Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 391




Hồng Vĩ hết sức chủ động nói sẽ giao một bản.

Lộ Nam thoáng hiện ý cười: "Tốt, buổi sáng không có việc gì, mọi người hoạt động tự do, buổi chiều nghỉ trưa xong, Phỉ Phỉ, Hầu Dũng tiếp tục ra ngoài với tôi. Hồng Vĩ ở lại khách sạn cũng được, ra ngoài đi dạo cũng được, nhớ chú ý sức khỏe và tài sản bên người là được."

Mọi người đều là người trưởng thành đi làm nhiều năm, Lộ tổng bố trí nhiệm vụ này họ vẫn có thể lĩnh hội.

Có cấp trên sở dĩ khiến người khác ghét, là vì họ nhét việc của họ cho cấp dưới làm - nói lớn, thì giống Trương Phi, Lương Hi Minh; nói nhỏ, thì Hà Đào là điển hình.

Cuối cùng, việc do cấp dưới làm, nhưng công lao lại thuộc về cấp trên.

Còn có khả năng xảy ra chuyện quá đáng hơn, chính là: có sự cố, cấp trên ném trách nhiệm rất gọn gàng, sai là cấp dưới.

Nhưng trải qua thời gian này, ban Thị trường nước ngoài từ trên xuống dưới đều biết, Lộ tổng không phải loại người này.

Như bây giờ cô yêu cầu nhóm Hạng Phỉ Phỉ viết tổng kết tâm đắc - quả thật, nhóm Hạng Phỉ Phỉ đều rất sợ.

Không phải sợ viết cái này, mà là sợ nội dung viết ra không thể khiến Lộ tổng hài lòng.

Bọn họ không chút nghi ngờ, với cách thức đi một bước xem ba bước của Lộ tổng, đã nghiên cứu sâu và làm bản phương án khai thác các thị trường nước ngoài bất đồng từ lâu rồi.

Ngay cả Hầu Dũng tới từ tỉnh Xuyên, tiếp xúc với Lộ tổng ngắn nhất cũng biết, mấy hôm nay Lộ tổng luôn từ tốn trò chuyện với Lâm tiên sinh và Krit tiên sinh, mà hai vị khách hàng này cũng hết sức tán thành cô ấy, đủ để chứng minh bản thân Lộ tổng hiểu biết thị trường nước ngoài hơn xa họ.

Nếu cần, Lộ tổng nhất định có thể viết ra một bản tổng kết đầy đủ, có phân tích có dự đoán trước.

Cho nên, bảo họ viết, hơn nữa chờ họ viết xong, sẵn sàng tiêu phí thời gian chỉ ra ưu khuyết điểm, được rồi, chủ yếu là khuyết điểm.

Đây chính là cấp trên mà mọi nhân viên đều tha thiết ước mơ!

Không cần hoài nghi, bọn họ từng nghe người làm việc lâu nhất với Lộ tổng, Lạc Tuấn Kiệt và những nhân viên ở tầng 6 nói, phương thức làm việc của Lộ tổng luôn là vậy.

Mọi người giao báo cáo công việc hàng ngày cô ấy có thể chỉ nhìn lướt qua, nhưng nội dung ghi nhớ rõ ràng, lúc mở họp tuần sẽ thuận miệng chỉ ra cấp dưới dạo này làm việc sai lầm ở đâu, vì vậy, ngay cả Hà Đào đều biết, phải học thuộc lòng nội dung báo cáo làm việc trước họp tuần.

Lộ tổng làm thế để làm gì?

Không thể chỉ vì thích lên mặt dạy đời chứ?

Nghĩ kỹ thì, cô ấy làm hết thảy, chính là tương ứng với những lời cô đã nói lúc thành lập ban Thị trường nước ngoài.

Khi đó cô ấy đã nói, ban Thị trường nước ngoài mặc dù mới khởi bước, nhưng có tiềm lực vô hạn, cô ấy hi vọng mọi người phục tùng sắp xếp, tích cực làm việc, tranh thủ trên nền tảng thực hiện giá trị tự thân, có cơ hội trở thành người có thể đảm đương một phía.

1 tháng rưỡi trước, cô ấy nói như vậy, cho tới giờ, cô ấy cũng làm như vậy.

(Lạc Tuấn Kiệt bổ sung: không, là tròn 2 năm rưỡi, cô ấy luôn làm như vậy, nhìn Lâm Yến thì biết, có xe có phòng, ta ghen tị chết mất.)

Triển lãm tơ lụa, Lộ tổng bảo mọi người thay phiên tới để thêm kiến thức, những Nhà tiêu thụ nước ngoài kỳ thực toàn bộ do cô ấy đàm phán.

Hầu Dũng và Hồng Vĩ trên dưới 30 tuổi, lớn tuổi hơn mọi người, bọn họ thoạt đầu bất mãn trong lòng, nhưng tới giờ, dần dần ý thức được phân chia thế này là hợp lý nhất.

Xuất ngoại một chuyến, bọn họ cuối cùng nhận ra: trong trường hợp năng lực không chênh nhiều, nói trắng ra thì nhóm nhân viên như họ tuổi lớn hơn, năng lực quả thật không bằng những sinh viên tuyển dụng lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, Hạng Phỉ Phỉ, Lạc Tuấn Kiệt được trọng dụng, cũng hợp lý.

Lộ Nam nhìn vẻ mặt của Hồng Vĩ và Hầu Dũng, đại khái có thể nghiền ngẫm tâm lý hiện tại của họ.

[Rất tốt. Không lôi ra chạy, làm sao biết là la hay ngựa?]

[Không lôi ra tới trải nghiệm thêm, bọn họ làm sao ý thức được cho tới giờ bọn họ hoàn toàn không hiểu tí gì về thị trường nước ngoài.]

Đây cũng là một trong số nguyên do Lộ Nam bảo thuộc hạ ra nước ngoài từng nhóm, hơn nữa cô kèm cặp toàn trình - bảo vệ tình cảm với khách hàng nước ngoài dĩ nhiên quan trọng, nhưng mang nhân viên ra nước ngoài, "tiêu diệt từng bộ phận", "không phá thì không xây được" cũng là một trong số mục đích của chuyến đi lần này.

Chỉ có như vậy, nhân viên ban Thị trường nước ngoài mới càng nghe lời, càng dễ dùng.

Nếu tất cả mọi người đều ngoan ngoãn phục tùng như Phỉ Phỉ và Lạc Tuấn Kiệt, vậy Lộ Nam quả thật có thể bớt bận tâm rất nhiều.

Nhưng mà, các nhân viên đều là con người sống động, lại không phải robot hành động theo trình tự, bọn họ có suy nghĩ và tư tâm là chuyện rất bình thường, chỉ cần nhân phẩm tạm được, lập trường công việc và thái độ công việc không có vấn đề, còn lại, trong mắt Lộ Nam đều không quan trọng: "Tan họp."

Họp xong, Lộ Nam gõ cửa phòng Hoàng nữ sĩ.

"Hôm qua chơi thế nào?" Tối qua cô về quá muộn, dứt khoát không quấy rầy họ.

Lộ Nam cố ý cùng hướng dẫn viên nói, đừng sắp xếp hành trình quá chặt, cho nên nhóm Hoàng nữ sĩ 10h mới tới sảnh khách sạn tìm người. Bây giờ, Hoàng nữ sĩ đang thu dọn đồ ra cửa hôm nay, ô che nắng, mũ, nước khoáng..., nghe vậy, bà ấy gọi Lộ Dương mang máy ảnh tới, cho Lộ Nam xem ảnh chụp hôm qua: "Tạm được, nơi này thoạt trông ánh vàng khắp nơi, nhưng diện tích không lớn, mẹ cảm thấy so với trước kia mẹ dẫn Lộ Dương tới Hoa An tìm con, thì một khu trong khu phim trường còn lớn hơn chỗ này."

Nơi này là chỉ hoàng cung mà du khách nhất định phải tham quan.

Lộ Nam cúi đầu nhịn cười: khụ khụ, cứ cảm thấy style giả chê thật khen của Hoàng nữ sĩ ra nước ngoài càng nghiêm trọng thêm.

"Du lịch mà, chính là ngắm phong cảnh bất đồng, ăn đồ ăn bất đồng. Cả Thái Lan mới bao lớn, đừng so diện tích kiến trúc với trong nước. So vật giá ấy, trái cây Thái Lan rẻ như vậy, ăn nhiều chút, ăn nhiều chính là có lời." Lộ Nam cười tủm tỉm dặn dò.

Câu cuối cùng đúng là nói trúng lòng dạ Hoàng nữ sĩ! Bà ấy liên tục gật gù, hồi lâu sau phản ứng lại, mới chớp mắt: con gái nói câu này, sao có cảm giác chuyển đổi thân phận với ta nhỉ?

"Phải rồi, lúc con thuê người có ghi chú, HDV sẽ không mang mọi người đi mua sắm, nhưng nếu mẹ muốn mua gì, cũng có thể hỏi xem."

Hoàng nữ sĩ thờ ơ như không: "Mẹ hỏi rồi, cũng bảo anh ta, lát nữa đưa bọn mẹ tới cửa hàng miễn thuế."

Lộ Nam nhướn mày: giỏi lắm Hoàng nữ sĩ.

"Ngài nếu muốn mua túi, con trả tiền." Lộ Nam hết sức hào khí nói.

2 ngày kế tiếp Hoàng nữ sĩ tập trung chơi, Lộ Nam tập trung làm việc.

Đến khi nhóm Nguyên Xuyên cơ bản hoàn thành công việc, dự định rời khỏi, Hoàng nữ sĩ cân nhắc một chút, biết con gái trạm kế tiếp tới sòng bạc, bèn hết sức quyết đoán nói: "Mẹ mang bà và em trai ở lại Thái Lan chơi thêm 2 hôm, ngày kia bay sang Singapore."

"Vâng, tới lúc đó con tới sân bay đón mọi người." Lộ Nam gật đầu.

"Không cần, mẹ tìm hiểu rồi, Singapore nhỏ, con chỉ cần đưa địa chỉ khách sạn cho mẹ là được, xuống sân bay bọn mẹ gọi taxi." Hoàng nữ sĩ cũng dần dần dạn dĩ hơn.

...

Lúc nhóm Lộ Nam rời đi, Krit có vẻ không muốn xa rời.

Lộ Nam biết tên nhóc con lai này trong lòng nghĩ gì, bản thân cô, thật ra không có tiêu chuẩn cứng nhắc chọn người yêu, nhưng... Krit không phải gu của cô, càng miễn bàn có thân phận khách hàng.

Cho nên, đối phương đừng hiểu lầm thì tốt hơn.

Lâm lão tiên sinh già rồi, thời trẻ sao lại chưa từng trải qua yêu hận tình thù chứ?

Về góc độ giúp thân không giúp lý, ông ta tự nhiên hi vọng Krit trưởng thành dưới mắt mình có thể ôm người đẹp về, nhưng ai bảo Lộ Nam cũng là vãn bối mà ông ta rất tán thưởng, hơn nữa còn là đồng bào cùng tổ quốc.

Thế là Lâm lão tiên sinh bày ra diệu kế, kiến nghị Krit ở lại Thái Lan, miễn cho cậu ta cũng đòi đi theo Malaysia.

Ở đây phải nói, Hạng Phỉ Phỉ sẽ ở lại Bangkok thêm 2-3 ngày, đi theo người phụ trách mà A Vĩ sắp xếp tới 2 thành phố du lịch khác, sau đó bay trở về nước.

Lúc chia tay ở sân bay, Lộ Nam dặn dò cô ấy: "Chú ý an toàn. Buổi chiều và buổi tối đi quán bar, đều phải mang theo người phụ trách mà Lâm lão tiên sinh cử tới."

Hạng Phỉ Phỉ trong lòng ấm áp, cô ấy thỏa mãn lên tiếng: "Lộ tổng yên tâm đi, tôi biết rồi."

Lên máy bay, Trần Kiêu khẽ hỏi Lộ Nam: "Em lo lắng Hạng Phỉ Phỉ sao?"

Lộ Nam bất đắc dĩ cười: "Quả thật hơi lo, dị quốc tha hương, cô ấy là con gái, bởi vì công việc phải ra vào quán bar vũ trường..."

Trần Kiêu có khi cảm thấy cô gái trước mặt mới thật sự kỳ quái: chính cô ấy mới có một gương mặt non nớt tầm tuổi 20, nhưng lại thường bận tâm cho bạn cùng lứa tuổi hoặc cho những người lớn tuổi hơn mình chút.

Lộ Nam như vậy, khiến Trần Kiêu khó hiểu, còn thương tiếc.

Rất nhanh, Lộ Nam tự khuyên bản thân: "Nhưng, đây mới là điều mà Phỉ Phỉ muốn: em cho cô ấy cơ hội công bằng. Có thể nói thế này, em quả thật có tư tâm, cho nên chia khách hàng chất lượng tốt nhất, lớn nhất hiện nay của ban Thị trường nước ngoài cho cô ấy. Em hiểu năng lực của cô ấy, em nhìn thấy dã tâm trong mắt cô ấy. Chính vì thế, em càng không thể vì "cảm thấy con gái một mình chạy thị trường nước ngoài quá nguy hiểm", mà cướp đoạt quyền lợi đứng cùng vạch xuất phát với các nhân viên khác của cô ấy."

Lộ Nam ánh mắt trong trẻo, nói: "Em hi vọng, ít nhất trong ban em quản lý, các nghiệp vụ viên không có giới tính khác biệt, chỉ có năng lực cao thấp. Giỏi thì lên, kém thì xuống. Có phải lý tưởng hóa quá không?"

"Không." Trần Kiêu mỉm cười: "Em nói đúng, giỏi thì lên, kém thì xuống, không liên quan tới giới tính."

Bởi vì, em chính là như thế.