Đường Thi cân nhắc, lời Lộ tổng nói vẫn rất có lý.
Cô ta rất tin tưởng vào tướng mạo của mình, 2 năm nay, họ hàng trong nhà lần lượt giới thiệu cho cô ta đối tượng xem mắt, có người đang học tiến sỹ, có giáo viên cấp 3, còn có nhân viên nhà nước mà mọi người đều hâm mộ, nhưng cô ta đều không vừa ý.
Bởi vì cô ta cảm thấy chỉ cần bản thân đủ đẹp, tuyệt đối có thể tìm được người đẹp trai giàu có, lại hào phóng với mình.
Chẳng hạn như - chẳng hạn như Trần tổng cũng rất không tệ; Cừu tổng kỳ thực còn tạm được... ha ha.
Cũng không thể nói tam quan của Đường Thi bất chính.
Người, luôn muốn cuộc sống của mình tốt lên.
Chỉ là có người lựa chọn tự mình cố gắng, có người lại ký thác hi vọng vào kẻ khác.
Công việc của cô ta kỳ thực rất dễ tiếp xúc với đàn ông có tiền - đương nhiên cơ bản đều đã kết hôn.
Cô ta luôn giữ vững giới hạn, mặc dù ở buổi Phẩm rượu nhỏ cười nói uống rượu với người khác, nhưng nếu những vị tổng tài đó hẹn gặp riêng, cô ta đại đa phần sẽ không đồng ý, cho dù đồng ý cũng sẽ nhờ đồng nghiệp khác (đa số là Lưu Tử Hằng cùng ban), bảo anh ta phối hợp gọi điện thoại tới..., thuận tiện chuồn đi..
Mặc kệ là treo giá hay mê soái ca, cô ta đều không muốn tùy tiện yêu đương, càng không làm hành vi không đạo đức.
Nhưng cách ứng xử của cô ta, vẫn không khiến đồng nghiệp nữ thích, đặc biệt là những người không cần ra ngoài làm việc, bọn họ vốn đã ghen ghét với nghiệp vụ viên thời gian làm việc tự do và tiền thưởng cuối năm nhiều, giống Đường Thi, bọn họ cho rằng ngoài dễ nhìn, thì chả có tí năng lực nào.
Đường Thi là người đơn thuần, quen chú ý vào bản thân mình, chứ không ngốc, cô ta cũng biết mình không được lòng đồng nghiệp nữ.
Nhưng Lộ Nam là lãnh đạo nữ hiếm thấy không nhằm vào cô ta, hơn nữa còn sẵn sàng cho cô ta cơ hội.
Cô ta vẫn phân biệt được tốt xấu.
Rời khỏi văn phòng Lộ tổng, cân nhắc có nên nỗ lực giành thêm thành tích hay không: xem Lâm Ngữ Ninh dạo này mỗi ngày đều bận tới khuya mới về, ta kỳ thực không mấy quan tâm tới chuyện ký khách hàng mới, nhưng nếu cô ta ký được ta không ký được, vậy chẳng phải mất mặt?
Ôm tâm trạng như vậy, Đường Thi tự động viên mình: ta có thể, ta xinh đẹp và đáng yêu như vậy, ta nhất định có thể bắt lấy khách hàng tiềm năng! Đúng vậy!
Sau đó, cô ta đi tìm Hà Đào, biểu thị may mắn không nhục mệnh, hoàn thành yêu cầu.
Hà Đào vốn tưởng anh ta xuất chút "huyết", Đường Thi có thể bận tâm chuyện của mình, nào ngờ con bé này làm việc vẫn không đáng tin như vậy, tới tận khi Lộ tổng nghỉ đông xong mới hỏi, mấy ngày nay anh ta chờ mòn mỏi!
Nhưng chuyện tới nước này, anh ta cũng sẽ không nổi giận, chỉ đùa giỡn nói: "Tôi còn tưởng rằng cô quên rồi."
"Không, tôi cố ý chọn lúc này, lúc này Lộ tổng mới nghỉ phép trở về, chuẩn bị một lần nữa triển khai công việc, tâm trạng nhất định là tốt!"
Hà Đào cười ha hả: nếu là ta, trước khi nghỉ tâm trạng mới tốt, nghỉ xong rồi, còn tốt cái gì! Ôi ôi ôi, không đúng, cô Lộ tổng này không phải người bình thường, là Đại ma vương trong công việc, nữ cường nhân thiết huyết, chưa biết chừng Đường Thi đánh bậy đánh bạ mới đúng, Lộ tổng về đi làm thuận tiện có thể hành hạ chúng ta, tâm tình mới tốt?
"Vậy Lộ tổng nói thế nào?" Hà Đào sốt ruột hỏi.
Đường Thi nghiêm nghị thuật lại lời của Lộ tổng.
Hà Đào khó hiểu cực kỳ: "Nhiệm vụ quan trọng hơn? Nửa cuối năm? Là nhiệm vụ gì?"
Đường Thi thầm nghĩ: ta cũng muốn biết, nhưng mới hỏi đã bị Lộ tổng dạy dỗ một phen. Ta không thể lừa gạt anh đi?
Cô ta hết sức lanh lợi nói: "Nếu Lộ tổng trịnh trọng như thế, vậy nhất định là chuyện không tầm thường, sao lại nói với tôi? Quản lý Hà, hay anh tự đi hỏi?"
Hà Đào mỉa mai: nếu tôi dám, còn phải nhờ cô?
Nhưng có câu này của Đường Thi, lòng Hà Đào yên ổn hơn chút, anh ta dự định tiếp tục quan sát - có lẽ, tinh lực của Lộ tổng hiện tại chủ yếu ở tầng 12, không để ý tầng 6? Có lẽ, cô ta thật sự có nhiệm vụ quan trọng giao cho ta?
...
Lộ Nam kết thúc họp ở tầng 6, mang Lý Thanh lên tầng 12, ban Thị trường nước ngoài là một bầu không khí khác.
Những doanh nhân ký hợp đồng tiêu thụ hải ngoại trong Thương mại Tơ lụa đã bắt đầu gửi khoản tiền hàng đầu tiên, Lộ tổng trước khi nghỉ phép bố trí "bài tập" cho họ, bảo họ nghĩ đơn đặt hàng cho từng Nhà tiêu thụ mà họ phụ trách.
Hôm nay là lúc kiểm tra bài tập.
Trong phòng họp, Lộ Nam nhìn các thuộc hạ ngồi dưới đều tỏ ra thấp thỏm, bèn an ủi vài câu: "Đây là lần đầu đặt hàng cho người nước ngoài, không khí trong ngoài nước hoàn toàn khác nhau, tôi biết mấy hôm nay mọi người cảm giác khó khăn, cho nên yên tâm, lần xứng hàng này tôi sẽ khoan dung với các bạn."
Có câu này của Lộ tổng, nhóm Hạng Phỉ Phỉ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Nam lần lượt xem đơn đặt hàng của họ, đưa ra kiến nghị: "Xét thói quen uống rượu ở nước ngoài, rượu 52 độ đều hơi cao so với đa số quốc gia và khu vực, cho nên đơn đặt hàng nên lấy rượu nồng độ vừa là chủ, vừa vặn mấy năm nay xưởng rượu trữ hàng rượu nồng độ vừa không ít, chúng ta cũng coi như là thanh lý tồn kho hộ xưởng rượu tập đoàn (mọi người đều cười); còn nữa, lúc đặt hàng đừng một mực nghĩ tới giá cao, tôi biết, lúc chúng ta chiêu đãi khách hàng và lúc ở Triển lãm tơ lụa, đều dùng rượu năm ủ lâu, nhưng khi đó là để biểu diễn nền tảng của loại rượu này, biểu đạt coi trọng khách hàng - kỳ thực chính là khách hàng kén chọn, loại rượu năm ủ bình thường, đàm phán không đủ thể diện (mọi người tiếp tục cười)."
Lộ Nam nói tiếp: "Mà thực tế xuất hàng, các bạn phải biết, cho dù tỷ giá giữa USD và NDT quả thật khiến hàng hóa xuất khẩu có ưu thế giá cả, nhưng có rất nhiều quốc gia và khu vực vì bảo vệ ngành rượu trong nước, sẽ đánh thuế rất cao với rượu mạnh nhập khẩu. Cho nên, bất luận trong hay ngoài nước, câu này đều thông dụng - đắt, không nhất định phù hợp. Ngoài ra, lúc định ra đơn đặt hàng, nên tính sơ qua giá hải vận, biết xu hướng thay đổi của giá hải vận, như vậy mới có lợi cho sau này thuyết phục Nhà tiêu thụ, biết lúc nào nên giục Nhà tiêu thụ nhập hàng, lúc nào nên nhắc họ trữ hàng."
Lộ Nam nói nhiều, khiến thuộc hạ đều không kịp tốc ký.
Cô chậm lại ngữ điệu, cười nói: "Ví dụ, tối thiểu các bạn phải hiểu mấy khái niệm này: thể tích và trọng lượng của một rương rượu là bao nhiêu, một tủ cao, tủ vừa hoặc tủ nhỏ có thể chứa bao nhiêu rương rượu, liệu có siêu trọng tải, nếu khách muốn ghép tủ, như vậy một m3 tủ đựng được mấy rương rượu, còn cả việc nếu xuất khẩu tới các quốc gia và khu vực vào mùa đông, phải làm tốt việc giữ ấm, bằng không có thể dọc đường bình rượu sẽ nổ tung. Cái này, tổn thất không chỉ là giá trị hàng hóa, còn có phí chuyên chở..., cùng với chậm trễ cung hàng cho Nhà tiêu thụ, tạo thành tổn thất."
Lộ tổng nói những lời này, có chỗ các cấp dưới quả thật cũng nghĩ tới, nhưng tuyệt đối không nghĩ chu toàn được như cô.
Hơn nữa nghe cô nói chưa hết ý, chỉ là lấy ví dụ, như vậy chứng tỏ không chỉ việc xuất hàng, mà còn những cái khác phải lưu ý.
Thật khó!
Chính vì phải xuất khẩu, vận chuyển, nhập khẩu, cho nên nhân viên ban Thị trường nước ngoài phải bận tâm công việc nhiều hơn 3 phân đoạn so với trong nước.
Lý Hòe Kỳ lớn tuổi nhất nhăn mặt: "Vậy chúng ta còn phải xem tin tức quốc tế sao?"
"Đương nhiên." Lộ Nam cười tủm tỉm: "Dù sao chúng ta là ban Thị trường nước ngoài. Bởi vì không cư trú dài hạn ở thị trường nước đó, nên phải hiểu biết những sự kiện lớn diễn ra ở thị trường họ chứ."
Lý Hòe Kỳ cứng họng, chép miệng, cuối cùng không nói gì.
Lộ Nam biết, người đàn ông hơn 40 tuổi này là người sợ nhất xuất ngoại trong ban, cô hi vọng anh ta có thể thử xem, nếu thật sự không theo kịp tiết tấu, vậy chỉ có thể sắp xếp chuyển vị trí cho anh ta.
Lộ Nam nhìn đồng hồ, tuyên bố tan họp, bảo thuộc hạ đi làm việc.
Lúc mọi người ra khỏi văn phòng, lão đại ca Lý Hòe Kỳ lo lắng hỏi hành chính Khương Viện, bọn họ nhận được hộ chiếu, có cần đi làm visa không, Khương Viện vốn đang kiểm tra bảng biểu báo cáo, bị xen ngang lại phải tính lại, hết sức thẳng thừng nói: "Phải phải phải, anh cũng đừng vội, tới lúc đó công ty sẽ thống nhất tư liệu."
Điền Dương đi cuối cùng nhỏ giọng hỏi bạn gái Hạng Phỉ Phỉ: "Em bảo, nếu ban của ta phát triển mạnh, sau này liệu có phái nghiệp vụ viên cư trú nước ngoài dài hạn không?"
"Không biết. Anh lo cái gì?" Hạng Phỉ Phỉ hỏi.
Điền Dương xấu hổ nói, anh ta lo lắng sau này họ sẽ phải yêu xa.
Phỉ Phỉ liếc anh ta: "Anh nên lo chuyện sau khi lấy được hộ chiếu, làm xong visa thì hơn. Mấy người chúng ta, tốt xấu còn tốt nghiệp ĐH, mặc kệ tới lúc đó Lộ tổng sắp xếp phiên dịch hay không, chúng ta cũng không thể có tai như điếc đi?"
Điền Dương gật đầu: "Em nói đúng, nghe Lạc Tuấn Kiệt nói anh ta đã học từ đơn 2 tháng rồi, còn đăng ký học thêm lớp giao tiếp, chúng ta không thể thua kém anh ta..." Vốn đã tới muộn, càng phải nỗ lực biểu hiện mới đúng. Điền Dương vẫn nhớ, cáo trạng Trương Phi xong, còn tưởng sẽ bị chuyển tới xó xỉnh nào đó, giống như nghiệp vụ viên năm đó kêu gào giám đốc thành phố chia thưởng cuối năm không đều, cuối cùng cũng phải nghỉ việc còn gì? Nhưng bất ngờ, anh ta ở lại thành phố Cự Giang một thời gian, giám đốc thành phố mới tới lại tiết lộ, là Lộ tổng chủ động yêu cầu anh ta và Phỉ Phỉ.
"Đi thôi, đi làm việc. Đặt đơn hàng cũng không xong, chúng ta còn phải học nhiều."
...
Lộ Nam bảo Khương Viện liên lạc với các sinh viên trường Ngoại ngữ, tiếng Nga không thể thiếu, tiếng Thái... cũng sắp xếp đi.
Các sinh viên đều đang nghỉ hè, thời gian không có vấn đề. Về mặt thù lao, Lộ Nam khoanh một phạm vi, Khương Viện dưới sự trợ giúp của Mao Tiểu Như nhất nhất đàm phán ổn thỏa.
Có công ty cung cấp chứng minh và hợp đồng tiêu thụ, bọn họ làm visa thương mại cũng không khó.
Cứ vậy, tới giữa tháng 7, Lộ Nam đã chuẩn bị gần xong các công việc trước khi xuất ngoại.
Tuân theo nguyên tắc nặng trước nhẹ sau, gần trước xa sau, Lộ Nam bảo Khương Viện sắp xếp thời gian xuất ngoại cho các nghiệp vụ viên, mang theo Hạng Phỉ Phỉ và Hồng Vĩ tới trước Thái Lan, Singapore, Malaysia - à, HK cũng trong kế hoạch, nhưng chỗ đó thị trường nhỏ, một ngày là đủ.