Lưu Dương kỳ thực rất muốn hỏi ngược lại: Chẳng lẽ ngài không ngốc?
Nhưng chị ta suy tư, dù sao chị ta từng thân mật một dạo với thằng ngốc đối diện này, hơn nữa hiện nay còn nhận tiền lương từ Chương tổng, nếu đóng dấu xác nhận Chương Lễ là tên ngốc, chẳng phải trước kia ánh mắt chị ta rất kém? Mặc dù lúc đó chủ yếu là vì tiền, nhưng Chương Lễ bề ngoài cũng sáng sủa, chỉ cần không mở miệng thì trông vẫn không tệ.
Hơn nữa, nếu thừa nhận cậu ta ngốc khiến cậu ta tổn thương, cậu ta khóc lóc với Chương Kỳ thì làm thế nào? Chương Lễ không đáng sợ, đáng sợ là Chương Kỳ. Lưu Dương trước kia đã nhận thức đầy đủ về người anh trai bênh vực em trai này quá mức thế nào.
Lưu Dương nghĩ: ta không nên quá chân thật.
Vốn dĩ, chị ta định có thể lừa gạt tiểu Chương tổng là tốt nhất, không thể lừa gạt cũng không sao. Lộ Nam đã nói, nói ra có khi còn có thể cảnh báo Chương Lễ, hoàn toàn không cần lo lắng cậu ta sẽ có tâm lý phản nghịch.
Nội tâm Lộ Nam: tiểu Chương tổng? Phản nghịch? A, anh ta không dám.
Đắn đo.jpg.
Cho nên Lưu Dương nhìn Chương Lễ, nở nụ cười khuôn sáo 360 độ không thể bắt bẻ: "Tiểu Chương tổng thông minh cơ trí. Quả thật, Lộ tổng lần trước tìm tôi, chủ yếu để thăm dò trạng thái làm việc dạo này của nhân viên phụ trách phía họ."
"Nhân viên phụ trách?" Chương Lễ hơi cau mày: "Lâm Ngữ Ninh? Cô ta không phải rất ổn sao?"
Lưu Dương nhướn mày: đúng vậy, rất ổn, ta nhìn cô ta cứ như nhìn thấy bản thân mình năm đó. Thoạt đầu vẫn không tồi, nhưng sau đó không biết làm sao, lại không yên phận, muốn đi đường tắt.
Chị ta thể hiện vẻ mặt này, khiến Chương Lễ lạnh toát sống lưng: "Cô có ý gì, tôi tùy tiện nhận xét một chút nhân viên phía đối tác về mặt công việc mà thôi. Cô cô cô, cô và Lộ Nam sẽ không cho rằng tôi và Lâm Ngữ Ninh có gì với nhau đấy chứ?"
Vừa nghĩ tới bản thân bị hoài nghi trong sạch, anh ta tức giận đến mức nói năng lúng túng.
Lưu Dương trong lòng kêu lên hai chữ "nhàm chán", ngoài miệng vẫn khách khí nói: "Tiểu Chương tổng cứ đùa. Lộ tổng và tôi đương nhiên sẽ không hiểu lầm ngài." Xem ra, Chương Lễ quả thật không có ý tứ gì với Lâm Ngữ Ninh, nhưng trong lòng Lâm Ngữ Ninh nghĩ gì thì khó nói.
"Tôi nhìn vẻ mặt này, ánh mắt này của cô, rõ ràng là đang khinh bỉ tôi." Chương Lễ đứng dậy, vòng nửa vòng quanh bàn làm việc, chuyển tới trước mặt Lưu Dương, trên cao nhìn xuống, trợn trừng, ý đồ áp đảo chị ta bằng khí thế: "Tôi nói cho cô biết, không thể, tuyệt đối không thể. Từ khi trở về từ Singapore, tôi đã quyết tâm, con thỏ không ăn cỏ gần hang. Tôi tuyệt đối không thể có gì với Lâm Ngữ Ninh."
"Vâng, tiểu Chương tổng công tư phân minh, tôi biết." Lưu Dương ngữ điệu thường thường.
Chương Lễ hoàn toàn nghe không hiểu trào phúng trong đó, anh ta gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, chính là như vậy, cô giải thích với Lộ Nam cho tôi ngay. Kẻo cô ta lại nói lung tung với anh trai tôi, vậy chính là vu khống còn gì!"
Anh ta coi như hiểu rõ, anh trai ruột anh ta, bất luận trong tình huống nào đều tin tưởng Lộ Nam còn hơn cả anh ta, lần trước chính vì Lộ Nam kiến nghị nên anh ta mới tới Singapore 2 năm, nếu lần này anh trai lỡ tin lời gièm pha, lưu đày anh ta tới châu Phi hay Nam Cực làm gì đó thì sao?
Chương Kỳ: đồ ngốc, công ty ta tạm thời còn không có ý định tới đó khai thác nghiệp vụ. Nhưng lên kế hoạch trước cũng không phải không thể.
"Tiểu Chương tổng yên tâm, chỉ cần thân chính sẽ không sợ bóng tà, Lộ tổng nhất định sẽ không hiểu lầm ngài." Lưu Dương cầm di động, xách túi: "Như vậy tôi làm việc trước đây."
"Ê ê ê, Lưu Dương, cô đi đâu? Tôi đã bảo tôi và Lâm Ngữ Ninh không có gì hết!!! Cái gì! Đều không có! Nghe thấy không?"
Lưu Dương: đương nhiên không nghe thấy, a, cẩu nam nhân.
Chương Lễ vốn còn định hét lên chứng tỏ sự trong sạch.
Nhưng Lưu Dương vừa mở cửa văn phòng ra, nhân viên bên ngoài có vẻ đang nhìn vào, anh ta dù gì cũng là Tổng giám đốc, vẫn phải giữ thể diện, nên thu nhỏ âm lượng.
Chương Lễ thấy Lưu Dương đi thẳng ra xa, bèn cầm lấy di động liên tục spam tin nhắn, gửi xong còn cảm thấy không đủ, còn gọi điện thoại cho Lộ Nam: "Lộ Nam, tôi nói cho cô biết, Nhất Thành Kiến Trúc là tôi giới thiệu cho cô, cô không thể lấy ơn báo oán!"
Lộ Nam ngây ra: "Tiểu Chương tổng nói đùa gì thế? Tôi đã nói, nhất định sẽ giới thiệu ngài với Lâm tổng. Chẳng lẽ ngài đổi ý? Không muốn hẹn Lâm tổng chơi xe?"
"Không phải, đó là chuyện cô đáp ứng tôi, không thể lật lọng." Chương Lễ chém đinh chặt sắt nói: "Tôi nói về Lâm Ngữ Ninh!"
Lộ Nam tốn 3p đồng hồ mới nghe rõ Chương Lễ lải nhải biểu đạt gì, tiếp theo cảm thấy vô ngữ - ta biết, Chương Lễ là tiểu thiên tài giỏi yêu đương, ngoài ra chả làm nên trò trống gì, cũng chỉ có ưu điểm khi làm lãnh đạo là không thích làm việc, không tham công. Không ngờ hơn 1 năm không yêu đương, EQ lại còn giảm xuống.
Còn vì sao Lộ Nam sẽ biết Chương Lễ hơn 1 năm qua không yêu đương, đương nhiên là cái loa nhỏ Lâm Yến ở Hoa An nghe bát quái từ phía giám đốc Phạm của Tứ Phương Tửu Nghiệp, nghe xong xoay người kể lại cho lãnh đạo cũ nghe.
Mặc dù đột nhiên nhận được điện thoại của Chương Lễ, nhưng Lộ Nam dùng ngón chân cũng đoán ra, vị tiểu Chương tổng này ban nãy nhất định đã "làm khó dễ" Lưu Dương một lần.
[Đối diện với cấp trên thế này, nhất định phải vô cùng kiên nhẫn.]
[Đương nhiên, chỉ cần biết cách lừa gạt, làm việc dưới trướng anh ta nhất định thoải mái hơn làm việc dưới trướng Chương tổng.]
"Tiểu Chương tổng nói tôi đương nhiên tin. Thật đấy, tôi tìm giám đốc Lưu trò chuyện về Lâm Ngữ Ninh là vì việc công." Lộ Nam nghiêm trang giải thích: "Bởi vì Tiểu Lâm làm bản phương án cho quý công ty không phù hợp, bị tôi bác bỏ, cho nên tôi mới muốn tìm hiểu xem ngày thường cô ấy liệu có đủ hiểu biết về tình hình bên quý công ty hay không."
Lưu Dương đều có thể lừa gạt Chương Lễ, không lý gì Lộ Nam không thể.
Cô tùy tiện trò chuyện vài câu bèn lái sang chuyện khác: "Mấy hôm trước Lâm tổng liên hệ tôi, dịp quốc khánh ngài ấy sẽ tới BK, tới lúc đó vừa khéo thực hiện hứa hẹn, tiến cử anh cho ngài ấy. Nói ra cũng trùng hợp, kỳ thực Lưu tổng của Nhất Thành cũng muốn làm quen với Lâm lão tiên sinh, chỉ tiếc Lâm lão tiên sinh lần này không tới."
Chương Lễ quả nhiên dời đi chú ý, nhưng vẫn không bắt được trọng điểm mà Lộ Nam tiết lộ: "Trùng hợp thế sao? Tôi còn định tranh thủ tới Vân Đình một chuyến, xem đường đua trên đỉnh núi của anh ta thế nào, không ngờ Lâm tổng lại tới địa bàn của tôi trước. Lộ tổng cô yên tâm, tôi nhất định chiêu đãi tốt anh ta."
[Được rồi, chuyện Nhất Thành ta vẫn nên đích thân gọi cho Chương Kỳ thì hơn.]
Lộ Nam cười nhẹ: "Hình như là nhận được thiệp mời, tới tham gia Liên đoàn kiều bào TQ tổ chức buổi khen ngợi Hoa kiều nhỏ."
Cô nghĩ: với tầm ảnh hưởng của nhà họ Lâm ở Đông Nam Á, nếu gặp phải năm tiến hành diễu binh, nhất định là có chỗ ngồi trên khán đài. Nhưng lần này Lâm lão tiên sinh không tới, cũng không biết sao ông ấy lại yên tâm để Lâm Kỳ Vĩ dễ kích động tới tham gia buổi khen ngợi.
Chương Lễ không ngờ Lâm Kỳ Vĩ dịp quốc khánh về nước còn có đãi ngộ thế này, Lộ Nam nói ra mới biết, bèn hâm mộ cảm thán: "Có tiền có thế thật tốt."
[Anh là em ruột nhà tư bản lại cảm thán thế này trước mặt kẻ làm thuê như tôi, cũng không lo lát nữa ra ngoài sẽ bị tôi trùm bao tải. Thật là không coi tôi là người ngoài.]
Lộ Nam nói: "Nhưng lúc đó phải sắp xếp thời gian, Chương tổng đính hôn dịp quốc khánh phải không?"
"Đúng đúng đúng, 2/10, xem đầu óc tôi này, quên gửi thiệp mời cho cô. Vậy phải làm sao bây giờ?"
[Đợi anh nhớ ra, hoa cúc cũng héo rồi.]
Lộ Nam từng nhận được tin nhắn của Chương Kỳ, cô mỉm cười: "Thời gian không trùng nhau, buổi khen ngợi vừa vặn diễn ra vào ngày 2 và 3/10, sau khi kết thúc Lâm tổng chắc sẽ còn nán lại BK 2-3 ngày, tới lúc đó chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Chương Lễ nghe thấy Lộ Nam cho tin chính xác liền an tâm: "Một lời đã định."
Lộ Nam đầu này điện thoại khen ngợi vài câu, dỗ Chương Lễ mặt mày hớn hở, hoàn toàn không nhớ ra dự tính ban đầu khi gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại này kéo dài hơn 15p.
Cúp máy, Lộ Nam nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Lưu Dương và tin nhắn, bèn gọi lại: "Giám đốc Lưu? Tôi đã trấn an tiểu Chương tổng rồi, không sao. Còn cô nhắc nhở tôi lúc trước, tôi cũng hiểu rồi. À phải rồi, quốc khánh chắc là hai ta đều phải tăng ca, ừm, cụ thể tiểu Chương tổng sẽ nói với cô."
Cô chỉ khách sáo thế thôi, trên thực tế Lâm Ngữ Ninh 1 tháng nay làm việc thất thần là do Lộ Nam tự mình phát hiện, tìm Lưu Dương chẳng qua là để chứng thực mà thôi.
Bây giờ biết Chương Lễ sẽ không ngớ ngẩn hạ thủ lần nữa với nghiệp vụ viên của Nguyên Xuyên, Lộ Nam nghĩ: với đầu óc thông minh của Lâm Ngữ Ninh, chưa tới mức treo cổ trên một cái cây nhỉ.
...
Quốc khánh nhanh chóng tới đúng hạn.
Lộ Nam đã nói với Hoàng nữ sĩ, chạng vạng 30/9 cô sẽ lên máy bay về, 2/10 tới Hoa An tham gia tiệc đính hôn của bạn, chắc là phải ở lại Hoa An một đêm, sáng 3/10 về nhà, buổi chiều lên máy bay về BK.
Hoàng nữ sĩ theo thường lệ tức giận nói vài câu "bận thế, bận còn hơn cả Tổng thống Mỹ"..., nhưng thân thể lại thành thật, nói với bà ngoại, dì cả Lộ Nam: "Tới lúc đó giúp em làm ít bánh chưng, bao giờ nó về BK thì mang về mới tươi ngon. Thật là, bận tới nỗi Đoan Ngọ không về, bánh chưng trong nhà cũng không ăn được." Câu cuối cùng có phần thương cảm.
Bà ngoại liên tục gật gù: "Trong tủ lạnh còn có măng đông lạnh và ngải thảo non, cũng có thể nhét vào nhân, Nam Nam thích ăn cái này."
Lộ Nam về thì về rồi, nhưng còn mang theo thư ký - đương nhiên, Hoàng nữ sĩ đã gặp Lý Thanh hồi tháng 7.
Lý Thanh tìm khách sạn ở lại gần nhà họ Lộ.
Lộ Nam nói với cô ta: "Lúc tôi ở nhà cô không cần đi theo, dạo chơi thắng cảnh quanh đây đi."
Vốn dĩ Lộ Nam định cho Lý Thanh nghỉ, nhưng Lý Thanh nằng nặc từ chối: "Lộ tổng, dịp quốc khánh ngài có nhiều lịch trình như vậy, tôi vẫn nên đi theo thì hơn, có thể lái xe hộ cũng được."
Lộ Nam suy tư, tiệc đính hôn của Chương tổng đại khái không đơn thuần chỉ là tiệc rượu thông thường, nhất định có đối tác của anh ta ở Hoa An, BK, thậm chí khắp nơi trên cả nước, cô đi một mình, khí thế có vẻ không đủ.
Hết cách, trên thương trường nên kiêu ngạo vẫn phải kiêu ngạo, cũng giống như người dựa y phục, Lộ Nam suy nghĩ, cười nói: "Được, vậy vất vả cho cô."
Lý Thanh liên tục lắc đầu.
Đi công tác đều có lộ phí, có gì vất vả? Hơn nữa, đi theo Lộ tổng, thật sự tăng trưởng kiến thức, đây là cơ hội mà bỏ tiền ra cũng muốn có.
Hoàng nữ sĩ dịp nghỉ hè đã nhận thức được chức Tổng giám đốc này của con gái thật không tầm thường.
Nhưng Hoàng nữ sĩ "giả khen thật chê" kỳ thực là có quy luật.
Chẳng hạn như con gái lấy tiền thưởng, tới giờ bà ấy đều không chịu tiết lộ số lượng cụ thể - mà thật ra cụ thể bà ấy cũng không biết.
Lại chẳng hạn như, con gái có bao nhiêu nhân viên dưới quyền, ngày thường uy phong thế nào, bà ấy cũng xấu hổ khoe khoang, bởi vì cái này có khoe cũng không ổn, còn có vẻ lỗ m4ng.
Tóm lại, Hoàng nữ sĩ thích "giả khen thật chê", đều là những chuyện có tồn tại khách quan, có bằng chứng, có sức mạnh.
Chẳng hạn như chiếc xe con gái lái 2 năm cho bà ấy, chẳng hạn như con gái tổ chức các hoạt động hơn nữa còn lên kênh Tin tức của CCTV...
Cho nên, lần này Lộ Nam mang theo thư ký xách hành lý giúp nó về, Hoàng nữ sĩ chỉ lễ phép mỉm cười chào hỏi "Tiểu Lý", thuận tiện giới thiệu thân phận cô ấy.
Cái này khiến dì cả và mợ Lộ Nam tới nhà làm bánh chưng giúp kinh ngạc.
Khụ khụ, mợ Lộ Nam là người nhiệt tình, thuộc về kiểu không mời mà đến, nguyên do trong đó, mọi người tự biết là được.
Đêm đó, mợ Lộ Nam về nhà, nói với chồng: "Cháu gái này của chúng ta, thật là tiền đồ rộng lớn! Chị Hai may mắn quá!"