"Vậy chúng ta chơi cái khác đi." Trần Kiêu không biết từ bao giờ đã có thói quen tốt đẹp, vô cùng tự nhiên ăn nốt đồ ngọt và kem mà Lộ Nam ăn không hết, anh đề nghị.
Thành phố giải trí ngoài sòng bạc, còn có rất nhiều thứ khác.
Lộ Nam suy nghĩ một lát, cho dù bị cấp dưới nhìn thấy cũng không sao, bèn vui vẻ đồng ý.
Hai người họ có rất nhiều điểm tương tự.
Hoàn cảnh gia đình tương tự, tính cách tương tự, phương thức tư duy tương tự, sở thích cũng giống nhau... đều có tướng mạo ngoan ngoãn mà người lớn sẽ thích, nhưng có trái tim xao động, hoàn toàn không tương xứng với bề ngoài.
Vận may của cô cho dù không ở sòng bạc cũng vẫn còn nguyên, bất luận đi đâu chơi với Trần Kiêu, đều có thể hoàn mỹ tránh được nhân viên công ty.
Trần Kiêu và Lộ Nam chơi rất vui vẻ, nhưng bầu không khí chỗ cha con họ Lâm thì không tốt như vậy.
Lâm Kỳ Vĩ nghi vấn và rống giận khiến cha già giật nảy mình.
A Vĩ còn định khuyên giải, nhưng tuyệt đối không ngờ bản thân lại biến thành ngòi nổ giữa họ, hiện giờ thấy thế, anh ta chỉ có thể cúi đầu nói với Lâm lão tiên sinh: "Ông chủ, trà lạnh, tôi đi pha ấm khác." Kỳ thực là tránh đi, để cha con họ ở riêng với nhau.
Tới khi trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Lâm lão tiên sinh hít sâu mấy hơi: "Tên khốn nào chia rẽ ly gián?"
"Không có ai cả, là con suy nghĩ rõ ràng."
"A Vĩ đi theo cha gần 30 năm rồi, trước kia con còn gọi nó tiếng "anh". Không có ai chia rẽ quan hệ giữa hai đứa, con sẽ thốt ra lời đó?"
Lâm Kỳ Vĩ bất mãn: "Đó là hồi trẻ con quá ngốc quá đơn thuần, mới cho rằng sài lang hổ báo lại thân như tay chân với con! Mấy năm nay, ngài đem hắn mang theo trên người, chỉ dạy chăm sóc, lại thờ ơ với con, năm đó thậm chí còn không cho con tiếp nhận sản nghiệp trong nhà, nếu không phải con cố chấp, bây giờ Vân Đình chắc căn bản không tới lượt con quản lý phải không?"
Lâm lão tiên sinh hôi hổi lửa giận xông lên đầu, bởi vì đứa con trai này nói nhảm, bởi vì thằng nghịch tử này tới giờ còn không hiểu: "Trước kia lúc gây dựng sự nghiệp, cha từng dùng những thủ đoạn không mấy quang minh chính đại, sau này tốn bao nhiêu thời gian mới khiến thủ hạ làm ăn chính đáng? Con thì giỏi rồi, bảo con làm thương mại, kinh doanh khách sạn, con lại không thèm, muốn tới trộn lẫn ở đây!"
"Làm thương mại, làm khách sạn? Những cái đó sao có thể so với sòng bạc Vân Đình? Cha, nếu không phải con kiên trì muốn sòng bạc, cha chắc là đã giao sản nghiệp này cho A Vĩ rồi phải không? Còn kêu nó không phải con trai của cha? Cha đối xử với con ruột cũng chẳng tới mức đó!"
"Mày! Mày! Mày! Cút ra ngoài!"
Lâm Kỳ Vĩ bị đuổi ra ngoài, lúc ra cửa đụng phải A Vĩ đang bưng trà, anh ta bất nhã hừ lạnh một cái.
A Vĩ vào nhà, tự nhiên phải khuyên nhủ Lâm lão tiên sinh, lời nói cũng chỉ là "khổ tâm của ngài Kỳ Vĩ sớm muộn sẽ hiểu"...
Lâm lão tiên sinh chán nẳn lắc đầu: "Con tôi tôi lại không biết? Kỳ Vĩ năng lực có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng kinh doanh Vân Đình, nó lại còn tự cao. Cũng vì 2 năm nay tôi sơ sẩy, không phát hiện nó nảy sinh ý nghĩ này. Tôi vốn nghĩ cứ để nó tử tế quản lý Vân Đình, kinh doanh theo mô hình và quy củ có sẵn, sẽ không có vấn đề gì cả, nhưng bây giờ, tôi không tới đây một chuyến đúng là không được... A Vĩ, ban nãy kẻ dây dưa Trần Kiêu và Lộ Nam ở sảnh khách quý, cậu điều tra kỹ càng cho tôi."
"Vâng ông chủ."
...
Lúc này, Lâm Kỳ Vĩ tức giận trở lại chỗ ở.
Tâm phúc bên cạnh không biết ban nãy trong phòng tiếp khách có chuyện gì, chỉ giả vờ khuyên bảo qua loa vài câu, kiểu gì cũng trúng cái gì đó: "Mấy tháng nay là mùa ế hàng, nhưng chuột trong sòng bạc lại hết sức xảo quyệt, từ lúc đầu làm nhỏ lẻ tới bây giờ mỗi đêm có thể đào khách tới hàng triệu, tình hình này chỉ có Lâm tổng ngài ngày ngày quan tâm sòng bạc mới có thể phát hiện. Ngài cũng vì chuyện kinh doanh của sòng bạc mới làm ra hạ sách này. Chủ tịch Lâm nếu ở lại đây lâu hơn, sẽ hiểu biết tình hình ở đây hơn, tự nhiên sẽ hiểu bất đắc dĩ của ngài."
Kiểu khuyên nhủ này không nói còn đỡ, nói xong chả khác gì thêm dầu vào lửa, khiến Lâm Kỳ Vĩ càng cảm thấy cha anh ta chỉ biết xét nét, nhưng anh ta coi như còn có lý trí, quay lại nói với tâm phúc đang lải nhải: "Nhưng cậu tìm tên khỉ ốm này trình độ gì thế? Có biết làm việc không? Có biết hôm nay câu phải ai không?"
Tâm phúc ban nãy đã biết, là tên khỉ ốm ra khỏi sảnh khách quý gọi điện thoại cho hắn.
Hắn cũng rất ảo não, nhất định là thằng ranh con đó lại mắc bệnh háo sắc, nhìn thấy trong số 2 người Nguyên Xuyên có cô gái xinh đẹp, muốn lừa bọn họ chiếm hời.
Tâm phúc chỉ có thể mượn cớ: "Chẳng phải vì chủ tịch Lâm không nói công ty đối tác sẽ tới sảnh khách quý còn gì, hoặc giả nếu chúng ta từng nhìn qua ảnh họ, sẽ không có hiểu lầm hôm nay."
Lâm Kỳ Vĩ do dự hỏi: "Trước kia khỉ ốm câu chuột, sẽ không đều là ánh mắt thế này đấy chứ? Đuổi sai người, giáo huấn sai người, làm hỏng danh tiếng Vân Đình!"
"Lâm tổng yên tâm, trước đó mỗi lần tôi đều xác nhận, bảo đảm không oan uổng ai. Hôm nay là do tôi chưa kịp tới." Tâm phúc giải thích.
"Ừm, vậy tốt. Nhưng ban nãy cha tôi tức lắm, mấy ngày nay tạm dừng lại đi." Lâm Kỳ Vĩ dặn dò tâm phúc.
"Vâng, Lâm tổng." Tâm phúc có phần tiếc nuối, nhưng hắn cũng biết, không nhịn chuyện nhỏ sẽ làm hỏng chuyện lớn, hết thảy vẫn nên đợi cáo già đi rồi hẵng nói.
...
Lộ Nam chơi máy chơi game 2 vòng với Trần Kiêu, nhưng thường xuyên cau mày trầm tư.
Trần Kiêu cũng phát hiện, hỏi cô: "Mệt à? Hay chúng ta về phòng đi."
Lộ Nam lắc đầu, cô liếc nhìn xung quanh, bây giờ hai người họ đang ngồi trên ghế đu quay, khoảng cách trước sau rất xa, không cần lo lắng nói chuyện sẽ bị nghe thấy: "Em càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện vừa rồi rất kỳ quặc."
"Em nói xem."
"Con người em, rất mẫn cảm với ác ý của người khác. Vừa rồi tên gầy gò đó nhìn em với ánh mắt không đúng lắm." Lộ Nam cân nhắc dùng từ: "Anh chắc không cảm thấy em quá tự luyến, hoặc có chứng vọng tưởng bị hại đấy chứ?"
Vừa rồi lúc tên gầy gò đó xúi giục bọn họ rời đi, vẫn luôn ghé sát vào hai người họ, sức chú ý của Trần Kiêu chủ yếu tập trung vào việc không để người lạ va chạm Lộ Nam, hắn lại để mái bằng che đậy đôi mắt, Trần Kiêu tạm thời không nhớ ra ánh mắt hắn thế nào.
Nhưng Nam Nam đã nói vậy, anh ấy sẽ không bao giờ hoài nghi: "Không, anh tin trực giác của em. Là ánh mắt bất thiện, phải không?"
Lộ Nam gật đầu: "Mịt mờ nhưng rất càn rỡ, cảm giác này khiến em rất khó chịu."
Nếu Nam Nam cảm thấy khó chịu, như vậy ánh mắt hắn ta nhất định là rất vô lễ!
Trần Kiêu siết chặt nắm tay.
"Em muốn đi tìm Lâm lão tiên sinh nói chuyện này, nhưng lại lo lắng chúng ta rước lấy phiền phức." Lộ Nam cũng rất rối rắm.
Dù sao tìm tới rồi nói gì? Nói tôi cảm thấy ban nãy con trai ngài tìm kẻ sắp xếp "câu chuột" trông có vẻ không giống người tốt?
Tạm không bàn câu này không có tí thuyết phục nào, chỉ cần cố ý quay lại nói những lời này, đã đủ đắc tội Lâm Kỳ Vĩ.
Cổ nhân đều nói, sơ bất gián thân.
Chưa biết chừng nói xong, còn khiến trong lòng Lâm lão tiên sinh cũng cảm thấy nghi ngờ.
Trần Kiêu sờ đỉnh đầu Lộ Nam: "Muốn nói gì, muốn làm gì, thì đi thôi, anh đi cùng em." Cho dù quay lại tìm Nhà tiêu thụ cáo trạng, thì đã sao?