"Đói chưa? Đi ăn cơm thôi." Ra khỏi phòng công an, Trần Kiêu hỏi Lộ Nam.
Đã 2h chiều, hai người vì việc sốt ruột này mà bỏ lỡ cơm trưa.
Lộ Nam xấu hổ: "Chậm trễ anh Kiêu lâu như vậy, nên để tôi mời mới phải. Nhưng giờ này không có gì ăn ngon, hay là lần sau đi?"
Giờ này, mấy quán cơm hầu như không bán, gần đây chỉ có mì Sa huyện hoặc Lan Châu mà thôi.
Trần Kiêu dường như không nghe hiểu ngụ ý của cô, anh ta nhanh chóng bước vào quán mỳ: "Đã giờ này rồi, còn chọn gì nữa. Không phải cô thích ăn mì sao?" Dứt lời liền quay lại thúc giục Lộ Nam.
Lộ Nam không từ chối bữa cơm này được, cô thoáng nhìn di động trong lòng bàn tay.
Vừa rồi trong phòng công an, cô để máy thành chế độ im lặng.
Bây giờ ra ngoài, nhìn thấy trên màn hình có cuộc gọi nhỡ của mẹ và tin nhắn thoại xuất hiện vào thời gian không cố định ( tầm 8-9h tối), liên lạc ngoài kế hoạch thế này, thông thường tương đương với không có chuyện tốt.
Khiến cô vô cùng áp lực. Cô hơi do dự, không biết có nên gọi lại không.
[Được rồi, ăn cơm trước đã.] Lộ Nam im lặng thở dài.
Đi theo Trần Kiêu vào cửa, gọi bát mỳ bò xào, bổ sung thêm: "Ông chủ, ít mì thôi, kẻo ăn không hết lại lãng phí."
Trần Kiêu thì nói: "Tôi giống cô ấy, mỳ bò xào, lấy phần mỳ cô ấy bỏ bớt cho tôi."
Chủ quán đại khái cảm thấy hai vị khách này thật kỳ lạ, gọi đồ giống nhau nhưng một bớt một chút, một thêm một chút?
Thế là ông chủ đội mũ trắng nhỏ líu lưỡi nói: "Vậy tôi xào hai phần, cho hai vị hai cái bát, tự chia nhé."
Lộ Nam không để ý ông chủ đề nghị cái gì, cô nói: "Anh Kiêu ngồi đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Không cần do dự có nên gọi lại hay không, vừa bỏ chế độ yên lặng di động liền vang lên, vang lên, vang lên, nghĩ tới mẹ cô tâm tình bất ổn liền cao giọng, Lộ Nam liền ra ngoài cửa mới bắt máy.
"Alo, mẹ."
"Lộ Nam! Cánh cứng có phải hay không, trung thu quốc khánh không về, điện thoại cũng không nghe. Ở lại Hải Lâm làm gì? Hay là mày đi tìm thằng khốn kia rồi (cha cô)."
"Mẹ, không phải, con ban nãy có việc, nên..." Lộ Nam còn chưa dứt lời liền bị cắt ngang.
"Có việc, mày có việc gì chứ, việc tiền lương hơn 1 nghìn tệ đó ư? Tao nói cho mày biết, nếu không phải tao đòi cha mày ít tiền, mày có thể sống sót dựa vào 1 nghìn tệ đó chắc? Tao thấy mày muốn chết thì có, tao gọi bao nhiêu cuộc điện thoại mày đều không nghe phải không? Sao tao lại đẻ ra mày chứ, đứa nào cũng đều không có lương tâm, tao già rồi biết trông chờ vào đâu? Trông chờ không nổi chúng mày, tao thấy chỉ có vào viện dưỡng lão thôi! Toàn là lũ vô ơn bạc nghĩa, lúc cần đến mày, mày giả chết, kêu bận. Bận cái rắm ấy mà bận, mày vừa tốt nghiệp ĐH thì bận cái nỗi gì. Bận vui chơi chắc? Hôm nay ăn ngon, ngày mai ra ngoài du lịch, bây giờ còn mua xe nữa, sung sướng lắm đi? Mày không được quên, mày có những thứ này đều do con mẹ mày xin cơm cho. Còn mày thì làm được cái thá gì."
...
Cuộc gọi này kéo dài mười mấy phút, đến khi di động của cô phát ra tiếng nhắc sắp hết pin, cô mới hoàn hồn, nhanh chóng cắt ngang lời mắng chửi dường như không bao giờ ngừng nghỉ của mẹ cô: "Mẹ, con đang ở ngoài, điện thoại hết pin, buổi tối nói tiếp."
Ngẩng đầu nhắm mắt lại, điều chỉnh một chút biểu tình, Lộ Nam mới đi vào cửa hàng.
Nhìn thấy dùng đĩa đựng gà đựng mì bò xào bao giờ chưa? Tốt lắm, hôm nay nhìn thấy rồi. Ông chủ rất thành thật, cực kỳ đủ trọng lượng.
Nếu là thường ngày, Lộ Nam kiểu gì cũng cười phá lên.
Nhưng hôm nay, cô không có tâm trạng đó.
Lộ Nam chỉ im lặng lấy đũa chung gắp một ít mì vào bát, sau đó im lặng ăn.
Đang ăn, Trần Kiêu nhận điện thoại.
Giám đốc Vương gọi tới.
Đầu dây kia giám đốc Vương hiển nhiên cũng rất nổi giận vì việc này, mặc dù Lộ Nam không phải người nghe máy, nhưng cũng loáng thoáng nghe được vài câu, đại ý là nhất định phải nghiêm khắc xử lý.
Lộ Nam yên tâm ăn mì, cô căn bản không sợ lãnh đạo văn phòng sẽ bao che cho Chu Lỗi và Đổng Tuệ - bọn họ là cọng hành nào? Chỉ là quản lý nghiệp vụ bình thường và tân nhân còn chưa chuyển chính thức mà thôi.
Quả nhiên, Trần Kiêu cúp máy, nói với cô: "Giám đốc Vương muốn Đổng Tuệ đệ đơn từ chức, nhưng Chu Lỗi thì... chỉ có thể trừ lương. Cô có hài lòng với kết quả xử lý này không?"
Không quan tâm hài lòng hay không, bởi vì đã đoán được, chuyện này không đủ để Chu Lỗi bị khai trừ hoặc bị hàng chức.
Lộ Nam nhún vai: "Chu Lỗi sau này sẽ không trả thù tôi đi?"
Trần Kiêu nhìn sâu vào Lộ Nam, tiếp tục nói: "Tính cách Chu Lỗi tương đối cẩn thận, cả văn phòng thành phố đều khen anh ta là người tốt, không còn cách nào khác. Mặc kệ có đúng hay không, tóm lại là... tôi cảm thấy, cô chưa tới mức phải lo lắng việc này." Vốn dĩ anh ta muốn để Lộ Nam yên tâm, phương diện công việc Chu Lỗi không thể can thiệp vào ban Đoàn mua rượu Kinh Điển, hoặc bản chất là "anh ta muốn che chở cho cô", nhưng lời nói xuất khẩu liền biến đổi mùi vị.
Tư tưởng Lộ Nam đang đứng trên bờ vực cực đoan, nghe thấy liền ngẩn người, trực giác lời anh ta thật khó nghe, gắp một đũa thịt bò, chậm rãi nhét vào miệng, nhai, sau đó nuốt xuống, mười mấy giây sau, cô mới cười nói: "Mặc dù không biết anh Kiêu vì sao nói vậy, nhưng tôi coi như anh đang khen tôi."
Nói tới đây, không nhịn được mỉa mai: "Vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Tôi quả thật không cần lo lắng tới việc này, dù sao... vừa rồi Chu Lỗi đã ép Đổng Tuệ phải xin lỗi tôi, hơn nữa còn muốn bồi thường đồ dưỡng da cho tôi, thái độ nhận lỗi tốt đẹp, phải không? Lần tới anh ta lại xin lỗi trước mặt mọi người - chiêu này dù cũ, nhưng dùng tốt, đúng không? Dù sao vì giữ không khí văn phòng thành phố được hài hòa, tôi phải khoan dung độ lượng, đúng chứ."
"Lộ Nam, tôi không có ý này." Lộ Nam hỏi ngược lại khiến Trần Kiêu nghẹn họng trân trối, anh ta không biết, rõ ràng vẫn êm đẹp, làm sao mới ăn mấy cọng mì Lộ Nam đột nhiên liền biến thành con nhím.
Lộ Nam đặt đũa xuống, hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực hôi hổi giận dữ: "Tôi không nói anh có ý khác. Cho dù anh có ý gì, theo ý tôi thì cũng chẳng có ý nghĩa, dù sao các anh là lãnh đạo, có cân nhắc của riêng mình. Nếu giám đốc Vương muốn dừng chuyện này ở đây, vậy tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn không cần bàn lại nữa."
"Cho dù anh có ý gì", "hoàn toàn không cần bàn lại" rõ ràng là việc nào ra việc nấy, nhưng Trần Kiêu bất giác cảm thấy Lộ Nam có hàm ý khác.
Nghĩ vậy kết hợp với tối qua nhìn xong camera giám sát, thái độ Lộ Nam bỗng dưng lạnh nhạt hẳn, anh ta liền nảy sinh một ít bực tức.
Trần Kiêu trước giờ không phải một thằng ngu.
Hôm qua ban đầu là tình thế cấp bách chưa kịp suy nghĩ, tới khi về chỗ ở, anh ta mới bất giác kỳ lạ.
Lộ Nam bình thường là kiểu người thế nào? Kiểu người thấy biến không sợ hãi.
Buổi tối cô ấy sợ hãi như vậy - thể hiện ra ngoài mặt là tâm tình thật sự sao?
Trần Kiêu không muốn nghiên cứu kỹ càng hôm qua anh ta bị Lộ Nam lợi dụng như tấm chắn.
Nhưng, cảm giác dùng xong liền bị ném khiến anh ta khó chịu.
Kiêu ngạo như anh ta, có từng trải qua như vậy.
Bởi thế anh ta buột miệng thật lòng: "Tôi chỉ thấy kỳ quái. Người thông thường hễ ra ngoài là khóa cửa, vì sao lại vào ngày nghỉ quên khóa cửa được, Đổng Tuệ không biết rốt cuộc cô có về nhà hay không, nhưng cô lại rõ như lòng bàn tay việc cô ta không về ăn tết. Có trùng hợp quá không?"
"Ngài đang chất vấn tôi, hay là hoài nghi tôi?" Lộ Nam không thèm ngẩng đầu nói: "Ăn xong rồi nói tiếp." Nếu không hỏng hết cả khẩu vị.
Trần Kiêu khựng lại: "Tôi không có ý đó, chỉ là cảm thấy..." Cảm thấy cái gì, anh ta cũng nói không ra lời.
Lộ Nam tiếp nhận: "Cảm thấy tôi tâm cơ thâm trầm, mặt mày khả ố? Bọn họ có ý đồ xấu mới phạm sai lầm, liên quan gì tới tôi? Chẳng lẽ tôi khiến họ làm vậy?
Trần Kiêu thầm nghĩ, cô quả thật gì đều không làm, nhưng: "Tôi chỉ là cảm thấy, như vậy, cô sẽ rất mệt."
Trần Kiêu không biết toàn bộ quá trình Lộ Nam chung sống với Đổng Tuệ trong 3 tháng này, nhưng chắp vá lại những lời Đổng Tuệ nói trước sau, liền đoán được 7-8 phần.
Không biết xuất phát từ lý do gì, Đổng Tuệ ghen ghét Lộ Nam, sau đó mặc kệ là chia rẽ, bịa đặt, hay là tỏ ý tốt, yếu thế, Lộ Nam đều hoàn toàn không để ý tới cô ta, thái độ này càng chọc giận Đổng Tuệ.
Nếu nói, Đổng Tuệ làm hết thảy đều giẫm lên giới hạn của Lộ Nam, như vậy hiển nhiên cô ta đang bước xuống vực sâu mà không biết.
Trong quá trình này, Lộ Nam luôn phải phỏng đoán ý tưởng của đối phương, thay đổi kế hoạch, hoàn thành tá lực đả lực, làm vậy chẳng lẽ không mệt ư?
"Không hề, tôi không mệt chút nào." Không muốn tâm sự cũng không muốn kể khổ. Lộ Nam từ tốn lau mồm, để lại miếng khăn giấy cuối cùng trong túi khăn giấy cho anh ta, vô cùng khách sáo nói: "Tóm lại, vẫn rất cảm ơn lãnh đạo văn phòng thành phố công chính xử lý chuyện này. Tôi ăn no rồi, ngài cứ từ từ."
Cô đặt xuống dưới bát một tờ 50 tệ.
"Lộ Nam!" Trần Kiêu không nghĩ nhiều, vội nắm lấy tay trái Lộ Nam: "Cô không được hiểu lầm ý tôi... tay cô làm sao thế này?!"
Vừa rồi lúc ăn mì, Lộ Nam vẫn luôn nắm chặt tay trái, Trần Kiêu không để ý, bây giờ mới phát hiện, khe móng tay lan vết máu.
Lộ Nam tức khắc nắm thành quyền, muốn rút tay về.
Trần Kiêu hiếm thấy cường thế nói: "Đừng cử động."
Anh ta cầm cổ tay trái Lộ Nam, mở ra từng ngón một, cô gái tàn nhẫn này - ngoại trừ ngón cái bốn ngón còn lại đều véo vào thịt, in ra 4 dấu ngón tay đầy máu.
"Cô..." Trần Kiêu định hỏi, cô làm gì vậy? Lời nói của tôi tổn thương cô thế sao?
Tích táp.
Hai giọt nước mắt rơi xuống.
Một giọt nện vào lòng bàn tay cô.
Một giọt nện xuống mu bàn tay anh.
Cô ấy khóc!
Trần Kiêu thoáng chốc hoảng sợ.
Anh ta cảm thấy bản thân thật giống thằng ngốc, làm sao phải hùng hổ dọa người với cô ấy?
Kẻ sai là Chu Lỗi và Đổng Tuệ cơ mà!
Mặc dù Lộ Nam có dự tính thế nào, cô ấy đều xuất phát từ lập trường tự vệ mới làm vậy, đúng không?
Khao khát thời gian chảy ngược, đóng chặt cái miệng lại.
Trần Kiêu hết sức nhẹ nhàng, dường như sợ dọa tới cô, nói: "Bên cạnh có hiệu thuốc, chúng ta đi xử lý một chút, được không?"
Dắt tay Lộ Nam tới hàng thuốc phụ cận, bảo nhân viên cửa hàng xử lý vết thương cho cô. Nhìn thấy vết thương lau cồn xong chỉ dán urgo lên, Trần Kiêu liền hỏi: "Không cần băng bó à?"
Chị gái hiệu thuốc liếc chàng trai: "Không cần." Thanh niên thật là lằng nhằng, tới muộn một lát vết thương cũng tự khép lại.
Mà Lộ Nam, trừ viền mắt và mũi hơi đỏ lên, thì hoàn toàn không nhìn ra ban nãy đã khóc.
Trần Kiêu không hỏi lý do, chỉ nói: "Vừa rồi anh nói năng thiếu suy nghĩ, anh dẫn em đi chơi, coi như tạ lỗi."
Nhìn Trần Kiêu nói chuyện dè dặt, Lộ Nam biết đối phương kỳ thực bị mình giận lây. Cô nhìn lòng bàn tay, gật đầu: "Được." Cô cũng không hỏi đi đâu, dù sao không bị bán là được.
Trần Kiêu nói nơi vui chơi là khu trò chơi điện tử, hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên, biển người, có phụ huynh mang con cái, cũng có tình nhân trẻ tuổi.
"Em có thấy chơi cái này quá trẻ con không?" Trần Kiêu lo sợ bất an hỏi Lộ Nam, kỳ thực anh ta càng muốn hỏi chỗ này có nhốn nháo quá rồi không.
[Trẻ con gì, 8 năm 10 năm sau ta vẫn tới đây chơi.] Lộ Nam lắc đầu: "Đổi tiền đi, nhìn xem đổi thế nào mới có lời." Cho dù vừa rồi tâm trạng ngắn ngủi mất khống chế, Lộ Nam vẫn muốn tính toán chi li với việc đổi tiền.
Trần Kiêu hơi xấu hổ: "Anh có thẻ." Loại nạp tiền.
Cầm thẻ nạp tiền tới quầy đổi 300 tệ tiền trò chơi, Trần Kiêu đưa một giỏ cho cô.
Lộ Nam nhìn giỏ nặng trĩu: "Đều cho em?"
"Phải, đều là của em." Trần Kiêu cảm thấy, con gái sẽ thích chơi cái này: "Gắp thú bông nhé?"
"Vậy em thật giàu." Lộ Nam mỉm cười, thoáng nhìn tủ gấu bông, lắc đầu tránh ra, dạo qua một vòng, dừng lại trước máy bắn súng tạo hình giống quả bí đỏ to, cái máy này không ai chơi chủ yếu vì nó là thần khí thiêu tiền, bên trong đặt 2 khẩu súng, nói rõ 1 khẩu 5 tệ, bên cạnh nhỏ hơn chỉ cần 2 tệ.
Trần Kiêu kéo cửa bí đỏ cao nửa người: "Muốn chơi thì chơi." Anh ta nhìn tiền trò chơi trong tay cô - chúng ta, giàu mà.
Anh cho rằng Lộ Nam chơi trò bắn súng để phát tiết cảm xúc, không ngờ kỹ thuật của cô ấy khá tốt, một phát súng một tên cướp, bắn yểm hộ và đổi đạn đều bóp chuẩn thời gian. Dần dần Trần Kiêu cũng hăng say, anh ta nhét mấy chục tờ tiền trò chơi vào. Nhưng không hổ danh là trò thiêu tiền, muốn thông quan vẫn còn chưa đủ.
Cuối cùng, trong giỏ chỉ còn lại một tầng tiền trò chơi, màn hình lớn cuối cùng xuất hiện từ tiếng Anh pass.
Lộ Nam hết sức hưng phấn huých tay Trần Kiêu: "Anh nhìn điểm của chúng ta kìa, nhất bảng! Nhanh đánh tên vào."
Trần Kiêu suy nghĩ một lát, điều khiển đạn, bắn trúng bàn phím ảo, từ đây, trò thiêu tiền bí đỏ này đã đổi hạng nhất, tên là: LC1001.
Còn thừa không tới 100 tệ, Lộ Nam nói: "Bây giờ có thể đi gắp thú bông rồi."
Kế tiếp, Trần Kiêu nhìn Lộ Nam đi qua một loạt máy, chọn một chiếc thử hai lần, lần thứ ba liền bắt được một con thỏ Mashimaro trắng.
Lộ Nam đưa cho Trần Kiêu, anh ta ngoan ngoãn cầm lấy hộ cô, lại nhìn cô đổi một cái máy khác, tiếp tục chơi, khoảng 7-8 lần, kẹp được một con khủng long màu quýt nhỏ.
Khỏi cần nói, con khủng long nhỏ cũng được Trần Kiêu cầm.
Chiếc máy thứ ba tốn thêm một ít tiền, đại khái gắp 11-12 lần, Lộ Nam thu hoạch một chú Pikachu. Lần này, Trần Kiêu hết sức chủ động ngồi xuống chỗ gấu bông rơi ra lấy con chuột điện màu vàng này.
Thứ tư là gấu Teddy, thứ năm là chú lợn con màu hồng, thứ sáu là chú nghé nhỏ màu xanh nhạt trong phim hoạt hình.
Không có con thứ bảy, vì hết tiền rồi.
Trần Kiêu không biết tới chỗ bàn phục vụ lấy một cái túi to từ lúc nào, sáu con thú bông đều ở bên trong: "Anh đi đổi thêm ít tiền trò chơi nhé."
Lộ Nam lắc đầu: "Không cần, chơi đã ghiền rồi."
"Còn kém một con liền có thể triệu hoán rồng thần." Trần Kiêu đặt túi gấu bông bên chân Lộ Nam, không đợi cô từ chối liền mau chóng chạy đi, nửa phút sau liền mang tới nửa giỏ tiền trò chơi.
Lộ Nam thật sự vui chơi thỏa thích.
Thế là Trần Kiêu nói: "Con thứ bảy để anh gắp đi. Con unicorn này thế nào?"
"Được." Lộ Nam gật đầu, trong lòng không mấy lạc quan: vừa rồi có một cặp tình nhân mới bắt được một con unicorn trong máy này, Trần Kiêu hiện tại chính là đi đưa tiền nha.
Quả nhiên, liều mạng gắp hơn 20 lần, Trần Kiêu vẫn không thành công, so với chiến tích ban nãy của Lộ Nam, quả thật quá khó coi.
[Tiếp tục, hay là từ bỏ?] Trần Kiêu hơi nôn nóng.
Lộ Nam thức thời mở miệng: "Đừng từ bỏ, tiếp tục đi. Anh đã liều mạng thế rồi, bây giờ từ bỏ, tiện nghi cho người phía sau."
Trần Kiêu nghe vậy liền nhét tiền vào, thành công bắt lấy unicorn mộng ảo màu trắng.
Rời khỏi khu trò chơi điện tử, Trần Kiêu lưng vác một túi gấu bông, tỉ suất quay đầu ngó nghiêng siêu cao.
Anh ta chưa từng trải qua điều này, mất tự nhiên sờ mũi: "Uống đồ lạnh không?"
"Được." Đi vào cửa hàng đồ ngọt, thừa dịp Trần Kiêu cầm gấu bông vướng víu, Lộ Nam nhanh chóng chọn món trả tiền.
Gì? Vì sao không hỏi Trần Kiêu muốn uống gì?
Bởi vì Lộ Nam một hơi gọi 6 loại đồ uống ngọt, cô phỏng đoán, luôn có một loại là Trần Kiêu cảm thấy muốn ăn.
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ 1:
"Đói không? Đi ăn cơm thôi." Đi ra phòng công an, Trần Kiêu hỏi Lộ Nam.
Mỹ đoàn: đói rồi nha tác giả cho anh bao nhiêu phí quảng cáo, mỹ đoàn cho gấp đôi!
Vở kịch nhỏ 2:
Ông chủ tiệm mì Lan Châu: Này, còn chưa trả tiền đâu. Ê? (nhanh như vậy liền không thấy) Vậy không tìm nữa.