Tầng 5 khách sạn Kells, phòng trà.
"Lâm tiên sinh, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Đậy bút, Lộ Nam mỉm cười, chủ động đứng dậy bắt tay với Lâm Gia Tường.
Lâm lão tiên sinh đáp lại, ngồi xuống cười ha ha, bảo phục vụ đổi một ấm trà khác: "Trước kia tôi đã nói với Lộ tổng, lần này về nước có việc quan trọng, chính là về quê tế tổ. Tôi đã nán lại BK thêm một ngày, chiều nay phải lên máy bay về tỉnh Mân. Về hợp đồng của chúng ta, nếu sáng nay có thể đàm phán xong xuôi là tốt nhất; nếu không thể, vậy chờ tôi trở lại ký cũng được."
Lộ Nam đương nhiên nhớ chuyện này, cô càng nhớ Lâm lão tiên sinh chuyến này về tế tổ sẽ mở tiệc lưu động, tối thiểu phải đi 10 ngày.
Cho dù bản thân cô tin tưởng vào lời hứa nghìn vàng của Lâm lão tiên sinh, nhưng hợp đồng 18 triệu đô quả thật quá mê người, Lộ Nam cũng không dám đánh cược tin tức lan truyền, xưởng rượu khác liệu có giữ được giới hạn, liệu có ngàn dặm bám theo chặn ngang hợp đồng hay không.
[Huống hồ... trì hoãn 10 ngày, ta lo lắng Hạ tổng sẽ bắt ta đi tới tỉnh Mân theo dõi người.]
[Cho nên, có gì mà không được, hôm nay, bây giờ, lập tức phải bàn xong hợp đồng!]
Thế là Lộ Nam đưa ra đề nghị: "Bây giờ mới 10h30, tôi cảm thấy nếu tiếp tục bàn luận tỉ mỉ với Lâm tiên sinh, thì trước giờ cơm trưa có thể đàm phán thỏa đáng toàn bộ điều khoản hợp đồng. Lúc trước tôi đã nói, ngài hồi hương tế tổ dùng rượu, Nguyên Xuyên chúng tôi bao, chiều nay tôi có thể hiên ngang lẫm liệt xin tài trợ từ công ty, công ty phản hồi, sẽ bảo văn phòng ở tỉnh Mân đưa tới cho ngài."
Lâm lão tiên sinh đương nhiên phải từ chối: "Gia tộc họ Lâm chúng tôi đông người ở tỉnh Mân, lần này tổ chức tiệc lưu động 9 ngày liên tiếp, miễn phí tặng thì thôi, Lộ tổng cho tôi giá xuất xưởng là được."
Lộ Nam đã hứa hẹn, đương nhiên phải nói được làm được. Khách khí một hồi, cô đề nghị: "Hay là như vậy đi, tôi chỉ xin công ty rượu đánh giá thôi, như thế, ngài đừng từ chối nữa. Dù sao Lâm tiên sinh ủng hộ công việc của tôi như vậy, tôi cũng muốn có cơ hội bày tỏ tấm lòng mà."
Bình rượu đánh giá, ý nghĩa như tên, không phải rượu thành phẩm, không có bao bì, phần lớn dùng để làm quà tặng, quả thật giá thấp hơn giá xuất xưởng rượu chính phẩm.
Lộ Nam lại bổ sung: "Hơn nữa tôi nghe nói người tỉnh Mân hình như thói quen uống Đặc Khúc hơn. Để tránh việc ngài tiêu tiền mở tiệc, tộc nhân không thể uống cạn hứng, tới lúc đó tôi sẽ bảo nhân viên văn phòng tỉnh Mân đều tặng 4 loại rượu tới, mọi người thích loại nào thì uống loại đó."
Không phải cô thuận miệng bịa đặt, Võ Di Vương tửu, Võ Di Đặc Khúc đều có chút danh tiếng ở bản địa. Chỗ này vì sao Lộ Nam lại nói tới 4 loại rượu, bởi vì Lưu Thông Tiểu Tửu giá cả rất thấp, đặt ở bữa tiệc của gia tộc có vẻ không đủ đẳng cấp.
Mà nói biếu tặng 4 loại rượu, một để tỏ ra chu đáo, hai đương nhiên là vì tuyên truyền những loại rượu trắng đắt tiền của công ty ở tỉnh Mân.
Lần này cô ký hợp đồng rất lớn, trong công ty nhất định có kẻ ghen tị, bây giờ đưa ra đề nghị này, lãnh đạo cấp trung và nhân viên tài vụ của những ban Nhãn hiệu khác có vui không thì Lộ Nam không biết, nhưng bos các ban Nhãn hiệu thì sẽ hiểu dụng ý lâu dài của cô, cũng coi như là bày tỏ thiện ý với 3 ban Nhãn hiệu khác ngoài rượu Hài Hòa và Lưu Thông Tiểu Tửu, còn thứ trực tiếp hơn, đó là Tổng giám đốc tỉnh Mân nội tâm có lẽ sẽ cảm động rơi nước mắt với Lộ Nam - móc nối quan hệ với gia tộc có danh vọng ở bản địa khó khăn thế nào chứ!
Lâm lão tiên sinh cũng đoán ra vài phần tính toán của Lộ Nam, nhưng ông ta đã hợp tác với Nguyên Xuyên, coi như song thắng, bèn giả vờ bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi không nói lại Lộ tổng, vậy hết sức xấu hổ nhận ý tốt của quý công ty và Lộ tổng thôi. Phải rồi, Lộ tổng, tôi còn một tin tốt muốn nói với cô một tiếng."
Lâm Gia Tường thầm nhủ: thôi thôi, coi như hòn đất ném đi hòn chì ném lại.
Ông ta vừa nói, vừa liếc nhìn Krit, chàng con lai Thái Lan trẻ tuổi này cười ngại ngùng với Lộ Nam.
"Ngài nói tin tốt, tôi vô cùng chờ mong." Lộ Nam bày ra tư thế rửa tai lắng nghe, kỳ thực trong lòng đã có vài phần suy đoán.
Cừu Siêu Quần có phần ngơ ngẩn: Lão tiên sinh Hoa kiều nhìn tên người nước ngoài này làm gì? Cái tên người nước ngoài này cười với Lộ Nam là ý gì? Chắc không phải bàn xong chính sự rồi mai mối cho bạn gái của thằng em ta đấy chứ? Nghe nói người lớn tuổi đều thích làm mai. Hỏng rồi...
So với Cừu Siêu Quần suy nghĩ lung tung, trái tim thư ký Lý Thanh bỗng nhiên đập bùm bụp, cô ấy nghĩ tới tối qua Lộ tổng cố ý dặn mình: copy thêm vài bản thỏa thuận hợp tác để dự phòng. Dự phòng? Dự phòng! Chiều nay là bế mạc Diễn đàn tơ lụa, Lộ tổng tối qua lại bảo copy thêm vài bản dự phòng! Chứng tỏ điều gì?
Lý Thanh cố nén vẻ mặt vui mừng, lẳng lặng ngồi tại vị trí dưới, cúi đầu chỉnh đốn sổ sách, kỳ thực dỏng tai nghe ngóng.
"Krit là con của bạn tôi, lần này theo tôi tới TQ, một là thêm kiến thức, hai là nhà họ muốn rèn luyện cậu ta thêm." Lâm lão tiên sinh thong thả nói: "Nhà bọn họ chủ yếu làm việc liên quan tới ngành du lịch, Krit là con trai út trong nhà, sau này sẽ không kế thừa chuyện kinh doanh của gia tộc, cha mẹ cậu ta tương đối thiên vị con út, cho nên trước khi anh trai tiếp nhận gia nghiệp, chia cho cậu ta một hạng mục nhỏ, cậu ta có thể kiếm được bao nhiêu, giữ được bao nhiêu, tự xem bản lĩnh."
Lộ Nam hiểu ra: thảo nào ta nhìn chàng con lai này cứ thấy kỳ quái. Lúc trước ta băn khoăn, gia thế người bạn của Lâm lão tiên sinh nhất định không đơn giản, nhưng sao con trai lại còn nói tiếng Anh không tốt, hóa ra là phú nhị đại hoặc phú n đại không cần tiếp nhận gia nghiệp.
Lâm lão tiên sinh tiếp tục: "Tối qua Krit rất hứng thú với việc cô chỉ cho nhân viên pha chế sáng tạo mấy loại cocktail, cậu ta nói có chuyện làm ăn muốn bàn với cô."
Kỳ thực ban nãy, Lâm Gia Tường còn nghĩ rượu mà ông ta đặt của Nguyên Xuyên tới cảng, có thể để Krit lôi về dùng, có thể bán được là bản lĩnh, bán không được trả lại cũng được, coi như là ông ta ủng hộ vãn bối rèn luyện. Nhưng trải qua nói chuyện với Lộ Nam, Lâm Gia Tường phát hiện đều là thanh niên tầm 20 tuổi, Lộ Nam đã có thể đàm phán quyết định hợp đồng trăm triệu tệ, Krit lại ngây thơ như vậy, có vẻ không ổn, vẫn nên để cậu ta thử xem.
Lộ Nam vừa nghe vừa gật đầu.
[Mặc kệ cậu ta là nhị đệ, tam đệ hay yêu đệ (em trai yêu), mặc kệ là phú nhị đại tam đại hay n đại, tóm lại muốn hợp tác với rượu Nguyên Xuyên, như vậy đều phải "bắt lấy".]
[Đương nhiên, ta cũng không phải kiểu lừa một cú, đương nhiên thu tiền xuất hàng, phục vụ tận tình.]
[Bỗng nhiên cảm giác mình đang trợ giúp không ít phú nhị đại gây dựng sự nghiệp nha.]
Nhưng so với Lâm Gia Tường Lâm lão tiên sinh có thể tìm hiểu tư liệu trên mạng, Krit, chàng con lai Thái Lan trẻ tuổi này có vẻ thần bí khó lường hơn.
[Ngành du lịch?] Lộ Nam không rõ lai lịch anh ta, bèn quyết định lấy thủ làm công, trước nghe yêu cầu của đối phương.
Lâm lão tiên sinh nói sơ qua tình hình gia đình Krit, rồi bảo cậu ta tự mở miệng nói.
Như cũ do A Vĩ cẩn thận phiên dịch.
Lộ Nam vừa nghe, vừa nghĩ: ban Thị trường nước ngoài nước ngoài của ta quả nhiên phải thêm người, cho dù không phải nhân viên chính thức, phiên dịch cũng phải trang bị.
Suy nghĩ thiếu người mau chóng lóe lên rồi biến mất, Lộ Nam tiếp tục nghe A Vĩ nói ý tưởng của Krit.
Lâm Gia Tường nói quá khiêm tốn, gia tộc của Krit sản nghiệp chủ yếu quả thật ở du lịch, nhưng nhà người ta có tàu chở khách nha! Tàu chở khách kiểu xa hoa đấy!
Đương nhiên, thông qua A Vĩ phiên dịch, nhóm Lộ Nam được biết tên nhóc sau này vô duyên với sản nghiệp gia đình này, hiện nay chỉ có thể kinh doanh một chiếc du thuyền.
Tàu chở khách và du thuyền là bất đồng.
[Nhưng dùng "chỉ có thể" có phải khiêm tốn quá mức đấy không?]
Cừu Siêu Quần nghe xong lại thở phào hộ thằng em, nhưng rất nhanh trong lòng nảy lên ghen tị.
Thoạt đầu anh ta cảm thấy, lão hán nhà mình coi như là người tinh mắt có bản lĩnh, bản thân mình ở Nguyên Xuyên mấy năm nay thăng chức thuận lợi, cũng có phần dựa vào "dư uy" của lão hán, kết quả bây giờ so sánh với tên ngoại quốc này, quả thành cặn bã.
Lão Cừu chua xót nghĩ: lão hán quản chặt, ta nhiều nhất chỉ cùng đám hồ bằng cẩu hữu thuê thuyền ra biển đi câu vài lần, đừng nói du thuyền, ngay cả cái xuồng cũng không sở hữu.
Lộ Nam vừa nghe, vừa tính toán trong lòng: du thuyền, phần lớn là để du lịch ngắm cảnh, ở Thái Lan, làm du thuyền cũng rất hứa hẹn.
Du thuyền phục vụ từ A tới Z, còn có thêm múa của người chuyển giới, múa mãnh nam nổi tiếng bản địa, lượng cocktail sử dụng sẽ rất nhiều.
Lộ Nam nghe xong A Vĩ phiên dịch, dò hỏi Krit muốn ký hợp đồng bao nhiêu.
Krit thoạt nhìn xấu hổ, nói mức hợp đồng cũng không lớn - 2 triệu đô.
Nghĩa là, gói gọn trong hơn 1 tiếng buổi sáng, Lộ Nam thành công ký 18 triệu + 2 triệu, cộng lại là 20 triệu đô.
Cộng thêm thương nhân Nga Dennis mấy hôm trước ký 5 triệu đô, khách hàng cũ đất Úc và HK mỗi người 500 nghìn đô, Tứ Phương Tửu Nghiệp 1 triệu đô, Từ Trừng Chi 1 triệu đô, tổng cộng khách hàng mới cũ trong lúc diễn ra Diễn đàn tơ lụa có tổng đơn đặt hàng là 28 triệu đô.
Làm xong 2 bản hợp đồng, vừa vặn 11h30.
Lâm lão tiên sinh giữ nhóm Lộ Nam lại ăn cơm trưa, xét thấy lão tiên sinh chiều nay sẽ lên máy bay tới tỉnh Mân, nhóm Hạ tổng chắc chắn không đuổi kịp, Lộ Nam quyết đoán đồng ý.
Trước khi ăn cơm, Lộ Nam tranh thủ gọi điện thoại báo tin mừng cho Hạ tổng.
"Lại ký nữa? Tổng cộng 20 triệu?" Hạ tổng vui vẻ: "Tặng rượu? Cô làm đúng, làm đúng, cô cứ trình xin, tối nay tôi sẽ kêu các ban Nhãn hiệu phối hợp với cô, phê duyệt rượu đánh giá." Không phải chỉ đưa tặng chút rượu thôi sao, so với đơn đặt hàng của Lâm lão tiên sinh, số rượu này giá trị!
Hạ tổng cúp máy, quay sang vỗ vai Trần Kiêu: "Tốt! Tốt lắm!"
Khiến Tổng giám đốc các xưởng rượu bên cạnh dỏng tai nghe ngóng mà kinh hãi: rốt cuộc là tin tốt thế nào, có thể khiến Lão Hạ Nguyên Xuyên vui vẻ tới vậy?
Điện thoại của Trần Kiêu cũng vang lên, người gọi cho anh ta là Lộ Nam.
Hạ tổng không nghĩ nhiều, còn thúc giục anh ta nghe máy: "A ha ha ha, Tiểu Lộ này, báo tin mừng cho tôi xong, còn phải báo thêm lần nữa cho cậu."
Trần Kiêu cười hàm súc.
"Trần tổng, tôi cuối cùng may mắn không nhục mệnh." Lộ Nam biết Trần Kiêu bây giờ đang ở đâu, chỉ cung kính báo cáo công việc, nhưng một tiếng Trần tổng này nhiều vài phần hoạt bát so với thường ngày.
Ý cười trong mắt Trần Kiêu căn bản không thể khắc chế, may mà anh ta cúi đầu có điện thoại che: "Chúc mừng, Lộ tổng, lại bắt được khách hàng lớn."
Cừu Siêu Quần không cố ý nghe trộm sờ cằm: gọi nhau x tổng cũng là một kiểu tình thú sao?
Lời tác giả:
Du thuyền và tàu chở khách không giống nhau.
Vì sao số chữ ít như vậy? Bởi vì tôi đánh mất đại cương rồi? Tôi???
Thật là thói quen xấu, di màn hình chờ sau không thích dùng chuột, thích dùng phím esc.
Cho nên mới xóa bỏ... a hu hu.
May mà tôi dùng cloud, còn lưu trên đó.
Đánh mất không nhiều, 200-300 chữ thôi.
Khi đó thấy file rỗng, suýt thì đau tim.