàng, tổn hại tới lợi ích công ty. Cho dù anh ta rất tán thưởng Lộ Nam, không muốn trách mắng nghiêm trọng, nhưng trong lòng vẫn có vài phần oán trách. Anh ta đoán, Lộ Nam hôm nay tới ngả bài, đại khái sẽ xin nghỉ việc.

[Đúng là đáng tiếc, Trần Kiêu còn định đề cử cô ta làm giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh.] Giám đốc Vương hơi đứng tuổi một chút cũng từng tình trường lão luyện, Trần Kiêu đối xử đặc biệt với Lộ Nam, anh ta đã sớm nhận ra.

Lộ Nam hơi bất đắc dĩ: "Quả thật có phần phức tạp, chủ yếu là khách hàng ở nước ngoài thúc giục, văn phòng và thương mại Green thì lại khó chịu lẫn nhau. Tôi lo lắng đàm phán qua văn phòng thành phố, sắp thành lại bại, cho nên mới để mẹ tôi tới thương mại Green điều hàng khẩn cấp. Sau này, đương nhiên vẫn muốn đi theo trình tự."

Giám đốc Vương vốn đang ngả người ra trước lại dần dần lùi về phía sau, bởi vì anh ta nghe thấy một từ: điều hàng.

"Nói như vậy, mẹ cô, muốn làm Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa?"

"Đúng vậy."

Này thật quá tốt rồi! Giám đốc Vương sáng mắt: "Lộ Nam, tôi thật không nhìn lầm cô. Năng lực cá nhân của cô quả thật rất xuất sắc!"

Lộ Nam không coi lời khen của Vương Hưng Long là thật, chỉ tiếp tục nói: "Nhưng chuyện này phức tạp ở chỗ, mẹ tôi muốn quyền tiêu thụ không phải ở thành phố Hải Lâm."

Giám đốc Vương nguy hiểm lắm mới không biến sắc mặt, anh ta dựa vào tâm thái làm tiêu thụ bao năm mới có thể kiên trì nghe Lộ Nam nói tiếp.

"Bà ấy muốn, là quyền tiêu thụ rượu Hài Hòa ở nước Mỹ." Lộ Nam nói như vậy coi như là đầy trời chào giá, tạm không đề cập Nguyên Xuyên còn chưa có tiền lệ bán ra nước ngoài, chỉ nói tới quyền tiêu thụ ở cả một quốc gia, nên là hợp đồng bao lớn chứ!

Nghe Lộ Nam nói xong, lòng dạ giám đốc Vương ấy à, cứ như tàu lượn siêu tốc vậy, nhấp nha nhấp nhô, cuối cùng khi Lộ Nam im bặt, anh ta mới mở miệng: "Quả nhiên là phức tạp. Cô nhậm chức cũng mau nửa năm, tư liệu và tài liệu nội bộ cũng từng xem qua, nên biết, công ty rượu chúng ta hiện nay chỉ bán ở trong nước, còn chưa từng ký quyền tiêu thụ ra nước ngoài."

"Giám đốc Vương, tôi nghĩ thế này..." Lộ Nam từ tốn nói: "Mặc dù công ty chúng ta chưa từng ký quyền tiêu thụ ra nước ngoài, nhưng không hề chứng tỏ rằng lãnh đạo tổng công ty không muốn ký đi? Có lẽ là chiến lược công ty còn chưa tới bước này? Đương nhiên, tôi chỉ là tân nhân, cái gì đều không hiểu, cũng chính là bày tỏ một chút kiến giải nông cạn của mình."

Vương Hưng Long hào hứng gật đầu: "Cô nói xem?"

Lộ Nam nói: "Tôi đã tra tư liệu, số liệu cho thấy, sản lượng rượu chưng cất nước ta chiếm 1/3 thế giới, nhưng chỉ bán được rực rỡ ở trong nước, đồng dạng là rượu chưng cất, whisky trên thị trường quốc tế chiếm tỷ lệ 30%, gấp 30 lần so với rượu trắng. Quả thật, trước kia bởi vì ngành rượu trắng phát triển theo hướng khoán canh tác, tiêu chuẩn kiểm nghiệm chất lượng khác nhau, cùng với các vấn đề khác như vị, số độ, khiến cho rượu trắng không thể xuất ngoại, nhưng tôi cho rằng, loại rượu Hài Hòa này của công ty chúng ta, có lẽ có thể mở ra thị trường ở nước ngoài. Ít nhất theo khách hàng của mẹ tôi phản hồi, anh ta tiếp thị cho mấy quán bar ở Mỹ, người bản địa đều có thể tiếp thu vị rượu Hài Hòa."

"Hơn nữa, tôi cảm thấy, chính vì công ty chưa từng ký kết quyền tiêu thụ ở nước ngoài, cho nên nếu giám đốc Vương có thể hoàn thành chuyện này đầu tiên, lãnh đạo tổng công ty chắc chắn sẽ nhìn nhận ngài với con mắt khác. Hải Lâm là thành phố cảng, nếu rượu Hài Hòa muốn xuất khẩu, còn có thành phố nào thuận tiện hơn thành phố Hải Lâm chứ? Mẹ tôi dời công ty tới thành phố Hải Lâm cũng bởi vì bên này xuất nhập khẩu thuận tiện mau lẹ. Tôi nghĩ, cho dù quyền tiêu thụ ở bên kia đại dương, nước Mỹ, nhưng mẹ tôi thu được tiền hàng là USD, đổi thành NDT rồi hồi khoản cho tổng công ty, mở tài khoản chuyển khoản như cũ là ở thành phố Hải Lâm."

Lộ Nam ngữ điệu từ tốn, nhưng lại khiến Vương Hưng Long dấy lên hi vọng: đúng vậy, nếu như mẹ Lộ Nam muốn bán rượu Hài Hòa, vấn đề tồn kho của thương mại Green có thể giải quyết rồi - còn quyền tiêu thụ ở nước ngoài? Mặc kệ bà ấy bán đi nước nào, đối với công ty đều là thị trường chưa khai thác. Như vậy hễ bán thêm một bình rượu Nguyên Xuyên đều tương đồng với tăng lên danh tiếng của công ty ở nước ngoài, thêm một phần sức lực mở ra thị trường hải ngoại.

Lộ Nam tiếp tục: "Còn nữa, giám đốc Vương, anh biết đấy, bây giờ rượu trắng trong nước, ngoại trừ quốc tửu có zf nâng đỡ, không có bất kỳ một nhãn hiệu nào ký kết Nhà tiêu thụ ở nước ngoài, có chính sách, có số lượng xuất hàng. Nếu rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên có thể cố gắng thông qua ký kết Nhị đợt thương ở nước ngoài, nã phát súng đầu tiên, như vậy cũng rất có lợi cho việc mở rộng danh tiếng thương hiệu Nguyên Xuyên ở hải ngoại."

Vương Hưng Long quả thật bị Lộ Nam làm cho tim đập thình thịch, nhưng...

"Chuyện này, tôi không làm chủ được, e rằng phải xin chỉ thị của Đồng đại khu."

"Tôi biết, chỉ với lời nói của tôi, quả thật không có sức thuyết phục, nhưng bất luận về công hay tư, tôi đều hi vọng tồn kho rượu của thương mại Green có một phương án giải quyết hoàn hảo." Lộ Nam cười nói.