Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 347




Nghiêm túc mà nói, Cừu Siêu Quần trước kia không hiểu biết mấy về Lộ Nam.

Ban đầu, anh ta vì Trần Kiêu nhờ vả mà chăm sóc vài phần với vị giám đốc thành phố mới tham gia hội Đường rượu này, nhưng chẳng qua là nể tình thôi.

Khi đó ấn tượng của anh ta về Lộ Nam là ngoại hình không tồi, tiến thối có độ, năng lực tạm được, khá may mắn...

Đến sau buổi họp thường niên, tụ tập ở quán lẩu, Cừu Siêu Quần thấy cô hiểu biết sâu rộng và nghe phân tích của cô về thị trường nước ngoài, mới cảm thấy năng lực của cô không chỉ tạm được mà thôi.

Kế đến, Lão Cừu ở tỉnh Xuyên lục tục nghe nói Lộ Nam làm ra công trạng ở Hoa An, đều bằng chính bản lĩnh của mình. Anh ta biết ngành tiêu thụ rượu trắng không dễ dàng với phụ nữ, vứt bỏ yếu tố "người Trần Kiêu thích", tán thưởng vài phần với Lộ Nam.

Qua 2-3 tháng tiếp xúc gần, Cừu Siêu Quần bây giờ chỉ muốn nói một câu "hừ" với chính mình của 2 năm trước: Lộ Nam chính là đầu óc lợi hại, bày mưu tính kế, lo trước tính sau, không phục không được. Người may mắn không phải Lộ Nam, mà là Trần Kiêu, tên nhóc này lại tìm được một bảo bối thế này trong tỉnh hoang mạc rượu trắng!

Mấy tháng này, anh ta giơ ngón tay cái với Lộ Nam nhiều không đếm xuể.

Bây giờ Lộ Nam nói chỉ có hi vọng với Hoa kiều Thái Lan, nhưng trong mắt Lão Cừu đã là bắt rùa trong hộp - nắm chắc rồi.

[Hừ hừ hừ, ta đương nhiên không có ý so sánh khách hàng tiềm năng với rùa nha.]

Cừu Siêu Quần thầm xin lỗi vị Hoa kiều Thái Lan mới gặp mặt một lần.

Đây đại để là chênh lệch giữa người với người, Lộ Nam có thể nhớ thời điểm và số lần mà Lâm Gia Tường Lâm lão tiên sinh tới gian hàng của Nguyên Xuyên, nhân viên ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa và ban Thị trường nước ngoài thì không tính, bọn họ ngày ngày thay phiên, không nhớ là bình thường, nhưng Lương Hi Minh và thủ hạ của anh ta vẫn giữ nguyên từ đầu, bọn họ phỏng chừng cũng giống ta, căn bản không nhớ nổi Lâm lão tiên sinh trước kia đã tới gian hàng 2 lần, chỉ nhớ rõ lần cuối cùng.

Lộ Nam chọc nhẹ tay vào màn hình di động, phát ra tiếng tinh tinh: "Bây giờ còn một vấn đề nhỏ, chiều hôm qua, Lâm lão tiên sinh thuận miệng nói, bảo em mang rượu theo. Bây giờ phía họ hỏi nhân số dự tiệc phía ta, hiển nhiên muốn làm theo hôm qua nói..."

Khách sạn Kells là khách sạn 5 sao, đồ ăn bình thường chí ít cũng phải 500 tệ/người, nếu lúc gọi đồ thêm các món cao cấp, thì 1-2 nghìn tệ mỗi người đều không phải khoa trương.

Hôm kia, Nguyên Xuyên mời nhóm Dennis ăn cơm ở khách sạn lớn BK, bữa cơm đó không tính rượu, chỉ tính tiền thức ăn và phí phục vụ, tổng cộng tốn hơn 8 nghìn tệ - cái này còn coi như hợp lý, dù sao hôm đó ngồi một bàn tròn mở rộng, đủ cho 17-18 người.

Như vậy hôm nay biết rõ là Lâm Gia Tường Lâm lão tiên sinh mời cơm, Nguyên Xuyên không phù hợp có mặt quá nhiều người, nếu không cứ như xưởng rượu tới cướp của nhà giàu vậy.

"Hạ tổng, Trần tổng, anh, em, nhiều nhất thêm thư ký của Hạ tổng, tổng cộng 5 người. Em định để trợ lý Địch và Lý Thanh tới sảnh buffet ăn cơm." Lộ Nam mau chóng đưa ra quyết định.

Cừu Siêu Quần hết sức tán đồng: "Hợp lý. Nhưng mà, khách hàng tiềm năng hẹn chúng ta 6h30, hai ta có nên xuất phát sớm không? Từ chỗ này về trung tâm thành phố quá kẹt xe."

Lộ Nam mỉm cười nói: "Không sao, hôm nay là ngày cuối cùng của triển lãm, buổi chiều 2-3h sẽ bắt đầu dọn gian hàng, tới lúc đó chúng ta đi trước, công việc còn lại giao cho giám đốc Lương. Em cũng tính tới hôm nay dọn gian hàng sẽ cần nhiều thể lực, sắp xếp Lưu Tử Hằng và Bành Thắng Nguyên, chuyên môn nghe theo Tề Tĩnh và Khương Viện chỉ huy."

Đúng là ý kiến hay. Cừu Siêu Quần: mặc dù biết Lương Hi Minh nhất định sẽ tức điên - nhưng, liên quan gì tới ta? Để ta khen ngợi tính toán tốt của Lộ Nam đi.

Lý Thanh ngồi hàng trước im lặng lái xe.

Bọn họ tới bãi đỗ xe của Trung tâm triển lãm quốc tế, công ty tham dự như cũ là vào trước nửa tiếng.

Lương Hi Minh tới còn sớm hơn Lộ Nam và Cừu Siêu Quần 10p, gặp mặt, lải nhải: "Lộ tổng, hôm nay trạng thái không tồi nha."

Mặt mày hồng hào, thậm chí còn vuốt tóc lên.

"Có thể thấy giám đốc Lương hôm qua nghỉ ngơi không tệ." Miệng lưỡi lợi hại để làm gì, Lộ Nam qua loa khen một câu, thuận tiện bố trí công việc cho Lương Hi Minh: "Tối nay khách hàng tiềm năng hẹn, buổi chiều tôi và anh Cừu đi trước, chuyện kết thúc công việc ở đây giao cho anh nhé."

Đây là sắp xếp, không phải thương lượng.

Lương Hi Minh ngàn tính vạn tính, không ngờ mình mới khen một câu đã nhảy vào hố - cái hố này còn do anh ta tự đào!

Anh ta mấp máy môi, định nói gì, bị Cừu Siêu Quần kéo lại, lôi sang bên cạnh "khuyên tâm sự", nói Lộ Nam dù sao chức vụ cao hơn, đừng có phản bác sắp xếp của cô ấy ngay trước mặt mọi người; hơn nữa bữa này do khách mời, người phía ta tới hữu hạn.

Lương Hi Minh cố gắng tranh thủ chút: "Lỡ như khách hàng tiềm năng có hứng thú với Xa hương tửu thì sao? Dù sao tôi quen thuộc sản phẩm, dễ giải thích cho họ hiểu."

"Anh quên Lộ Nam thoạt đầu làm rượu Kinh Điển à." Cừu Siêu Quần vỗ vai anh ta: "Anh Lương, anh yên tâm đi, Lộ tổng chủ trì triển lãm với thân phận Tổng giám đốc ban Thị trường nước ngoài, cô ấy đã đồng ý cho Xa hương tửu có mặt trong triển lãm, thì khi khách muốn ký rượu Hài Hòa hay rượu Kinh Điển, đều sẽ tính vào thành tích của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ dựa theo mong muốn khách hàng sắp xếp đơn đặt hàng hợp lý."

Lương Hi Minh bị Cừu Siêu Quần khuyên nhủ xong, chỉ có thể nhận mệnh, bận rộn 4 ngày, anh ta đã biết thành tích sẽ không liên quan tới mình, bây giờ xem ra, ngoại trừ mơ hồ học được chút kinh nghiệm, lộ mặt vài giây trên TV, thì chẳng nhận được chỗ tốt gì.

Lòng người không đủ rắn nuốt voi, đại khái để chỉ người như Lương Hi Minh.

Lộ Nam coi như không nhìn thấy hai người đàn ông trung niên khe khẽ nói nhỏ, cô xoay người sắp xếp công việc hôm nay cho nghiệp vụ viên và phiên dịch viên.

Buổi sáng làm việc như thường lệ, buổi chiều vì dọn gian hàng, cho nên đẩy thời gian chiếu phim quảng cáo đặc biệt lùi lên, cô nói: "Hôm nay mọi người vất vả chút, buổi trưa tôi mời mọi người đồ uống."

Có khoản tiền nhỏ, không được tiết kiệm. Thuộc hạ chưa chắc ham món lợi nhỏ, muốn cốc đồ uống chỉ mười mấy tệ này, nhưng lãnh đạo nói chuyện khách sáo như vậy, trong lòng họ sẽ cảm thấy thoải mái.

Cuối cùng, Lộ Nam khuyến khích mọi người: "Chúng ta đã bắt được một khách hàng, những Nhà tiêu thụ từng ký hợp đồng hải ngoại cũng có ý định gia tăng hợp đồng, đợi bận xong đợt này, tôi sẽ mời mọi người một bữa. Giảng viên Đường nữa, mấy hôm nay vất vải ngài, đợi kết thúc triển lãm tôi sẽ đưa thêm bao lì xì cho các sinh viên, coi như tôi khao họ."

Những phiên dịch này không thể so với nhân viên công ty, chập tối hôm nay trở về không cần phải cố tình mời họ ăn cơm - bọn họ không tự nhiên, chưa biết chừng còn ngại phiền phức, đưa tiền là ổn nhất.

Đương nhiên, cho thêm, vì họ đều tận chức tận trách.

Lý Thanh đứng cạnh gật đầu, biểu thị đã ghi lại.

Mọi người cười nói cảm ơn Lộ tổng.

...

Hôm nay triển lãm lần lượt có tin ký hợp đồng thành công.

Theo Lộ Nam phân tích, những thương nhân nước ngoài vài hôm trước còn quan vọng hôm nay đa phần sẽ hành động.

Bởi vì đặt hàng trong Diễn đàn tơ lụa có thể hưởng ưu đãi nhất định, ưu đãi này do chính phủ TQ và chính phủ các quốc gia dọc con đường tơ lụa cùng thực hiện. Những công ty tham gia triển lãm cần đơn đặt hàng, thương nhân cần ưu đãi, Diễn đàn tơ lụa cần thành tích nổi bật.

Cùng nghề chưa chắc là oan gia.

Nhưng như Triển lãm tơ lụa, xếp các nhà máy, nhãn hiệu lớn cùng một khu, có vẻ muốn so kè với nhau, khó tránh sẽ khiến họ hỏi thăm lẫn nhau, chú ý hiệu quả tham dự mấy ngày nay.

Chỉ cần ký hợp đồng/thỏa thuận trong thời gian diễn ra Diễn đàn tơ lụa, đều rất dễ thăm dò.

Năng lực xã giao của Cừu Siêu Quần là hạng nhất, sáng nay Lộ Nam bận rộn những thương nhân nước ngoài sóng sau dồn sóng trước ở gian hàng, anh ta thì dạo quanh khắp nơi, lúc ăn trưa, nhỏ giọng kể lại tin tức hỏi thăm được với Lộ Nam.

Quốc tửu không hổ là quốc tửu, tới giờ, lặng yên ký hơn 9 triệu đô. Cừu Siêu Quần bổ sung: "Đương nhiên là tích lũy."

Lộ Nam lộ vẻ suy tư gật đầu: "Rất nhiều đơn nhỏ?"

"Thần kỳ, sao em biết?"

"Phần lớn là Hoa kiều đặt, mua chút, uống hoài niệm; còn có một số người nước ngoài tương đối hiểu biết văn hóa TQ, chắc là mua để sưu tầm, chắc đều lấy hộp đựng hệ liệt Bạch sứ phải không." Lộ Nam phán đoán.

Cừu Siêu Quần: ta tiếp tục khen ngợi ngài thôi.

"Phong cách thổ hào của Lệnh Dương, có vẻ hấp dẫn một số thương nhân Trung Đông, nhưng nước họ đa số theo đạo, ký hợp đồng không lớn, chỉ 1 triệu đô." Cừu Siêu Quần không thể không thừa nhận, tới triển lãm vài ngày, mưa dầm thấm đất, ký hợp đồng toàn đô la, anh ta bây giờ hơi lâng lâng, 1 triệu đô bằng hơn 7 triệu tệ, trong miệng anh ta lại là "khoản tiền không lớn".

Lộ Nam cười nhạo: "Chắc là Lệnh Dương còn đang tưởng vớ được khách hàng lớn đấy."

"Chứ sao, quốc gia dầu mỏ mà. Nghe nói đặt hàng với mấy công ty dệt đều từ 10 triệu trở lên." Cừu Siêu Quần cười trộm: "Cho nên, nhân viên Lệnh Dương đều không có kiến thức cơ bản à? Nghe nói cố gắng 3 ngày mới ký thành công."

Chưa hẳn không có kiến thức cơ bản, chỉ là trước kia không tiếp xúc ngoại thương, không biết những người theo đạo thành kính thế nào.

Lộ Nam hỏi: "Di tửu thì sao?" Đây mới là công ty cô quan tâm nhất.

Im ắng phát tài đương nhiên là Di tửu: "Nghe nói đã ký 2 triệu đô, một ở HK, một ở NB."

Lộ Nam gật đầu, cũng không bất ngờ, Di tửu lần này bất kể bao bì, mùi hương loại rượu hay phong cách trang trí gian hàng, đều rất phù hợp thẩm mỹ của NB, ký hợp đồng cũng không lạ.

"Cho nên tính ra, chúng ta chỉ thấp hơn Quốc tửu, vẫn là lão Nhị trong ngành rượu trắng TQ!" Cừu Siêu Quần khá tự hào nói.

Lộ Nam cười nhẹ với Cừu Siêu Quần, không làm mất hứng.

Trong lòng có suy tính khác.

[Lão Nhị?]

[Có thể làm lão Đại, ai muốn làm lão Nhị?]

[Thị trường trong nước thì khỏi bàn, tầm ảnh hưởng của Quốc tửu quả thật là những xưởng rượu trắng nổi danh khác không thể chống lại.]

[Nhưng nói đến thị trường hải ngoại, mọi người khởi điểm ngang nhau, Quốc tửu chưa chắc có thể tiếp tục làm lão Đại ca trong ngành rượu.]