3 người Trung Tập hoàn toàn không biết cử động của Trần Kiêu và Lộ Nam dưới bàn.
Trong mắt họ, Trần tổng mặt vô biểu tình, Lộ Nam mỉm cười chẳng qua để giảm bớt khó xử mà thôi.
Tống tổng cảm thấy đang nắm quyền chủ động, tiếc hận nói: "Thực ra Tưởng tổng và tôi đều rất coi trọng Nguyên Xuyên, không chỉ vì thực lực và độ nhận diện thương hiệu của Nguyên Xuyên trong nước, mà còn bởi Lộ Nam ở giữa xe chỉ luồn kim. Đáng tiếc, hiện giờ tình hình này, lượng tiêu thụ này, phía công ty tôi quả thật không dễ nói chuyện."
Lộ Nam hơi quay đầu, bày ra điệu bộ lắng nghe.
Tống tổng càng hào hứng nói: "Tưởng tổng lần này tới Mỹ, không chỉ vì khảo sát tuyến đường biển mới, còn có ý tọa trấn nghiệp vụ xuất khẩu rượu trắng giùm tôi. Chờ tôi về nước báo cáo lên tập đoàn, Tưởng tổng ít nhất có thể nói đỡ hộ chút." Nghe có vẻ rất chân thành.
Tưởng tổng đang ngồi tươi cười với Lộ Nam.
Lộ Nam lại không phải ngốc bạch ngọt mới vào xã hội - cô là người, tính cách rất bất đồng với tướng mạo, có thể nói là vừa ngọt vừa cay.
Quan hệ giữa xưởng và Nhà tiêu thụ quả thật là hợp tác và song thắng, nhưng quá trình này cũng tràn ngập thăm dò lẫn nhau.
Đôi bên vì ích lợi của từng công ty, anh tới tôi đi, không ai nhường ai.
Nếu phía đối tác có ý tưởng không an phận, như vậy loại thăm dò này càng có thâm ý.
Nói câu không rõ ràng, Trung Tập dường như có thể coi là bên B của Nguyên Xuyên.
Nhà tiêu thụ tài chính hùng hậu đối diện với xưởng có sức mạnh hoàn toàn không giống với những Nhà tiêu thụ nhỏ.
Lộ Nam luôn biết trong ngành tiêu thụ tồn tại đủ loại quy tắc ngầm.
Cô đời này thăng chức đủ nhanh, cho nên tránh thoát được rất nhiều bữa tiệc cấp thấp, cũng tránh né đa số "khách hàng" sẽ hứng thú với cô vượt qua cả sản phẩm. Bởi vì trong ngành có tình trạng này: càng là khách hàng lớn, càng coi trọng thể diện, sau lưng thế nào không biết, nhưng bọn họ hiếm khi sẽ nói lời ngả ngớn trước mặt bao người.
Buổi tiệc tối này, nếu Tiểu Tô là "ăng ten" thăm dò hộ đối phương, thì Tống tổng chính là tiên phong tấn công, còn kẻ đa mưu túc trí thật sự tọa trấn phía sau lại là Tưởng tổng. Mà biến số của tiệc tối chính là Trần Kiêu. Có thể thấy, lúc Lộ Nam giới thiệu thân phận của Trần Kiêu, Tưởng tổng và Tống tổng đều tương đối bất ngờ.
Lộ Nam cần, chính là bọn họ duy trì thể diện trước mặt "người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Nguyên Xuyên".
Cô mỉm cười: "Tống tổng, ngài lo lắng có vẻ dư thừa. Thị trường rượu trắng rộng lớn, tới nay đều sẽ không bởi vì cùng thị trường nhiều thêm một công ty mà khiến cho các công ty khác không có đất sống. Thị trường Mỹ quả thật khó khăn, nhưng cũng không khó tới mức không làm được, Từ tổng ký hợp đồng sớm hơn Trung Tập 1 năm bây giờ làm ăn rất phát đạt. Đương nhiên, quy mô công ty Từ tổng không thể so với Trung Tập, anh ta trước kia chỉ làm một mình. Có điều tôi nghĩ, một mình ừ tổng đều có thể chậm rãi xây dựng đội ngũ, không lý gì phía Trung Tập lắm tiền nhiều của lại rơi vào cảnh khó khăn. Tưởng tổng, Tống tổng, thực ra hai vị nên suy nghĩ tới việc để chuyên gia phụ trách nghiệp vụ xuất khẩu rượu trắng thì hơn - à, tôi nói điều này, tuyệt đối không phải có ý kiến gì với Tống tổng hiện đang chịu trách nhiệm việc này."
[Ông khuếch đại nguy cơ công ty tôi gặp phải, tôi lấy ơn báo oán, khen ông trước mặt lãnh đạo trụ sở của ông đấy nhé.]
Lộ Nam giải thích hết sức chân thành, tuyệt đối không "trà xanh": "Dù sao chuyện chuyên môn cần người chuyên nghiệp. Tống tổng phụ trách vận chuyển tiêu thụ hậu cần quốc tế đã hết sức bận rộn, ngoài ra hợp tác với công ty huấn luyện Dũng sĩ lại càng ngày càng lớn, tôi đương nhiên biết ngài là người giỏi thì nhiều việc, nhưng chỉ e cứ thế mãi, sợ rằng một ngày nào đó ngài lại có kiểu tóc giống Viên tổng đấy."
Viên tổng của công ty huấn luyện Dũng sĩ có kiểu tóc gì? Đầu trọc.
Tưởng tổng đã gặp Viên tổng, nghe Lộ Nam nói vậy, bèn cười ha ha: "Lộ Nam cô nói đúng lắm, bây giờ tóc của Tống tổng quả thật là tâm bệnh của anh ta."
Lộ Nam vẻ mặt vô tội: nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi, vừa vào đã thấy tóc ngài dày đặc, cho nên tôi mới lấy đó trêu đùa.
Tống tổng có công ty riêng là chuyện trên dưới Trung Tập đều biết, hơn nữa Trung Tập lúc lựa chọn tiến hành huấn luyện nhân viên cho công ty, còn sẽ suy xét tới công ty nhỏ của Tống tổng, đây chính là bản lĩnh đối nhân xử thế của Tống tổng.
Lộ Nam thoải mái nói tới sự nghiệp riêng của Tống tổng, nghe thì có vẻ đang khen, chỉ có điều ở đây mọi người ngoài Tiểu Tô, ai lại không hiểu ngụ ý?
Ngay cả Tiểu Tô đều có thể nhìn vào lông mày hơi chau của Tống tổng mà phân tích ra: Tống tổng bây giờ đang không vui.
Tống tổng và Tưởng tổng cùng nhau cười, cười xong rót thêm chén rượu cho Lộ Nam: "Thực ra Lộ Nam đúng là nói ra tiếng lòng của tôi đấy, nghiệp vụ rượu trắng này, tôi quả thật lòng có dư mà sức không đủ, đã muốn báo lại với công ty, nhưng không tìm được cơ hội tốt. Tưởng tổng, hôm nay mượn lời Lộ Nam, ngài nhất định phải giảm áp lực cho tôi."
[Lấy lùi làm tiến sao? Cảm thấy Trung Tập xuất khẩu rượu trắng không có ai sẵn sàng tiếp nhận, phải không?]
Tưởng tổng quả nhiên cau mày: "Lão Tống, anh đừng nói đùa, bây giờ cái này bảo ai quản cũng không phù hợp."
Lộ Nam liếc Trần Kiêu: xem, bọn họ cộng tác ăn ý chưa, một kẻ xướng mặt đỏ một kẻ xướng mặt trắng.
Trần Kiêu cúi xuống rồi lại nhìn lên: "Nguyên Xuyên luôn hi vọng có thể song thắng với Nhà tiêu thụ, hôm nay nghe ý Tống tổng, hợp tác giữa hai bên lại biến thành gánh nặng cho Tống tổng, tôi nghe rất khó chịu. Lộ Nam, cô ghi nhớ lại, về sau bảo nghiệp vụ viên tới Trung Tập kiểm tra lượng tồn kho của họ hiện tại, nếu có thể, nhân viên ban cô cố gắng trợ giúp Nhà tiêu thụ thanh lý tồn kho."
Ngụ ý chính là thanh lý xong, đường ai nấy đi. Anh ngày thường rất nhã nhặn, hôm nay biểu hiện thế này lại rất giống style lãnh đạo cũ của Nguyên Xuyên, chỉ một chữ: cuồng.
[Mặc dù ý định vốn có của em không phải thế này, nhưng anh đã nói ra em cũng có thể tương kế tựu kế.]
Lộ Nam nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ."
Cô nói với Tống tổng: "Ngài xem, Trần tổng của chúng tôi hết lòng suy nghĩ cho Nhà tiêu thụ đấy."
Tưởng tổng và Tống tổng thật không ngờ, Lộ Nam giống hoa hồng có gai, hễ mở miệng là đâm người thì thôi, vị Trần tổng này im lặng kiệm lời, bây giờ vừa mở miệng lại còn tàn nhẫn hơn cả Lộ Nam, hoàn toàn không muốn cò kè mặc cả, trực tiếp cắt đứt hợp tác.
Người Trung Tập đương nhiên là không muốn từ bỏ, Nguyên Xuyên cung cấp chi phí hỗ trợ rất xông xênh, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên tháng trước đăng quảng cáo trên màn hình lớn Quảng trường Thời Đại, xuất khẩu rượu Nguyên Xuyên thu tiền đô cũng có tác dụng nhất định với công ty họ.
"Ấy, tồn kho của chúng tôi không nhiều, đâu cần Trần tổng phí tâm." Tống tổng vội vàng cười giảng hòa: "Ban nãy tôi còn định đề nghị với Tưởng tổng để Tiểu Tô phụ trách nghiệp vụ này. Tưởng tổng ngài xem, Tiểu Tô vào công ty hơn 3 năm rồi, năng lực ai nấy đều công nhận, hơn nữa còn là bạn học với Lộ Nam, bảo cô ấy phụ trách nghiệp vụ xuất khẩu rượu trắng, sau này bọn họ là bạn học cũng dễ trao đổi công việc."
Lộ Nam nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Tiểu Tô không giống giả vờ, đã biết bây giờ Tống tổng nói những lời này, là bị những lời của mình và Trần Kiêu ép cho hết cách - [Hoặc giả, ông ta quả thật cũng muốn từ bỏ phần việc này, lại không yên tâm giao cho người không tin được.]
Tưởng tổng nghe xong, hỏi Lộ Nam: "Cô cảm thấy thế nào?"
"Điều động nhân sự của Trung Tập tôi không dám lắm miệng." Lộ Nam mỉm cười: "Nhưng Tống tổng đã nói vậy, hiển nhiên là muốn đề bạt Tiểu Tô từ lâu rồi nhỉ."
...
5 người uống hết 3 chai rượu vang, không nhiều.
Ra nhà hàng, trợ lý Địch đã lái xe tới.
Mọi người bắt tay từ biệt, Tiểu Tô chủ động bảo Lộ Nam: "Ôm một cái nào, bạn học cũ." Lên xe, Trần Kiêu hỏi Lộ Nam: "Cô ta nhét gì cho em?"
Anh nhìn thấy.
"Cái này." Lộ Nam thản nhiên đưa cho anh xem, là một chiếc card visit tư nhân, phía trên chỉ có một chữ Tưởng cộng một dãy số điện thoại.
"A..." Trần Kiêu cười lạnh một tiếng: "Không phải anh khinh thường người khác, để cái cô Tiểu Tô đó làm người kết nối, e rằng rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên sau này ở Tây Mỹ thành tích càng kém cỏi hơn."
Tối nay Trần Kiêu nói chuyện tương đối huỵch toẹt.
"Cũng chưa chắc. Tiểu Tô là người có dã tâm rất lớn trong công việc." Lộ Nam cười phản bác.
Trần Kiêu cau mày: "Cô ta lòng dạ bất chính."
Lộ Nam không mấy để ý: "Cô ta chỉ là nhân viên phía công ty đối tác mà thôi, đâu phải học sinh 3 tốt (đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt), lòng dạ bất chính hay không không quan trọng."
"Trợ lý Địch, chắn cách âm."
Trợ lý Địch không lo lắng hai boss cãi nhau, dưới ánh mắt lo lắng của Lý Thanh, bật tấm chắn ngăn cách hàng trước hàng sau.
Hàng sau biến thành không gian riêng tư, Trần Kiêu cố chấp nói: "Anh không coi trọng chuyện hợp tác với Trung Tập."
Lộ Nam nhìn anh một lát, bật cười: "Em cũng không coi trọng. Cho nên 5 tháng còn lại là giai đoạn quá độ, trong lúc này, chúng ta cần phải đi tìm đối tác mới."
Trần Kiêu kinh ngạc: "Anh cho rằng, ban nãy ở tiệc tối em muốn tiếp tục hợp tác với họ."
"Sao có thể? Em lừa họ thôi." Lúc Lộ Nam nói câu này, lương tâm hoàn toàn không bất an: "Chúng ta mặc dù giữ tiền ký quỹ, nhưng bọn họ tồn kho cả triệu, nếu náo loạn, bọn họ bán hàng giá thấp ở Tây Mỹ cũng đủ khiến ta đau đầu. Cho nên vừa rồi tỏ ra giận dữ, bọn họ mới cho rằng chúng ta muốn tiếp tục hợp tác với họ, hơn nữa coi lời tàn nhẫn của anh là hành động theo cảm tính."
Trần Kiêu ngẩn người, tiếp theo cười nhẹ: cô sẽ không vì thành tích mà khiến bản thân ấm ức là được.
[Ấm ức? Khụ khụ, ta không bao giờ chịu thiệt, càng khỏi bàn chịu tủi thân từ chỗ khách hàng.]
Lộ Nam nghiêng đầu bảo Trần Kiêu: "Anh có biết, tập đoàn hậu cần quốc tế kiểu này cũng sẽ rửa tiền không?"
Trần Kiêu vốn không biết, bởi vì anh hoàn toàn không hiểu gì về ngành này.
Nhưng anh thông minh, vừa nói đã hiểu: "Cho nên, ý em là, Trung Tập không bỏ được ngừng hẳn hợp tác với chúng ta, có khả năng là muốn làm giả thành tích tiêu thụ, rửa tiền ra nước ngoài?"
"Chỉ dựa vào lượng tiêu thụ trong cửa hàng của họ, sổ sách không minh bạch, chứng tỏ tuyệt đối có vấn đề." Lộ Nam chớp mắt.
"Ừm. Từ Trừng Chi đã nói, Trung Tập chủ yếu trải hàng qua Thương siêu, còn làm marketing chuẩn xác nhắm vào khách hàng tiềm năng bằng cách cử nhân viên tới cửa tiếp thị. Chúng ta đã thấy trưng bày ở Thương siêu, cũng xem qua cửa hàng trưng bày, lượng tiêu thụ của Trung Tập không rõ ràng minh bạch như Từ Trừng Chi." Lộ Nam nói với Trần Kiêu: "Bọn họ xuất hàng nhất định vượt qua phạm vi quy định trong hợp đồng, cho dù bây giờ không có Nhà tiêu thụ bố cục trên toàn nước Mỹ, bọn họ bán tháo hàng chưa nghiêm trọng tới trình độ xâm phạm quyền lợi của Nhà tiêu thụ khác, nhưng hành vi này vẫn không thể chấp nhận, kế tiếp có lẽ chúng ta còn phải làm phiền người phía Từ Trừng Chi giúp chúng ta tìm bằng chứng, chứng minh Trung Tập bán tháo hàng."
Trần Kiêu đồng ý: "Như vậy, chúng ta sẽ có lý do ngừng hẳn hợp tác chính đáng."
Dù gì ảnh chụp ban sáng cũng không đủ làm bằng chứng xác thực.
Lộ Nam vỗ tay: "Đúng vậy. Có lý đi khắp thiên hạ~"