Vì sao Hoàng nữ sĩ lại biết bên phía chồng cũ cũng biết? Ừm, lời này có phần rời rạc.
Đương nhiên bởi vì buổi sáng đăng cảm tưởng "về con trai đạt được thành tích nhất định, tôi cảm thấy rất vui mừng, vẫn mong nó không kiêu không vội, không ngừng cố gắng", mấy tiếng sau, chị dâu gọi điện thoại cho bà ấy.
Nhưng, Hoàng nữ sĩ có vẻ rất thích 8 chữ đó, lần trước Lộ Nam lên kênh Tin tức tối CCTV, bà ấy cũng nói vậy - còn mượn cớ là lời của bác Lộ Nam.
Bên kia điện thoại, chị dâu bà ấy lên tiếng chúc mừng: "Lộ Dương thi tốt thế. Chị đã bảo, em là người may mắn, giáo dục con cái tốt như vậy, sau này chờ hưởng phúc đi."
Đây là lời trong lòng của họ, mặc kệ là nhà họ Lộ hay nhà họ Hoàng, những người họ hàng năm đó chứng kiến cha Lộ và Hoàng nữ sĩ ly hôn, vô cùng ồn ào, còn từng báo công an 2 lần. Bọn họ từng thầm lo lắng con cái hai người này liệu có đi vào ngõ cụt, đi lên đường nghiêng hay không - bọn họ nhìn với thành kiến nhất định, cảm thấy con cái gia đình ly hôn, nhất định sẽ đặc biệt yếu ớt mẫn cảm, chưa biết chừng lại có vấn đề tâm lý.
Nào ngờ 7-8 năm trôi qua, Lộ Nam và Lộ Dương không những không nghiêng lệch, còn trước sau như một ưu tú. Chị gái mới tốt nghiệp ĐH 2-3 năm, nghe nói lương một năm 200-300 nghìn tệ, năm nay còn chuyển tới BK, vậy lương chắc phải lên tới 400-500 nghìn tệ? Em trai bây giờ còn thi lên cấp 3 tốt như vậy. Thật khiến người hâm mộ hơn nữa âm thầm ghen ghét.
Hai người họ hàn huyên chốc lát, chị dâu Hoàng nữ sĩ bắt đầu làm người hòa giải: "Em xem, Dương Dương lần này thi tốt như thế, phải để cha nó biểu hiện một chút." Lời trong lời ngoài là muốn cha Lộ đích thân mở tiệc học lên này.
Đương nhiên, bà ấy nói năng rất khéo léo: "Mấy năm nay em phí nhiều tâm tư, tiền mở tiệc rượu nhất định phải để nó chi!"
Không thể không nói, cô Cả của Lộ Nam rất hiểu tính nết Hoàng nữ sĩ.
Hoàng nữ sĩ trước kia thường xuyên làm ầm lên là vì cái gì? Ngoài ấm ức không trút ra được, thì chính là vì tiền.
Trại hè của con trai, tiền mua xe cho con gái, đều là những khoản chi 5-6 con số, bà ấy lúc đó lại không có thu nhập, chăm sóc cuộc sống hai đứa con coi như là hết sức, như vậy chồng cũ đương nhiên phải bỏ tiền. Hơn nữa, tiền của lão ta không tiêu cho Lộ Nam và Lộ Dương, chẳng lẽ để hời cho đứa khác?
Làm phụ nữ, làm phụ nữ lớn tuổi hơn Hoàng nữ sĩ, làm một người phụ nữ lớn tuổi trình độ giáo dục có hạn, nhân phẩm của cô Cả kỳ thực không xấu.
Bà ấy chỉ nhận thức có hạn mà thôi, từ khi vợ chồng Hoàng nữ sĩ ầm ĩ ly hôn, cô Cả cũng khuyên Hoàng nữ sĩ "coi như không thấy", hơn nữa là người tích cực nhất lấy thân phận chị cả bắt cha Lộ viết giấy bảo đảm đoạn tuyệt quan hệ với tình nhân. Chỉ tiếc, không ai làm theo ý bà ấy. Những năm trước bà ấy khuyên bảo Hoàng nữ sĩ, thậm chí còn thành ra tác dụng ngược.
Nếu không phải 2 năm nay Hoàng nữ sĩ đã trải nghiệm thiên địa rộng lớn hơn, bây giờ rất dễ bị cô Cả thuyết phục.
Nhưng hiện tại, Hoàng nữ sĩ chỉ cười ha ha: "Không cần thiết. Anh ta mở tiệc, anh chị em của em đều không tiện đến, em cũng không muốn nhìn thấy điệu bộ giả vờ của anh ta. Cho nên bữa tiệc học lên này, để em tự mở. Chị cả nếu muốn tới, em rất hoan nghênh."
Bà ấy bổ sung: "Nhưng nếu anh ta muốn mở bữa tiệc khác, chị cả hãy nói với anh ta, em sẽ không ăn no rửng mỡ phản đối. Bảo anh ta tự thương lượng thời gian với Lộ Dương. Nhưng chị cả nhắc anh ta một câu, Lộ Dương nghỉ hè sẽ rất bận, mấy hôm sau sẽ tới BK, sau đó xuất ngoại chơi, trở về còn phải đi học thêm."
"Được, vậy để chị nói với nó một tiếng." Cô Cả đầu kia điện thoại trong lòng thở dài một hơi: em dâu cũ bây giờ tự kinh doanh, nói chuyện không khó nghe như trước, nhưng cường thế hơn nhiều. Gia đình đang êm đẹp, thằng em trai mình tìm đường chết làm ra như vậy.
Cô Cả biết Hoàng nữ sĩ bướng bỉnh thế nào, không thuyết phục được em dâu, đành đổi đề tài: "Em định nghỉ hè dẫn Lộ Dương ra nước ngoài sao?" Thật sự kiếm được tiền rồi, hai mẹ con xuất ngoại một chuyến, cho dù đi theo đoàn tới các nước gần đây, chí ít cũng phải 10-20 nghìn tệ.
"À, hôm qua Lộ Nam về, nó đề nghị. Nó bảo Lộ Dương lên cấp 3, áp lực học tập sẽ lớn hơn, thời gian rỗi ít hơn, chi bằng thừa dịp nghỉ hè năm nay ra ngoài chơi một chuyến, được thêm kiến thức." Hoàng nữ sĩ thờ ơ nói: "Nó nói trùng hợp nó phải đi công tác, có thể đi cùng gia đình. Những nước nào? Còn chưa nghĩ ra. Thời tiết này đi Thái Lan, Singapore, Malaysia nóng lắm; tới Mỹ thì không tệ, em có khách hàng ở đó, cũng là người TQ, quen biết mấy năm rồi, nếu tới đó mà không thăm họ thì có vẻ quá xa lạ, nếu nói một tiếng với họ, đến lúc đó lại cố ý chiêu đãi, thì thành ra gây phiền phức cho họ; Lộ Nam nghĩ đằng nào cũng xuất ngoại, thời điểm này tới Nga rất hợp, nghỉ hè mà. Dù sao sáng mai dẫn Lộ Dương đi làm hộ chiếu đã, làm nhanh, mấy hôm nữa là lấy được."
[Khoe khoang! Khoe khoang! Con im lặng xem mẹ khoe khoang!]
Lộ Nam ngủ trưa vừa tỉnh, trên mặt còn hằn từng hàng gối trúc mờ, nghe vậy, kêu lên một tiếng với em trai: thiên biến vạn biến, sĩ diện của mẹ không biến. Nhóc con, em xuất ngoại du lịch oke rồi.
Lộ Dương nghe toàn bộ, lén cười.
Hoàng nữ sĩ chú ý tới động tĩnh con cái, trừng mắt với chúng, xua tay, ý bảo đừng nghe lỏm bề trên nói chuyện.
Lộ Nam ra hiệu "ok", nhẹ tay nhẹ chân xách em trai về phòng nó.
Vào phòng, mở điều hòa, đóng chặt cửa.
Lộ Nam mới nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi mẹ đề nghị ngoài dự đoán của em phải không?" Không phải đang nói chuyện du lịch, mà nói về tiệc học lên.
Thằng bé gật đầu: "Em tưởng mẹ..."
Cậu bé tưởng Hoàng nữ sĩ vẫn giống như trước kia, cho dù đồng ý với đề nghị của cô Cả, nhưng cúp máy sẽ bắt đầu nói năng kỳ quái, hoặc phát hỏa vô cớ với hai chị em; hoặc từ chối thẳng, còn mở tiệc hết sức náo nhiệt, để họ nhìn xem.
"Ba ngày không gặp phải nhìn nhận lại. Mẹ sắp lập nghiệp 3 năm rồi, tâm cảnh đương nhiên bất đồng với dĩ vãng."
[Nếu không ta nỗ lực thành uổng phí à?]
Lộ Nam xoa đầu em trai: "Chuyện này, em đừng nói với cha vội, để cô Cả nói đi..."
Lộ Dương đồng ý.
Mặc dù nhiều năm không theo cha Lộ về chúc tết, tảo mộ; quanh năm suốt tháng không thấy được cha mấy lần; gần như mỗi năm ăn tết, tiền lì xì đều là bà chị đưa cho. Nhưng cậu bé kỳ thực vẫn liên lạc với cha, qua app, mỗi lần trò chuyện xong sẽ xóa sạch tin nhắn.
Việc này, Lộ Dương trước giờ đều không giấu Lộ Nam.
"Chị, nếu cha thật sự mở tiệc, em đi sao?"
Lộ Nam tùy ý nói: "Muốn thì đi, không thì thôi. Nhưng chị vẫn đề nghị em nên đi, bên kia cô dì chú bác còn sẽ cho em tiền lì xì, không đi lại phí."
Lộ Nam nói tới tiền lì xì, đương nhiên chỉ là vui đùa.
Cô đề nghị như vậy, chỉ bởi nhìn ra, em trai vẫn có vài phần tình cảm với cha, mặc dù loại tình cảm này rất phức tạp, nhưng dù sao họ là cha con, không phải người dưng.
Lộ Dương có phần mê mang, nói: "Thực ra, trước kia em luôn cảm thấy mẹ gây áp lực rất lớn, mỗi lần về nhà đều không thở nổi. Nghe nói mẹ sẽ tới Hải Lâm kinh doanh, em vui lắm. Em biết, dì cả nói, mợ nói, ngay cả cô Cả cũng nói, nhà ta tách ra, là sai lầm của cha. Nhưng em căn bản không tiếp xúc sâu với ông ấy, cho nên em không biết ngoài sai lầm kia, ông ấy liệu có giống như mẹ nói, hoàn toàn mặc kệ chúng ta hay không - hình như không phải, bởi vì ông ấy hay hỏi em dạo này học hành thế nào, sinh hoạt thế nào, có đủ tiền tiêu vặt không... Hơn nữa, hình như ông ấy chưa bao giờ nổi giận, nói chuyện luôn từ tốn, em không cần lo lắng nói sai hay làm sai sẽ bị mắng, nói chuyện với ông ấy cảm giác thoải mái hơn nhiều."
"Em như vậy, có phải rất không có lương tâm?" Vấn đề này quấy nhiễu nhóc con rất lâu.
Cậu bé chỉ dám nói thật với chị.
Lộ Nam sờ đầu em trai, cười khoan dung: "Sao lại thế được? Bọn họ ồn ào ly hôn lúc em còn nhỏ, không nhớ cũng là bình thường. Bây giờ em mới tốt nghiệp cấp 2, có thể còn không biết, con người, là sinh vật rất phức tạp. Bất luận từ góc độ huyết thống hay thân tình, hai người họ đều có mối liên lạc cắt không đứt với chúng ta, nhất định không được để suy nghĩ "ta nên đứng về phía ai", "chỉ có thể lựa chọn một phía" trói buộc. Em chỉ cần nhớ, chúng ta thân cận với ai, đều căn cứ vào trao đổi tình cảm đồng giá, đều vì em cảm nhận được họ coi trọng và trả giá vì em."
"Những lời dễ nghe ai đều biết nói. Cho nên, đừng xem họ nói gì, hãy xem họ làm gì." Lộ Nam tổng kết tâm sự chị em hôm nay: "Em đừng nghĩ quá nhiều, em lớn hơn, kiến thức nhiều người và sự việc hơn, tự nhiên sẽ có phán đoán riêng."
Lộ Dương chán nản nói: "Chị, chị lại cũng sẽ nói những lời "đợi em lớn hơn chút"."
[Bởi vì có một số việc, chỉ có trải nghiệm phong phú hơn, mới có thể nhìn rõ, nghĩ rõ ràng.] Lộ Nam bặm môi, ra vẻ bà cụ non: "Nhóc con, biết đủ đi, em may mắn hơn chị nhiều."
[Ít nhất năm đó họ bắt đầu cãi vã em đã được đưa sang hàng xóm, còn chị, chỉ có thể nghe họ ồn ào hết lần này tới lần khác, còn bị ép phải đứng về phía ai.]
...
Bác nói sẽ về, buổi sáng hôm sau có mặt.
Hoàng nữ sĩ sắp xếp sớm, tối đó mở tiệc ở khách sạn Vọng Hồ.
Khách sạn Vọng Hồ là khách sạn lâu đời ở bản địa, nghe tên liền thấy mùi vị những năm 90 thế kỷ trước, cho tới giờ, nơi đây kỳ thực cũng không phải không có khách sạn cao cấp hơn.
Chỉ là... Lộ Nam cụp mắt nghĩ: 10 năm trước tiệc học lên của ta, tổ chức ở đây. Mẹ luôn có quan niệm công bằng, rất quật cường.
10 năm trôi qua, khách sạn Vọng Hồ tân trang một lần, cho nên thoạt nhìn cũng khí thế thểdiện.
Rượu đương nhiên là Lộ Nam mang, cậu tính cách như lão ngoan đồng, vẫn cố gắng bảo Lộ Dương uống một chén.
Không ngoài dự đoán, bị bề trên trong nhà mắng mỏ vài câu.
Cuối cùng, Lộ Nam gọi rượu gạo: "Để Lộ Dương uống rượu ngọt thay rượu đi."
Cậu uống hơi "cao hứng" mới hài lòng.
Hoàng nữ sĩ căn cứ "không chưng màn thầu tranh khẩu khí", đã nói với cô Cả là sẽ dẫn Lộ Dương ra nước ngoài chơi, tự nhiên phải nói được làm được. Sáng nay bà ấy mang Lộ Dương và bà đi làm visa, tới tiệc tối, không cần Hoàng nữ sĩ "vô tình" đề cập chuyện này, bà đã nói: "Hôm nay đi chụp ảnh, làm gì ấy... Nam Nam sẽ mang mẹ xuất ngoại chơi."