Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 397




1 tiếng rưỡi trôi qua, Lâm lão tiên sinh vẫn ở trong phòng tiếp khách.

A Vĩ nhận được điện thoại, do dự chút, vẫn truyền đạt lại ý của Trần Kiêu và Lộ Nam.

Lâm lão tiên sinh vừa rồi tức điên vì đứa con bất hiếu, A Vĩ hầu hạ uống mấy viên thuốc hạ huyết áp và dịu trái tim, bây giờ đang vì uống thuốc xong không thể nằm xuống nghỉ ngơi, không thể tùy ý đi lại mà dựa lưng vào sofa.

A Vĩ khom người nói: "Tôi nghĩ, Trần tổng và Lộ tổng của Nguyên Xuyên cũng không phải những người không biết đúng mực, cho nên vẫn muốn hỏi ông chủ một chút, ngài muốn gặp hay không?"

Lâm lão tiên sinh điều hòa hơi thở: "Cậu nói đúng, bọn họ đêm khuya quay lại, hiển nhiên là có chính sự. Gặp, giúp tôi chỉnh lại quần áo, đừng để thất lễ."

Vừa rồi vì dễ thở, nên cởi hết nút áo, có phần lôi thôi.

Lúc Lộ Nam bước vào cái mũi hơi chun lại, cô ngửi được thoảng qua mùi Nitroglycerin, dùng để giãn mạch máu, giảm bớt cơn đau tim.

Lại nhìn trong nhà chỉ còn có Lâm lão tiên sinh và A Vĩ.

Cô nghĩ: có thể khiến Lâm lão tiên sinh tức tới mức này, còn rất dễ đoán là ai.

Liệt kê 2 đời, Lộ Nam phát hiện cô đã từng thấy quá nhiều "nhị đại", mà trong số những nhị đại này, 10 thì có 6, hay 7-8 người? Đều có tình trạng này: cha là anh hùng nhưng con chưa chắc là hảo hán.

Nguyên nhân căn bản, vẫn ở chỗ bậc cha chú quá cường thế, hoặc thời trẻ bận gây dựng sự nghiệp, khiến con cái tính cách tương đối mẫn cảm/cực đoan/nhát gan, hoặc lơi lỏng giáo dục đời sau, nên người nối nghiệp thường thường đều không sát phạt quyết đoán như cha chú họ.

Đương nhiên, trong đó có một phần nhân tố khách quan ảnh hưởng từ hoàn cảnh, hoàn cảnh bây giờ dù sao cũng bất đồng với vài chục năm trước.

Từ tối nay chứng kiến cách ăn mặc, lời nói hành động của Lâm Kỳ Vĩ, cộng thêm phong cách bố trí phòng tiếp khách có thể đoán ra, vị nhị đại đã qua tuổi bất hoặc này, cũng không phải ngoại lệ.

[Nhưng, Trần Kiêu có thể là dị loại.] Lộ Nam đi sau Trần Kiêu ngồi xuống, trong lòng bổ sung.

Ngồi xuống sofa, hai người họ không hỏi vì sao Lâm lão tiên sinh chưa về phòng nghỉ ngơi, Lâm lão tiên sinh cũng tỏ ra không có chuyện gì, cười tủm tỉm hỏi: "Hai vị hôm nay may mắn chứ?"

Trần Kiêu mở miệng trước, khiêm tốn nói: "Lộ Nam không thích chơi mấy thứ này, nên chúng tôi không nán lại lâu ở sảnh khách quý."

Lâm lão tiên sinh cười xin lỗi: "Rốt cuộc vẫn khiến hai vị mất hứng, khu giải trí còn có chỗ nào phục vụ không ổn không?"

"Cũng không hẳn chỉ vì chuyện này. Chỉ là vừa nãy Lộ Nam có phần tâm thần không yên, tôi đưa cô ấy đi chơi trò chơi, thả lỏng một chút, bây giờ cô ấy mới hồi phục..." Trần Kiêu dự định thuận thế kể lại dự cảm ban nãy của Lộ Nam.

Lời này hơi nghiêm trọng, đường đường là Tổng giám đốc Nguyên Xuyên không nên nhát gan như vậy.

Lâm lão tiên sinh lập tức ý thức được, Trần Kiêu có hàm ý khác.

Trần Kiêu còn định nói thêm, nhưng Lộ Nam nghiêng người lên trước, tiếp nhận câu chuyện, cô biết, Trần Kiêu muốn chịu trách nhiệm nếu có hậu quả không tốt xảy ra, nhưng Lộ Nam cho rằng, bản thân cô chính miệng nói ra thì càng có sức thuyết phục: "Chỉ là tôi luôn cảm thấy chuyện ban nãy xảy ra ở sảnh khách quý rất kỳ quặc, muốn nói cho ngài biết. Đương nhiên, có thể là bởi vì tôi nhát gan."

Cô thoạt trông ngại ngùng cười: "Người nhà biết tôi tới Vân Đình, hết sức bận tâm. Đặc biệt là mẹ tôi, 2 ngày nay luôn gửi tin nhắn dặn dò ra ngoài phải chú ý an toàn."

Lâm lão tiên sinh hết sức hiểu ý gật đầu, so với trong nước, môi trường trị an của Thái Lan và Malaysia quả thật không bằng.

Ông ta chờ Lộ Nam nói tiếp.

Nắm tay Lộ Nam đặt ở đầu gối siết chặt rồi lại thả ra, thở hắt ra một hơi rồi nói: "Lâm tiên sinh, có thể do tôi nghĩ nhiều, nhưng ban nãy ở sảnh khách quý, người đàn ông bắt chuyện với tôi và Trần Kiêu có giọng nói và thần thái khiến tôi vô cùng khó chịu."

"Cô nói kỹ xem." Lộ Nam không phải người ăn nói ba hoa, hơn nữa có thể làm ra thành tích trong ngành rượu, cô nói "cảm giác", Lâm lão tiên sinh hoàn toàn không dám khinh thường, ông ấy thẳng sống lưng, thần sắc nghiêm túc.

Thái độ của ông ấy hiển nhiên rất coi trọng, Lộ Nam yên tâm phần nào, nhưng lúc cần vẫn phải giả vờ, ở địa bàn của người ta, cho dù phát hiện cái gì không phù hợp, cũng không nên đảo khách thành chủ. Cô hồi tưởng kỹ càng, sau đó cẩn thận nói: "Mặc dù tiếp xúc với hắn ta không dài, nhưng tôi cảm thấy lúc hắn khuyên bảo chúng tôi đi chỗ khác vui chơi thú vị hơn, thái độ rất cấp bách. Hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn về phía tôi, giống như đang định giá."

Lộ Nam nói tới đây, không tự chủ được rùng mình một cái.

Từ "định giá" vừa thốt ra, mọi người trong phòng thần sắc liền khác nhau.

Trần Kiêu ánh mắt tối sầm lại, vươn tay vuốt nhẹ sống lưng cô.

Lâm lão tiên sinh thì trao đổi ánh mắt với A Vĩ.

Lâm Gia Tường sở dĩ có thể thành công, đó là bởi vì ông ta không bao giờ coi khinh người bình thường, nếu không cũng sẽ không sai A Vĩ điều tra tên khỉ ốm kia trước khi Trần Kiêu và Lộ Nam quay lại.

Vì vậy, Lộ Nam chỉ nói ra cảm nhận của mình, Lâm lão tiên sinh đã tin ngay: "Lộ tổng, cô nói chuyện này, tôi đã biết. Để đảm bảo an toàn, tôi sẽ sai người tối nay đổi phòng ở cho cô và Trần tổng."

Trần Kiêu và Lộ Nam liếc nhau, hai người họ đều không ngờ Lâm lão tiên sinh lại có phản ứng cẩn thận đến vậy.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Lộ Nam nghĩ: mặc kệ tên khỉ ốm đó sau lưng có ai, muốn làm gì, hôm nay ta và Trần Kiêu có lẽ đã vô tình phá hoại kế hoạch của kẻ khác, nơi đây vốn là sản nghiệp của nhà họ Lâm, không liên quan tới Nguyên Xuyên, tới chúng ta, chúng ta xem như vô tội dính líu. Thành phố giải trí rồng rắn hỗn tạp, có cẩn thận tới đâu cũng không quá.

"Vậy làm phiền Lâm tiên sinh." Trần Kiêu lên tiếng đồng ý.

Lộ Nam cũng lộ ra vẻ mặt cảm kích.

Lâm lão tiên sinh quay sang nhìn A Vĩ.

A Vĩ lập tức hiểu ý: "Trần tổng, Lộ tổng, nếu hai người cần về thu thập hành lý, vậy tôi bảo A Kiều đi cùng hai người; nếu không ngại, cũng có thể bảo nhân viên phục vụ khách sạn giúp hai người thu dọn, đưa tới phòng mới."

"Vậy làm phiền phục vụ." Giấy tờ quan trọng Lộ Nam đều mang theo bên người, hành lý trong phòng không quan trọng.

Trần Kiêu cũng thế.

Ra khỏi phòng tiếp khách, Lộ Nam và Trần Kiêu được vệ sĩ của Lâm lão tiên sinh dẫn đi, vào ở khu biệt thự của khách sạn, chỗ này bảo an tương đối nghiêm ngặt, ngoài hai lớp bảo vệ ở ngoài, Lộ Nam để ý, góc tường biệt thự còn có tia hồng ngoại.

Lâm lão tiên sinh sắp xếp căn nhà, vào cửa là phòng khách, hai bên trái phải đều có phòng.

Lộ Nam cảm thấy Trần Kiêu nhất định có một bụng nghi vấn, nhưng cô cũng không biết nói thế nào, bèn nhanh chóng chỉ vào bên phải: "Vậy em ở phòng này."

Trần Kiêu nhìn Lộ Nam chăm chú, gật đầu: "Ừ, anh ở bên trái."

Về phòng, Lộ Nam cởi váy liền thân, bao khăn tắm bước vào phòng tắm.

"Cạch", phòng tắm này có 2 cánh cửa - hóa ra, hai phòng thông nhau.

[Lúc này nhìn thấy "bạn cùng phòng" cũng tiến vào, ta nên nói gì?]

[Trùng hợp nha, anh cũng tắm?]

"Bạn cùng phòng" không cho Lộ Nam cơ hội mở miệng, mau chóng cúi đầu, lùi ra ngoài, dâng lên câu - xin lỗi?

Hả? Chỉ thế này?

Lộ Nam vừa chuẩn bị tháo trang sức, nghe vậy cúi đầu nhìn cơ thể che kín mít dưới xương quai xanh, trên bắp đùi, lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trong gương còn chưa kịp điều chỉnh thành hoang mang lo sợ hay thẹn thùng bối rối...

Được rồi, đúng là hoàn toàn không cho cô thỉnh thoảng phát huy khả năng diễn xuất mà.

Trông chờ Trần Kiêu rối loạn, đột nhiên biến thân, nhào lên như sói đói...

Là không thể, tuyệt đối không thể.

20p sau, Lộ Nam gửi tin nhắn cho anh: em dùng xong wc rồi, anh vào đi.

Làm xong chuyện này, cô dựa vào đầu giường, khăn mặt bao tóc khô một nửa, đắp mặt nạ suy nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm nay.

Tối nay xảy ra tất thảy, quả thật quá trùng hợp, quá tự nhiên, nếu Hướng Bắc nghe thấy, chắc cái miệng hễ có chuyện dính tới chuyên môn sẽ phun nọc độc đó kiểu gì cũng châm chọc cô một phen.

Kỳ thực nghĩ kỹ, hôm nay hành vi của cô hơi cố tình, nhưng đối với cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ở sòng bạc cẩn thận chút, mẫn cảm chút, cũng đâu phải chuyện kỳ quái?

Lộ Nam cũng không hoảng hốt.

Ánh mắt tên đàn ông giống khỉ ốm đó nhìn cô quả thật tràn ngập tham lam, cô không thể nhìn nhầm.

Mà hết thảy, phải xem Lâm lão tiên sinh có thể điều tra ra cái gì.

15p sau, tiếng máy sấy tóc tắt, chốc lát sau, cửa phòng Lộ Nam vang lên: "Ngủ chưa?"

"Chưa, vào đi."

Trần Kiêu mở cửa, đứng ở cạnh cửa, không tán đồng nhìn cô: "Anh biết ngay em không sấy khô hẳn."

Bất luận là trước kia quan sát thói quen sinh hoạt của cô, hay ban nãy suy đoán thời gian cô dùng phòng tắm, anh khẳng định cô không sấy khô hẳn đã ra ngoài.

Lộ Nam vừa bóc mặt nạ ra, cô không ngờ anh lại nói chuyện không mấy quan trọng này.

"Anh, không muốn biết à?"

"Em mau sấy khô tóc đi."

Hai người đồng thời mở miệng.

Trần Kiêu rũ mắt cười: "Quy mô Nguyên Xuyên mặc dù thua kém sản nghiệp của Lâm lão tiên sinh, nhưng loại chuyện này cũng không hiếm thấy."

Suy cho cùng, những mưu mẹo nham hiểm này chẳng qua là vì tiền tài động tâm mà thôi.

"Em nói chuyện làm việc, luôn có nguyên do." Trần Kiêu tháo khăn mặt: "Sấy tóc đi đã."

Lộ Nam ngoan ngoãn gật đầu ngồi im, hưởng thụ Tony Trần đẹp trai ngời ngời cung cấp phục vụ sấy tóc.

Sấy gần khô, Trần Kiêu cất máy sấy: "Bây giờ, trước khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh, em trả lời một vấn đề đã."

"Sao?"

"Vì sao không nói với anh trước, tên gầy gò đó có ý xấu với em?"

Lộ Nam ngẩn ra.

Vì sao?

Đương nhiên bởi vì chuyện cảm giác này hư vô mờ mịt, lại không có bằng chứng, nói cũng để làm gì.

Cũng bởi vì chuyện này không tạo thành tổn thương gì cho cô, Vân Đình lại đã xin lỗi rồi.

Nếu không phải vì Lâm lão tiên sinh là khách hàng quan trọng của Nguyên Xuyên, nếu không phải trong lòng luôn có trực giác "cảnh báo", cô đại khái sẽ nhịn.

Lộ Nam không nói gì.

Trần Kiêu ngồi đối diện cô đọc hiểu toàn bộ suy nghĩ trong mắt cô.

Anh có phần chán nản thở dài một hơi, tự dặn mình không được sốt ruột.

Trần Kiêu lấy lại tinh thần: "Vậy chúng ta nói tới tên gầy gò đó. Em cảm thấy tối nay liệu có phải lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này? Hắn thật sự là người do Lâm Kỳ Vĩ sắp xếp sao?"