Lộ Nam tới cửa văn phòng Hạ tổng, nói với Lý Thanh: "Cô chờ tôi ở ngoài đi."
Lý Thanh gật đầu.
Thư ký Lưu đi theo Hạ tổng giúp Lộ Nam mở cửa, còn cố ý hỏi một câu cô thích uống trà gì.
"Phổ Nhị hoặc Hồng trà đều được." Lộ Nam cười với anh ta: "Lần trước chúng ta dùng trà ở khách sạn Kells chỉ bình thường thôi, vài hôm nữa tôi định gửi cho Hạ tổng và Trần tổng ít Hoa nhài tuyết kim của Ngô Dụ Thái, giục bọn họ mau chóng xin được tiêu chuẩn rượu Hài Hòa đạt chuẩn quốc gia, kế đến là tiêu chuẩn quốc tế. Ôi, tới lúc đó tôi cũng gửi cho anh và trợ lý Địch một chút."
Lộ Nam nói ra khẩu vị của mình, lại không bắt bẻ, còn nói thẳng sẽ gửi trà, như vậy vô hình trung toát ý "chúng ta thân quen như vậy".
Thư ký Lưu quả nhiên cười: "Sao lại không biết ngại nhận quà của cô chứ."
"Haiz, đều là người thường phải tăng ca. Không phải cafe chính là trà, hai anh coi như thay đổi khẩu vị. Yên tâm, không đắt."
Chất lượng bình thường thì không đắt, nhưng lá trà giống rượu, đều phân cấp bậc.
Thư ký Lưu vừa dẫn đường cho Lộ tổng, vừa nhỏ giọng: "2 hôm trước Hạ tổng bảo Tổng giám đốc Hoàng về nhà hối lỗi."
[Hối lỗi, nghĩa là, đại khái sẽ không sa thải.]
Lộ Nam gật đầu hiểu rõ.
...
Trong văn phòng, Hạ tổng cũng rất rối rắm.
Cái tên Hoàng Hạo này, quả thật không có bản lĩnh gì, nhưng là hộ quen biết.
Cậu ta phạm sai lầm này, nửa to nửa nhỏ. Xử lý thế nào, phải xem Lộ Nam có muốn truy cứu tới cùng hay không.
Về tư tâm, Hạ tổng đương nhiên hi vọng Lộ Nam có thể nhẫn nhịn.
Thứ nhất là vì chữ "ổn". Từ tháng Giêng tới nay, Nguyên Xuyên hai quý đầu xuất hàng đều không quá lý tưởng, rất nhiều người chờ xem Nguyên Xuyên làm trò cười, khó khăn lắm tới tháng 6 mới vãn hồi chút thể diện, nếu sa thải Hoàng Hạo, công bố mọi chuyện, thể diện mới nhặt lên lại bị ném xuống.
Thứ hai cũng là vì tốt cho Lộ Nam. Bây giờ cô ấy quả nổi bật, quê quán lại không ở tỉnh Xuyên, nếu tới tổng bộ dự hội nghị nửa năm một lần đã hạ gục một vị Tổng giám đốc, khiến những người khác trong công ty thấy thế nào, nghĩ ra sao. Đặc biệt sau lưng chuyện này còn có Lão Đồng xúi giục, nếu Lộ Nam cứ khăng khăng bắt công ty phải cung cấp bằng chứng - Lão Đồng lại không giống Hoàng Hạo, kẻ sau là tên ngốc, kẻ trước lại trưởng thành cùng Nguyên Xuyên, nhân duyên trong công ty cũng không tệ...
Nhưng Hạ tổng cũng từng là người trẻ tuổi. Nếu không hành động theo cảm xúc, còn gọi là người trẻ tuổi sao?
Huống chi...
Hạ tổng im lặng thở dài một hơi: huống chi, người tài giỏi thì tính khí cũng lớn, cứ xem điệu bộ truy vấn Hoàng Hạo trong phòng họp 2 hôm trước, không giống sẵn sàng từ bỏ ý đồ. Suy bụng ta ra bụng người, cô ấy mới đảm nhiệm Tổng giám đốc ban mới không lâu, nếu ngay cả chuyện bị "vu oan" cũng có thể nhịn, e rằng sẽ bị người khác đóng dấu xác nhận dễ bắt nạt, sau này ban Thị trường nước ngoài từ từ lớn mạnh, nhất định sẽ có nhân viên có bối cảnh, thâm niên lâu năm chuyển tới, đến lúc đó cô ấy càng khó khống chế thuộc hạ.
Lộ Nam tiến vào văn phòng, Hạ tổng bối rối nghĩ ngợi, muốn mở miệng thế nào.
Lại không ngờ rằng, Lộ Nam cười, nói với Hạ tổng: "Hạ tổng, có phải ngài đang khó xử về quyết định xử phạt Tổng giám đốc Hoàng? Kỳ thực 2 hôm nay tôi cũng suy nghĩ, về trò khôi hài kiêm chức này, tôi cũng có trách nhiệm nhất định. Nếu như lúc vào làm tôi thông báo cho công ty về chuyện này, cũng sẽ không dẫn tới hiểu lầm như vậy."
Lộ Nam cười tủm tỉm cho rằng hành vi vặn ngã mình của kẻ khác thành hiểu lầm, Hạ tổng hết sức khiếp sợ, nhưng mau chóng hoàn hồn.
Ông ta đánh giá người phụ nữ trẻ trước mặt: có gương mặt ngoan ngoãn vô hại, ánh mắt và vẻ mặt cũng hết sức chân thành.
Nếu không phải từng chứng kiến cô ấy đấu trí đấu dũng với khách hàng, mảy may không khoan nhượng trong đàm phán; nếu không phải chứng kiến trên tiệc rượu, bản lĩnh nói cười rạng rỡ, chuyện trò vui vẻ; nếu không phải chứng kiến cô ấy phản bác Hoàng Hạo hợp tình hợp lý hơn nữa sau khi chọc giận, còn gài bẫy cậu ta - [Vậy có khi ta cũng tin.] Hạ tổng nghĩ.
Mặc kệ Lộ Nam xuất phát từ ý đồ gì, có thể chủ động lùi một bước, quan cảm của Hạ tổng đối với cô ấy lại tốt hơn vài phần.
Ngay sau đó, Lộ Nam nói tiếp: "Nhưng hành vi của Tổng giám đốc Hoàng dù sao cũng đã vi phạm quy định, nếu không có chút cảnh cáo nào, e rằng những người khác biết hậu quả của vu oan chỉ là không đau không ngứa, có lẽ sẽ dùng thủ đoạn này bài trừ những người bất đồng ý kiến - hậu quả thử lỗi quá thấp."
"A, vậy Tiểu Lộ có đề nghị gì? Nói thẳng đi, không sao." Hạ tổng lúc này thật sự có chút tò mò.
Lộ Nam cười ngại ngùng, đề nghị trừng phạt Hoàng Hạo: trừ lương, hàng chức.
Đây là đề nghị của Lộ Nam, cũng là thăm dò của Lộ Nam. Hai đề nghị này đều hợp ý Hạ tổng, chỉ là Lộ Nam đề nghị hàng chức Hoàng Hạo rất triệt để, đừng để anh ta giữ chức giám đốc hay quản lý gì nữa: hàng chức tới cùng, làm nhân viên bình thường.
Hạ tổng thầm kêu một tiếng trong đầu.
Không phải Lộ Nam thánh mẫu.
Kỳ thực Lộ Nam khiến Tổng giám đốc Hoàng giáng chức thành nhân viên bình thường, đối với Hoàng Hạo mà nói là sự nhục nhã lớn lao, cậu ta lại không chuyển sang ban khác, vẫn ở ban Tài nguyên nhân lực, nghĩa là (những) thuộc hạ lúc trước ngược lại biến thành đồng nghiệp, cấp trên của cậu ta. Hễ Hoàng Hạo còn có chút tự trọng, đều sẽ lập tức từ chức; đương nhiên cũng có một khả năng khác, chính là tự biết cân lượng của mình, ra ngoài không thể tìm được công việc tốt hơn, như vậy phải nhịn, tiếp tục làm việc ở Nguyên Xuyên.
[Cái tên họ Hoàng này cho dù vẫn ở Nguyên Xuyên, nhưng chỉ cần năm nay công trạng của ta đủ cứng, tới cuối năm, đều không cần ta động thủ, sẽ có những kẻ sẵn sàng lấy lòng ta xử lý anh ta. Một thời gian sau chuyện này trôi qua, một nhân viên bình thường bắn đại bác cũng không liên quan tới ta bị sa thải, thì lại liên quan gì tới ta?]
Lộ Nam không thèm để vào mắt vị đối thủ đầu óc còn không bằng heo này.
So với Hoàng Hạo, cô tò mò hơn về cách xử lý Đồng đại khu.
Nhưng Trần Kiêu đã hứa hẹn, Lộ Nam cảm thấy bây giờ mình không cần sốt ruột.
Đồng đại khu, không phải một mình cô có thể vặn ngã - hôn hôn bạn trai, anh cố lên, em sẽ ủng hộ anh về mặt tinh thần!
Hạ tổng đoán được một nửa tâm tư của Lộ Nam, nhưng đánh chết đều không đoán được Đồng đại khu trong mắt Lộ Nam đã coi như phế nhân.
Còn tưởng đây là Tiểu Lộ suy nghĩ cặn kẽ, quyết định lấy đại cục làm trọng, vì thế, ông ấy càng cười hòa nhã với Lộ Nam hơn.
"Tiểu Lộ, chuyện này, cô chịu ấm ức rồi. Nên bây giờ tôi tự mình nói chuyện với cô." Hạ tổng tỏ ra ân cần: "Công ty muốn hỏi cô suy nghĩ kế tiếp, cô xem cô xuất sắc như vậy ở ban Thị trường nước ngoài, lại kiêm nhiệm giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK, có phải quá mệt mỏi không? À, cô đừng hiểu lầm, năm nay cô cũng làm thị trường rượu Hài Hòa BK rất tốt, công ty không có ý kiến gì. Chỉ là tinh lực của con người có hạn, công ty rất mong cô bắt lớn thả nhỏ, bắt nặng thả nhẹ - về phương diện tiền lương cô không cần lo lắng, thành tích ký khách hàng và hồi khoản nửa cuối năm của rượu Hài Hòa BK vẫn thuộc về cô; trước đó ban Thị trường nước ngoài thuộc về cấp bậc Đại khu, bây giờ đã có thành tích, ngang hàng với 5 ban Nhãn hiệu lớn, cho dù cô từ chức giám đốc ban Nhãn hiệu BK, thì tiền lương và phụ cấp đều sẽ không giảm bớt."
Lộ Nam cười nói: "Hạ tổng yên tâm, tôi hiểu ý ngài. Kỳ thực cho dù ngài không nói, tôi cũng dự định cuối năm đề ra, năm sau sẽ từ chức giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK. Không phải tôi không nỡ bỏ tiền lương và phụ cấp 6 tháng cuối năm còn lại, mà là bố cục thị trường BK nửa cuối năm sẽ có vài điều chỉnh thay đổi..."
Quy hoạch thị trường ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK gửi tới Đại khu Hoa Bắc, Hạ tổng không nhìn thấy cũng là bình thường, ông ta nghe Lộ Nam giản lược kể về tình hình BK hiện giờ, quyết định nghe theo Lộ Nam, ông ta cười tủm tỉm rót trà cho Lộ Nam: "Ừm, Tiểu Lộ, cô là người tài thì thường vất vả. Vậy cô vất vả thêm nửa năm nữa nhé."
Hàn huyên xong, Hạ tổng mới nói tới trọng điểm: "Còn một chuyện nữa, vốn nên là ban Tài nguyên nhân lực nói chuyện với cô, nhưng khụ khụ, không phải bây giờ không tiện sao, tôi bèn trực tiếp hỏi ý cô. Cô ký hợp đồng với công ty còn 3 tháng nữa tới hạn, công ty rất coi trọng cô. Về hợp đồng, điều kiện gia hạn chúng ta có thể bàn thêm, cô muốn lấy tiền thưởng hay chia hoa hồng cũng được, tỷ lệ chia hoa hồng cũng có thể thương lượng; về thời hạn hợp đồng, tốt nhất là lâu một chút, dù sao lạ không bằng quen, phải không? Cô xem cô tốt nghiệp đã lựa chọn Nguyên Xuyên, còn có thể làm ra thành tích xuất sắc ở Nguyên Xuyên, không phải là một kiểu duyên phận sao."
[Không, đời trước ta tới vì tiền, đời này ta tới vì sờ cá.]
Lộ Nam không mấy quan tâm tới hai chữ "duyên phận".
Cô cân nhắc lựa từ, áy náy nói: "Hạ tổng. Kỳ thực tôi cũng có việc muốn nói với ngài..."
Cô vốn không có ý định làm cả đời ở Nguyên Xuyên, bây giờ xem ra, 2 hôm trước chứng minh trong sạch ở phòng họp, kể lể tình hình gia đình ra, của cải của Lão Lộ chính là cái cớ tốt nhất.
Lộ Nam hết sức thành khẩn nhìn thẳng vào ông ấy: "Tôi rất thích không khí làm việc ở Nguyên Xuyên, cũng rất cảm kích công ty cho tôi cơ hội. Nhưng Hạ tổng, ngài là tiền bối mà tôi kính nể, tôi không muốn lừa ngài. Bởi vì tình huống gia đình phức tạp, mẹ tôi rất hi vọng tôi trở về làm việc cho công ty cha tôi."
Cô cười khổ: "Cha tôi dù chưa tái hôn, nhưng bạn gái hiện tại đang kéo quyền ở công ty. Tôi biết tôi có thể đạt được nhiều hơn ở Nguyên Xuyên, nhưng Hoa Mậu là tâm huyết của cha và mẹ tôi, nếu cha tôi thật sự đầu óc lơ mơ, muốn bạn gái ông ta làm phu nhân, e rằng tôi phải trở về tranh giành. Đương nhiên, nếu cha tôi không quá đáng, tôi vẫn sẵn sàng tiếp tục ở lại công ty."
Hạ tổng tới tuổi này, cũng không phải sẽ bị tùy ý thuyết phục, cảm động.
Nhưng Lộ Nam nói, hợp tình hợp lý, hơn nữa người ta cũng không nói bây giờ lập tức rời đi, chỉ là đề phòng trước, nếu trong nhà xuất hiện kẻ tranh giành gia sản, người ta mới trở về.
Tình hình này, khiến Hạ tổng phải cảm thán trong lòng: nội bộ công ty tung tin đồn Tiểu Lộ là bản sao của Hi Nghiêu, bạch phú mỹ sa sút, câu này không sai tí nào.
[Nghĩ tới cảnh khó khăn mà Trần Kiêu gặp phải khi vào công ty - này còn là có một nhóm người như mình ủng hộ; lại suy nghĩ Lộ Nam nếu phải từ bỏ thu nhập cả triệu mỗi năm trở về nhà... thật là chuyện gì nha!]
Xuất phát từ tâm lý "yêu ai yêu cả đường đi", Hạ tổng cuối cùng nhả ra: "Nghe cô nói vậy, tôi tương đối tiếc nuối, nhưng tôi cũng hiểu. Chuyện này, cô nói với Trần tổng của cô chưa?" Dù sao cô là thủ hạ một tay anh ta đề bạt.
Lộ Nam cười khổ: "Tôi kỳ thực trước kia còn do dự. Cũng chưa suy nghĩ rõ ràng. Nhưng bị Hoàng Hạo buộc tiết lộ ra, hôm nay phân tích với Hạ tổng một lần, tôi cũng không thể giấu Trần tổng có ơn tri ngộ với tôi. Sau đó tôi sẽ nói với anh ấy."
Hạ tổng gật gù: "Được. Tiểu Lộ, như vậy đi, vốn dĩ theo quy định công ty, sau hợp đồng 3 năm là hợp đồng 5 tới 10 năm, tôi bảo họ soạn thảo hợp đồng 5 năm, nhưng thêm một điều khoản phụ, sau này nếu cô muốn từ chức, chỉ cần thông báo trước với tổng bộ 3 tháng, bàn giao toàn bộ công việc, không làm nghề chính liên quan tới tiêu thụ rượu là được."
Lộ Nam biết, nếu không phải vài hôm trước cô chịu ấm ức, nếu không phải Hoàng Hạo không bị sa thải, nếu không phải có nhất định hiểu biết về tính nết của Hạ tổng, nếu không phải luôn biểu hiện ra giá trị về mặt công việc, nếu không phải bản thân tiến thối có độ... cô chưa chắc có thể khiến Hạ tổng đồng ý.
Tóm lại, lần gia hạn hợp đồng này, thiên thời địa lợi nhân hòa, được như mong muốn.
[Cảm ơn đối thủ đưa tới cơ hội tốt.]