Buổi trưa, Trần Kiêu và trợ lý Địch tới Dung thành.
Trợ lý Địch thăm dò Trần tổng xuống máy bay, dự định tới tòa nhà trụ sở hay về nhà.
Trần Kiêu nói luôn: "Về công ty."
Chuyến này đi công tác, anh cũng chất đống không ít công văn chờ ký tên hoặc phản hồi phúc đáp.
Còn nữa, luận chức vụ trong công ty tiêu thụ, anh đi công tác về, vẫn phải báo cáo tình hình lại với Hạ tổng.
Trợ lý Địch muốn nói lại thôi.
"Tối nay tôi sẽ về chỗ cha ăn cơm, cậu tan làm sớm đi, gọi lái thay hộ tôi." Trần Kiêu nhìn anh ta, dặn dò.
"Vâng, Trần tổng."
Trợ lý Địch là trợ lý mà Chủ tịch đích thân lựa chọn cho con trai, điểm này Trần Kiêu và trợ lý Địch đều biết.
Hai người họ tới trụ sở đúng lúc là giờ nghỉ trưa, còn kịp tới nhà ăn ăn cơm.
Trần Kiêu thông thường không tới nhà ăn, về cơ bản đều bảo trợ lý Địch lấy đồ mang lên tầng, hôm nay bỗng dưng xuất hiện, gây ra nho nhỏ hỗn loạn trong số các cô gái trẻ tuổi đang ăn cơm.
Khụ khụ, dù sao cũng là thái tử gia trẻ tuổi đẹp trai nha.
Nhìn chiều cao 1m80+, nhìn đôi chân dài và vòng eo nhỏ đi.
Gương mặt là minh chứng hoàn hảo cho mấy chữ "ôn nhuận như ngọc" thì khỏi phải bàn, chỉ cần nhìn ngón tay anh cầm đũa, thon dài hữu lực, đã có thể khiến một số người có sở thích đặc biệt phải kêu gào trong lòng: em có thể!
Thẩm Hi Âm nghe thấy động tĩnh, quay lại nhìn thấy anh họ đã rất lâu không gặp.
Cô chần chừ tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn bê mâm đồ ăn lại đây.
Trạng thái của cô ấy hoàn toàn bất đồng với trước kia, lại gần, dè dặt ngồi xuống hỏi: "Anh, anh đi công tác về rồi? Chuyến này chắc rất vất vả nhỉ."
Trần Kiêu thì vẫn giữ thái độ như thường với em họ, không bởi vì cha cô ấy làm ra chuyện ngớ ngẩn mà giận lây: "Ừ, vừa trở về, mang quà cho em đấy, lát nữa anh bảo trợ lý Địch đưa cho em."
Thẩm Hi Âm nhếch miệng cười: "Cảm ơn anh."
Nói xong, liền ngoan ngoãn bắt đầu ăn cơm.
"Có chuyện gì? Nói đi." Đồ ăn trên mâm gần như ăn sạch, em họ ngồi đối diện mình lại thất thần chọc cơm, Trần Kiêu đương nhiên sẽ không cảm thấy con bé tới chỉ để hàn huyên nhảm nhí vài câu.
Trợ lý Địch nghe thấy boss nói vậy, biết trường hợp này không nên có mặt, bèn tinh ý nói: "Trần tổng, tôi đi lấy quà ngài mang về."
"Ừ." Trần Kiêu gật đầu, đồng ý.
Đến khi quanh bàn không có người thứ ba, đến khi Trần Kiêu sắp mất kiên nhẫn, Thẩm Hi Âm mới cắn răng nói: "Anh, em không muốn ở lại trụ sở, em, em muốn chuyển đi."
Cô ấy kỳ thực cũng không muốn nói chuyện này ở nhà ăn, nhưng tới văn phòng anh họ nói càng hấp dẫn sự chú ý hơn, mà nói qua điện thoại, chung quy không bằng nói trước mặt rõ ràng. Hôm nay tình cờ gặp, Thẩm Hi Âm nghĩ: chọn ngày không bằng nhằm ngày.
Trần Kiêu từ tốn nuốt miếng cơm cuối cùng, sau đó lấy khăn giấy lau miệng: "Em muốn đổi môi trường?"
"Vâng." Thẩm Hi Âm gật đầu: "Em muốn chuyển tới thị trường địa phương làm nghiệp vụ viên."
Tháng Giêng tập đoàn đầu tư tiểu khu cao cấp sụp xuống, chú Hai đã bị đưa đi điều tra, bây giờ mặc dù đã được thả, nhưng không đảm nhiệm bất cứ chức vụ nào trong tập đoàn, cô Hai thì làm nội trợ ở nhà, bây giờ trong nhà Thẩm Hi Âm, chỉ có mình cô ấy còn đi làm ở công ty - cô ấy có em trai, nhưng còn đang học ĐH.
Như thế, Thẩm Hi Âm muốn chuyển ra trụ sở cũng không khó hiểu.
Một, trong trụ sở đông người quen biết lẫn nhau, khó tránh khỏi có kẻ hay bàn tán vị "Thẩm tổng tài giỏi 1.8 tỷ", Thẩm Hi Âm đổi môi trường tới thị trường địa phương, nghiệp vụ viên ở đó căn bản sẽ không đoán được cô ta là con gái "tội nhân công ty", nhiều nhất chỉ đoán cô ấy có người quen ở trụ sở.
Hai là, ban Tài nguyên nhân lực thăng chức có hạn, thật sự muốn làm ra thành tích, vẫn phải tới thị trường địa phương.
Trần Kiêu không biết em họ nghĩ tới điểm nào, hoặc là nghĩ tới cả hai điểm này, tóm lại con bé đã là người trưởng thành, muốn thay đổi sự nghiệp cũng có thể, chỉ cần nó có thể chấp nhận hậu quả: "Em nói với ông bà chưa? Thương lượng với mẹ chưa? Em biết cường độ và nội dung công việc khi làm tiêu thụ rượu trắng không? Bởi vì em không có kinh nghiệm làm tiêu thụ, cho dù tới thị trường địa phương, cũng phải bắt đầu từ nghiệp vụ viên thấp nhất, em cảm thấy có thể chịu khổ không?"
"Em, em còn chưa nói với họ, nhưng mẹ em thật ra tán đồng em chuyển đi." Những câu hỏi liên tiếp khiến Thẩm Hi Âm có phần yếu thế: "Còn nội dung và cường độ công việc, em nghĩ em có thể làm được. Em có tửu lượng không tồi..."
Trần Kiêu yên lặng nhìn: "Tửu lượng? Tửu lượng là điều kiện cần không phải điều kiện bắt buộc. Em cho rằng làm tiêu thụ, chỉ cần biết uống rượu là được?
Thẩm Hi Âm ánh mắt tối sầm lại.
Trần Kiêu dừng lại: "Nếu em quả thật rất muốn ra ngoài nhìn xem, anh ủng hộ em. Nhưng, em nên suy xét bản thân rốt cuộc có thể thừa nhận những chuyện như thời gian làm việc không theo quy định, phải xã giao, đối nhân xử thế khéo léo, thậm chí có khi sẽ bị khách hàng đùa cợt ngả ngớn."
Anh không thổi phồng, giống nữ nghiệp vụ viên một bước lên trời như Nam Nam chuyển thành tầng lớp quản lý, trước sau hiếm thấy - không, là trước đó chưa từng có.
"...Anh." Thẩm Hi Âm hít sâu một hơi, hỏi: "Thực ra em đã suy nghĩ rất lâu rồi, cũng hỏi nội dung công việc từ giám đốc Đoàn mua ở Dung thành, em cảm thấy em có thể làm được."
Được, đây chỉ là em họ, lại không phải con gái anh.
Trần Kiêu chỉ kiên nhẫn chỉ dạy em họ vài phút mà thôi - đừng nhìn anh suốt ngày tỏ ra nhã nhặn lịch sự, kỳ thực trong nội tâm rất giữ khoảng cách với người khác, lại ở Mỹ nhiều năm, đối đãi với họ hàng những chuyện như máu mủ tình thâm luôn giữ thái độ xa cách, hay dùng nụ cười mỉm ấm áp ẩn giấu tâm tình này mà thôi: "Đây là quyết định sau khi em suy nghĩ cặn kẽ là được."
Thẩm Hi Âm biết, anh họ đã đồng ý, cô yếu ớt hỏi: "Anh, em có thể tới BK không?"
Trần Kiêu đặt giấy ăn đã sử dụng ngay ngắn bên cạnh, nhấc mắt hỏi: "Lý do?"
"...Bởi vì thành phố lớn thì có nhiều cơ hội hơn, hơn nữa em đã quan sát, bây giờ nơi thiếu người nhất là ban Thị trường nước ngoài. Ngành này, cần nghiệp vụ viên trẻ tuổi, tinh thông ngoại ngữ, không yêu cầu xã giao quá nhiều, em cảm thấy mình có thể làm được."
Kỳ thực còn có nguyên nhân quan trọng nhất, boss ban Thị trường nước ngoài không những là phụ nữ, còn là người anh họ một tay đề bạt, cô ta tới đó cho dù không thể hưởng thụ đãi ngộ đặc thù, có lẽ cũng sẽ được cô ấy quan tâm săn sóc hơn chút.
Điểm này không thể giấu được Trần Kiêu, bây giờ anh cũng tin tưởng em họ đưa ra quyết định bằng lý trí: "Điều động nhân sự trong công ty cố gắng duy trì công bằng công chính. Ban Thị trường nước ngoài quả thực thiếu người, nhưng em có được lựa chọn hay không, phải xem hồ sơ của em thế nào, cùng với liệu có phù hợp tiêu chuẩn chọn người của Lộ tổng hay không. Anh đồng ý giúp em chuyển ra ngoài, nhưng sẽ không nhúng tay sắp xếp chức vụ cụ thể, hiểu không?"
Thẩm Hi Âm mặc dù tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh."
Bây giờ, cô không có mặt mũi nào làm nũng gây áp lực tâm lý cho anh họ.
Trần Kiêu gật đầu tạm biệt cô ta: "Trước khi tan làm trợ lý Địch sẽ mang quà cho em, em lấy cả phần cho mẹ em nữa nhé."
"Vâng, cảm ơn anh." Cô khách sáo đứng dậy tiễn.
Thẩm Hi Âm đưa mắt nhìn Trần Kiêu rời khỏi, rồi mới thở ra một hơi như trút được gánh nặng - không biết vì sao, đối mặt anh họ, ban nãy cô ta còn không dám thở mạnh.
Trần Kiêu "khiến em họ không dám thở mạnh" rời khỏi nhà ăn cho nhân viên, lên thang máy trở lại văn phòng, mới đóng cửa lại, còn chưa ngồi xuống, đã gọi điện thoại cho Lộ Nam: "...Chuyện là như vậy. Em không cần bởi vì cô ấy họ Thẩm mà e ngại, nếu không muốn, cứ loại bỏ hồ sơ là được."
Em họ và Lộ Nam ai nhẹ ai nặng?
Về công về tư đương nhiên đều là Lộ Nam quan trọng.
"Ừ, em biết rồi." Lộ Nam cười đồng ý: "Hết thảy coi như việc công, nếu Thẩm Hi Âm phù hợp điều kiện, em cũng sẽ không cố tình loại bỏ."
Ban Thị trường nước ngoài thế tất phải tuyển thêm người.
Thẩm Hi Âm nói đúng một câu, Lộ Nam cần người trẻ tuổi, vị hoàng thân quốc thích này đến tột cùng có được nhận vào ban hay không, phải xem bản lĩnh của cô ta thế nào.
[Nội bộ Nguyên Xuyên toàn là hộ quen biết, ta không thể từ chối tất cả những người này - hơn nữa, chẳng lẽ trong số Mao Tiểu Như, Lý Thanh, lại không có hộ quen biết? A, chẳng qua là che giấu kỹ mà thôi.]
Trần Kiêu suy tư, nói: "Lát nữa anh còn phải tới chỗ Hạ tổng, chuyện anh vừa nói, em thuận tiện nhắc nhở anh Cừu một tiếng."
Lộ Nam thoạt đầu không hiểu, nhưng mau chóng nhận ra: "Em họ anh là hoa đào của anh Cừu?"
Căn cứ lễ phép, chữ "lạn (nát)" bỏ qua.
Trần Kiêu ho khan một tiếng: "Ừ, theo anh được biết, là thế."
Lộ Nam bật cười: "Chậc, vậy em lại có phần chờ mong cô ấy không bị loại bỏ."
Quả nhiên không phải người một nhà, không tiến một gia môn, niềm vui "trả thù" đại khái cũng sẽ lây bệnh nha.
"Phải rồi, em nói buổi chiều phải tới chỗ Nhà tiêu thụ?" Trần Kiêu quan tâm: "Buổi tối có phải xã giao không? Em còn chưa nghỉ ngơi sai giờ, đừng vất vả quá."
Lộ Nam cười nói: "Anh yên tâm, đối phương nhất định sẽ không mời ăn cơm."
Lời này ý vị thâm trường.
Trần Kiêu:?
"Không sao, chỉ báo qua cho anh biết, có một Nhà tiêu thụ trọng điểm sắp bị em loại bỏ rồi." Lộ Nam thản nhiên nói.
Trần Kiêu bật cười: "Vậy cũng vì Nhà tiêu thụ chất lượng đi xuống, bị em "ưu hóa"."
Có gì quan trọng? Với số lượng Nhà tiêu thụ đàm phán thành công bây giờ, loại bỏ 1-2 Nhà tiêu thụ cũ hoàn toàn không phải vấn đề.
"Nói thật, hiện tại em đang có ý tưởng, nhưng ý tưởng này khá lớn, cần tài chính rất nhiều. Năm nay ban của em toàn khách hàng mới, chi phí hỗ trợ vốn đã dùng nhiều, nếu lại nhắc tới chuyện tiền bạc, có lẽ Tổng giám đốc ban Tài vụ sẽ muốn "gi3t ch3t" em. Cho nên em không báo cho công ty vội, chờ xem hẵng nói." Lộ Nam nói rất thần bí. Kỳ thực ban nãy khi nghĩ tới việc Vinh Bảo Tửu Nghiệp và Lệnh Dương hợp tác xây dựng mấy kho hậu cần lớn, nghĩ tới lúc bọn họ hợp tác thất bại (không cần hoài nghi, đi sai đường nhất định sẽ thất bại), Nguyên Xuyên có thể nhặt của hời. Đó... đều là những tài sản chất lượng tốt.
Trần Kiêu biết Nam Nam có rất nhiều kỳ tư diệu tưởng, anh cũng không giục, chỉ nói: "Tốt, em có kế hoạch dài hạn là tốt, nếu cần anh thuyết phục riêng Hạ tổng trước, nhớ nói sớm."
[Lần nữa cảm khái: trong triều có người dễ làm việc.]
"Ừ~ em ra ngoài đây, về rồi trò chuyện." Lộ Nam cười cúp máy.