Thương mại Uy Cấu của Hoàng nữ sĩ trên danh nghĩa làm Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên 2 năm.
Nhưng bà ấy thực ra chỉ giúp Từ Trừng Chi đặt hàng giao hàng, còn tất cả hoạt động khác trên thị trường thì không cần, chi phí cũng không cần hạch toán.
Với phương thức tiêu thụ như vậy, cộng thêm lượng hợp đồng không lớn, Uy Cấu không được xếp vào Nhà tiêu thụ chất lượng tốt.
Tóm lại, Hoàng nữ sĩ hiểu biết về ngành rượu: không nhiều, chỉ từ ban đầu không biết gì biến thành hiểu 3 phần mà thôi.
Mặc dù Lộ Nam sửa lại vô số lần, bản thân cô là nhân viên phía xưởng, phụ trách chiêu thương và bảo vệ thị trường, nhưng Hoàng nữ sĩ vẫn luôn nhận thức con gái chỉ là nhân viên bán rượu.
Cho dù bán rượu cho khách hàng lớn, thì vẫn là bán rượu.
Nhưng hôm nay Lộ Nam biểu hiện khiến bà ấy nhận ra, muốn làm tốt công việc "bán rượu" này, thì không chỉ cần biết bán rượu mà thôi.
Nghiệp vụ viên bình thường bán rượu dựa vào nhãn hiệu, cống hiến thành tích cho công ty, cầm tiền lương và % thưởng.
Hoặc có những nghiệp vụ viên đầu óc linh hoạt, bán thêm cả rượu, đồ uống của xưởng rượu khác, mặc dù đi ngược với đạo đức nghề nghiệp và quy định của công ty, nhưng người trong ngành đa phần đều biết rõ trong lòng, "nước quá trong ắt không có cá". Chỉ cần hành sự cẩn thận, cũng có thể kiếm không ít tiền.
Nhưng những việc này chung quy chỉ là một con đường tiêu thụ, một khu vực thị trường mà thôi, phí sức lực, lo lắng hãi hùng, một năm rơi vào túi được chục nghìn tệ? Trăm nghìn tệ? Hay là mấy trăm nghìn tệ?
Muốn tiến lên một bước hoặc n bước, như vậy phải cần tới Lộ Nam, hiểu biết triệt để thị trường, hiểu rõ nhu cầu khách hàng, chỉnh hợp tài nguyên, cuối cùng thu hoạch ngoài tiền tài, còn là của cải vô hình, quý giá hơn - nhân mạch tài nguyên từ những người đó.
Lộ Nam không dám vỗ ngực nói cô là nhân tài ưu tú cỡ nào, nhưng hai đời cộng lại, cô cũng làm việc trong ngành rượu trắng được 8 năm rồi.
Không phải 8 năm chỉ biết ăn biết uống (cho dù cô luôn muốn làm như vậy, nhưng tính cách không cho phép).
Đây là 5 năm uống tới mức dạ dày gần như chảy máu, cộng thêm sau khi có bàn tay vàng mặc dù không cần liều mạng uống nữa, nhưng vẫn phải hao phí tâm lực, suy nghĩ đủ mọi mặt, đánh giá toàn diện tới 3 năm.
Đây là 8 năm dù vất vả nhưng mau chóng khiến cô trưởng thành.
Cho tới ngày nay, Lộ Nam cho dù đối diện với nhân vật lợi hại như Lâm Gia Tường Lâm lão tiên sinh cũng đều có thể nói cười tự nhiên.
Càng khỏi cần nhắc tới kiểu khách hàng như Từ Trừng Chi.
Lúc này, trong mắt Hoàng nữ sĩ, con gái giơ tay nhấc chân đầy tự tin, thảo luận với Từ Trừng Chi về thương mại Trung - Mỹ, hoàn cảnh chủ yếu trong ngành rượu trắng, toàn những lời thực chất; thậm chí còn trích dẫn kinh sử khi nói tới Diễn đàn tơ lụa vừa mới kết thúc, đủ có thể thấy nó hiểu biết chính sách tương quan rõ tới mức nào.
Không còn là người mới năm đó trong nhà giáo viên Trương, trình bày phương án hợp tác còn có phần trúc trắc căng thẳng (Lộ Nam: nói thật lúc đó trúc trắc cũng là giả vờ thôi).
Lộ Nam phát hiện ánh mắt phức tạp của Hoàng nữ sĩ, nhưng bây giờ cô khá bận, không có thời gian suy nghĩ vì sao bỗng nhiên ánh mắt của mẹ lại trầm ngâm như vậy.
...
Trên bàn ăn, Từ Trừng Chi nói tới chỗ vui vẻ, liền tự mình rót rượu cho Lộ Nam: "Anh chỉ tới Quảng trường Thời Đại giúp em chút việc nhỏ, so với mấy năm nay em đề nghị sách lược tiêu thụ và không lâu trước kia đưa anh thực đơn pha chế rượu cocktail, căn bản không đáng nhắc tới."
Lộ Nam hết sức tự nhiên lấy ngón trỏ, ngón giữa gõ nhẹ lên mặt bàn tỏ ý cảm ơn với hành động rót rượu: "Cung cấp phân tích và đề nghị chuyên môn là trách nhiệm cơ bản của em, anh xem, bây giờ anh Từ từ Nhà tiêu thụ trung gian biến thành Nhà tiêu thụ chính thức, dạo một vòng, vẫn là khách hàng của em. Coi như em xã giao với khách trước lúc cần đi."
Về mặt lý thuyết, quả thật là vậy.
Từ Trừng Chi phản ứng lại, cười ha ha: "Đúng nhỉ? Đúng là dạo một vòng, năm đó anh ký hợp đồng thỏa thuận hợp tác với Hoàng tổng trước; kết quả bây giờ, hai chúng ta lại ký hợp đồng tiêu thụ. Thật là duyên phận."
"Còn chuyện cocktail, đó là nhân viên pha chế của khách hàng em làm ra, em chẳng qua là mượn hoa hiến Phật thôi." Lộ Nam tùy ý xua tay, đương nhiên, cô không lấy không thực đơn rượu đó, điểm này không cần thiết nhấn mạnh cho Từ Trừng Chi biết.
Lộ Nam và Từ Trừng Chi chạm ly, tò mò hỏi: "Em trước kia còn lo lắng, hậu cần quốc tế Trung Tập 2 năm nay bố cục thị trường sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của anh. Nhưng tháng trước anh Từ gửi fax tới, em liền biết, phạm vi tiêu thụ của họ không chèn ép tới không gian của anh. Phải không?"
Từ Trừng Chi gật gù: "Đúng vậy, anh cũng lo lắng một thời gian. May mà năm đó Trung Tập và phía em ký hợp đồng, năm đầu tiên không ký Lạc thành, cho anh tranh thủ thời gian tiến hành trải hàng. Năm thứ hai bọn họ gia hạn hợp đồng muốn tăng thêm Lạc thành, em còn giúp anh cản lại, cảm ơn em."
Lộ Nam ngại ngùng nói: "Lúc đó em không có quyền hạn làm việc này, chỉ kiến nghị cho công ty mà thôi, anh Từ muốn cảm ơn, vậy cảm ơn Trần tổng của bọn em đi, anh ấy dàn xếp ở trụ sở rất lâu đấy."
Trần Kiêu nhìn Lộ Nam, cũng cười nói: "Đó cũng bởi vì Lộ Nam đề nghị hợp tình hợp lý."
Không cần nhiều lời, Từ Trừng Chi kính Trần Kiêu một ly, Lộ Nam cũng uống cùng.
Uống xong rượu trong ly, Từ Trừng Chi tiếp tục: "Lạc thành lớn như vậy, anh biết với năng lực của mình, không chiếm hết được thị trường rượu trắng ở đây, cho nên anh đàm phán với người phụ trách mảng rượu của Trung Tập ở Mỹ, phân chia khu vực từng người, bây giờ coi như sống yên bình, anh chủ yếu cung cấp cho quán bar, hộp đêm, nhà hàng, bắt đầu từ nhà hàng do người TQ ta mở ra, cho tới bây giờ đã hợp tác được với một số nhà hàng do dân bản địa mở. Ngoài ra, Trung Tập, bọn họ ban đầu mở một cửa hàng trưng bày trong nội thành, nhưng cách thức tiêu thụ của họ hình như vẫn là tới cửa tiếp thị, cụ thể anh không rõ lắm."
Từ Trừng Chi dừng lại một lát, sau đó cười xảo quyệt: "Bọn họ có quan hệ tương đối mạnh ở Tây Mỹ, trải hàng rất nhanh vào các siêu thị bán đồ châu Á, sau đó, bắt đầu từ năm ngoái trong Target, Costco cũng bắt đầu có rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên - thật là lắm tiền nhiều của. Điều này thực ra cũng có lợi cho anh."
"Bọn em ngày mai cũng định đi dạo siêu thị và trung tâm thương mại, nhìn xem trưng bày và giá cả."
Từ Trừng Chi nói thật: "Khụ khụ, xuất phát từ suy nghĩ biết mình biết ta, anh đã xem qua rồi. Vị trí trưng bày chỉ gọi là cho có mà thôi, nhưng giá cả thì theo đúng giá chỉ đạo." Nếu Trung Tập làm loạn giá bán lẻ, anh ta đã cáo trạng với Nguyên Xuyên từ lâu rồi.
Lộ Nam cũng biết, kênh phân phối Thương siêu lấy lượng tiêu thụ hàng đầu, sản phẩm bán không tốt không bị rút khỏi kệ hàng đã rất không dễ dàng rồi.
Lộ Nam hiểu rõ gật đầu: "Anh Từ kể nhiều như vậy, đủ để em có dự tính sẵn trong lòng."
...
Kết thúc buổi tiệc với Từ Trừng Chi, Trần Kiêu có phần ngà say.
Lộ Nam là người tỉnh táo nhất cũng là người có chức vụ cao nhất trong nhóm, bèn nói: "Về nghỉ đi, điều chỉnh sai giờ."
Cô trở về phòng, đổ một cốc nước đá, hồi tưởng lại cuộc trò chuyện hôm nay.
Từ Trừng Chi trước kia xuất ngoại vì giúp đỡ sự nghiệp của vợ.
Sẵn sàng hy sinh sự nghiệp của mình vì bạn đời, cũng coi như tương đối hiếm thấy.
Nhưng, đời trước Từ Trừng Chi giải tán hợp tác với cô, vẫn làm rượu, sau khi sản phẩm rượu Hài Hòa bị bỏ rơi không sản xuất nữa, Lộ Nam nghe giáo viên Trương nói, anh ấy chăm chú làm nhập khẩu hàng tiêu dùng nhỏ lẻ, nhưng bởi vì không tìm được được đại lý đáng tin cậy nào, rất nhiều hàng hóa căn bản không thể lấy được giá ưu đãi, hoặc trong số hàng nhập khẩu có cái có tì vết, còn có tình hình bị lừa tiền đặt cọc... nữa. Giáo viên Trương có dạo bắt đầu lo lắng chuyện tình cảm giữa con trai và con dâu bà ấy.
Lộ Nam không dám phỏng đoán những năm đó Từ Trừng Chi liệu có hối hận hay không, càng không biết đời trước trong tương lai kế tiếp, rạn nứt giữa vợ chồng họ liệu có biến mất.
Cô chỉ nhớ rõ, trước khi cô sống lại, thương mại Trung - Mỹ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, ràng buộc rất nhiều, cũng không biết Từ Trừng Chi lúc đó làm ăn thế nào.
[Dù sao, đời này anh ấy nhất định không giống đời trước.]
[Không phải ta tự luyến, ai nấy đi theo ta đều có thịt ăn.]
[Nhưng sự thật chính là, mấy năm nay Từ Trừng Chi kiếm được khá nhiều tiền từ buôn bán rượu trắng, Hoàng nữ sĩ lại là đối tượng hợp tác hết sức đáng tin cậy. Tương lai, ta ở Nguyên Xuyên, giúp anh ấy đặt hàng xuất hàng, có thể trợ giúp anh ấy từng bước chiếm lĩnh thị trường Tây Mỹ; cho dù ta không ở Nguyên Xuyên, với tình cảm giữa hai nhà chúng ta, trước khi thương mại quốc tế lâm vào trời đông giá rét cũng có thể nhắc nhở anh ấy, cũng là lập trường hợp lý.]
[Quả nhiên, ta là người tốt.]
Lộ Nam dưới đáy lòng tự phát thẻ người tốt cho chính mình.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô cảm thấy mình tự phát thẻ người tốt cho mình hơi sớm.
Hôm sau, nhóm Lộ Nam và Trần Kiêu chia làm mấy đường, dạo chơi mấy siêu thị lớn ở Lạc thành.
Lộ Nam đề nghị tới cửa hàng mà Trung Tập mở ở nội thành, ngầm điều tra giá cả và khu vực tiêu thụ có đúng quy định hay không.
Trần Kiêu bật cười: "Với tướng mạo của chúng ta, đi vào cũng không giống khách nhỉ?"
Lộ Nam chán nản nói: "Có thể để trợ lý Địch và Lý Thanh đi thay."
Ai biết, hai người đi, vẫn bị nhận ra, nhân viên cửa hàng nảy sình nghi ngờ với "đôi tình nhân" luôn hỏi thăm nhưng lại không mua rượu này.
Bọn họ hai tay trống trơn ra ngoài, xin lỗi từng boss.
Trần Kiêu và Lộ Nam không hẹn mà cùng nghĩ tới năm đó điều tra bán tháo hàng, Lộ Nam cúi đầu cười: "Được rồi, vậy chúng ta cứ thoải mái đi vào."
Trước khi đi, Lộ Nam nhận được điện thoại.
Lý Thanh truyền đạt: "Lộ tổng, là điện thoại từ phía Hải Lâm gọi tới, muốn hẹn thời gian nói chuyện với ngài và Trần tổng."
Hai ta đều ở Lạc thành, thật kỳ quái, quanh co lòng vòng.
Lộ Nam bình tĩnh nói: "Ừ, tôi biết rồi."
Như vậy gọi lại, cũng hẹn thời gian, buổi chiều tới thăm.