Nếu Lộ Nam biết suy nghĩ của Trần Kiêu, đại khái sẽ kêu: anh zai, ăn nhiều đậu phộng quá (bổ não) nên đâm ra ngốc à? Hay chưa gì đã say? Trả ơn chỉ là lấy cớ, kiếm tiến mới là mục đích sau cùng nha!
...
Mua xong nguyên liệu nấu ăn, Lộ Nam nhấn vang chuông cửa nhà giáo viên Trương.
Canh mọc là một món ăn Lộ Nam cực kỳ thích - hơn nữa cô tin chắc, cô giáo Trương cũng sẽ thích nó.
Đập thịt chân giò 3 phần mỡ 7 phần thịt thành thịt nát, cho thêm một chút hành gừng vào nước đun qua bớt mùi tanh, trộn đậu phụ, nấm hương, mã thầy cắt nhỏ, thêm bột mì và lòng trắng trứng, gia vị thì có: muối, nước cốt gà, hạt tiêu trắng.
Rồi đánh theo một hướng tới mức sền sệt, đặt nồi nước sôi, vo thành viên thả vào cho chín liền vớt lên.
Lộ Nam viên thịt mọc hơi to, nên bữa tối cô chỉ viên mười mấy cái, cho thêm một ít sốt cà chua, rau thơm, hành lá, một nồi canh mọc ngon lành liền ra nồi.
Cô giáo Trương ăn mà khen không dứt miệng: "Tiểu Lộ, tay nghề nấu ăn của cháu quả nhiên không chỉ một chút thôi đâu. Một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu nha."
Lộ Nam cười: "Nếu bác thấy ngon thì ăn nhiều lên nhé. Số viên mọc còn lại cháu để trong tủ đông cho bác, bao giờ ăn rã đông là được ạ."
Lộ Nam ngoan ngoãn đáng yêu như thế, giáo viên Trương càng muốn nhận cô làm con gái nuôi.
Buổi tối, giáo viên Trương còn cố ý giữ lại Lộ Nam, gọi video cho con trai con dâu, hơi khoe khoang: xem xem, các con ra nước ngoài, mẹ không phải cụ già cô đơn, bên cạnh mẹ còn có vãn bối đáng yêu thế này nha.
Lộ Nam phải thừa nhận, vẻ ngoài "ngoan ngoãn" của cô có những khi vẫn là ưu thế, chính là - đối với đồng giới mà nói, không có vẻ tấn công. Cho nên, hai đời, con dâu Võ Lệ của giáo viên Trương đều rất thích cô.
Quá trình tán gẫu hàn huyên, Lộ Nam không tranh cướp lên tiếng, nhưng cô luôn khéo léo dẫn dắt một chút đề tài, bình thản ám chỉ.
Thí dụ như giáo viên Trương chủ động kể về quá trình kết duyên của họ, nói bà ấy giả vờ câu cá thử xem nhân phẩm Lộ Nam thế nào, liệu có nhảy qua người môi giới mà lén ký hợp đồng không, đương nhiên, Lộ Nam không có.
Lại ví dụ như giáo viên Trương cảm khái đồng nghiệp của Lộ Nam bắt nạt cô thế nào, không nói một câu liền đem bạn trai về ký túc xá qua đêm.
Tự nhiên còn kể lại lần trước Lộ Nam mang rượu và chìa khóa mới tới.
Chồng của cô giáo Trương hồi còn sống khá thích uống xoàng.
Thân là con trai Từ Trừng Chi sau khi thành niên cũng sẽ thường uống với cha một chút.
Chỉ có điều cha chết bệnh nhiều năm, lúc ăn tết, rót một chén rượu sẽ không có cụ già đáng yêu đó vẫy tay kêu rằng: "Đầy vào, đầy vào!"
Mẹ con giáo viên Trương hồi tưởng, Lộ Nam rất biết điều nói muốn cáo từ.
Từ Trừng Chi xoa mặt: "Xem này, nói hơn nửa ngày, còn không biết Tiểu Lộ đang làm việc gì."
Lộ Nam bảo cô làm nhân viên tiêu thụ cho xưởng rượu, chủ yếu phụ trách tìm kiếm Nhà tiêu thụ mới và trợ giúp họ bán hàng.
Từ Trừng Chi cũng giống hệt những người khác, phản ứng đầu tiên chính là giật nảy mình.
Sau khi giật mình, còn lại là bội phục.
Sau đó liền nhắc tới quốc tửu còn có giá bán thấp hơn ở trong nước, nói lần sau về nước sẽ mang theo mấy bình.
Võ Lệ liếc anh ta: "Mỗi người chỉ được cầm 2 bình, đôi ta liền chỉ có thể cầm 4 bình, mang về cũng không biết chia thế nào."
"Ai bảo trong nước đắt thế, hơn nữa có tiền cũng không mua được." Từ Trừng Chi bất đắc dĩ.
Tiếp tục trò chuyện, liền nói tới rất nhiều hàng hóa thương mại xuất nhập khẩu định giá hoàn toàn bất đồng.
Lộ Nam quan sát, Từ Trừng Chi quả nhiên giống giáo viên Trương từng nói, muốn kinh doanh gì đó.
Nhưng anh ta vốn là giáo viên ngữ văn trung học, sau đó ra nước ngoài với vợ, chưa hề kinh doanh bao giờ (theo lời cô giáo Trương: tổ tiên ba đời đều thành thật dạy học), cho nên rất rối rắm.
Lộ Nam cân nhắc hỏi: "Anh Từ có từng nghĩ muốn bán thử rượu trắng không?"
"Rượu trắng? Bán thử?" Từ Trừng Chi do dự hỏi: "E rằng rất khó đi?"
Anh ta thốt ra câu này, cô giáo Trương liền bất mãn: "Khó khó khó, làm chuyện gì đều nghĩ tới khó khăn đầu tiên. Còn bảo ta không ủng hộ con kinh doanh, hừ, cái tính biết khó mà lui này của con bảo ta ủng hộ thế nào?"
Từ Trừng Chi bị mẹ phê bình hơi xấu hổ: "Mẹ..." Tốt xấu chừa chút thể diện cho con nha.
Lộ Nam nhoẻn cười, đối với Võ Lệ tỏ vẻ hứng thú nói: "Ừm, theo em được biết, bờ Tây nước Mỹ chỗ anh chị rất nhiều người Hoa, rượu trắng TQ có nền tảng thị trường nhất định. Hơn nữa, về mảng này, quốc gia vẫn khuyến khích xuất khẩu, không những có mã hải quan riêng, hơn nữa còn giảm thuế cao tới 15% - đây cũng là một trong những lý do giá quốc tửu ở nước ngoài còn thấp hơn trong nước."
Khác nghề như cách núi, Từ Trừng Chi hiển nhiên thêm phần hiểu biết, anh ta lộ vẻ suy tư gật đầu: "Vậy vì sao quốc tửu trong nước một chai khó cầu, ra nước ngoài lượng tiêu thụ lại tầm thường thế?"
Lộ Nam trả lời: "Tại vì nguyên nhân liên quan tới văn hóa và mùi vị đấy. Đầu tiên, người nước ngoài không hiểu văn hóa rượu trắng của chúng ta, tiếp đến nhãn hiệu quốc tửu trong nước định giá quá cao - kỳ thực em từng làm điều tra nhỏ, rất nhiều người chỉ biết nốc rượu, chứ không hề là người ủng hộ rượu tương hương, thậm chí rót vào chén, bọn họ đều chẳng phân biệt được đâu là quốc tửu, đâu là rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên - người trong nước còn thế, người nước ngoài càng không hứng thú với những loại quốc tửu có mùi thơm nồng, mùi thơm như thực phẩm đó."
Từ Trừng Chi bừng tỉnh: "Anh bảo mà, lúc uống rượu với cha, anh càng thích Đặc Khúc hơn!"
"Đặc khúc là rượu trắng nồng hương, quả thật vào miệng mát lạnh khô ráo hơn." Lộ Nam gật đầu, giải đáp nghi vấn cho anh ta xong, liền trở về chủ đề: "Rượu trắng xuất khẩu ngoại trừ được miễn nhiều thuế, còn bởi vì giá trị cao, thể tích nhỏ, cho dù thuộc về 3 loại hàng nguy hiểm, nhưng có lợi, vận chuyển bằng đường biển giá thấp. Đương nhiên em đề cập tới cái này là có tư tâm."
Lộ Nam nói tiếp: "Mặc dù em làm rượu Kinh Điển, nhưng kỳ thực em muốn đề cử cho anh Từ rượu Hài Hòa."
Võ Lệ tò mò: "Tại sao? Theo chị biết, rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên mới là sản phẩm mũi nhọn của công ty em."
"Bởi vì rượu Hài Hòa có vị mát lạnh thuần chất, không có mùi rượu tương hương cũng không có mùi chôn rượu lâu năm nồng hương của Đặc Khúc, còn thích hợp uống kèm đá, làm rượu cocktail, về mặt lý luận càng thích hợp với thị trường nước ngoài." Đây là tập đoàn Nguyên Xuyên 1-2 năm sau mới tạo ra khái niệm cho rượu Hài Hòa, Lộ Nam liền tham ô trước.
Lộ Nam nói năng có lý, Từ Trừng Chi động tâm, nhưng, muốn bước ra một bước, dù sao không phải chuyện đơn giản.
"Nếu anh Từ lo lắng khía cạnh tài chính và lượng tiêu thụ... Hoặc như vậy đi, lô rượu đầu tiên do em cung cấp, phí vận tải biển cũng do em trả, anh bán được rượu mới phải trả tiền cho em, đương nhiên chúng ta phải thống nhất kỳ hạn trả tiền muộn nhất. Trong quá trình này, em chỉ kiếm tiền giảm thuế, hàng ra nước ngoài bán bao nhiêu đều là việc của anh." Lộ Nam nghiêm túc nói: "Như vậy được không?"
Lộ Nam hoàn mỹ đóng vai nữ sinh viên mởi ra cổng trường, không mấy khôn ngoan. Cô giải thích: "Vừa rồi em nói em có tư tâm - không phải vì muốn đạt thành tích, mà là muốn tìm việc cho mẹ em làm, để bà ấy có một phần sự nghiệp riêng." Nói xong lời cuối cùng, cô cười khổ, cô giản lược kể chuyện cha mẹ tách ra mấy năm trước, còn kể dạo này phát hiện mẹ cô bắt đầu cố chấp.
Giáo viên Trương vỗ nhẹ lên đùi Lộ Nam: "Tiểu Lộ, cái này bác phải nói, cháu không thể không đề phòng người khác, sao cháu có thể nói những lời này với bọn bác - ý bác không phải ở chuyện hôn nhân của cha mẹ cháu, mà là cháu dễ dàng bàn chuyện hợp tác với người lạ như vậy, còn dám tự bỏ vốn, lót tiền trước nữa. Này rất nguy hiểm. Bác nói này, xã hội này có quá nhiều kẻ xấu. Thậm chí có những kẻ vốn không xấu, nhưng dụ hoặc quá lớn liền thối nát. Cháu còn cười?" Nói rồi lại vỗ nhẹ vào người cô.
Lộ Nam đương nhiên bật cười, bởi vì, đây chính là cô giáo Trương đáng yêu nha. Chính là chủ nhà đáng yêu của căn hộ mà cô sống lại liền tâm tâm niệm niệm thuê tới.
Cười rồi gật đầu như đảo tỏi: "Bác Trương, cháu biết rồi, cháu biết rồi, sau này đối mặt người lạ cháu nhất định cẩn thận, không lộ tiền tài."
Giáo viên Trương gật đầu: "Này mới đúng."
Nói tới đây, giáo viên Trương vỗ đầu gối Lộ Nam lấy làm an ủi: đứa bé ngoan nha, mỗi tội quá thành thật. Nếu không cũng không bị bạn cùng phòng bắt nạt tới mức vậy!
Lộ Nam cúi đầu, cười ngại ngùng.
Cho dù những lời cô nói xen lẫn chút tâm cơ bí ẩn, nhưng hiện tại, Lộ Nam đang thổ lộ thật lòng, cô nghiêm túc nói: "Cháu hi vọng mẹ cháu có thể có sự nghiệp riêng, có thể thoát khỏi bóng ma hôn nhân thất bại."
"Trừng Chi, con nghĩ kỹ xem, người hô hào lớn nhất là con, bây giờ mẹ thấy Tiểu Lộ nói rất đáng tin, muốn làm hay không con quyết định đi." Giáo viên Trương không nhịn được bèn liên tiếng.
Võ Lệ cũng hát đệm: "Mẹ yên tâm, con sẽ giúp anh ấy tham khảo một chút. Nếu hợp tác với Tiểu Lộ, đương nhiên song phương phải xác định quyền lợi và nghĩa vụ. Không thể làm Tiểu Lộ chịu thiệt, gánh vác mạo hiểm được."
"Vâng. Chị dâu nói phải." Lộ Nam ngoan ngoãn lên tiếng, cô đương nhiên biết, gia đình cô giáo Trương mới là người trung thực.
Việc đàm phán hợp tác không thể chỉ 1-2 buổi tối liền bàn xong, thế nên song phương hẹn lần sau nói chuyện.
Trước buổi video thứ hai, Lộ Nam phải chuẩn bị tư liệu và hàng mẫu về rượu Hài Hòa, Từ Trừng Chi bên kia thì (bởi vì sai giờ, đang là ban ngày) lập tức ra ngoài, đi dạo phụ cận phố người Hoa và siêu thị châu Á.
Như mong muốn thành lập quan hệ với giáo viên Trương, Lộ Nam vui vẻ, trở về ký túc xá, Hạng Phỉ Phỉ còn bát quái hỏi một câu: "Đi hẹn hò hả?" Mặt mày hồng hào trở về như vậy.
Biết Lộ Nam đi tới nhà giáo viên Trương ăn cơm, Hạng Phỉ Phỉ thật khó hiểu: có lẽ giáo viên Trương nấu cơm rất ngon?
Cô ta cảm thấy tương đối hiểu biết Lộ Nam, Lộ Nam khác với Đổng Tuệ.
Nếu Đổng Tuệ là dạng não luyến ái chỉ có dã tâm nhưng không có năng lực, miệng hùm gan sứa, thì Lộ Nam lại là "cô gái xinh đẹp vô cùng tỉnh táo" biết tự hạn chế.
Người có tính cách thế này thường khinh thường lừa người, cô ấy sẽ trả lời câu hỏi một cách trực tiếp, hễ nói, khẳng định là nói thật, nếu không muốn nói, liền trực tiếp cười đánh trống lảng.
Cho nên, Lộ Nam nói hôm nay vui vẻ không phải vì chuyện trai gái, Hạng Phỉ Phỉ liền tin tưởng.
Lộ Nam vui vẻ nhảy lên lầu, thay quần áo gội đầu tắm rửa.
Đánh răng rửa mặt, ôm laptop làm nghề phụ.
Quyển xuyên nhanh cô nhét ngoại truyện vào dự trữ, cũng đặt trước thời gian đăng, còn hơn 10 ngày nữa là kết thúc.
Hiện nay đang phấn đấu vì dàn ý quyển mới.
Gõ hơn 1 tiếng, tâm tình cũng bình tĩnh lại, mới đi ngủ.
Hôm sau là Chủ Nhật, Lộ Nam nghĩ dàn ý, hình tượng nhân vật + làm vận động + mang tư liệu và bình rượu Hài Hòa nhỏ tới nhà giáo viên Trương, lại là một ngày hết sức phong phú.
Lộ Nam và Từ Trừng Chi nói chuyện còn vui vẻ.
Về cơ bản đạt chung nhận thức - xuất khẩu rượu trắng, có thể thử xem!
Nhưng Từ Trừng Chi vẫn nghiêng về bảo thủ, yêu cầu Lộ Nam gửi 3 loại rượu Hài Hòa mỗi loại 1 rương, anh ta nhờ người bên Mỹ đánh giá một chút, thử thị trường: "Này thuộc về lấy hàng mẫu phải không? Để anh trả tiền rượu."
Lộ Nam mỉm cười: "Được ạ, em có thể lấy giá xuất xưởng, sau đó gửi hóa đơn cho anh."
Suy nghĩ tới thời gian vận chuyển tàu biển, Lộ Nam nói thẳng: "Như vậy vận chuyển bằng đường hàng không đi, phí vận chuyển em trả. Nhưng phí vận chuyển phải từ 100kg trở lên, em đề nghị anh mua 6 rương, 3 rương rượu Hài Hòa, 3 rương rượu Kinh Điển - dù sao lúc trước em nói chỉ dựa theo quan điểm cá nhân. Thị trường nước ngoài chuộng vị rượu Hài Hòa hay rượu Kinh Điển, còn cần anh Từ tự mình nghiệm chứng."
Từ Trừng Chi gật đầu: "Em nói đúng." Tiểu Lộ không tiếc phí hàng không, anh ta là đàn ông vẫn có quyết đoán mua thêm 3 rương rượu.
Giáo viên Trương nói: "Tiền rượu hàng mẫu con nắm chặt gửi luôn đi, đừng lề mề." Dường như bên kia là con trai kế, bên này mới là con gái ruột.
"Mẹ, mẹ ứng ra trước cho Tiểu Lộ giúp con, con chuyển tiền cho mẹ sau." Từ Trừng Chi bất đắc dĩ.
Lộ Nam cúi đầu cười trộm.
3 rương rượu Kinh Điển điều hàng từ Phi Tường, chị Bùi hết sức dứt khoát: "Nếu em cần dùng, lấy giá xuất xưởng đi."
Lộ Nam không khách sáo với đối phương. Bởi vì nghiệp vụ viên có thể điều hàng với giá xuất xưởng từ Nhà tiêu thụ cũng coi như "quy tắc ngầm trong nghề".
Ngoài ra 3 rương rượu Hài Hòa thì cô tìm Trần Lộ. Lộ Nam chỉ nói muốn mua, không nói mua để làm gì.
Trần Lộ liền đương nhiên cho rằng là khách hàng của Phi Tường có nhu cầu, cho nên mua lẫn với rượu Kinh Điển - tình trạng này cũng rất thường thấy. Thế là buổi chiều cùng ngày cô giúp Lộ Nam làm xong chuyện này.
Mặc dù thương mại Green đã ra thông báo ngừng hẳn hợp tác với Nguyên Xuyên, nhưng Trần Lộ muốn mua rượu từ chỗ họ, họ cũng không chán ghét tiền, Trần Lộ đồng dạng lấy hàng với giá xuất xưởng.
Lúc làm việc, Lộ Nam đều tuân theo nguyên tắc "việc hôm nay chớ để ngày mai", cho nên buổi chiều cô gọi cho đồng nghiệp cũ - xác thực là sư phụ từng dẫn dắt cô, hậu cần Trung Tập Nhung Úy, nói mình muốn gửi hàng ra nước ngoài.
Đối phương nhiều lần xác nhận: "Rượu trắng thuộc về vật nguy hiểm, giá vận chuyển cao hơn bình thường. Vận chuyển đường hàng không sang Mỹ, em phải biết giá rồi chứ."
Lộ Nam nói: "Vâng, em biết, như vậy phiền sư phụ tính chi phí cụ thể đi."
"Không sao, em giúp anh làm ăn mà, anh cầu còn không được." Nhung Úy hạch toán giá cả: "Nào nào nào, em mới rời đi non nửa năm, liệu có nhớ mấy yếu tố chính trong vận chuyển hàng không không đấy, báo mao kiện thể* cho anh đi. 6 kiện hàng, mỗi kiện 45*45*45cm, 108kg phải không - hàng nặng, không tính làm hàng vứt** được... Đi từ SHA (cảng hàng không Thượng Hải) nhé?"
*Mao kiện thể: Trọng lượng cả bì, số kiện hàng, thể tích, số liệu. Hàng vứt là từ chỉ hàng hóa thể tích lớn nhưng trọng lượng nhẹ.
Với Nhung Úy mà nói, tiểu đồ đệ mới chỉ từ chức nửa năm, nhưng với Lộ Nam thì lại là "sư phụ" nhiều năm không gặp: "Đúng vậy, đi từ SHA, sư phụ đừng đùa em nữa, rượu trắng làm sao tính thành hàng vứt được."
"CA hay HU*? Em biết giá HU tương đối phù hợp. Dù sao đều là bay thẳng, thời gian chênh lệch không nhiều." Nhung Úy khẳng định đưa ra đề nghị.
*CA là công ty hàng không quốc tế Trung Quốc, HU là công ty hàng không Hải Nam.
Lộ Nam cũng đồng ý: "Được, vậy HU đi."
"Tốt, em gửi địa chỉ đi, chập tối chị gọi tài xế đi lấy hàng."