Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 432




Ngay cả dì cả Lộ Nam cũng trêu chọc em ruột: "Chị nhớ mấy năm trước, lúc biết Nam Nam đi làm ở công ty rượu, em còn sống chết bắt nó từ chức, muốn nó về quê thi công chức, bây giờ không bắt nữa à?"

Hoàng nữ sĩ vẻ mặt nhận mệnh, nói: "Tính tình nó, ngồi một chỗ không yên. Giống hệt cha nó."

Có thể vô bi vô hỉ đề cập tới chồng cũ, có thể thấy Hoàng Lệ nữ sĩ thật sự nghĩ thông suốt, bỏ qua chuyện cũ.

"Đúng vậy, Nam Nam và Dương Dương học giỏi, không giống người nhà chúng ta." Dì cả là một người thành thật, cầu thị.

Bà ngoại đang trộn nhân, nói với con gái thứ hai: "Đầu óc con không bằng Nam Nam, phải nghe lời Nam Nam nhiều vào."

"Mẹ, mẹ là bà ngoại ruột của Nam Nam, chẳng lẽ không phải mẹ ruột của con hả!" Hoàng nữ sĩ tỏ ra "con không cần thể diện chắc", thoáng nhìn phòng tắm - con gái mới về nhà đã chui ngay vào tắm.

Hoàng nữ sĩ thấy phòng tắm vẫn có tiếng nước chảy, bèn nói rất khẽ: "Mẹ, mẹ xuất ngoại với bọn con rồi, cháu gái mẹ bận thế nào mẹ không thấy à? Trên máy bay còn làm việc; đi công tác, ngày nào cũng phải bớt thời gian họp video với trong nước. Thực ra, tới giờ con vẫn không mấy ủng hộ nó làm công việc này, thường xuyên tăng ca, có khi phải xã giao tới khuya, uống rượu có ít tới mấy cũng vẫn tính phải uống. Phải, tiền vào tay không tồi, nhưng vất vả cũng là thật, mẹ nhìn nó có phải gầy hơn hồi tháng 7 không?"

Lời này chí lý, bà cũng thương hại gật đầu: "Phải, gầy hơn nhiều. Cho nên mẹ mới bảo con mua thịt ba chỉ, rán thịt không nó kêu béo không ăn, nhưng nhét vào nhân bánh chưng nó rất thích."

"Rồi rồi, chỗ này toàn là thịt ba chỉ, thịt lưng còn gì? Hôm qua rán qua chắt mỡ ướp xong, còn thêm cả hạt tiêu - nó ăn cay giỏi thế cũng không biết giống ai." Hoàng nữ sĩ chu miệng, trên tay liên tục gói lá: "Cho nhiều nhân, nó kén ăn, thích ăn nhân."

"Ai da, chị Hai hồi trẻ ăn cay rất giỏi, chị quên rồi à? Em thấy chị đúng là miệng dao găm tâm đậu phụ." Mợ cười khanh khách.

Mặc dù phòng tắm có tiếng nước, Lộ Nam không nghe thấy bên ngoài đang nói gì, nhưng cửa phòng chưa đóng chặt lộ tiếng nói nha!

Lộ Dương cũng được nghỉ quốc khánh, vốn định giúp mẹ một tay, nhưng bị đuổi vào phòng làm bài tập, cũng đồng dạng không muốn nghe trộm, nhưng tai quá linh, hết cách.

Lộ Dương nghe vài câu, thấy mẹ bây giờ nhận thức rất rõ, chắc sẽ không gây trở ngại cho bà chị, bèn cúi đầu cười, tiếp tục làm bài tập.

Đợi Lộ Nam tắm rửa xong ra ngoài, xắn tay định giúp đỡ gói bánh chưng, Hoàng nữ sĩ cản lại: "Được rồi, ba người bọn mẹ làm rất nhanh, con cũng đừng thêm phiền, trong tủ lạnh có anh đào, con rửa sạch rồi ăn đi."

Lộ Nam nhìn, ba vị nữ sĩ hết sức tinh thông nấu nướng quả thật không cần cô trợ giúp, bèn nghe lời mẹ đi rửa trái cây, vừa ăn vừa nhét mấy cái vào miệng ba vị nữ sĩ.

Hoàng nữ sĩ ăn hai miếng, lại lầu bầu: "Được rồi được rồi, đừng ở đây quấy rầy nữa, nếu rảnh quá, vào phòng chơi máy tính cũng được, ngủ cũng được, kiểm tra bài tập cho em trai con cũng được."

Lộ Nam: mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng ta đây bị ghét bỏ hả??? Cùng với, mẹ ruột à, con tốt nghiệp cấp 3 lâu lắm rồi, kiểm tra bài tập gì đó, e rằng lực bất tòng tâm.

"Vào cấp 3 cảm giác thế nào?" Nếu mẹ ruột chướng mắt, Lộ Nam bèn bê nửa đĩa anh đào tới tìm em trai.

Lộ Dương không hề "khiêm tốn": "Mặc dù thêm nhiều môn chính, nhưng vẫn theo được, nghỉ hè từng chuẩn bị trước, nên lúc thi nhập học phát huy ổn định, bây giờ cũng theo được việc học."

Em trai cơ bản không học lệch, chỉ tiếng Anh hơi yếu kém, Lộ Nam đề nghị: "Nếu cảm thấy quá sức, nhớ phải đăng ký học thêm đấy."

Lộ Nam nhớ, đời trước em trai vào trường cấp 3 này, tiếng Anh cũng không hẳn gây trở ngại, nhưng so với mấy môn khác, thành tích thường thường, nhưng nó kiên trì không đi học thêm, mãi cho tới học kỳ 2 lớp 11 Lộ Nam cứng rắn đăng ký trả tiền, nó mới mỗi tuần đi học 2 buổi - vài năm sau Lộ Nam mới biết, lúc đó nhóc con căn bản không phải không muốn học thêm, mà vì lo lắng tiền trong nhà không đủ.

Dù sao tính thời gian, năm nay ăn Tết, người cha mỗi năm xuất hiện một lần của họ sẽ vì bảo lãnh cho bạn kinh doanh mà tổn thất một khoản tiền lớn, tiền sinh hoạt vốn mỗi tháng phải giao đúng giờ cho Lộ Dương cũng vì thế mà gián đoạn.

Lộ Dương biết hiện nay trong nhà không thiếu tiền, bèn ngoan ngoãn gật đầu: "Em sẽ để ý bài giảng trên lớp, nếu thấy khó quá, nghỉ đông sẽ bắt đầu học thêm tiếng Anh."

[Ta biết mà, em trai ta sao lại là đứa sợ học thêm chứ.]

...

Ngày nghỉ vui sướng luôn ngắn ngủi.

Ngày 2/10, Lý Thanh làm thủ tục thuê xe, sau cơm trưa chở Lộ Nam tới Hoa An - cũng không xa, chưa tới 200km.

Vốn dĩ Hoàng nữ sĩ định bảo Lộ Nam lấy chiếc Benz đỏ mà đi, nhưng Lộ Nam mỉm cười: "Mẹ nói sẽ mang bà và Lộ Dương tới nhà cụ ngoại* còn gì? Không cần đưa xe cho con, con thuê xe cũng được, công ty trả tiền." (*Cữu công = anh hoặc em trai của bà ngoại)

Nửa câu sau mới quan trọng.

Hoàng nữ sĩ nghĩ ngợi, cũng không kiên trì nữa.

Tiệc đính hôn của nhà họ Chương tổ chức ở khách sạn lớn Hoa An, lúc Lộ Nam tới, nhân viên chỗ bãi đậu xe khách sạn vô cùng bận rộn, nên Lộ Nam quen thuộc chỉ đường cho Lý Thanh tới chỗ đỗ, bãi đỗ xe đã đầy hơn nửa, tất cả đều là xe sang.

Cô không bảo Lý Thanh "phùng má giả làm người mập", chỉ thuê chiếc xe tầm 500-600 nghìn tệ mà thôi, ở đây quả nhiên là chiếc xe mờ nhạt lẫn vào.

Lý Thanh dừng xe, bật thốt cảm khái: "Hoa An thật lắm kẻ có tiền."

"Bởi vì kinh tế hàng hóa nhỏ phát triển, cho nên nơi này siêu nhiều công ty nhỏ, hộ kinh doanh." Lộ Nam cười nói với cô ấy: "Nếu có cơ hội tới Ô thành trực thuộc Hoa An, cô sẽ nhìn thấy hình ảnh khôi hài hơn nhiều, đầy đường là xe sang mở rộng cốp xe chở hàng, tới chợ đêm bày quán."

Lý Thanh biểu thị học thêm cái mới.

Hai người họ một trước một sau, bước vào cửa lớn khách sạn, nhìn màn hình điện tử liền biết hôm nay khách sạn lớn Hoa An chỉ có một cặp đôi này thôi - tuần lễ hoàng kim là mùa đắt khách hôn lễ, nhà họ Chương bao khách sạn cả ngày, thật giàu có.

Lý Thanh tới bàn tiếp khách đưa tiền lì xì và ghi tên hộ Lộ tổng.

Lộ Nam thì chào hỏi với Chương Lễ ở sảnh tiệc.

Chương Lễ hôm nay âu phục thẳng thớm, nhân mô cẩu dạng, nhìn thấy Lộ Nam hưng phấn vẫy tay: "Tới sớm thế. Anh trai và chị dâu tôi đã đi đổi lễ phục, lát nữa ký xong lên phòng trà tầng 2 ngồi, cứ tự nhiên nhé."

Lộ Nam cười tủm tỉm: "Tôi về Hoa An, khác gì về quê hương thứ hai, anh cứ bận đi, không cần quan tâm tôi."

Cô đi rồi, chàng trai tiếp khách cùng Chương Lễ hỏi: "Vừa rồi cô gái này là ai?" Trông rất đẹp.

Chương Lễ nhìn em họ trong nhà một cái, đây là chàng trai vừa tốt nghiệp ĐH chưa đủ lông cánh.

Thanh niên, nông cạn!

Chương Lễ rì rầm: "Nghe anh khuyên một câu, đừng để ý tới cô ấy, em với không tới đâu."

"Anh họ, chẳng lẽ đây là người dạo này anh đang theo đuổi?" Em họ nhà họ Chương cũng biết thanh danh lan xa của ông anh họ này. (*Tam đường ca = anh họ đứng hàng thứ 3 đằng nội)

Chương Lễ chỉ tưởng tượng đã sợ tới mức không ngừng nấc lên, thật là muốn mạng già: "Đừng nói bậy! Đây là đối tác kinh doanh của anh trai anh, em biết đối tác kinh doanh là ý gì không?"

5 chàng trai tiếp khách xung quanh đưa mắt nhìn nhau: Anh họ làm sao thế? Trúng gió lạnh?

"Hừ, có nói các em cũng không hiểu." Chương Lễ xua tay, uể oải nói: "Anh đi uống nước cho đỡ sợ, mấy đứa chào hỏi khách khứa cẩn thận."

...

Lộ Nam không biết Chương Lễ gián tiếp bị cô dọa thành thế nào.

Cô theo lời Chương Lễ, lên phòng trà tầng 2. Lộ Nam nhìn nhân viên phục vụ pha trà và lá trà, trà cụ sử dụng nơi đây, liền biết, mấy thứ này nhất định không phải khách sạn chuẩn bị, mà là nhân viên của trà trang Đạo Nhất chuẩn bị.

Nói là phòng trà, kỳ thực chỉ là sảnh trống tương đối lớn, bày nước trà và trà bánh theo hình thức buffet, bên trong có khá nhiều khách khứa, trong đó không thiếu những người quen mắt.

"Uống đi, trà của Chương tổng Tứ Phương rất ngon, lá trà ở đây toàn là danh phẩm." Lộ Nam ra hiệu cho Lý Thanh.

Sau đó, Lý Thanh nhìn thấy Lộ tổng quen biết rộng thế nào ở Hoa An.

Từ khi Lộ tổng bước vào đại sảnh, từng sóng người nối tiếp nhau tiến lên chào hỏi với cô.

Trong đó có người Lý Thanh biết, chẳng hạn như Tần tổng Tần Nghiên ở BK.

Tần Nghiên nhỏ giọng: "Lão Du và Hướng Bắc không thích xã giao thế này, nên chị đi đại diện."

Lộ Nam gật đầu hiểu: "Đạo diễn Du nhất định thà quay cảnh diễn ban đêm còn hơn."

Tần Nghiên bật cười: "Nói ra, chị có thể quen biết với Chương tổng, vẫn là nhờ em..."

"Lộ Nam! Chị biết là em mà. Ai ui, em thật không lương tâm, tới BK bao lâu rồi, chẳng về thăm bọn chị lần nào." Ngữ điệu thân mật, điệu bộ này, chỉ có thể là Điền Ái Trân giỏi xã giao, chị ta là phụ nữ, trực tiếp kéo tay Lộ Nam cũng không tính là quấy rối x, nhóm Hồng Lập Quân đứng bên cạnh thì không thể làm vậy.

Tần Nghiên và Lộ Nam ngày thường cũng hay gặp mặt, thấy thế bèn lùi ra, để Điền Ái Trân lại gần Lộ Nam.

Nào ngờ Hồng Lập Quân cũng rất hứng thú với Tần Nghiên - đừng hiểu lầm, ông ấy hứng thú với đầu tư dự án phim ảnh của Tần Nghiên. Ai bảo lúc đầu ông ấy đánh mất cơ hội kiếm tiền kiếm danh với "Chu kim sơn", sau đó đầu tư tiền vào mấy dự án phim, có kiếm có lỗ, nói tóm lại, ông ấy vẫn hi vọng có thể hợp tác với Tần Nghiên, xác thực mà nói là đầu tư tiền cho đạo diễn Du, dù sao đạo diễn Du bây giờ rất nổi tiếng.

Đương nhiên, Hồng Lập Quân cũng sẽ không "buông tha" Lộ Nam, cho dù cô không phụ trách Hoa An nữa, nhưng tâm sự về giá cả thị trường trong ngành rượu trắng, có thể học hỏi chút kinh nghiệm thị trường từ cô ấy cũng tốt nha!

Mấy vị này nhìn thấy Lộ Nam, khao khát kéo cô dong dài mấy tiếng!

Trong lúc nói chuyện, Lý tổng của khách sạn lớn Ôn Tuy - à, anh ta bây giờ thăng chức, tới trụ sở tập đoàn phim ảnh làm việc, Lý tổng cũng tới hàn huyên với Lộ Nam: "Lộ tổng, hơn nửa năm không gặp, nghe Chương tổng nói bây giờ cô là Tổng giám đốc một ban của Nguyên Xuyên, thật là tuổi trẻ tài cao."

Lộ Nam có thể làm thế nào, chỉ có thể khiêm tốn nói đó là do công ty và khách hàng tán thành năng lực của cô.

Lâm Yến tới hơi muộn, vừa vào cửa đã bắt đầu tìm kiếm Lộ Nam: "Giám đốc... Lộ tổng!"

Phải, Lâm Yến phụ trách Tứ Phương Kiến Trúc cũng nhận được thiệp mời.

Lộ Nam vỗ vai Lâm Yến: "Giỏi lắm, tôi nghe Chương tổng và tiểu Chương tổng nói, cô bây giờ đã đảm nhiệm được một phía, làm tốt lắm."

Nếu không phải đây là tiệc cưới của Chương tổng, Lâm Yến có lẽ sẽ rơi nước mắt, cô ấy cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy Lộ Nam là vui vẻ, khó kiềm chế nổi.

Lý Thanh đột nhiên cảm thấy, cô ta lúc trước hiểu biết không đủ toàn diện về Lộ tổng. Lộ tổng cũng không phải ma đầu luôn luôn nghiêm túc một lòng nhào vào công việc, cô ấy ở Hoa An, rất nhẹ nhàng rất thoải mái.

Nếu Lộ Nam biết cảnh hôm nay khiến thư ký khiếp sợ như vậy, nhất định sẽ cười bình tĩnh: ta ở Hoa An mưu hoa 2 năm, sao lại không có nhân mạch ở đây chứ?

Chốc lát sau tới giờ lành.

Tiệc đính hôn của Chương Kỳ tuân theo phong tục Hoa An, Lý Thanh lần đầu tiên nhìn thấy dùng đòn gánh nâng sính lễ, còn cả từng đống tiền mặt xếp thành ngọn núi nhỏ.

Lộ Nam quay sang nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lý Thanh, cười giải thích: "Nhà gái sẽ không nhận hết toàn bộ, sẽ trả lại một phần."

Lý Thanh gật đầu hiểu rõ: "À à."

Kiến thức tiệc đính hôn tràn ngập đặc sắc dân tộc bản địa, lại nhìn thấy những người có máu mặt ở Hoa An không ngừng chạm cốc với Lộ Nam, Lý Thanh cuối cùng đã biết vì sao hôm nay lúc ra cửa Lộ tổng lại chắc chắn nói với người nhà ngày mai mới về - vốn dĩ Lý Thanh còn buồn bực, tiệc đính hôn muộn lắm kết thúc tầm 8-9h, lái xe trở về chưa tới 2 tiếng mà.

Bây giờ nhìn tình hình này, bên cạnh Lộ tổng vẫn có một đống người bao quanh, làm sao có thể 8-9h rời đi.