Cùng ở một nhà, Lộ Nam tinh thần phấn khởi đương nhiên không lọt qua mắt các cô gái dưới tầng.
Đổng Tuệ khôn ngoan hơn, không còn cố gắng chia rẽ quan hệ giữa Lộ Nam và Hạng Phỉ Phỉ - dạo này cô ta mới biết từ Hồng Đan Ni, rằng Hạng Phỉ Phỉ hồi ĐH học chuyên ngành tâm lý, lúc rảnh rỗi thường thích phân tích mối liên quan giữa trạng thái tâm lý và hành vi của người khác, thật quá đáng sợ!
Từ bỏ lôi kéo Hạng Phỉ Phỉ, cô ta còn từ bỏ luôn Hồng Đan Ni cùng phòng. Chính vì cùng phòng, Đổng Tuệ mới càng hiểu rõ, Hồng Đan Ni tuyệt đối có tính tình mềm mại, chưa bao giờ tức giận, cũng không thích đàm luận thị phi sau lưng người khác, nói tóm lại, chẳng có tác dụng gì.
Còn Lâm Yến, Đổng Tuệ thật lòng cảm thấy ngoại hình cô ta bình thường, quần áo thì quê mùa, sau khi thành bạn cùng nhà, có lần cô ta hơi tỏ ra hơn người chỉ cách ăn mặc cho Lâm Yến, nhưng Lâm Yến chẳng hề để ý, Đổng Tuệ cảm thấy mất mặt liền cũng xa lạ với cô ta.
Cho nên hiện tại Đổng Tuệ muốn mượn sức nhất là Giang Hiểu Vân, dù sao cô ta thân phận đặc thù, là hành chính thành phố, mặc dù thu nhập không cao như nghiệp vụ viên, nhưng địa vị lại cao hơn nghiệp vụ viên thông thường ở tầng chót chuỗi thức ăn văn phòng thành phố, cấp tỉnh - chỉ nhìn Hà Man Lâm và Ngô Phương đều sẽ thấy thế.
Đổng Tuệ tốn gần một tháng mới chải vuốt quan hệ trong ký túc xá, xác định xem ai có thể thân cận, ai phải đề phòng.
Rất vinh hạnh, Lộ Nam là đối tượng cảnh giác số một của cô ta.
Có điều bây giờ đối tượng cảnh giác số một này hiển nhiên không có thời gian chơi trò ganh đua giữa con gái với nhau.
Bất kể đối phương quanh co lòng vòng nói rằng cô ta có thể giúp Lộ Nam cản rượu ở buổi Phẩm rượu, hay là cảm khái về tiền điện tiền điều hòa trong căn hộ nên tính thế nào, v.v...
Mềm cứng Lộ Nam đều không ăn.
Nhà tiêu thụ nắm trong tay là thịt trong chén, kẻ khác đừng hòng chen chân.
Còn tiền điện tiền điều hòa những phòng một người tính thế nào - cô chưa từng ngồi lâu ở phòng khách dưới tầng, vậy tiền điều hòa phòng khách tính ra sao? Nếu nhất định phải tính, thì tính rõ ràng từng cái một ra.
Nên phải trả, cô sẽ không thiếu một phần.
Về điểm này, 4 cô gái dưới tầng đều đứng về phía Lộ Nam: nếu tính kỹ ra, Lộ Nam gần như không có mặt ở phòng khách, tiền điện điều hòa tính kiểu gì? Cô ấy cũng gần như không sử dụng bếp nấu cơm, bắt Lộ Nam trả tiền gas không phải là thiệt cho cô ấy à?
Hiển nhiên, Đổng Tuệ dự đoán sai lầm. Cô ta tưởng 4 cô gái Dự Nam quan hệ lẫn nhau tốt như vậy, mua gạo mua dầu đều chia rõ, cho nên nhất định là kiểu tính toán chi li, không ngờ, bọn họ rành mạch về phương diện tiền nong, không có nghĩa bọn họ thích chiếm lợi từ người khác.
Đổng Tuệ muốn nhấn mạnh Lộ Nam chiếm hời trong ký túc xá, nhưng tính toán của cô ta tan thành mây khói.
Vì thế, cô ta rất khó hiểu, lúc rảnh rỗi bèn oán giận với Vương Hiểu Tuyết.
Nào ngờ lần này Vương Hiểu Tuyết cũng không đồng ý với quan điểm của cô ta - bởi vì Vương Hiểu Tuyết cũng ở phòng đơn.
Vương Hiểu Tuyết nói: "Tiền gas tiền điện nước không phải tính như thế, cậu xem tớ và chị Lộ bây giờ đều ở một mình một phòng, nhưng phí điện nước chia đều 4 người. Vốn dĩ tiền thuê nhà đã được công ty bao, những chi phí này mỗi người mỗi tháng đều chưa tới 100 tệ, không cần phải tính quá chi li."
Đổng Tuệ buồn bực không chỗ trút lật xem danh bạ vx, nếu kể lể với bạn học về Lộ Nam, còn phải giải thích cho đối phương hoàn cảnh công việc, hơn nữa bọn họ chưa chắc sẽ đồng cảm, quan trọng nhất chính là - trước kia cô ta ở trường học cũng tính là nhân vật nổi bật, bây giờ bị Lộ Nam chèn ép như vậy, nói cho bọn họ nghe, cô ta không cần mặt mũi ư?
Ngón tay nhanh chóng xẹt qua bạn học, Đổng Tuệ bỗng nhìn thấy tên Trần Kiêu.
Trước đó bởi vì lý do công việc mà thêm vx Trần Kiêu, Đổng Tuệ thường tìm cớ bắt chuyện, nhưng đối phương hồi phục đều là giọng công việc, mấy lần sau thậm chí nói thẳng vấn đề công việc thì gửi mail. Điều này khiến cô ta thật mất mặt, bởi vì bề ngoài của anh ta mà nảy sinh vài phần rung động cũng mau chóng tiêu tan.
Tìm tới tìm lui, cô ta nhìn thấy tên Chu Lỗi.
Cô ta tiếp xúc với Chu Lỗi không nhiều, vì lần trước Dịch Vĩ gọi mọi người uống rượu nên mới thêm vx, nhưng cô ta có ấn tượng khá tốt về Chu Lỗi. Gầy gầy cao cao, nói chuyện từ tốn, năm ngoái vào công ty qua tuyển sinh ở trường, bây giờ đã là quản lý nghiệp vụ.
Đổng Tuệ dứt khoát mở khung chat.
Đương nhiên, cô ta sẽ không trực tiếp than phiền về Lộ Nam. Phải làm từng bước một, trò chuyện lâu một chút, làm đối phương vô thức đứng cùng lập trường, sau đó mới có thể kể lể.
Đối với việc này, Đổng Tuệ rất có lòng tin.
[Lộ Nam chẳng phải thanh cao ư, ngoại trừ giám đốc Vương, Trần Kiêu và Nghiêm Khải, cô ta hầu như qua lại với những chàng trai khác trong văn phòng. Mà ta, nhất quán am hiểu giao thiệp với con trai, đến khi thân thiết hơn, ta hễ nói gì, bọn họ khẳng định sẽ tin.]
Tần suất tán gẫu giữa Đổng Tuệ và Chu Lỗi dần dần tăng, phát triển lên mức mỗi ngày đều trò chuyện, dần dần há mồm ngậm miệng đều kêu: "Chu Lỗi nói..."
Hồng Đan Ni cùng phòng hỏi: "Cậu và Chu Lỗi đang quen nhau à?"
Quan hệ luyến ái? Đổng Tuệ không nghĩ vậy, Chu Lỗi chỉ là đối tượng dễ kể lể hết mà thôi, cô ta nói gì anh ta cũng tin, thậm chí còn chủ động bộc lộ bí mật của văn phòng nữa.
Nhưng bọn họ chỉ là bạn bình thường.
Chu Lỗi chưa đạt tiêu chuẩn bạn trai mà cô ta định ra.
Đối với việc này, Hạng Phỉ Phỉ bảo Hồng Đan Ni: "Văn phòng không cấm tình yêu công sở, người ta có lẽ không muốn công khai đấy thôi, cậu cũng đừng quan tâm quá làm gì." Căn cứ phân tích chuyên môn của cô ta, Chu Lỗi không phải dạng vừa đâu, Đổng Tuệ người này trông thì khôn khéo, nhưng kỳ thực chỉ là khôn lỏi, hai người này ở cạnh nhau, ai đắn đo được ai lại không khó đoán.
...
1/8, Lộ Nam gom toàn bộ chi phí tư liệu cần trình báo của Phi Tường lại, nội dung công việc hôm nay của cô chính là thu thập tư liệu để đối chiếu.
Buổi chiều, dán xong toàn bộ hóa đơn chi phí của Nhà tiêu thụ và của bản thân, cô cho Trần Kiêu xem qua, sau đó đưa thẳng cho Giang Hiểu Vân. Phải, trải qua hơn 20 ngày giao tiếp, Ngô Phương một tuần trước đã nghỉ sinh, còn Giang Hiểu Vân chính thức nhậm chức hành chính văn phòng thành phố.
Trần Kiêu ở mặt này luôn là xử lý sự việc công bằng, anh ta giúp Lộ Nam thẩm tra tài liệu, tự nhiên cũng giúp Hạng Phỉ Phỉ.
Lộ Nam giao tài liệu lên vừa nhanh vừa chính xác, cho dù đưa thẳng tới chỗ kế toán cấp tỉnh cũng sẽ không bị trả về.
So sánh thì, năng lực cá nhân của Hạng Phỉ Phỉ cũng không kém, nhưng về mặt chi tiết tài liệu thì còn cần hoàn thiện chút nữa.
Trần Kiêu chỉ ra vài chỗ cần sửa chữa cho Hạng Phỉ Phỉ, cô ấy ra khỏi văn phòng anh Kiêu, nhìn thấy Lộ Nam vẫn ở, bèn vội vàng xin giúp đỡ.
Lộ Nam cũng dốc túi chỉ bảo kỹ xảo cho Hạng Phỉ Phỉ: "Công ty rượu Hao"ertai có ít buổi Phẩm rượu, bọn họ còn không thích người của chúng ta tham dự vào, cho nên Toa Toa trước kia mỗi lần báo chi phí, đều phải cung cấp tên mấy vị khách và cách thức liên lạc cho chị Anh (bà chủ công ty), điểm này cậu nhất định không được viết bừa, bởi vì cuối năm, tổng công ty sẽ gọi điện kiểm tra thăm hỏi khách khứa trong buổi Phẩm rượu, nếu bị tra ra khách khứa giả vờ thì xong đời."
"Vậy sáng mai tớ lại đi một chuyến, phải nhờ chị Anh điền giúp một chút tư liệu khách rồi." Hạng Phỉ Phỉ thụ giáo: "Xem ra quan hệ của tớ với chị ấy còn chưa đủ thân thiết đây mà."
"Cũng không phải, chủ yếu vì Hao"ertai hơi có ý kiến với văn phòng, lo lắng Phi Tường chiếm kênh phân phối Nhà hàng của họ. Nhưng Phi Tường ký hợp đồng mọi kênh phân phối, sớm muộn cũng sẽ làm Nhà hàng... Việc này dựa vào bản lĩnh của mỗi bên, chúng ta là phía xưởng, đương nhiên hi vọng hai Nhà tiêu thụ đều tăng lượng xuất hàng." Lộ Nam an ủi Hạng Phỉ Phỉ vài câu: "Nhưng Hao"ertai nắm chặt tài nguyên trong tay, hoàn toàn không cho văn phòng xía vào, Toa Toa còn bất lực, cậu cũng không cần cảm thấy gánh nặng đâu."
Hạng Phỉ Phỉ gật đầu, nhỏ giọng: "Kỳ thực như thế cũng tốt, tớ hoàn toàn không cần tham gia Phẩm rượu, càng không cần xã giao uống rượu, chỉ cần cuối năm nhìn chằm chằm bọn họ hồi khoản là được."
...
Lộ Nam đoán đúng, Phi Tường đã thuận lợi mở ra cục diện trên kênh phân phối Đoàn mua bắt đầu suy tính bố trí tới các kênh phân phối tiêu thụ khác.
Đầu tháng 8, Dương tổng gọi cho Trần Kiêu, dự định trong tháng này trải hàng vào mấy khách sạn 5 sao ở thành phố Hải Lâm, hơn nữa dự tính đi thương lượng đặt phòng trưng bày rượu riêng ở các khách sạn như Shangri-La, InterContinental, Crowne Plaza, Marriott...
Nhà tiêu thụ nhiệt tình như thế, Trần Kiêu đương nhiên sẵn sàng ủng hộ hết mình. Anh ta thảo luận với Dương tổng một buổi sáng, xác định chi phí hỗ trợ, tức khắc về phòng làm việc xin quy trình.
Trên đường về, Lộ Nam chủ động nói: "Dương tổng có động tác lớn như vậy trên kênh phân phối Nhà hàng, tôi một người không thể phân thân, chi bằng bảo Đổng Tuệ trông coi chuyện phòng trưng bày riêng ở khách sạn đi."
Trần Kiêu vốn nghĩ bản lĩnh của Lộ Nam ở Đoàn mua, phân tâm lo kênh phân phối Nhà hàng hơi đại tài tiểu dụng, nhưng còn đang cân nhắc dùng từ thế nào mới khiến cô ấy không hiểu lầm anh ta muốn chia nhỏ quyền lợi của cô ấy - Trần Kiêu bỗng cảm thấy tâm tình anh ta bất hợp lý, có cần phải cẩn thận như thế trước thuộc hạ không? Cuối cùng anh ta kết luận vì cảm thấy nợ Lộ Nam trong chuyện sáng tạo kia nên mới dẫn đến tình trạng này.
Lộ Nam cầm tiền bản quyền rồi im lặng làm việc, cho dù nhìn thấy video trong báo cáo của tổng công ty cũng không phản ứng gì, anh ta càng thêm áy náy.
Bây giờ nghe Lộ Nam nói vậy.
Trần Kiêu bất giác ngoái lại nhìn cô.
Lộ Nam hơi nhướn mày: "Tôi hiểu nắm đại thả tiểu, hơn nữa, Đổng Tuệ chẳng phải là nhân viên cơ động còn gì? Tôi bận không phân thân được, nên là lúc dùng cô ta."
[Xem ra là lời thật tình.] Trần Kiêu đồng ý: "Chỉ một mình Đổng Tuệ có lẽ không đủ, vậy gọi thêm hai người từ ban Đoàn mua rượu Hài Hoa làm trợ thủ cho cô đi."
Lộ Năm thăm dò hỏi: "Lâm Yến và Hồng Đan Ni thì sao?"
Trần Kiêu dứt khoát: "Có thể, vậy tạm điều hai người họ, tôi sẽ nói qua với giám đốc Vương và giám đốc Chu."
"Được, anh Kiêu." Lộ Nam tươi cười, hiển nhiên, mục đích đạt thành, tâm tình không tệ.
Vẻ mặt thoải mái này khiến Trần Kiêu tò mò: "Vì sao chọn hai người họ? Bởi vì là bạn cùng nhà với cô?"
"Chị Lộ phụ trách thương mại Green, Vương Hiểu Tuyết thì quá gầy yếu - đốc thúc phòng trưng bày là việc vất vả." Lộ Nam nói nghiêm trang, dường như đây chính là nguyên nhân thật sự: "Nhưng, anh Kiêu mới là người quyết định cuối cùng, tôi chỉ đề ra một kiến nghị nhỏ thôi, phải không?"
Trần Kiêu nhìn chăm chú vào Lộ Nam, ý cô là, văn phòng mọi người chỉ cần biết, lựa chọn hai người họ tới Phi Tường hỗ trợ là ý của anh ta.
[Trước sau như một biết đúng mực, từ đầu tới đuôi sợ phiền phức.]
Nhận thức hơn tháng, Trần Kiêu càng ngày càng hiểu biết Lộ Nam.
[Có điều không ảnh hưởng toàn cục.]
Anh ta chỉ cần mệnh lệnh công việc có thể thuận lợi tiến hành là được.
"Đúng." Trần Kiêu gật đầu, sau đó thẳng lưng lên, nhìn thẳng phía trước, không quay đầu lại.