Trưng bày rượu trong quán bar cũng là có kỹ xảo.
Rượu Hài Hòa bất luận uống đá hay làm cốt rượu cocktail, nếu như không có một vị trí trưng bày chính thức, vậy hết thảy đều không ổn - cứ như là loại rượu vô danh, hoặc là sản phẩm giả mạo.
"Cho nên, đầu tiên, rượu Hài Hòa phải làm tốt trưng bày trong quầy bar." Đây là Lộ Nam đưa ra kiến nghị với nhân viên của Nhà tiêu thụ - A Vĩ, cũng trọng điểm dặn dò nhóm Hạng Phỉ Phỉ sau này thỉnh thoảng sẽ tới đây kiểm tra thị trường bán lẻ.
Mặc dù hai đời cô đều không cày sâu kênh phân phối quán bar vũ trường, nhưng đời trước Lộ Nam trong một khoảng thời gian nào đó đặc biệt thích ngồi một mình ở quán bar, không nhảy, chỉ gọi một ly cocktail nồng độ rượu không cao, ngẩn người giữa đám đông ồn ào huyên náo, để mặc đầu óc trôi nổi, trong lúc này ít nhiều cô đều sẽ chú ý tới trưng bày và trang trí trong quán bar, thiết kế thế nào là hợp lý nhất, trưng bày thế nào sẽ hấp dẫn sự chú ý nhất..., đại khái cũng coi như là bệnh nghề nghiệp khó bỏ.
Chính vì sau này nhìn thấy các loại trang trí quán bar kinh điển, thịnh hành, Lộ Nam mới đề ra những ý kiến nho nhỏ, thí dụ như cải tiến ánh đèn, trang trí cây cỏ hoa lá, đều khiến A Vĩ chuyên nghiệp về mảng này cũng phải thán phục không ngớt - anh ta không phải người mà tháng trước ở Triển lãm tơ lụa sẽ lén nghi ngờ với ông chủ về Lộ Nam, ông ta bây giờ là Vĩ * fan Lộ. Khụ khụ, đương nhiên nói vậy có phần khoa trương, nhưng đủ thấy rằng A Vĩ hiện tại khá phối hợp hành động với nhân viên Nguyên Xuyên.
Lộ Nam nhận thấy, A Vĩ không phải giả vờ, cô cũng mừng rỡ chỉ giáo vài điều.
Dù sao, xưởng và Nhà tiêu thụ nên song thắng, lúc thích hợp nên cho họ chút ích lợi.
Hồng Vĩ ngoan ngoãn theo sau nhỏ giọng nói với Hạng Phỉ Phỉ: "Cô bảo, có chuyện gì là Lộ tổng của chúng ta không biết làm không?"
Hạng Phỉ Phỉ mỉm cười, cũng khe khẽ đáp lại: "Cho tới nay, tôi vẫn chưa thấy."
Hai người họ đều chuyển từ tỉnh Kiềm Giang tới ban Thị trường nước ngoài, quan hệ giữa Hạng Phỉ Phỉ và Lộ Nam thì khỏi phải nói, Hồng Vĩ cũng biết Lộ Nam liên tục 2 năm tạo ra kỳ tích ở Hoa An, anh ta rất phục Lộ Nam ngay từ đầu.
A Vĩ nghe Lộ Nam nói, càng nghe càng thấy có đạo lý, thậm chí đợi không kịp về sau tìm người sửa đổi, đưa thẳng nhóm người Nguyên Xuyên tới một quán bar khá vắng, để Lộ tổng kiến nghị ý tưởng cải tiến khu vực quầy bar.
Anh ta theo ông chủ 20 năm, vẫn có thể quyết định điều này được.
Song bản thân A Vĩ cũng biết, yêu cầu của anh ta có chút liều lĩnh, còn có chút hiềm nghi chiếm hời từ Lộ tổng - đừng nghĩ lung tung, là chiếm hời sáng tạo / ý tưởng của cô ấy, cho nên anh ta hết sức thành khẩn nói: "Lộ tổng cứ đề kiến nghị, quán bar này kinh doanh luôn không mặn không nhạt, ông chủ dự định thừa dịp mùa ế hàng trang trí lại một lần. Ngài cung cấp ý tưởng cho chúng tôi, mặc kệ thành công hay không, ông chủ và tôi đều hết sức cảm kích ngài."
A Vĩ là tâm phúc của Lâm lão tiên sinh, anh ta nói "cảm kích" tương ứng với sẽ có thù lao nhất định, chỉ là mọi người đều là người thông minh, không cần nói quá rõ mà thôi.
[Không uổng phí ban nãy ta khoe khoang, bây giờ có thể coi là "cá đã cắn câu".]
Lộ Nam quay đầu, nhìn Trần Kiêu.
Trần Kiêu từ lúc Nam Nam ở quán bar đầu tiên lên tiếng về trưng bày, đã đoán được cô tính làm gì, bèn lập tức gật đầu khẽ với cô.
Bọn họ trước kia ở Hải Lâm, sau khi ký khách hàng làm kênh phân phối Đoàn mua như Phi Tường, trong số những chi phí hỗ trợ cho khách hàng thì có cả chi phí trang trí cửa hàng trưng bày, là Nhà tiêu thụ bỏ tiền trang trí cửa hàng trưng bày loại rượu nào đó của Nguyên Xuyên (99.9% là rượu Kinh Điển), xưởng sẽ tiếp tế Nhà tiêu thụ bằng cách bổ rượu.
Đây là Nhà tiêu thụ lớn mới có thể xin tới chi phí này, dựa theo lượng hợp đồng của Lâm lão tiên sinh, muốn xin đương nhiên là dư sức, nhưng vấn đề lại ở chỗ: lúc ký hợp đồng, Lộ Nam từng đề nghị, nhưng Lâm lão tiên sinh suy tư sau lại từ chối điều khoản này. Bởi vì đề nghị này thoạt nghe có vẻ có lợi hơn cho Nguyên Xuyên, còn đối với ông ta thì không có lợi ích thực chất gì. So sánh thì, ông ta thà rằng đòi giảm giá 0.5% còn hơn.
Nhưng bây giờ nói tới đây, thì tình hình khác với trước kia Lộ Nam đề nghị, đối phương bác bỏ.
Là người phía Lâm lão tiên sinh chủ động yêu cầu, là A Vĩ chủ động khẩn cầu Lộ Nam đưa ra kiến nghị.
Như vậy Lộ Nam bèn nói thẳng.
"Bangkok có rất nhiều quán bar." Cô đi qua quầy bar, xăng đan đế bằng lạch cạch giẫm lên nền đá cẩm thạch, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng xẹt qua mặt bàn, gỗ sẫm màu tôn lên ngón tay nhỏ dài như ngọc lạnh: "Đa phần lui tới là du khách. Những người tới đây uống rượu, thực ra không mấy để tâm uống rượu nhãn hiệu gì, bọn họ để ý hơn về trang trí, bầu không khí trong quán bar, rượu, chỉ là dệt hoa trên gấm."
A Vĩ gật đầu, công nhận.
"Quán bar này vị trí không tính ưu việt, đây cũng là một trong số lý do mà ban nãy A Vĩ tiên sinh nói chỗ này kinh doanh thường thường." Tay phải Lộ Nam gõ nhẹ lên quầy bar: "2 quán bar bên cạnh biển hiệu chắc hẳn ban đêm đèn đuốc rất lấp lánh phải không? Tôi có kiến nghị nhỏ là, từ bỏ so kè đèn đuốc với họ, trang trí phong cách khác đi - u tối, hoặc bí hiểm cũng được."
Ý tưởng của Lộ Nam bây giờ là, ở nước ngoài chế tạo các quán bar lấy rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên làm chủ đề, rượu Hài Hòa 12 năm thân bình màu đen nạm vàng, hai loại phong cách này đều rất phù hợp.
Hơn nữa không phải cô khoe mẽ, người thiết kế bình rượu Hài Hòa vẫn tương đối có trình độ, cho dù trong nước chủ lực uống rượu trắng là những người lớn tuổi đa phần không thích bình rượu đen như mực, nhưng người nước ngoài lại không kiêng kị cái này, biết lợi dụng màu đen, sẽ khiến người ngoại quốc cảm thấy rất cool.
Tùy người mà điều chỉnh, nhập gia tùy tục, Lộ Nam cho rằng yếu tố dân tộc TQ không thích hợp với Bangkok hoạt sắc sinh hương, bèn kiếm đi đường nghiêng, nhấn mạnh vào những nguyên tố hiện đại bên ngoài của rượu Hài Hòa.
Hiệu quả sẽ thế nào?
Cô cũng không dám đảm bảo 100%.
Nhưng đây mới là cuộc đời.
Từ khi cô và Trần Kiêu một ở BK, một ở trụ sở, phối hợp lẫn nhau vực dậy thị trường rượu Hài Hòa, hơn nữa giành lợi thế ngoài tường nở hoa trong tường thơm, bộ phận "ưu thế tiên tri" về rượu Hài Hòa đã tan biến hết.
Bây giờ bảo cô trả lời quán bar lấy chủ đề rượu Hài Hòa này liệu có thành công không, Lộ Nam chỉ có thể nói: có chí thì nên.
Nhưng, cho dù không có ưu thế tiên tri về rượu Hài Hòa, Lộ Nam còn nắm chắc hình hình quốc tế và hiểu biết xu thế phát triển của ngành rượu, 2 điểm này đủ để cô bớt đi đường vòng hơn rất nhiều so với những người khác. Quan trọng hơn, cô còn có kinh nghiệm và phương pháp làm việc tích lũy bao năm, cộng thêm IQ và năng lực bản thân...
[Ta có lòng tin.]
Đây là ý tưởng cô muốn truyền đạt thông qua đôi mắt sáng lấp lánh của mình với Trần Kiêu.
Đây là nguyên nhân Trần Kiêu không hề do dự đồng ý.
A Vĩ nghe xong Lộ Nam trình bày, cũng lấy lại tinh thần: "Lộ tổng ơi Lộ tổng! Cô thật là... tâm tư kín đáo!"
Không cần điểm tô cho đẹp hộ tôi đâu.
(Lời người edit: Ý là Lộ Nam vòng đi vòng lại vẫn muốn Nhà tiêu thụ trang trí cửa hàng theo chủ đề rượu Hài Hòa.)
Lộ Nam thản nhiên cười: "Tôi biết đây không phải việc nhỏ, A Vĩ tiên sinh cứ cân nhắc đi."
Nhóm họ buổi chiều dạo hơn 10 quán bar, chủ yếu là ở đây quán bar mở cùng một chỗ, chân trước ra một nhà, chân sau đã vào một nhà, cho nên mới nhanh như vậy.
Chạng vạng 4h, nhóm Nguyên Xuyên đã có hiểu biết nhất định về văn hóa quán bar ở Bangkok, mà những quán bar gần phố, hoặc đắt tiền hoặc bình dân này cũng lục tục có khách vào cửa.
A Vĩ cười nói: "Trần tổng, Lộ tổng, buổi tối chỗ này sẽ nháo hiệt hơn."
Hồng Vĩ không thể không cảm thán, Lộ tổng nói đúng, những du khách màu da khác nhau, trắng, vàng này vào quán bar, uống gì, không chú ý lắm.
"Cho nên tôi nói, đầu tiên, trưng bày rất quan trọng; thứ hai, dặn dò nhân viên tiêu thụ rượu cũng rất quan trọng, làm phiền A Vĩ tiên sinh tốn tâm tư." Lộ Nam chỉ nhìn Hồng Vĩ một cái, đã biết trong lòng anh ta nghĩ gì: "Chúng ta nhất định phải thêm thù lao cho nhân viên pha chế, nhân viên phục vụ và nhân viên tiêu thụ rượu, bọn họ mới ra sức đề cử rượu cho khách."
A Vĩ gật đầu: "Lộ tổng yên tâm, nhân viên quán bar đã được huấn luyện, tối mai tôi sẽ mang mọi người tới tham quan."
Bọn họ tối nay không tiếp tục ở lại quán bar, vì tối nay bọn họ còn phải lên du thuyền của Krit.
Krit từ khi tiếp nhận du thuyền đã muốn đổi mới, tháng trước Lộ Nam tiến cử ông chủ của Dạ Yến Tửu Nghiệp đồng thời cũng là ông chủ của Tàu Biển Hạo Miểu, Củng Thiệu Huy, bọn họ mới gặp đã thân (?), như thế như vậy, sau đó tóm lại là đạt thành song thắng.
Củng Thiệu Huy kiếm một khoản tiền, tăng ca thêm giờ dỡ vài thiết bị động lực từ tàu hàng vốn chạy tuyến Đông Nam Á, nhanh chóng sửa sang lại du thuyền cho khách hàng lớn tiềm năng tương lai, hiện nay chiếc du thuyền tên Ruby này đã đổi mới một vòng, bây giờ tiến vào giai đoạn điều chỉnh cuối cùng, tối nay chạy thử, ngày mai sẽ chính thức mở cửa buôn bán.
Cho nên A Vĩ ưu tiên phía Krit, dặn dò tài xế đưa nhóm Nguyên Xuyên tới bến tàu.
Buổi chiều lúc xuất phát, A Vĩ và Trần Kiêu, Lộ Nam cùng xe.
Bây giờ A Vĩ trở về báo cáo tình hình hôm nay với Lâm lão tiên sinh, thuận tiện đón ông chủ tới bến tàu, trong xe chỉ còn lại 2 người Trần Kiêu.
Buổi sáng, Trần Kiêu hết say rượu, sáng tới gần bể bơi tìm Lộ Nam, nhưng không có cơ hội nói chuyện riêng, khó khăn lắm mới đợi tới bây giờ, phía trước vẫn còn một vị tài xế!
Trần Kiêu cắn răng: "Tối qua anh uống nhiều quá, thật xin lỗi, mất khống chế rồi."
Lộ Nam nghiêm túc gật đầu: "Quả thật phải rút kinh nghiệm, đàn ông đẹp trai uống nhiều, cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Nhận ra sự nghiêm túc của Nam Nam trong câu đùa giỡn, Trần Kiêu nghiêm mặt đáp ứng: "Sau này anh nhất định chú ý, nếu lại uống hỗn hợp rượu, sẽ để trợ lý Địch duy trì tỉnh táo, đưa anh về nơi ở."
"Ừ, uống bớt đi là tốt nhất." Dù sao anh ấy không thể so với mình, không có bàn tay vàng khi uống rượu, uống nhiều chung quy không tốt cho cơ thể.
Trần Kiêu nghe lời gật đầu: "Xã giao không cần thiết ở trụ sở anh gần như không đi bao giờ, em yên tâm."
Lộ Nam sao lại không hiểu rõ ngụ ý của Trần Kiêu? Lần này xuất hành, anh ấy uống cũng được mà không cũng được, nhưng nếu anh ấy không uống, chưa chắc có thể giữ gìn tình cảm với khách tốt như vậy; nếu anh ấy uống ít, thì người phải uống nhiều hơn chính là Lộ Nam có địa vị cao thứ hai.
Nhìn thấy tài xế chăm chú lái xe, Lộ Nam mau chóng lấy ngón út tay trái móc vào ngón út tay phải Trần Kiêu, lắc lư, coi như ngoắc tay đồng ý.
Hai người nhìn nhau cười.
Trần Kiêu tò mò hỏi: "Tối nay, sao không mang theo người nhà em? Ruby chạy thử, cơ hội hiếm thấy."
Lộ Nam lắc đầu: "Em lo lắng có tiết mục không phù hợp, dù sao em trai em còn vị thành niên. Tới khi ra biển, muốn rời đi cũng không được, huyết áp của mẹ em lại tăng lên."
Không thể không nói, Lộ Nam phán đoán, không sai tí nào.