Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 443




Vài hôm trước, Lộ Nam từng báo cáo trong buổi họp tổng kết cuối năm, 1 năm qua, ban Thị trường nước ngoài bố cục quốc gia và khu vực có hạn, cho nên thành tích cũng miễn cưỡng là một khởi đầu tốt đẹp mà thôi, cô hứa hẹn sang năm mục tiêu của ban Thị trường nước ngoài là tăng trưởng 30%, vượt mức lên tới 50%.

Đây là hứa hẹn vô cùng mạo hiểm.

Trong tổng kết cuối năm trước mặt lãnh đạo cấp trung và cấp cao trong công ty, Lộ Nam nói như vậy, ảnh hưởng không nhỏ hơn lập quân lệnh trạng.

Thậm chí, nếu sang năm không đạt được, cô sẽ mất mặt hơn nhiều.

Phải biết, năm nay vừa kết thúc, thành tích của ban Thị trường nước ngoài là 50 triệu đô, tương đương với 350 triệu tệ.

Đây là con số khiến cả ngành rượu trắng TQ phải khiếp sợ.

Tăng 30% và 50% là khái niệm gì? Là khái niệm tăng trưởng tính hàng triệu tệ!

Khi đó hội trường xôn xao ầm ĩ, ngay cả Hạ tổng đều không nhịn được quay sang khẽ bảo Trần Kiêu: "Tiểu Lộ báo cáo xong, tối nay cậu và tôi sẽ nhận được không ít điện thoại."

Ngay từ trước khi Nguyên Xuyên tổ chức họp tổng kết cuối năm, các công ty rượu trắng khác đã muốn tìm mọi biện pháp lặng lẽ hỏi thăm thống kê bảng biểu, đặc biệt là đám Lệnh Dương.

Nhưng các nghiệp vụ trong ban Thị trường nước ngoài rất kín kẽ, còn tân nhân mới vào thì không có quyền hạn tự mình kết nối khách hàng.

Nhân viên tài vụ phụ trách ban Thị trường nước ngoài phía tổng bộ Nguyên Xuyên thì là nhân viên lâu năm, lòng trung thành không thể nghi ngờ.

Về số liệu khai báo xuất khẩu có thể tìm được - vì rượu Nguyên Xuyên xuất hàng theo các cảng khác nhau trên TQ, nên nếu bỏ tiền dùng cách không quang minh chính đại để tìm hiểu thông tin sẽ biết sau tết Dương, thì vừa nguy hiểm vừa không cần thiết.

Cho nên Hạ tổng đoán không sai, những xưởng rượu trắng khác, sau khi Lộ Nam báo cáo xong, đã biết kim ngạch xuất khẩu chính xác của Nguyên Xuyên.

Nguyên Xuyên, tuyệt đối là con ngựa ô trong những công ty xuất khẩu rượu trắng năm nay.

Quan trọng nhất là, hễ là người có đầu óc, biết phân tích đều nhìn ra, thị phần xuất khẩu rượu trắng của Nguyên Xuyên, không phải đoạt từ tay xưởng rượu khác, mà bọn họ bằng bản lĩnh tự khai thác thị trường mới.

Khụ khụ, có điều... trong Diễn đàn tơ lụa, Di tửu đã từng gặp 2-3 lần Hoa kiều Thái Lan Lâm lão tiên sinh thì chắc rất khó chịu, nhưng Lộ Nam quang minh chính đại đàm phán, không sử dụng bất cứ mưu mô nham hiểm nào trong ngành, người Di tửu (bao gồm hầu hết các xưởng rượu khác) mặc dù hâm mộ ghen ghét, nhưng chưa tới mức ghi hận cô.

Lộ Nam trước kia đạt được thành tích ở Hoa An đã là trường hợp kinh điển cần phân tích của các xưởng rượu trắng khác.

Bây giờ, người muốn đào cô, muốn bắt chước phương thức làm việc của cô ngày càng nhiều.

...

Nhưng, ngoài Trần Kiêu, đại khái không ai biết tiếc nuối trong lòng Lộ Nam.

50 triệu đô, 350 triệu tệ.

[Chung quy hơi ít.]

[Ta còn tưởng năm nay có thể vượt mốc 100 triệu đô, quả nhiên ta quá ngây thơ, hơn nữa đánh giá thấp khó khăn khi xuất khẩu rượu trắng TQ.]

[Như vậy đành nghỉ ngơi dưỡng sức, sang năm tiếp tục.]

Lộ Nam tự an ủi mình, ban Thị trường nước ngoài mới thành lập được nửa năm, nếu cho cô thời gian cả năm, 100 triệu đô cũng không khó.

"Em cố hết sức rồi, hơn nữa đã làm được tốt nhất." Trần Kiêu an ủi Lộ Nam.

Lộ Nam mỉm cười: "Em biết, đặt mục tiêu cần hợp lý. Bất kể thế nào, vẫn cảm ơn anh giúp em lấy thưởng thêm - ôi, câu cảm ơn này là Lộ Nam nói với Trần tổng, không phải Lộ Nam nói với Trần Kiêu." Cho nên không tính khách sáo quá đáng.

Trần Kiêu bất đắc dĩ "ừ" một tiếng.

Cho nên, Lộ Nam có thể lấy thưởng của ban Thị trường nước ngoài cũng khá xa xỉ.

Ngoài phần thưởng hồi khoản, khen thưởng chiêu thương khách hàng mới, điểm thành tích... mà cô nên được, thì còn có 1% khác, lúc trước Trần Kiêu đã trình xin với tổng bộ, hứa hẹn thêm thưởng cho cô.

Nghĩa là, Lộ Nam nhận tiền thưởng của ban Thị trường nước ngoài, cộng thêm khen thưởng 1% của 350 triệu tệ.

Khoản trước cần nhân viên tài vụ tính toán cẩn thận mới ra, cái sau thì cố định không chạy được.

Với bản lĩnh tính thưởng gần chính xác của Lộ Nam, cô dự đoán cô có thể lấy được chừng 7-8 triệu tiền thưởng từ ban Thị trường nước ngoài.

Như vậy tính ra, nửa đầu năm cô từ bỏ lương cạy người 1 triệu đô/năm, quả nhiên là quyết định sáng suốt.

Tiền thưởng 2 ban cộng lại khoảng 9.450.000 tệ.

Theo quy định công ty, thưởng cuối năm chỉ nhận được 70%, 30% còn lại nhận vào giữa năm sau.

Số tiền này trừ thuế - hức, đừng nghĩ, hễ nghĩ lại đau lòng.

Lộ Nam hàng ngày tiêu dùng không nhiều, ăn mặc ở, cũng chỉ có mua quần áo phụ kiện là sẽ tốn chút tiền, tiền lương hàng tháng đủ chi trả.

Mấy năm trước, Lộ Nam không mua đồ hiệu trang điểm bản thân, năm ngoái bởi vì cần cho xã giao, cô mua mấy cái túi xách và 2 chiếc đồng hồ, chi tiêu hơi lớn, nhưng Hoàng nữ sĩ gửi tiền xe Benz đỏ cho cô, bù trừ cho nhau, tính ra cô chỉ tốn mấy chục nghìn tệ thôi.

Lộ Nam đánh giá tình hình kinh tế của mình, mua phòng đền bù phía Hải Lâm giao phí xây dựng theo từng đợt, tiền thuê cửa hàng Ô thành đủ ứng phó.

[Như vậy khoản tiền thưởng này, ta nên tiêu thế nào?]

Đời trước cô không phải cổ dân.

Hiểu biết về thị trường chứng khoán giới hạn trong việc năm nào tháng nào đó có cổ phiếu nào tăng phi mã.

Hoặc chính là lúc gia tộc tụ hội ăn tết, bác khoe khoang phổ cập về các loại cổ phiếu cho họ hàng nghe.

Bất kể tình hình nào, trong vòng 1 năm đều không có cổ phiếu nào, Lộ Nam rất chắc chắn.

Cho nên bây giờ tiền tiết kiệm và tiền thưởng của cô có thể vượt 5 triệu, số tiền này giữ lại có phần đáng tiếc.

Lộ Nam tính toán, ngoài để lại chút tiền quay vòng, không ngại thừa dịp giới giải trí chưa tới lúc rét lạnh, kiếm thêm.

Đầu tư có mạo hiểm, không có dự án nào chỉ lãi không lỗ, Lộ Nam chỉ có thể nói cô tin vào ánh mắt của mình, năng lực của Tần Nghiên và chuyên môn của đạo diễn Du.

Cuối tuần, Lộ Nam quả nhiên hẹn Tần Nghiên bàn chuyện đầu tư.

Kinh doanh thì phải nói chuyện kinh doanh, hai người họ bàn bạc hơn tiếng về tỷ lệ đầu tư và quyền lợi..., Lộ Nam thành công tiêu hết 5 triệu tệ.

Đương nhiên, cô không cần tiêu hết một lần, kế tiếp sẽ gửi từng đợt trong 3 tháng.

"2 năm trước, chị còn nghĩ có nên bỏ ra nhiều tiền đào nhân tài marketing như em tới công ty chị không. Kết quả bây giờ em lại biến thành phía đầu tư dự án của chị." Tần Nghiên mỉm cười lắc đầu: "Lộ Nam, chị cảm nhận được tiềm lực trẻ trung vô hạn trên người em."

Tần Nghiên nói câu này, có tâng bốc cũng có thật lòng.

Lộ Nam nhếch miệng, cũng không tự mãn, dù sao chỉ chính cô biết, chuyện sống lại chiếm ưu thế rất lớn. Bàn xong chính sự, Lộ Nam cất hợp đồng, bảo Tần Nghiên: "Vậy em chúc cho dự án của chúng ta hết thảy thuận lợi, kiếm đầy bồn đầy chén."

...

Cuối tuần xử lý xong đầu tư cá nhân, Lộ Nam tổ chức liên hoan hết năm cho nhân viên tầng 6 và tầng 12.

Nhân viên tầng 6 đều rất vui vẻ, năm nay bọn họ nhận được nhiều tiền thưởng, cao hơn những năm trước rất nhiều.

Ngay cả Bành Thắng Nguyên luôn yên lặng đều bê chén rượu, nốc cạn từng ngụm rượu trắng trong chén thủy tinh. Vẫn là Lộ Nam đưa tay ngăn lại, nếu không người đàn ông trung niên kiệm lời này chắc sẽ uống liên tiếp 3 chén để tỏ thành ý.

Nhân viên tầng 12 thì nhiều hơn tầng 6, nhưng Lộ Nam có thể gọi tên từng người một, còn nhớ cả quê quán và những việc họ làm trước khi nhậm chức.

Không nhân viên nào không hi vọng bản thân được cấp trên coi trọng.

Lộ Nam chỉ dựa vào trí nhớ siêu quần này, đã đủ khiến những tân nhân tối nay lúc kính rượu đồng thời bày tỏ lòng trung thành.

Thẩm Hi Âm ngồi ở giữa, nhìn Lộ Nam nhẹ nhàng khuyến khích vài câu đã khiến đám tân nhân máu nóng sôi trào, trong lòng không phục, nhưng vẫn dần thả lỏng chén rượu siết chặt trong tay.

Cô ta không phục đứng trước năng lực tuyệt đối, có vẻ hết sức buồn cười.

Huống hồ, Thẩm Hi Âm xác định, anh Cừu nhìn Lộ Nam với ánh mắt trong trẻo. Chỉ cần xác nhận điều này, Lộ Nam đã không phải kẻ thù của cô ta.

Lộ Nam ngồi vị trí đầu không biết, cô suýt nữa bị coi là bạn gái Cừu Siêu Quần - thật là hiểu lầm cực lớn.

Bận rộn xong hết, công ty cũng cho nghỉ đông.

Trước nghỉ đông, Lộ Nam nhận được điện thoại của Tưởng tổng, muốn hẹn cô ăn cơm.

Đại khái hắn ta cho rằng quý cuối cùng không hồi khoản đồng nào có thể khiến Lộ Nam nhận rõ hiện thực.

Tuy nhiên Lộ Nam tiếp chiêu, thản nhiên từ chối.

Lần này nghe điện thoại xong, cô không giấu Trần Kiêu, "báo cáo" ngay.

Trần Kiêu rất hài lòng, vốn còn định hẹn hò với cô mấy hôm đầu nghỉ đông, đáng tiếc kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, vội vã xuất ngoại. Chắc tháng Giêng mới có thể gặp nhau.

...

Năm nay, Hoàng nữ sĩ cuối cùng biến lời nói thành hiện thực, quyết định du lịch ăn tết, địa điểm ở hải đảo tỉnh Quỳnh.

3 người họ cộng thêm bà ngoại.

Lộ Nam vừa được nghỉ, Hoàng nữ sĩ đã mang bà ngoại và con trai bay tới đây, Lộ Nam tới trước một bước bao một phòng view biển, có thể tự nấu cơm, ăn hải sản, uống nước dừa, rất chi là thoải mái. Chuyện chụp ảnh, đương nhiên vẫn giao cho em trai.

Nhưng bọn họ du ngoạn cũng không lâu, mùng 2 tháng Giêng đã phải trở về.

Dù sao bà ngoại có bối phận cao, trong tháng Giêng không ít vãn bối đều chờ chúc tết bà.

Về nhà, Lộ Nam nhìn di động, có cuộc gọi nhỡ.

Cô ra ban công gọi lại trò chuyện vài câu, rồi vào bếp, vừa nhặt rau, vừa định thương lượng với Hoàng nữ sĩ.

Lộ Nam còn chưa mở miệng, Hoàng nữ sĩ đã nói: "Ngày mai con phải sang chỗ cô chú bác chúc tết phải không?"

Đúng, bao năm qua luôn vậy, đều là mùng 3 tháng Giêng tới họ hàng nhà họ Lộ chúc tết.

Hoàng nữ sĩ thản nhiên nói: "Vậy mang em trai con theo."

[??]

Đây chính là chuyện đời trước chưa từng có.