Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 359




Lộ Nam thấy Trần Kiêu vừa rồi còn vui mừng, bây giờ bỗng hững hờ, kết hợp với cuộc điện thoại nghe máy luôn "vâng", cô nhẹ nhàng hỏi một câu: "Mẹ anh?"

Trần Kiêu gật đầu, đưa tin nhắn sau khi cúp máy cho Nam Nam xem - không phải Trần Diệp Thư nữ sĩ sợ con trai quên thời gian và địa điểm mới gửi, chỉ là bà ấy quen làm thế, bà ấy cảm thấy tin nhắn đáng tin hơn gọi điện thoại.

Trùng hợp, Lộ Nam cũng có ý nghĩ tương đồng trong công việc và cuộc sống, dính tới thông tin quan trọng nên gửi bằng chữ viết một lần: có lẽ vô tình để lại văn tự, lúc nào đó có thể trở thành "bằng chứng".

Giữ lại luôn không sai.

Theo logic này, ít nhất Trần nữ sĩ rất coi trọng bữa cơm này với Trần Kiêu.

Lộ Nam vỗ vai Trần Kiêu: "Cố lên... nhé?"

"Không sao." Trần Kiêu mỉm cười: "Không nghiêm trọng như em nghĩ, anh và mẹ chỉ là quan điểm bất đồng thôi."

Lúc vừa về nước, anh ta đối mặt với người cha hoàn toàn xa lạ, quả thật có phần đau khổ, rất khó hiểu cách làm của mẹ.

Nhưng bây giờ dần bước lên tầng quản lý cấp cao trong Nguyên Xuyên, nhìn lại những việc lúc trước, Trần Kiêu bỗng dưng phát hiện, mẹ "bức bách" kỳ thực cũng là chuyện tốt, ít nhất vì có thể hóa giải xung đột giữa cha và mẹ, vì có thể công bằng đối thoại với họ nên anh nỗ lực phấn đấu.

Mặc dù hai việc này vẫn chưa thành công, nhưng lại làm nên anh ta của hiện tại.

Đều vì hoàn cảnh gia đình mà phiền não lâu dài, đến cuối cùng tự mình hòa giải với bản thân, Lộ Nam thấu hiểu cảm nhận của Trần Kiêu.

Cô vỗ vai Trần Kiêu, lại cảm thấy hành động này có vẻ giống anh em tốt, bèn kéo tay trái anh, lắc lư một chút: "Đưa em tới văn phòng đi, vừa rồi còn phải sửa sang lại những nội dung công việc báo cáo với Hạ tổng, hi vọng lần này có thể mau chóng thông qua xét duyệt."

Hỏi, mỗi lần đều bị bạn gái giành trước chủ động là cảm nhận thế nào?

Trần Kiêu lặng lẽ đỏ tai, ra vẻ bình tĩnh cầm tay Nam Nam: "Đi thôi, anh đưa em tới, thuận tiện đi tìm anh Cừu."

Căn cứ vào nguyên tắc khiêm tốn đã thống nhất, đến khi trợ lý Địch tới đây, Trần tổng và Lộ tổng đã buông tay ra hơn nữa duy trì khoảng cách một sải tay.

Trần Kiêu xuất hiện khiến nhân viên trong ban Thị trường nước ngoài đều rất kích động: đã nghe nói Lộ tổng thuộc dòng chính của thái tử gia, bây giờ thái tử gia đang "giám quốc", tiếp nhận Nguyên Xuyên chỉ là vấn đề thời gian. Lộ tổng lần này tạo nên kỳ tích trong ngành ở Diễn đàn tơ lụa, khó trách thái tử gia đích thân tới ban Thị trường nước ngoài!

Nếu Lộ Nam biết suy nghĩ của mọi người, nhất định sẽ cảm thấy mọi người đều thật lợi hại, liên tưởng rất hợp lý.

Trần Kiêu mang theo nụ cười lễ phép nhã nhặn thường có, gật đầu với người khác, coi như chào hỏi, sau đó nói giọng việc công với Lộ Nam: "Tới văn phòng em trước đi, lát nữa Cừu tổng cũng tới. Trợ lý Địch, cậu tới tầng 6 nhìn xem, nếu Cừu tổng tới, bảo anh ta lên đây."

"Vâng Trần tổng."

Lộ Nam nhịn cười, nghiêm trang nghiêng người, tay phải đưa về phía trước: "Mời Trần tổng."

Vào văn phòng, Lộ Nam mở tủ lạnh hỏi Trần Kiêu uống gì.

"Anh tự lấy, em cứ làm việc đi."

"Không phải em khách sáo, mà là bên ngoài có người vẫn đang để ý chúng ta đấy. Chiêu đãi thái tử gia, lại còn không mời miếng nước, liệu có quá đáng?"

Trần Kiêu chán nản: "Được rồi, vậy nước đi."

Đưa chai nước khoáng đắt tiền trong tủ lạnh dùng cho chiêu đãi khách quý, giống như cung kính đưa cho lãnh đạo, Lộ Nam hắng giọng đề nghị: "Anh chơi game trước nhé?"

"Dùng cái này." Bởi vì biết laptop của Trần Kiêu trong xe, Lộ Nam ném tablet cho Trần Kiêu, rồi lễ phép đứng cạnh anh, hơi nghiêng người, chọc nhẹ vào màn hình.

Lộ Nam mở khóa, Trần Kiêu dời mắt tránh nghi ngờ.

Nhưng... "Em mở Bảo vệ củ cải, sao còn phải chơi hộ anh bàn đầu?" Trần Kiêu buồn bực.

"Đương nhiên bởi vì làm vậy càng giống như đang bàn công việc." Lộ *mỉm cười lễ phép* tiếp tục chơi game * Nam nói.

Trần Kiêu bừng tỉnh, hết sức phối hợp, khẽ nhăn mày, nghiêm túc khen: "Lộ tổng làm việc này, khá quen thuộc."

Nói xong lại cảm thấy lời này cứ kỳ quái thế nào, bèn lập tức bổ sung: "Ý anh là, trước kia lúc đi học, có phải em cũng hay giả vờ thế này không?"

Lộ Nam đứng thẳng dậy, gật đầu với Trần Kiêu: "Dù sao em là cao thủ sờ cá."

Mười mấy phút sau, Cừu Siêu Quần tới, gõ cửa, vừa vào cửa liền lầu bầu một câu: "Lộ Nam, cái tên Krit kia cũng tới, bây giờ đang ở phòng tiếp khách, anh nói thật, tiếng Anh của cậu ta quá tệ..."

Trần Kiêu và Lộ Nam đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.

Tiếng qua bàn Bảo vệ củ cải vang lên.

Lão Cừu: được được được, coi như ta chưa nói.

Lộ Nam bình tĩnh cười: "Vậy anh Kiêu, anh Cừu, các anh tới phòng tiếp khách trò chuyện với Krit tiên sinh nhé? Em làm việc một lát đã."

...

Bữa cơm tối của Trần Kiêu và Trần Diệp Thư nữ sĩ ăn rất bình thản.

Nhưng Trần Kiêu rất hiểu mẹ mình, bà ấy cố ý hẹn ăn cơm, tuyệt đối không thể chỉ là đơn thuần "nhớ nhung con trai".

Chẳng hạn như lựa chọn địa điểm, khách sạn Kells.

Không phải rất đáng nghiền ngẫm sao?

Trần Diệp Thư nữ sĩ rất chú ý tới ăn mặc tiêu dùng, lần này lựa chọn nơi này, không biết là thật sự tán thưởng bếp trưởng khách sạn Kells, hay có dụng ý gì khác.

Nhưng Trần Kiêu luôn luôn rất kiên nhẫn, mẹ anh ta không mở lời, anh ta tuyệt đối không chủ động hỏi.

Ăn xong bữa này, Trần nữ sĩ đánh giá tỉ mỉ con trai.

Mấy năm trước ép nó về nước, khi đó là muốn thông qua nó ảnh hưởng tới chồng cũ Thẩm Kiến Bang.

Chỉ tiếc, con trai được bà ấy dạy dỗ quá tốt, hào hoa phong nhã, nhã nhặn lễ phép, quá lý trí, quá khắc chế, ngược lại tiến vào Nguyên Xuyên, lại đứng về phe đối lập với mình.

Hối hận không? Trần Diệp Thư nghĩ: chưa từng.

Chỉ là vừa tiếc nuối vừa vui mừng.

Bà ấy sao lại không biết hành động của mình trong mắt mọi người là không màng tình cảm, cái gì một ngày vợ chồng trăm ngày ân, cái gì tốt xấu còn có đứa con, chúng đều không thể trở thành lý do trở ngại sự nghiệp của bà ấy. Đây là chuyện mà bạn bè người thân xung quanh đều khó hiểu, thậm chí cha bà ấy tới nay không cho bà ấy bước vào nhà.

Nhưng đây chính là thương trường.

Năm đó bà ấy xuất ngoại, dựa vào khoản tiền mang theo ra sức tới bây giờ. Ở nước ngoài, họ là gì hoặc cha là ai đều không có ý nghĩa gì, Trần Diệp Thư cao ngạo mới thật sự nhận ra cái gì gọi là chủ nghĩa tư bản - là xã hội chỉ nhận tiền tài không nhận tình nghĩa.

Trần Diệp Thư thành tâm thành ý chúc mừng Nguyên Xuyên đạt được thành tích ở Diễn đàn tơ lụa: "Phải rồi, Lộ Nam... mẹ rất hứng thú với cô ấy, nhưng không chiêu mộ thành công, thật là đáng tiếc. Biết thế đã ra mức giá cao hơn nữa."

Trần Kiêu cúi đầu lẳng lặng cười.

Trần nữ sĩ lắc lư ly rượu vang: "Nhưng, lần này cô ấy quá huênh hoang. Trong ngành cũng không phải ai nấy đều tích tài, sẽ có kẻ không giành được liền muốn phá hoại. Nhắc con một tiếng, cây cao đón gió, che chở cẩn thận."

Trần Kiêu bỗng dưng ngưng cười, ngón tay cầm ly chân cao siết chặt nổi gân, nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn mẹ nhắc nhở, con biết rồi."

...

Kết thúc bữa cơm với mẹ chỉ mới 8h tối, hai thanh niên mới nếm tư vị luyến ai thừa dịp không còn nhiều cơ hội bên nhau, lại hẹn gặp ở TTTM.

"Còn sớm, chúng ta xem phim nhé?" Trần Kiêu thả di động vào trong túi, đề nghị.

"Được nha."

Hai người ăn ý lúc chọn phim đều chọn phim hài kịch, uống nước khoáng mà không phải nước ngọt.

Trần Kiêu thăm dò: "Bỏng?"

Lộ Nam nhíu mày: "Em thích ăn bỏng nhiều đường, nhưng ăn mấy miếng đỡ thèm là không ăn nổi, cho nên thông thường sẽ không mua."

Bởi vì lãng phí.

Không phải lãng phí tiền, là lãng phí đồ ăn.

"Thế ư." Trần Kiêu cười nhẹ, quay sang mua một nửa suất bỏng từ cửa đồ ăn vặt: "Em ăn hết mấy miếng đậm màu đi, còn lại anh ăn."

[Ừm, hình như cảm nhận được chút niềm vui có bạn trai rồi.]

Lộ Nam nghĩ tới Hoàng nữ sĩ thường xuyên lải nhải, chê miệng cô kén chọn, bắt bẻ đồ ăn - kỳ thực cô đã rất lâu không kén chọn rồi, lúc bận, đều là có gì ăn nấy. Nhưng bây giờ có người sẵn sàng "ăn nốt", hình như cũng không tồi?

Lúc chờ vào phòng, Trần Kiêu hơi lơ đãng, Lộ Nam vẫy tay trước mặt anh, anh ta cười cầm nhẹ ngón tay còn dính đường của cô.

"Em còn chưa lau..."

"Không sao, anh lau cho em."

Trần Kiêu lau sạch ngón tay cô: "Đi thôi, soát vé rồi."

Lộ Nam biết anh có tâm sự, khả năng cao là về mình, nhưng cô quyết định chờ anh ấy nói.

Trước khi chiếu phim, rạp tắt đèn toàn bộ.

Trần Kiêu thuật lại một lần lời mẹ anh ta nói.

Lộ Nam nghe xong, thản nhiên cười: "Không bị đố kỵ là hạng tầm thường. Nếu Trần tổng đã nhắc nhở anh, vậy em đại để biết kẻ thù là ai rồi. Họ dám động thủ, em dám trả đũa!"

Lệnh Dương.

Nghe thấy Lộ Nam không hề sợ hãi tuyên bố, Trần Kiêu cảm thấy bản thân vừa rồi đúng là nghĩ nhiều quá: "Em có chuẩn bị là tốt. Bất luận làm gì, anh đều ủng hộ em."

Xem xong phim, thân là bạn trai đương nhiên phải đưa bạn gái về nhà.

Lộ Nam ở gần Nhị Hoàn, khách sạn của Trần Kiêu cũng ở trung tâm thành phố, gọi xe rất tiện đường.

Nói tới đây, hai người họ đều cười.

Bởi vì nhớ tới tối hôm kia Lộ Nam nói với nhóm Lâm lão tiên sinh rằng ở xa không tiện về, kỳ thực là muốn ngồi canh ở khách sạn.

Kế tiếp, không thể tránh khỏi nói tới chuyện công việc.

Trần Kiêu nhắc nhở: "Lần này ký nhiều khách hàng mới như vậy, nhân viên trong ban của em phải lưu ý đấy."

Nói tới mấu chốt, Lộ Nam thở dài: "Thiếu người, nhưng em cũng không thể nhận bừa. Em vẫn muốn trẻ hóa đội ngũ nhân viên, cứ nhìn xem, ban Tài nguyên nhân lực sẽ đề cử kiểu người gì tới đây."

"Phải rồi, còn một việc nữa." Trần Kiêu cân nhắc.

Lộ Nam cũng không giục, quay lại nhìn anh.

"Ban Thị trường nước ngoài công trạng xuất sắc như vậy, thưởng cuối năm của em chắc là không ít. Nếu nửa cuối năm có thêm nhiều khách hàng mới hoặc lượng tiêu thụ bùng nổ, về lý luận, tổng bộ sẽ đưa ra 2 lựa chọn cho em: một, phát tiền thưởng theo quy định ban đầu; hai, từ nay về sau tiền thưởng của em không tính theo thành tích, mà chia hoa hồng từ công ty tiêu thụ. Em suy nghĩ nhé."

Nghe thấy điều này, Lộ Nam không hề bất ngờ, cô biết từ lâu, cấp bậc như Hạ tổng, Lý tổng (họ hàng của Lý Hạo Bạch, Tổng giám đốc ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ), lấy tiền lương cố định và chia hoa hồng hàng năm. Chỉ là lúc trước ban Thị trường nước ngoài hết thảy chưa rõ, cho nên chuyện này chưa được đề ra.

Lộ Nam suy tư: "Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ cẩn thận."