Ngoại trừ mấy tiếng trước tán gẫu với Trần Kiêu từng đề cập tới, Lộ Nam không hề nói với bất kỳ ai việc ngày nghỉ cô không trở về nhà, tất cả mọi người trong ký túc xá đều ngầm thừa nhận Lộ Nam sẽ về nhà, bởi quê quán ở trong tỉnh, mà mỗi tuần cô đều gọi điện với người nhà, dường như cảm tình với cha mẹ rất tốt. Nghỉ dài tận 5 ngày, làm sao lại không về chứ?
Cho nên khi Lộ Nam mở cửa ký túc xá, phát hiện huyền quan có một đôi giày thể thao kiểu nam liền không hề bất ngờ.
Cô chính là đang đợi ngày này.
Cô mở cửa khá khẽ, vị khách không mời này lại không ở phòng khách, cho nên hoàn toàn không phát hiện có người trở về.
Tốt lắm.
Là giày của Chu Lỗi.
Xác nhận kiểu giày xong.
Cô nhẹ tay nhẹ chân lùi ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại.
Kế hoạch ban đầu của cô là gọi đàn anh tới hỗ trợ "đóng cửa đánh chó", nhưng nửa tháng này đàn anh còn mất tự nhiên trước cô, Lộ Nam cảm thấy vẫn không cần làm phiền anh ấy.
Cho nên Lộ Nam không thể không sửa kế hoạch, cầm di động, định bụng gọi cho cô giáo Trương chủ nhà.
Trước khi ấn phím gọi, cô hơi do dự - ai biết người bên trong liệu có thẹn quá hóa giận không? Cô giáo Trương dù sao cũng đã có tuổi, bên trong lại là một đôi thanh niên nam nữ, lỡ như có xô đẩy gì đó, mình và cô giáo Trương tuyệt đối chịu thiệt.
Không được, hảo hán tạm thời thua thiệt, cô không thích.
Vậy còn có thể tìm ai?
Bỗng dưng, điệu bộ nhàm chán, vụng về lúc chiều của Trần Kiêu hiện lên trong đầu.
[Trẻ tuổi lực tráng, lại là lãnh đạo văn phòng thành phố. Là anh!]
Lộ Nam vào thang máy, ấn nút gọi, hoang mang sốt ruột kêu: "Alo, anh Kiêu, anh ở đâu? Tôi, tôi vừa về ký túc xá phát hiện có kẻ lạ xông vào... đáng sợ quá, tôi không nhìn kỹ.... được, tôi chờ anh dưới tầng."
Đầu kia điện thoại vẫn luôn nói "đừng vội, đừng hoảng, mau chóng rời khỏi chỗ đó, tìm nơi đông người, chờ tôi tới".
Có thể thấy đối phương cũng vô cùng lo lắng.
"Vâng... Làm phiền anh, thật ngại quá." Lộ Nam nói giọng hơi nghẹn ngào.
"Tinh", thang máy tới tầng 1.
Cúp máy, Lộ Nam chẳng hề hoảng hốt, vẻ mặt tỉnh táo, ánh mắt còn hơi hứng thú, ngón trỏ tay phải nắm di động gõ nhẹ vào thân điện thoại: chuyện vốn xảy ra vào dịp nghỉ tết Dương, vì ta kích thích mà sớm xuất hiện ở nghỉ trung thu quốc khánh, tốt lắm.
...
Trần Kiêu nhận được điện thoại của Lộ Nam là khi mới ra khỏi phòng tắm, thấy cuộc gọi đến, còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Bởi vì Lộ Nam là một cô gái rất có chừng mực, thảo luận công việc đều dùng mail, có chuyện gì cũng đều nhắn tin qua app, hiếm khi gọi điện thoại, đặc biệt là sau khi tan làm.
Cho nên nghe thấy giọng nói hoang mang lo sợ của cô ấy, Trần Kiêu liền rối loạn.
Không tới 15p, Trần Kiêu một thân mồ hôi, thở hồng hộc trước mắt Lộ Nam, đánh giá tỉ mỉ toàn thân cô: "Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao, ký túc xá có người lạ." Sắc mặt cô đã bình tĩnh lại, nói chuyện không bối rối như trong điện thoại, cô hít sâu một hơi, cố gắng duy trì bình thản: "Tôi thoạt đầu tưởng kẻ trộm. Sau đó xuống nhà mới thấy không thích hợp lắm, kẻ trộm vào nhà mà lại cởi giày đặt ở cửa? Cả ký túc xá chỉ có tôi và Đổng Tuệ không trở về, cho nên, trước khi anh tới, tôi có suy đoán: hay là Đổng Tuệ dắt bạn trai về qua đêm."
"Bạn trai?" Trần Kiêu hỏi ngược lại: "Ký túc xá nữ có quy định không cho khác giới ngủ qua đêm."
Lộ Nam gật đầu: "Chúng tôi đều biết quy định này. Nhưng bạn trai cô ta là người cùng công ty. Lần trước trời bão, anh ta ở bên này chơi mạt chược không về được, còn ngủ lại một đêm."
"Văn phòng thành phố? Chu Lỗi?"
Lộ Nam tiếp tục gật đầu.
Trần Kiêu cau mày: "Hoang đường, sao lúc đó cô không nói với tôi... hoặc giám đốc Vương?"
"Nói thế nào được, trời bão chả lẽ đuổi người ta đi, xảy ra chuyện thì tính sao? Hơn nữa cũng chỉ có một đêm, sau đó không hề ngủ lại." Lộ Nam hơi tủi thân giải thích: "Vốn dĩ quan hệ giữa tôi và Đổng Tuệ chỉ bình thường, lần trước sau buổi Phẩm rượu lớn cô ta còn khóc lóc như vậy, tôi mà nói gì, văn phòng đều sẽ cảm thấy tôi bắt nạt cô ta đấy?"
"Vớ vẩn!" Trần Kiêu lần đầu cảm thấy loại người đùa giỡn tâm cơ thủ đoạn như Đổng Tuệ thật chán ghét - anh ta rất phong độ, hiếm khi dùng từ như vậy với phái nữ: "Cô không vào sao?"
"Không, lúc đó tôi thấy giày nam liền giật mình ra ngoài luôn." Lộ Nam ôm túi laptop, hơi xấu hổ nói.
Trần Kiêu tán thưởng: "Làm đúng lắm. Đối diện với nguy hiểm chưa rõ, đầu tiên phải bảo vệ tốt chính mình."
"Vậy bây giờ tôi nên làm thế nào?" Lộ Nam có vẻ không biết làm sao.
"Đưa số di động chủ nhà cho tôi."
Lộ Nam ngoan ngoãn đưa di động cho anh ta.
Trần Kiêu liên lạc với giáo viên Trương, giáo viên Trương vừa vặn ở nhà, nhận được điện thoại Trần Kiêu, nghe xong liền quyết đoán nói: "Chúng ta tới phòng giám sát của bất động sản trước."
Bà ấy là chủ nhà, Lộ Nam là người thuê nhà cũng có mặt, nhân viên bảo an của Tinh Quang Nhất Phẩm thái độ còn khá tốt, thu nhỏ phạm vi thời gian, giúp bọn họ tìm kiếm camera thang máy và hành lang.
Ba người nhìn thấy hơn 8h tối, Đổng Tuệ và Chu Lỗi dắt tay nhau vừa nói vừa cười vào thang máy, bởi vì trong thang máy chỉ có 2 người, cho nên nghe thấy rõ ràng đối thoại. Không ngoài mấy lời tình nhân âu yếm dính nhão, Chu Lỗi bảo không muốn tách ra, Đổng Tuệ liền ẽo ợt bảo anh ta ngủ lại: "Dù sao mọi người trong ký túc xá đều đã về nhà hết rồi."
Chu Lỗi giả bộ: "Này không tốt lắm."
Sau đó hơn 1 tiếng, camera thang máy nhanh chóng tua, cũng không thấy hai người họ rời khỏi, lại nhìn thấy Lộ Nam đi thang máy lên tầng, chưa tới 1p liền hoang mang ấn phím xuống, cúi đầu vội vã chạy vào, cả quá trình co vai rụt cổ, ôm túi laptop, lúc vào thang máy cũng cúi đầu gọi điện thoại xin giúp đỡ, hết sức đáng thương.
Tới đây, ký túc xá nữ xuất hiện giày nam cơ bản phá án: đôi giày nam đó là của Chu Lỗi.
Hơn nữa, bây giờ, hiện tại, đã 10h tối, Chu Lỗi còn chưa rời khỏi.
Trần Kiêu chau mày như cũ: "Thật kỳ cục."
"Tôi cho rằng đụng phải tên trộm, may mà không phải." Lộ Nam thở phào một hơi, lập tức xin lõi chủ nhà: "Giáo viên Trương, xin lỗi, lúc thuê chúng cháu đã nói không cho phái nam ở lại, bây giờ thế này..."
Giáo viên Trương cũng không phải người ngang ngược, bà ấy nói: "Lúc đó hợp đồng viết không được nam nữ thuê chung. Việc bạn trai các cháu ngủ lại thì thuộc về chỗ trống có thể chui, bác lại không quản được... Nhưng mà, Tiểu Lộ, bác nói một câu, đồng nghiệp này của cháu quá vô trách nhiệm. Không những vô trách nhiệm với an toàn của bản thân, mà đối với các cô gái còn lại ở cùng nhà như các cháu, cô ta tùy ý mang bạn trai ngủ lại cũng là mầm tai họa. Cháu phải nói với cấp trên, loại chuyện này tuyệt đối phải cấm."
Lộ Nam gật đầu: "Vâng, bác Trương nói phải. Đây chính là cấp trên của cháu."
"A, trẻ tuổi vậy sao?" Giáo viên Trương cười: "Vậy bác hiểu lầm, vừa rồi còn tưởng là bạn trai cháu chứ."
Lộ Nam cười khó xử: "Đúng là cấp trên đấy ạ."
Trần Kiêu nhìn Lộ Nam, không nói gì.
Nhiều lần xin lỗi + cảm ơn giáo viên Trương, bà ấy vẫy tay nói: "Được rồi, bác về đây, bác cũng không phải cụ già 8-9h tối đã lên giường ngủ đâu. Con trai con dâu bác ở nước ngoài, thời gian chênh lệch, hôm nay đã hẹn sẽ gọi video, không ngủ sớm như vậy."
Rời khỏi phòng giám sát, Trần Kiêu hỏi Lộ Nam: "Cô định làm thế nào?"
"Tôi?" Lộ Nam suy nghĩ một lát: "Tối nay khẳng định không thể ngủ lại đây, tôi tới ký túc xá nữ chen một chút... đi?" Cô nói giọng chần chừ.
"Khách sạn gần văn phòng và công ty chúng ta có thỏa thuận giá, tôi đưa cô tới, cô ở đó đặt phòng ngủ một đêm." Trần Kiêu đề nghị.
Lộ Nam gật đầu - cô giả vờ mà thôi, vốn cũng không muốn tới chỗ người khác chen chúc.
Trần Kiêu tiếp tục: "Chuyện này tôi sẽ nói với giám đốc Vương, bảo anh ta tìm Chu Lỗi nói chuyện, quy định công ty không phải để làm cảnh, đã có quy định thì phải tuân thủ. Công ty mặc dù không viết rõ cấm tình yêu công sở, nhưng không hề đại biểu có thể làm việc quá đáng như vậy."
Lộ Nam gật đầu, như vậy tốt nhất.
Mặc dù bỗng dưng đổi kế hoạch, ít đi vài phần khoái cảm xé nhau thẳng mặt, nhưng càng an toàn.
"Vâng, cảm ơn anh Kiêu."
Cảm ơn công ty thỏa thuận giá, Lộ Nam vào ở khách sạn vào ngày nghỉ còn miễn được tiền phòng cao.
Làm xong thủ tục nhập phòng, Lộ Nam lại lần nữa cảm ơn Trần Kiêu.
Trần Kiêu nói: "Ngày mai cô định trở về ký túc xá lúc nào thì nói với tôi một câu, tôi đi cùng cô." Đây là lo lắng đến lúc đó lại có cái gì bất ngờ.
Lộ Nam gượng gạo cười: "...Chắc không đến mức đâu. Tôi nghĩ sau khi anh Kiêu nói với giám đốc Vương, anh ta sẽ nhắc nhở Chu Lỗi chú ý đúng mực thôi."
Trần Kiêu tựa hồ vẫn không yên tâm.
Lộ Nam mau chóng nói: "Tôi mệt rồi, tôi ngủ trước đây. Hẹn gặp lại.
"Ngủ ngon."
Về phòng, Lộ Nam đặt túi laptop lên bàn trà.
Sau đó thả người xuống cái giường mềm mại, im lặng thở dài một hơi.
Một buổi tối làm ba việc, hiệu suất rất cao, không phải sao?
Thứ nhất, Đổng Tuệ và Chu Lỗi ở cùng phòng các lãnh đạo văn phòng đều biết, Chu Lỗi kiểu gì cũng bị phê bình, còn Đổng Tuệ, cơ hội tìm đường chết đều cho rồi, cô ta khẳng định sẽ không làm mọi người thất vọng... Haiz.
Thứ hai, thuận tiện xác minh một chuyện khó tin nhưng có mầm mống hoài nghi: Trần Kiêu có thái độ không tầm thường với mình, rất có khả năng là có thiện cảm... nha.
Thứ ba, cũng là việc quan trọng nhất, thành công kéo gần quan hệ với giáo viên Trương...
Chuyện thứ nhất và thứ ba thật đáng vui vẻ, còn chuyện thứ hai - nghĩ tới Lộ Nam tuổi 23 sẽ rất vui, nhưng cô của hiện tại thì càng nhiều cảm giác phiền nhiễu.
Lộ Nam rất bất đắc dĩ tưởng: sống lại kèm theo mở ra hoa đào sao?
Trần Kiêu lại không giống Nghiêm Khải.
Hôm đó Nghiêm Khải có cái "dũng" của tuổi này, cho nên Lộ Nam trước một bước lấp kín khả năng, không cho anh ấy có cơ hội mở lời.
Nhưng Trần Kiêu trừ thi thoảng hành xử xen giữa đặc biệt và không đặc biệt, căn bản chẳng có biểu hiện gì. Khiến người không thể từ chối - bởi vì đối phương không bày tỏ, bản thân biết từ chối thế nào?
[Đừng vội.] Lộ Nam ngồi dậy, tự động viên: [Trần Kiêu người này, tương đương với phiền toái. Chính anh ta cũng biết thế, cho nên sẽ không tìm bạn gái ở văn phòng Hải Lâm. Anh ta nhiều nhất là nhất thời tò mò với ta mà thôi. Hơn nữa anh ta mẫn cảm, lòng tự trọng cao, chỉ cần ta tiếp tục duy trì khoảng cách, anh ta phát hiện liền khẳng định sẽ không tự làm mình mất mặt.]
Tới cuối, rất tự luyến mà nói một câu: ai bảo ta xinh đẹp, làm việc lại giỏi giang, tính cách còn đáng yêu nữa.
Thật là phong thủy thay phiên chuyển nha.
Nghĩ thông suốt, cô liền yên tâm ngủ.
Hôm sau, chưa tới 8h, đồng hồ sinh học liền làm cô đúng giờ tỉnh lại, cô tới phòng ăn dùng bữa sáng, về phòng thấy thời gian trả phòng còn sớm, laptop lại ở bên người, chi bằng sáng tác.
Lộ Nam không biết Trần Kiêu nói thế nào với giám đốc Vương, cũng không biết giám đốc Vương nhắc nhở Chu Lỗi thế nào. Hơn 9h, Trần Kiêu gọi cho Lộ Nam: "Chu Lỗi tối qua đã về, Đổng Tuệ chuẩn bị chuyển tới ký túc xá khác, cô bất kỳ lúc nào cũng có thể về Tinh Quang Nhất Phẩm."
Lộ Nam nhướn mày.
Cô tỉ mỉ thiết kế cơ hội cho hai kẻ Chu, Đổng, không phải vì một kết quả không tới nơi tới chổn là phê bình và chuyển đi đâu.