Mặc dù Hướng tổng có thể không biết thái độ và lập trường theo phe nào của loại tôm nhỏ như mình, nhưng trường hợp thế này bỏ qua ông ấy, chính là hành vi coi thường, Lộ Nam không muốn thừa nhận mạo hiểm sau này ông ta nhớ lại, hoặc bị người khác nhắc lại.
Bị ép nghe Hướng tổng say rượu lải nha lải nhải, Lộ Nam bỗng nhiên cảm thấy giữa 3 người này, giám đốc Vương vẫn đáng yêu nhất (đối lập tạo ra ảo giác), ít nhất anh ta không say vào là khoe khoang khoác lác - uống xong là xong, uống vui là vui, phương thức biểu đạt tình cảm cũng đơn giản, uốn a uốn éo trước màn hình ca hát.
Rời khỏi chỗ Hướng tổng, Lộ Nam quét một vòng, không thấy Trần Kiêu, liền để lại sau.
Đã quyết định kính một vòng lãnh đạo, liền không thể bỏ quên ban Đoàn mua.
Lưu Đào, Lý Lị, Chu Điềm đều phải mời.
Phụ nữ không khó xử phụ nữ, họ đều nói với Lộ Nam: "Ý tứ chút là được."
Dù vậy, nhưng Lộ Nam đương nhiên không thể ý tứ ít hơn cấp trên, người ta nhấp một ngụm, cô ít nhất cũng phải nửa cốc.
[May mà có bàn tay vàng. Cho nên kỹ năng này chẳng phải là để ta tỏa sáng trong công việc này ư?] Lộ Nam kinh sợ bác bỏ: [Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm quá, vẫy đuôi đệ nhất, sờ cá vạn tuế.]
Mời xong ba vị cấp trên xinh đẹp, nhiệm vụ của Lộ Nam chỉ còn thừa Trần Kiêu.
Hao tâm tốn sức soi một vòng, mới nhìn thấy Trần Kiêu trong góc u ám - nghiêng người dựa vào sofa xoa huyệt thái dương.
Đại khái là cơm tối bị Đồng đại khu đặc biệt "săn sóc", uống hơi nhiều?
...
"Anh Kiêu."
Trăm miệng một lời.
Trần Kiêu ngước lên nhìn, Lộ Nam và Đổng Tuệ đều lại đây, một cầm cốc bia, một cầm mic.
"Anh Kiêu hát đi, lần trước nghe anh hát hay quá, quá soái rồi." Đổng Tuệ đưa mic cho Trần Kiêu, ra vẻ hoạt bát: "Em vừa chọn "Cô bé nhìn phía đối diện" đấy."
"Thôi, tôi hơi chóng mặt, tha cho tôi đi." Xua mạnh tay: "Các cô hát đi. Mà hình như tôi chưa nghe thấy Lộ Nam hát bao giờ?"
Lộ Nam: tôi biết anh lái đề tài, nhưng với tôi lại là họa thủy đông dẫn nha.
May mà Đổng Tuệ cũng không ngốc tới mức đó.
Nếu đưa mic cho Lộ Nam - bất luận cô ta hát thế nào, có hay hay không, chỉ cần hát, chẳng phải là tự dưng đưa cơ hội nổi bật? Cho nên Đổng Tuệ ra chiều không nghe thấy, chỉ quấn lấy Trần Kiêu, nhõng nhẽo ỉ ôi.
Phan Toa Toa vừa bên cạnh giám đốc Vương vài phút thấy vậy, liền nổi giận đùng đùng.
Mặc dù khối thịt Đường Tăng Trần Kiêu này cô ấy không thể ăn vào bụng, nhưng Đổng Tuệ là cái thá gì, dám động tay động chân như vậy? Còn chu môi?! Đúng là không thể nhịn!!!
"A, làm gì vậy nha?" Phan Toa Toa thong thả lại gần Lộ Nam: "Nam Nam đang kính rượu cho một đôi vợ chồng son đấy à? Mang tiền mừng không?" Trong nhà có tiền, sắp chuyển đi, cô ấy chả sợ đắc tội kẻ khác.
[Hơn nữa, người hiểu ngươi nhất ngoại trừ kẻ thù cũng chỉ có thể là đối tượng thầm mến, không tin ư? Xem kế tiếp - trích lời Lộ Nam.]
"Cô Toa cứ đùa.: Trần Kiêu quả nhiên kiêng kị nhất tai tiếng với đồng nghiệp nữ, cúi người đổ một cốc bia, đứng dậy chạm cốc với Lộ Nam và Phan Toa Toa, nói: "Chúc cô tới thị trường mới tiền đồ như gấm."
Phan Toa Toa liếc xéo Đổng Tuệ.
Đổng Tuệ bị vô tình có ý phớt lờ, cắn môi bỏ đi.
Kẻ chướng mắt đã biến, Toa Toa mới cười trào phúng: "Mượn lời may mắn của anh Kiêu. Nhưng một cốc kính hai cứ như một nữ gả hai vậy, chả có thành ý gì. Tôi với Nam Nam có nên nhận hay không?"
Trần Kiêu giơ tay: "Là tôi sai." Lại đổ thêm một cốc: "Tự phạt một cốc."
Anh ta uống một hơi cạn sạch, lúc ngẩng đầu hầu kết chuyển động, hơi gợi cảm.
Toa Toa liếc Lộ Nam: tớ đột nhiên muốn chuốc say anh ấy.
Lộ Nam: a, này? Tớ giúp không nổi nha.
"Trước khi chia tay, tôi có nguyện vọng cùng anh Kiêu uống say một lần." Toa Toa cũng đổ đầy cốc: "Mong ước nhỏ này anh Kiêu sẽ thỏa mãn cho tôi chứ."
Tửu lượng của Trần Kiêu từ khá trở lên, nhưng uống lẫn lộn, sức chiến đấu sẽ giảm mạnh.
Trên bàn tiệc đã uống khá nhiều rượu trắng với Đồng đại khu, bây giờ tới hội sở lại uống bia, Trần Kiêu bắt đầu không chịu nổi.
Nhưng Phan Toa Toa giơ cốc, rất kiên trì: "Anh Kiêu không thể thỏa mãn tôi sao?"
Phòng riêng ánh đèn mờ ám, vẻ mặt Phan Toa Toa bướng bỉnh mà yếu đuối, trong mắt còn lập lòe ánh lệ.
[Haiz...] Trần Kiêu thở dài, mặc dù vô tình, nhưng quả thật là chính mình chọc phải.
Anh ta tiến lên cầm lấy cốc bia trong tay Toa Toa.
Thoạt đầu cô ấy không chịu bỏ, nhưng khi Trần Kiêu nhìn kỹ rồi nói một câu: "Cô Toa, đủ rồi, cô uống say." Bèn lập tức thả ra.
Bởi vì cô một lần nữa sâu sắc nhận ra: Vẻ mặt Trần Kiêu vẫn ấm áp như thế, nhưng trong ánh mắt không có mảy may dao động. Anh ta không thích mình, không để ý tới mình, anh ta chỉ có tình đồng nghiệp và phong độ quý ông với mình mà thôi.
Phong độ quý ông chết tiệt! Phan Toa Toa chậm chạp thu hồi tay, chán nản rơi xuống.
Lộ Nam cảm thấy bản thân không phù hợp xem tiếp, liền quyết định lại tìm một góc chui vào.
"Lộ Nam." Trần Kiêu mở miệng gọi lại: "Cô để ý tới cô ấy." Đứng dậy, đi về phía wc.
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Phan Toa Toa rơi nước mắt, cô hít mũi, đúng lúc phục vụ nữ đưa tới khăn mặt nóng, liền đắp một chút vào mắt.
Lộ Nam muốn cản đều không kịp.
Toa Toa thấy Lộ Nam há hốc mồm, cười thản nhiên: "Tớ không sao, hoàn toàn kết thúc mối tình đơn phương vô vọng này, tớ! Phan Toa Toa, tự do rồi!"
"Tớ chỉ định hỏi, mascara và kẻ mắt của cậu có phải ngấm nước rồi không." Lộ Nam nhỏ giọng nói.
Toa Toa dồn dập kinh ngạc: "Thôi xong!" Cho dù không thấm nước cũng không đỡ được khăn mặt nóng nha.
WC trong phòng riêng "đang sử dụng", Lộ Nam và Toa Toa ra wc bên ngoài trang điểm lại.
Phan Toa Toa chỉnh trang xong dường như còn bổ sung thêm dũng khí trở về, cô kéo tay Lộ Nam, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về.
Tại lối rẽ, Phan Toa Toa bỗng khựng lại, Lộ Nam nhìn theo, thấy Hướng tổng và một cô gái đẩy cửa phòng riêng ra, đồng thời tay trái ông ta còn bóp mông đối phương.
"Hóa ra đồn đãi trong văn phòng đều là thật." Toa Toa tỏ ra ăn tới dưa to: "Hướng tổng và giám đốc Chu quan hệ không đơn giản nhỉ."
Lộ Nam chẳng hề giật mình: "Chúng ta không thấy gì hết."
"Tớ hiểu, tớ hiểu." Phan Toa Toa làm bộ khóa miệng lại, sau đó hỏi: "Nhưng chẳng phải tiền bối như tớ mới nên dặn dò cậu sao?"
Hai người đứng ngoài vài phút mới đi vào.
Gần 1h sáng mới tan cuộc, may mà ngày mai là Chủ Nhật, không cần đi làm.
Trước khi đi, Lộ Nam tìm Trần Kiêu: "Cho tôi mượn bình rỗng, ngày mai dùng để quay video."
Trần Kiêu ấn tay lên sống mũi: "Chiều mai tôi đưa cô tới Phi Tường quay, vừa vặn có thể để Dương tổng nhìn một chút khía cạnh chuyên nghiệp này của cô. Mặc kệ tư liệu này Đồng đại khu bên kia có dùng được không, Dương tổng bên này khẳng định muốn."
[Ngày mai, là Chủ Nhật nha.] Lộ Nam thầm nhủ.
Trần Kiêu dường như đọc vị Lộ Nam, bổ sung thêm: "Làm xong chuyện này, thứ Hai cho cô hoạt động tự do."
OK.
...
Hôm sau, Lộ Nam tỉnh lại đã gần 10h, di động có tin nhắn của Toa Toa: "Quần áo của cậu còn trong cốp xe tớ, tối nay tớ về Phụng Vân, buổi chiều mang tới dưới ký túc xá nhé?"
Buổi chiều còn không tiện cho lắm, Lộ Nam không biết bên phía Dương tổng đã chuẩn bị quay chụp được chưa, mấy giờ mới kết thúc.
Không muốn tạo thành hiểu lầm không cần thiết, cô ngồi trên giường gọi cho Toa Toa, giải thích qua một chút.
Phan Toa Toa đầu kia kêu một tiếng: "Tớ để ý gì chứ, không sao. Lần trước hỏi cậu chuyện công viên, nghĩ lại tớ đều thấy đầu óc mình hỏng rồi. Vậy buổi chiều cậu cứ làm đi, xong việc gọi cho tớ, tớ chờ một lát cũng được, cùng lắm thì ăn cơm tối xong lại về."
Dù vậy, Lộ Nam vẫn tự dặn mình - buổi chiều cố gắng kết thúc sớm một chút, bởi vì kế hoạch ban đầu của Toa Toa khẳng định là về nhà ăn cơm.
Tắt máy, rời giường đánh răng rửa mặt, trong lúc đó, di động lại kêu.
Lộ Nam phun bọt đánh răng: "Alo, anh Kiêu."
"Tôi đã nói với Dương tổng rồi, 1h30p chiều dùng phòng chụp ảnh của ông ấy thử quay trước. Rượu không cần mang, Dương tổng bên kia có bình rỗng. Chúng ta lát nữa gặp ở văn phòng, gọi xe mà đi, ừm... mặc dù chỉ quay phần tay, nhưng để đề phòng, cô chuẩn bị một bộ quần áo, có sườn xám không? Không có thì áo sơ mi trắng cũng được."
Lộ Nam nghĩ, sườn xám, còn thật là có.
"Được, tôi biết rồi. Hẹn chiều nhé."
Để tiết kiệm ít thời gian giải thích, cũng để ký túc xá hài hòa, Lộ Nam mặc đồ thường ngày ra cửa, cuộn sườn xám và áo sơ mi trắng cho vào trong túi - mặc dù sẽ có nếp nhăn rất nhỏ, nhưng còn hơn là nếp gấp.
Xuống lầu, mọi người đang ăn trưa, Hạng Phỉ Phỉ thuận miệng hỏi một câu: "Ra ngoài à?"
Lộ Nam cũng thuận miệng trả lời: "Ừ."
Chạm trán, Trần Kiêu đánh giá một chút quần áo Lộ Nam.
Lộ Nam ra hiệu trang phục trong túi.
Trần Kiêu gật đầu: "Đi thôi."
Tới Phi Tường, cả công ty đều yên tĩnh - Chủ Nhật mà.
Chắc buổi sáng Trần Kiêu đã nói qua với Dương tổng, Bùi Học Đống trong tay cầm một chuỗi chìa khóa, mang theo hai chàng trai đợi bọn họ trước sân khấu.
"Công ty hơi ít cảnh trong nhà, bối cảnh một màu vải thôi có được không?" Bùi Học Đống hỏi Trần Kiêu.
Trần Kiêu quay lại bảo Lộ Nam: "Mang quần áo ra xem nào."
Lộ Nam tay trái cầm áo sơ mi, tay phải cầm sườn xám.
"Mặc cái bên phải." Trần Kiêu nhanh chóng quyết định: "Cô đi thay quần áo đi. Anh Bùi, chúng ta chọn màu bối cảnh. Sau đó, đặt một chiếc bàn, một chiếc ghế lại đây."
Lộ Nam mặc xong sườn xám đi ra, được anh Bùi "oa" một tiếng.
Trần Kiêu bảo Lộ Nam ngồi xuống ghế, hơi nhíu mày: "Búi tóc lên xem sao?" Dáng cổ của Lộ nam rất thon thả, vai thẳng, không nên bị tóc che mất.
Lộ Nam không mang dây buộc tóc, nhưng không khó, cô xin trợ lý chụp ảnh một cái bút, vài động tác liền búi tóc lên.
4 chàng thẳng nam trợn mắt há mồm: Kỹ năng gì thế này? Làm thế cũng được?
Lộ Nam gật đầu: "Đũa cũng làm được."
Bùi Học Đống im lặng giơ ngón tay cái.
"Nào, thử một chút góc máy và ánh đèn."
Điều chỉnh vài lần, nhiếp ảnh gia cuối cùng tìm được cảm giác.
"Bắt đầu đi."
Quay chụp một lần lại một lần.
Thoạt đầu Lộ Nam không nắm được nhịp độ, động tác mặc dù dễ nhìn, nhưng góc độ bị che, cho nên yêu cầu quay đi quay lại.
Chụp hơn 1 tiếng, nhiếp ảnh gia mới hài lòng gật đầu.
Trần Kiêu kề sát tai anh ta nói gì đó, bèn gật đầu đồng ý: "Lần cuối, làm một lần từ đầu tới đuôi, không cần để ý tới góc máy của tôi, chủ yếu thể hiện sự hoàn chỉnh lưu loát."
Lộ Nam gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Quay xong, Trần Kiêu nói: "Mọi người vất vả, hậu kỳ còn phải phiền các vị."
Bùi Học Đống chẳng hề để ý: "Giám đốc Trần khách sáo quá, tôi thấy giám đốc Lộ hình tượng đẹp, kỹ xảo cũng nịnh mắt, sửa một chút, thêm cái nhạc, đảm bảo thành bom tấn."
Rời khỏi Phi Tường là lúc gần 4h chiều.
Trần Kiêu hỏi: "Về ký túc xá à? Tiện đường đấy." Đều ở quanh văn phòng, quả thật tiện đường.
Cơ mà.
Lộ Nam lắc đầu: "Tôi hẹn bạn."
"Được, chú ý an toàn."
...
Nhanh chóng chạy tới cửa nhà Phan Toa Toa, cầm ba túi quần áo.
Toa Toa hỏi: "Không cần tớ giúp ư? Nhiều đồ như vậy."
"Không sao, tớ gọi xe được, cậu mau về đi, nếu không gặp phải kẹt xe lại muộn giờ."
Toa Toa thở dài: "Cũng được, thực ra cậu có thể ở đây, dù sao giờ tớ cũng về nhà, căn hộ này cũng để không."
Lộ Nam xua tay: "Cậu cho thuê đi, bên này tiện đường, trang hoàng cũng đẹp, mặc dù diện tích nhỏ, nhưng có thể cho thuê được 1.500 - 2.000 tệ. Mức giá này tạm thời tớ thuê không nổi, cũng không muốn nợ nhân tình lớn vậy."
"Được rồi được rồi."
Tạm biệt Toa Toa, Lộ Nam về phòng trọ, các cô gái tầng dưới đang chuẩn bị cơm tối.
Hạng Phỉ Phỉ khiếp sợ: "Lộ Nam, buổi chiều cậu đi mua bao nhiêu quần áo thế?"
"A, bạn học có giảm giá nên lỡ mua hơi nhiều." Lộ Nam ngầm thừa nhận cách nói đi dạo phố mua quần áo, cười xấu hổ.