Món Xuyên trước sau như một tê cay tươi thơm, cho dù Lộ Nam thường xuyên khắc chế bữa tối, cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm - bởi vì mấy món này ăn với cơm quá ngon.
"Lấy thêm một lọ đồ uống nhé? Không sao, nếu em không uống hết anh uống cho." Trần Kiêu hỏi, bây giờ anh ta nhận thức rất rõ vai trò của mình trên bàn ăn.
Lộ Nam lắc đầu: "Không uống, ngọt lắm. Trà lúa mạch hơi đắng này là được." Dù sao những đồ uống thịnh hành hiện tại, bất luận là Sprite, Coca hay trà lạnh, sữa đậu nành, lượng đường đều cao hơn cơm quá nhiều.
Cơm nước xong, Trần Kiêu hỏi Lộ Nam: "Chúng ta tìm chỗ ngồi xuống?"
Nhân dân tỉnh Xuyên rất biết hưởng thụ cuộc sống, quán trà quán mạt chược đầy đường, cửa hàng gội đầu rửa chân lấy ráy tai từ bình dân tới cao cấp, cái gì cần đều có.
Trực giác nói với Trần Kiêu, Nam Nam nhất định sẽ thích mấy thứ này.
Lộ Nam giương ánh mắt tán thưởng "trẻ nhỏ dễ dạy" với anh - vốn dĩ, cô mặc đồ nghiêm túc tới tổng bộ, dưới chân giày cao gót mặc dù không 8cm cũng có 5cm, những hoạt động phí chân như tản bộ..., đừng rủ cô!
Nhưng tối nay ăn nhiều dầu mỡ, cô cảm thấy bản thân toàn mùi tỏi ớt, Trần Kiêu nói những hoạt động giải lao đó dĩ nhiên khiến cô tâm động, nhưng so sánh thì, cô càng muốn về khách sạn rửa mặt súc miệng thay quần áo.
Lộ Nam lẳng lặng nghe xem tóc mình có mùi khói dầu không, Trần Kiêu liền phát hiện ra.
Anh ta nghĩ tới chứng ưa sạch sẽ của Nam Nam, bèn thử đề nghị: "Nếu em không ngại, về chỗ ở của anh rửa mặt súc miệng cũng được, máy giặt chỗ anh có chức năng sấy khô, rất tiện lợi, giặt xong mặc được luôn. Thuận, thuận tiện, lát nữa lúc anh gọi điện thoại cho mẹ, em cũng có thể nghe chút - ý anh là, chuyện này dù sao cũng có liên quan tới em."
Trần Kiêu thề anh ta đang suy nghĩ cho cô.
Nhưng không biết vì sao nói ra miệng lại kỳ quái: cứ như là mấy ông chú quái đản dùng kẹo lừa bé gái, mà ta lại dùng... máy giặt? Khụ khụ.
Nếu như người trước mặt không phải Nam Nam, anh ta tuyệt đối sẽ không đề nghị như vậy.
Trần Kiêu thầm nhủ: lúc này, tản bộ bên ngoài chính là chịu tội; ở trong phòng đương nhiên mát lạnh, nhưng Nam Nam hiện nay muốn làm nhất, vẫn là đi tắm. Tất nhiên, ta rất ích kỷ, không muốn vừa nhìn thấy nhau, lại phải sớm tách ra; ta cũng rất nhát gan, không thể ở thời điểm mấu chốt này tới khách sạn tạo thành quấy nhiễu cho cô ấy.
Lộ Nam vào ở khách sạn của công ty, ngày mai sẽ dự hội nghị nửa năm, bây giờ ra vào khách sạn đa phần là nhân viên công ty, tập đoàn, hễ Trần Kiêu có chút lảng vảng nào xung quanh, đều rất có khả năng bị người khác nhận ra. Càng khỏi cần nhắc tới Lộ Nam, đồng dạng đi trên đường sẽ khiến người khác chú ý.
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ nổi bật như vậy, e rằng chưa vào tới đại sảnh khách sạn, đã có ảnh chụp 360 độ lan truyền trong các kiểu group bát quái của công ty rồi.
Cho nên, Trần Kiêu phân vân giữa "tới khách sạn" và "tới nhà anh" một chút, cuối cùng nói thẳng suy nghĩ.
Anh ta nghĩ, Nam Nam sẽ không cảm thấy mình đường đột... đi.
"Tốt, vậy chúng ta đi thôi." Lộ Nam đáp ứng ngay.
[Quả nhiên, cô ấy rất muốn tắm.]
"Ừ~" Trần Kiêu thành công đoán đúng tâm tư bạn gái, rất vui vẻ.
Anh ấy đứng dậy, vươn tay về phía Nam Nam, sau đó hai người tay trong tay ra khỏi quán cơm tỉnh Xuyên.
Chỗ ở của Trần Kiêu rất gần trụ sở, Lộ Nam suy tư, lấy ra chiếc khăn to chống nắng kiêm che cơ thể khi ngồi xe, bọc thân hình từ đầu tới chân, chẳng những che nửa khuôn mặt, ngay cả áo và váy cũng chỉ lộ ra một góc. Trừ khi có người nhìn thẳng chính diện, nếu không chỉ có thể nhận ra đây là một cô gái vóc dáng đẹp, chân dài thẳng.
Trần Kiêu lẳng lặng ngắm cô: bao năm rồi, túi xách của cô ấy, khụ khụ, vẫn rất thần kỳ.
"Xem túi em làm gì?" Lộ Nam đang quấn khăn, nghe thấy Trần Kiêu thật lòng khen ngợi túi của cô, bèn cười: "Sao không khen em? Em bọc thế này, có phải vẫn rất đẹp?"
Quả thật rất đẹp.
Như là công chúa bỏ trốn vậy.
Lộ Nam kiêu ngạo cười: đương nhiên, người đẹp khoác bao tải cũng vẫn đẹp.
Vào nhà, anh ta mới sực nhớ ra: này này này, quần áo của Nam Nam bỏ vào máy giặt tẩy không khí, thì cô ấy mặc gì?
Lộ Nam chớp mắt: "Tẩy không khí chỉ cần nửa tiếng đủ rồi, trong thời gian này em gội đầu tắm rửa sấy tóc, vừa vặn. Chỉ cần phiền anh chút, lát nữa đưa quần áo cho em."
Đưa quần áo qua khe cửa phòng tắm chỉ mở hé tầm 10cm, biết rõ chỉ là áo váy, Trần Kiêu vẫn hơi đỏ mặt.
Đến khi Lộ Nam lần nữa ăn mặc chỉnh tề, cảm thấy mình không phải Lộ Tiểu Nam toàn mùi tê cay, mới ôm lấy cánh tay anh ấy, hôn chụt một cái vào bên má: "Cảm ơn anh mời cơm tối~", chụt một cái lại hôn sang bên kia: "Cảm ơn máy giặt nhà anh~"
Trần Kiêu bị trêu đùa, chốc thì muốn hôn lại, chốc lại muốn cười, cuối cùng, vẫn kéo eo cô lại: "Có thể yêu cầu cảm ơn chân thành hơn không?"
Đương nhiên có thể.
Lúc Lộ Nam hôn lên, còn nghĩ: may mà ta mang theo xylitol. Anh chàng này cũng tâm cơ thâm hậu ghê, trong miệng toàn mùi nước súc miệng bạc hà. Chậc~ rất tốt.
...
Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, Lộ Nam dựa vào sofa ngáp một cái.
Hôm nay vừa đi máy bay vừa đi xe hơi, còn phải đấu trí đấu dũng và lý luận với tên ngốc, cô lại không phải làm bằng sắt, sao sẽ không mệt.
Thấy vậy, Trần Kiêu xót xa nói: "Em chợp mắt một lát?"
Vừa rồi anh ta gọi điện thoại cho mẹ, đầu kia nghe máy là Wendy, nói Trần tổng đang bận, lát nữa hết bận sẽ gọi lại.
Đây cũng là trạng thái làm việc thông thường của Trần Diệp Thư nữ sĩ.
Hết bận, không biết bao giờ, ai biết là 8-9h, hay 11-12h.
Lộ Nam lắc đầu: "Em nằm một lát trên sofa là được."
May mà hơn 8h Trần nữ sĩ gọi tới.
Trần Kiêu nghe máy, định mở loa ngoài, nhưng Lộ Nam phất tay từ chối. Trong phòng yên tĩnh như vậy, cô ngồi cạnh anh hoàn toàn có thể nghe rõ.
Đầu kia ngắn gọn rõ ràng, hỏi: "Wendy nói con tìm mẹ có việc?"
"Ừm, là thế này..." Trần Kiêu khách quan kể lại chuyện hôm nay.
Trần nữ sĩ đầu kia điện thoại mắng câu kinh điển tiếng Anh mở đầu bằng chữ S: "Ông ta điên rồi."
Trần Kiêu và Lộ Nam liếc nhau: quả nhiên! Giữa họ khẳng định xuất hiện vấn đề, không biết là tạm thời ý kiến bất đồng hay là mâu thuẫn không thể điều hòa đây.
"Lộ Nam không sao chứ?" Trần nữ sĩ hỏi.
"May mà cô ấy có đầy đủ bằng chứng, bằng không e rằng thật sự rất khó giải thích rõ ràng." Trần Kiêu cố ý nói nghiêm trọng chút.
"Được rồi, mẹ biết rồi." Trần nữ sĩ hít sâu vài hơi, tựa hồ làm ra quyết định quan trọng: "Đồng Xương Tu, bước chân quá nhanh, dã tâm quá lớn."
Trần Kiêu cảm thấy thật thần kỳ, anh ta lại có thể nghe thấy mẹ mình nhận xét người khác bằng mấy từ này.
"Nói thẳng, ông ta kém may mắn, rõ ràng năng lực không tồi, nhưng lại kẹt ở tỉnh hoang mạc rượu trắng như Đại khu Hoa Đông 7-8 năm. Đại khu này, có thể bỏ qua tỉnh Vịnh một bên, ngoài tỉnh hoang mạc rượu trắng như tỉnh Kiềm Giang, thì những tỉnh khác như tỉnh Tô, tỉnh Lỗ, có không khí rượu trắng, nhưng nhãn hiệu địa phương cũng rất mạnh. Đại khu Hoa Đông hàng năm công trạng thê lương, trong lòng ông ta không dễ chịu, cũng không phục. Bây giờ ông ta cũng hơn 50 tuổi, nếu không tranh thủ, có lẽ kết quả tốt nhất sau này chính là trước khi về hưu chuyển sang làm Tổng giám đốc một Đại khu khác. Bây giờ nhìn thấy người trẻ tuổi mới vào làm 3-4 năm đều lên tới vị trí cao hơn ông ta, sao có thể cam lòng?" Trần nữ sĩ phải thừa nhận: "Trong đó mẹ cũng có sai, nhờ ông ta chăm sóc con, vẽ cái bánh lớn cho ông ta. Ông ta càng ngày càng đi vào lối mòn, hơn nữa còn không nghe khuyên bảo."
Quan trọng hơn cả, Trần Diệp Thư nữ sĩ có phần không muốn nói ra - bà ấy phát hiện Đồng Xương Tu có ý tưởng vượt qua tình bạn với mình, cho nên đã bắt đầu duy trì khoảng cách với đối phương. Tạm không bàn bà ấy đã tái hôn, cho dù vẫn đang độc thân, cũng sẽ không lựa chọn ông ta.
Có thể vì lần trước buông lời tàn nhẫn, k1ch thích ông ta? Trần nữ sĩ im lặng nghĩ.
"Mẹ sẽ tìm người điều tra, gần đây ông ta có móc nối quan hệ với đám Lệnh Dương hay không." Trần nữ sĩ hết sức bình tĩnh nói: "Trong vòng 3 ngày sẽ cho con kết quả."
"Cảm ơn mẹ." Trần Kiêu nói qua điện thoại.
Con trai không những không tức giận, còn trịnh trọng cảm ơn như vậy, Trần nữ sĩ chịu đủ hoa đào phiền nhiễu, radar bỗng phát sáng: "Hi Nghiêu, có phải con đối với Lộ Nam... Được rồi mẹ không hỏi, chính con trong lòng rõ ràng là được."
9h30, Trần Kiêu đề nghị: "Anh đưa em về khách sạn. Gọi taxi, anh đội mũ và đeo khẩu trang."
[Anh ấy đã làm tới bước này, nếu ta nhiều lần từ chối, không khỏi quá đáng.]
Lộ Nam tò mò nói: "Ừ, em còn chưa thấy anh đội mũ bao giờ."
...
Hội nghị nửa năm bắt đầu.
8h45 sáng, Lộ Nam tiến vào trùng hợp gặp phải Đồng đại khu.
Sắc mặt cô như thường, thậm chí còn mỉm cười chào hỏi ông ấy.
Hôm qua mặc dù không ở hiện trường, nhưng sau đó bằng vào tin tức linh thông, tìm hiểu được 7-8 phần, Cừu Siêu Quần thấy thế, bất giác run rẩy chút: Lộ Nam, không hổ là Lộ Nam. Có thể làm được việc lớn!
9h, hội nghị nửa năm của công ty tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên chính thức bắt đầu, hôm nay khai mạc phát biểu ngoại trừ Hạ tổng còn có Trần Kiêu. Chủ tịch chắc vẫn đang tĩnh dưỡng như cũ.
Lưu trình hội nghị giống trước kia, tổng kết công trạng nửa năm đầu của các thị trường, khen ngợi khu vực xuất sắc, thúc giục các khu vực lạc hậu.
Trong đó, ban Thị trường nước ngoài là Hạ tổng và Trần Kiêu cố hết sức mở ra, hơn nữa không chịu thua kém đạt được thành tích tốt, đối với tập đoàn Nguyên Xuyên "thời buổi rối ren" trong nửa đầu năm, đương nhiên là chuyện hết sức đáng tuyên truyền.
Làm người phụ trách một ban, Lộ Nam có nửa tiếng chia sẻ tâm đắc khi ký thành công những Nhà tiêu thụ nước ngoài với mọi người.
Mỗi một lần chia sẻ, cô đều mang theo hàng khô.
Lần này, Lộ Nam nói với mọi người: bầu không khí văn hóa rượu trắng có ảnh hưởng thế nào tới lượng tiêu thụ rượu.
Nghiêng về phân tích thị trường, khiến cho những người chỉ nhìn thấy thị trường trong nước, chẳng hề hiểu biết tí nào về thị trường nước ngoài ít nhất hiểu được rằng - đừng giống Lệnh Dương, cho rằng bắt được nhà giàu, sắp phát tài, kết quả còn không biết tôn giáo chủ yếu ở nước họ cấm rượu.
"...Tôi cho rằng đây không phải sai lầm trong công việc. Là tai nạn trong công việc mới đúng." Lộ Nam tổng kết hiệu quả tham dự Triển lãm tơ lụa lần này của Lệnh Dương.
Nhân viên Nguyên Xuyên cười vang: lão oan gia ngu ngốc, là vui vẻ nhất.