Lộ Nam lấy chìa khóa xe từ Lý Thanh, nhìn sắc mặt cô ấy hơi nghiêm trọng, bèn hỏi: "Cô nghe hết toàn bộ, có phải đang lo lắng không?"
Lý Thanh vô thức định gật đầu, lại nhanh chóng đổi thành lắc đầu: nói đùa chắc, vừa rồi khách hàng lớn như Vinh Bảo Tửu Nghiệp tỏ thái độ hợp tác tiêu cực, còn cái ông Chủ tịch Dương của Lệnh Dương cậy già lên mặt, hai người họ kẻ xướng người họa, trong lòng Lộ tổng nhất định khó chịu. Nếu mình lại hắt nước lạnh lên boss, thật đúng là chán sống rồi.
Lộ Nam mỉm cười, thản nhiên nói: "Vinh Bảo Tửu Nghiệp không phải lập tức có thể ngừng hẳn hợp tác với chúng ta, chuyện này thuộc về quan trọng nhưng không khẩn cấp."
"Vâng." Lý Thanh liên tục gật đầu, biểu thị mình không lo lắng, không lo lắng tí nào - làm người bên cạnh lãnh đạo, nhất định phải ghi nhớ không được để lộ tâm trạng, hôm nay cô ấy có phần thất trách.
"Tôi bảo cô không cần đi theo, vì lát nữa tôi tìm bạn làm nghề khác tán gẫu, tìm linh cảm, thuận tiện ăn cơm, cô không cần chờ tôi, tan làm đi."
Đến chức vụ như Lộ tổng, cô ấy nói bạn chắc là nhân tài kiệt xuất trong ngành khác, Lý Thanh biết, người đều có vòng xã giao riêng. Cho dù không có văn bản quy định chia làm ba bảy loại, nhưng con người có địa vị xã hội bất đồng tất nhiên có vòng xã giao bất đồng cấp bậc.
Nếu Lộ tổng nói vậy, Lý Thanh cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt: "Vậy, Lộ tổng, tôi đi đây."
"Ừ, mai gặp lại."
...
Kế tiếp, Lộ Nam tới công ty của Tần Nghiên.
Lúc trước vì chuyện phim quảng cáo, cô đã tới mấy lần, lễ tân ở đây đều quen mặt cô: "Lộ tổng, ngài tới rồi. Tần tổng buổi trưa đã dặn, nếu ngài tới, thì đưa tới văn phòng ngài ấy ngồi chờ, ngài ấy có buổi họp tầm 4h chiều mới kết thúc."
"Ừ, làm phiền cô dẫn đường." Lộ Nam gật đầu với lễ tân: "Đúng rồi, tôi mang ít đồ ăn vặt, các cô chia nhau nhé."
Đều là các cô gái trẻ tuổi đáng yêu, thấy mấy thứ như kẹo socola của Lộ Nam, dù ngoài miệng toàn kêu giảm béo, nhưng vẫn vui vẻ cầm lấy.
"Lộ tổng uống gì?" Lễ tân hết sức ân cần với Lộ Nam.
"Nước khoáng là được."
Kết quả cô ta cầm mấy chai nước khoáng nhãn hiệu khác nhau để Lộ Nam chọn lựa.
Lộ Nam mỉm cười: "Cảm ơn Mia."
Lễ tân hơi đỏ mặt: "Vậy tôi ra ngoài trước, có gì cần cứ gọi."
4h8p, tiếng giày cao gót đều nhịp vang lên, không bao lâu, Tần Nghiên đẩy cửa văn phòng, người còn chưa vào, âm thanh tới trước: "Ngại quá Lộ Nam, để em đợi lâu rồi."
"Không sao, em tới sớm." Lộ Nam nhấc tay, xách túi giấy đưa qua: "Đi công tác không có thời gian đi dạo, nhưng ở Mỹ ngẫu nhiên đi qua cửa hàng hương liệu, ngửi được mùi nến thơm rất dễ chịu. Trước em nghe chị nói, buổi tối chị thường trằn trọc khó ngủ, thử cái này xem."
Đây là thương hiệu đời sau tương đối nổi tiếng, bây giờ thì còn "ở trong ngõ sâu", chủ yếu chế tạo theo hướng điều hòa, Lộ Nam mua một ít, ngoài lúc dùng não quá độ đốt một chút, thì Hoàng nữ sĩ cũng dùng tới (đương nhiên, bà ấy không biết giá thứ này).
Hoàng nữ sĩ đang trải qua thời kỳ mãn kinh hành hạ, ngủ khá ít phản hồi, hũ nến thơm này tĩnh khí ngưng thần, hiệu quả thả lỏng thư giãn rất tốt, quả thật giúp dễ ngủ.
"Phải không? Vậy tối nay chị thử xem." Tần Nghiên biết hàng, cũng rất cảm động với tấm lòng tinh tế khi Lộ Nam chọn quà, trân trọng cất giữ.
Cho dù Lộ Nam biết mãi tới trước khi cô sống lại, Tần Nghiên và đạo diễn Du đều kiên định không có con (chương 251), nhưng theo lẽ thường, lúc này Lộ Nam không biết chuyện riêng của họ, cho nên cô cười tủm tỉm dặn dò thêm một câu: "Nghe nói chủ yếu dùng thành phần tự nhiên, nhưng nếu chị Tần Nghiên chuẩn bị có thai, vẫn không nên sử dụng."
"Cô bé à, tặng quà còn tỉ mỉ như vậy." Từ khi quen biết Lộ Nam ở Hoa An, Tần Nghiên luôn cảm thấy chị ta đối diện với một người bạn ngang tuổi tâm trí không kém mấy, cũng luôn muốn thổ lộ hết những chuyện không như ý trong cuộc sống hoặc công việc cho cô ấy nghe - đại khái bởi vì bọn họ không những hợp ý nhau, hơn nữa trong cuộc sống ít có giao thoa.
Nhưng Tần Nghiên mỗi khi ngẩng đầu lên nhìn gò má tròn trịa trơn bóng trắng muốt của Lộ Nam, lại cảm thấy cô ấy mới chỉ 20 tuổi mà thôi.
Chị ta bất đắc dĩ nói: "Chị với Lão Du, định không có con, cho nên nến thơm này dùng tinh dầu, thuốc hóa học gì bào chế cũng không sao."
Lộ Nam vừa gật đầu vừa chớp mắt kiểu Mỹ: "Hiểu rồi~"
Thái độ của cô khiến Tần Nghiên hết sức thoải mái: "Vẫn là thanh niên như em chấp nhận dễ dàng, em không biết chứ, người nhà chị và Lão Du vì chuyện này mà sắp làm ầm ĩ lên rồi..." Phụ huynh hai bên tuổi tác cũng không nhỏ, biết dự tính của họ, dường như bọn họ làm ra tội ác tày trời, quyết định người người đều oán trách, ồn ào trong đó không cần phải nói nhiều.
"Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho mình, đây là chuyện riêng của chị và đạo diễn Du, người khác chấp nhận hay không, có gì quan trọng? Bề trên nếu giục quá mãnh liệt, hai người cứ lấy nhau ra làm cớ, tóm lại dùng chữ "kéo dài", chuyện có thai này, bọn họ cũng không thể tự mình ra ngựa."
Lộ Nam nói thật tình, Tần Nghiên nghe hiểu: quả nhiên ngoan ngoãn chỉ là bề ngoài, nội tâm Lộ Nam kiệt ngạo lắm.
Tần Nghiên cười khổ: "Cũng chỉ có thể làm thế." Chị ta hít sâu một hơi, đổi đề tài: "Phải rồi, buổi trưa em nói qua điện thoại, hôm nay tới đây muốn tìm chị bàn việc công, là chuyện gì? Lại có phim quảng cáo mới muốn quay? Lần trước quảng cáo kia chị cầm đi tranh giải rồi, chị vốn định mời em tới nhà ăn cơm, không ngờ bị em giành trước."
"Không phải, phim quảng cáo đó đạo diễn Du giúp đỡ quay chụp em tối thiểu có thể dùng tới mùa đông năm nay." Lộ Nam xua tay: "Bữa cơm chị và đạo diễn Du chuẩn bị mời em thì không thể bỏ bớt được, em xem vẫn nên đợi phim quảng cáo được đề cử rồi hẵng gọi em."
Phim quảng cáo đó cơ duyên xảo hợp tặng cho Lộ Nam, đạo diễn Du không thu tiền, chỉ lấy phí bối cảnh, phí nhân công, phí hậu kỳ, lần sau nếu muốn anh ta ra tay, tất nhiên phải theo luật lệ - hơn nữa quan trọng hơn cả, Tần Nghiên chưa chắc sẵn sàng để đạo diễn Du tiếp tục quay quảng cáo một lần nữa. Cho nên phim quảng cáo này, phải tận dụng, quý trọng dùng.
Tần Nghiên cười nheo mắt: "Mượn cát ngôn của em." Chị ta cũng rất có lòng tin.
Hàn huyên xong, Lộ Nam bắt đầu nói công việc.
"Hôm nay em tìm chị, quả thật là có việc nhờ chị hỗ trợ..." Lộ Nam nghiêm túc nói.
"Chương trình kiểu tuyển dụng?" Tần Nghiên ngồi thẳng người, nhích lại gần, lấy tay chống cằm: "Theo chị được biết, đài truyền hình địa phương mấy năm trước đã có chương trình kiểu này, kênh Giáo dục CCTV cũng từng làm một cái, nhưng so với show thực tế đang hot hiện giờ, tầm ảnh hưởng không thể so sánh."
Lộ Nam sao không biết những show thực tế đang nổi hiện giờ?
Cô còn biết xu thế của mấy show giải trí này trong tương lai nữa.
Chỉ là - "Chỉ là, sản phẩm Nguyên Xuyên em dù sao cũng là rượu trắng, không phù hợp tài trợ cho những show thực tế này, hơn nữa, show thực tế hiện tại đã quá hưng thịnh, nhà tài trợ đầu tiên nhặt của hời, chưa tới 30 triệu tệ đã lấy được quyền ghi tên. Bây giờ ư, mức tiền nhỏ lẻ e rằng tổ chương trình cũng không coi trọng."
Tần Nghiên nghe Lộ Nam nói vậy, biết cô đã tìm hiểu trước.
Cũng phải, đây là Lộ Nam, nhân vật bày mưu như quỷ tài, là người mà chị ta mấy lần động tâm đào người, cuối cùng chậm một bước đào không nổi.
"Em nói đúng. Quả thật, chương trình kiểu tuyển dụng công việc phù hợp với định vị sản phẩm công ty em. Như vậy, dự toán cho chương trình là bao nhiêu?"
Đầu năm nay, Trần Kiêu đã cho phép Lộ Nam chi tiêu khoản nhỏ không cần trình báo, tự quyết định, nhưng chỉ có thể sử dụng ở những hoạt động thông thường, còn muốn tài trợ một chương trình, e rằng vẫn có phần giật gấu vá vai.
Hơn nữa, Lộ Nam cũng sẽ không ngay từ buổi thảo luận đầu tiên đã lộ át chủ bài cho Tần Nghiên biết - tình cảm là tình cảm, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn.
Lộ Nam mơ hồ nói một con số.
Tần Nghiên hiểu rõ: "Mức giá này không thể lên CCTV, hay liên lạc nền tảng mạng? Chi phí lại dư thừa."
Lộ Nam trong lòng có ý tưởng sơ bộ: "Chiếu trên mạng + tranh thủ đài địa phương, em nghĩ, đài BK là được."
Tần Nghiên khó hiểu: "BK quá gần CCTV, mặc dù 20-30 năm trước cũng từng có thời huy hoàng, nhưng bây giờ bất luận từ chương trình hay MC, đều bị CCTV ép tới mức không thể phát triển."
"Nhưng người BK hàng ngày kỳ thực vẫn thích xem đài BK." Lộ Nam nêu quan điểm: "Người uống rượu trắng, ngoài những doanh nhân cao cấp, không phải chủ yếu còn lại là đàn ông trung lão niên sao? Đài BK, kỳ thực rất có tính định hướng."
Nghe xong Lộ Nam phân tích, Tần Nghiên đại khái biết cô muốn hiệu quả gì từ chương trình này: "Em đã nêu dàn ý sơ bộ, nếu chị không chỉnh ra nội dung gì, thật đúng là ném thể diện nhân sĩ trong ngành. Em chờ chị 2 ngày, chậm nhất ngày kia chị sẽ cho em xem bản phương án."
Lộ Nam giơ cốc đựng nước khoáng, lấy nước thay rượu: "Cảm ơn chị."
"Không có gì, em cũng giới thiệu chuyện làm ăn cho chị mà." Tần Nghiên cũng nâng cốc: "Hi vọng bọn chị làm phương án có thể khiến quý công ty, khiến Lộ tổng hài lòng."
...
Một buổi chiều, Lộ Nam đầu tiên là tới Vinh Bảo Tửu Nghiệp, sau đó thấy Tần Nghiên, cuối cùng còn cùng ăn cơm tối với Tần Nghiên, đạo diễn Du, có thể nói hiệu suất rất cao.
Dùng cơm tối xong, tạm biệt Tần Nghiên, Lộ Nam đi thẳng tới phòng gym.
Cô không hề nắm chắc như đã thể hiện, đối với chương trình này cũng chỉ dự tính được 6 phần.
Nhưng có 6 phần, đã là xác suất không tồi, đáng thử.
Vui sướng toát mồ hôi ở phòng gym xong, về nhà, cô lấy máy tính ra, gõ chữ tiếp tục tăng ca.
Bên phía Tần Nghiên hiệu suất cao, nói 2 ngày, thì chiều ngày thứ 2 đã gửi bản phương án, Lộ Nam nhìn bằng ánh mắt nửa chuyên nghiệp, làm khá ổn.
[Như vậy, chuyện còn lại là cầm bản phương án và phân tích tính khả thi, thuyết phục trụ sở cấp tiền.]
Đêm thu được bản phương án cô đã xin mở video họp vào hôm sau với Hạ tổng.
Thứ nhất, ban Thị trường nước ngoài cần người, cần nhân tài tố chất cao.
Thứ hai, có thể thuận thế mở rộng độ nhận diện và tầm ảnh hưởng của rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên ở BK.
Thứ ba, đối với tập đoàn Nguyên Xuyên, cũng là cơ hội cực tốt trình diễn hình tượng với công chúng.
Thứ tư...
Thứ năm...
Lộ Nam không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị, thuyết phục lãnh đạo cấp cao, thế ở phải làm.