Hoàng nữ sĩ liên tục nghe điện thoại.
Mới trò chuyện với dì cả Lộ Nam được 10p, đã thấy mợ Lộ Nam gọi tới.
Mợ của Lộ Nam, quả thật có phần con buôn, nhưng bà ấy cũng thật sự yêu mến hai chị em Lộ Nam và Lộ Dương, trước kia khao khát trộm đôi chị em ngoan ngoãn học giỏi này về nhà, bây giờ nhìn tin tức tối, gọi điện thoại cho anh em nhà mẹ đẻ khoe khoang một hồi, lần nữa nhấn mạnh "tác dụng của học hành", mới chậm hơn dì cả Lộ Nam một bước, trở thành người thứ hai gọi điện thoại cho Hoàng nữ sĩ.
Hoàng nữ sĩ tán gẫu với em dâu mười mấy phút, trong lúc đó chị dâu bà ấy cũng chính là bác gái của Lộ Nam gọi điện thoại tới.
"Chị có điện thoại gọi tới, tạm dừng nhé."
Mợ Lộ Nam đồng ý: "Chị Hai, tin tốt này nhất định phải khiến mọi người trong nhà cũng vui lây. Vài hôm nữa Dương Dương thi lên cấp xong, chúng ta làm mấy bàn tiệc rượu, song hỉ lâm môn, chúc mừng một chút!" Được rồi, đây là hết sức tin tưởng vào Lộ Dương, hoàn toàn không nghĩ tới nó có thể sẽ thi trượt.
"Thi cử cũng cần may mắn, tạm đừng bàn tới chuyện này, đợi nó thi xong, xem điểm rồi tính."
"Chị Hai lo lắng nhiều quá, Dương Dương nhất định thi đỗ." Trước khi cúp máy, mợ còn khẳng định chắc nịch.
Hoàng nữ sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, gọi lại cho chị dâu. Bác trai và bác gái của Lộ Nam đều làm trong ngành Giáo dục, bác gái ngày thường còn mang vẻ thanh cao của người đọc sách trong gia đình nhà họ Hoàng, hôm nay cũng thành tâm thành ý chúc mừng em dâu.
Chị dâu khen ngợi có giá trị cao hơn em dâu, Hoàng nữ sĩ như thường lệ vẫn phải khiêm tốn.
Sau đó còn có Phương Nguyệt Kiều, bà ngoại Lộ Nam, giáo viên Trương hàng ngày hay xem tin tức - vị này, Hoàng nữ sĩ thề bà ấy không khoe khoang tí nào.
Từ 9h45 tới gần 11h, đến tận khi di động nóng rực hơn nữa báo sắp hết pin, bà ấy còn chưa đã thèm cắm sạc.
Hoàng nữ sĩ suy tư, muộn thế này, không gọi cho con gái nữa, Lộ Nam đã phải tăng ca, chắc là đang rất mệt.
Thế là bà ấy chỉ gửi một tin nhắn: "Mẹ nhìn bản tin tối rồi. Nhóm dì cả/bác/cậu con vừa khéo gọi điện thoại cho mẹ, hỏi Lộ Dương dạo này học hành thế nào, thi lên cấp dự tính thi vào đâu, mẹ thuận tiện kể hôm nay con sẽ lên TV, bọn họ cũng nhìn thấy. Bảo mẹ nói với con không được kiêu ngạo, phải tiếp tục nỗ lực."
Hoàng nữ sĩ thủy tổ ngành giả chê thật khen gửi xong tin nhắn, sắp xếp lại ảnh chụp lúc xem tin tức, kèm theo một đoạn caption và miêu tả "khiêm tốn", như là: con gái đi làm 3 năm, đạt được chút thành tích nhỏ, hi vọng sau này nó luôn duy trì sơ tâm trong công việc và cuộc sống, tiếp tục cố gắng.
Làm xong một loạt, bà ấy vừa lòng rửa ráy đi ngủ.
Dù sao hôm nay chỉ là "khởi động" trước trong phạm vi họ hàng bạn bè, vừa rồi đăng bài lên mấy mạng xã hội và vòng bạn bè, có thể đoán ngủ dậy, sẽ có thêm nhiều họ hàng xa, bạn bè quan hệ bình thường và những bạn học trước kia thêm phương thức liên lạc khi tham gia họp lớp đều sẽ nhìn thấy tin tức con gái lên CCTV.
Hơn nữa tới lúc ăn tết, mọi người tụ lại, lại bàn luận thêm, suy nghĩ còn có phần chờ mong.
Hoàng nữ sĩ trước kia sợ hãi cộng thêm chán ghét ăn tết giờ đây bắt đầu rất chờ mong ăn tết, bụng bảo dạ: tới tuổi như ta, không phải là nên so con cái sao, trước kia ta hiếm khi khoe khoang thành tích của Lộ Nam và Lộ Dương, bây giờ đăng một chút thành tựu của Lộ Nam trong công việc, cũng không quá đáng đi? Bản tin CCTV nha, cho dù không phải phát sóng trực tiếp, nhưng có mấy người có thể lên sóng chứ! Giống Phương Nguyệt Kiều, con trai cô ấy thi đỗ nghiên cứu sinh, còn đăng đi đăng lại lên mạng xã hội mấy ngày đấy...
Cho dù là bạn thân quan hệ tốt tới đâu đi nữa, cũng khó tránh âm thầm phân cao thấp.
Đại để là: bạn sống tốt, tôi sẽ vui vẻ cho bạn; nhưng tôi sống rất tốt, tôi sẽ càng cao hứng hơn... nha.
...
Nói tới BK.
Hạ tổng và thuộc hạ xem xong tin tức, kết thúc nốt công việc, nhìn đồng hồ đã 10h15, bèn nói: "Được rồi, mọi người về đi."
Ra khỏi phòng Hạ tổng, lúc đợi thang máy, Cừu Siêu Quần dáo dác nhìn, nảy ra ý tưởng: "Trần Kiêu, Lộ Nam, đi ăn bữa khuya không?"
Anh ta phát hiện hôm nay tên nhóc này hơi lơ đãng - ai bảo bọn họ có tình nghĩa lăn lê bò lết từ thời mặc quần hở đũng chứ, đương nhiên phải ngầm ăn ý. Mấy ngày nay cường độ công việc quả thật rất lớn, nhưng không có cơ hội cũng phải sáng tạo cơ hội, làm anh trai tự nhiên phải giúp em trai một tay, bằng không hai người này đều có vẻ sĩ diện, bao giờ mới có tiến triển?
Lão Cừu cảm thấy hết lòng suy nghĩ cho đời sống tình cảm và thân thể khỏe mạnh của Trần Kiêu.
Lộ Nam thế nào cũng được, nhưng anh Cừu nhiệt tình mời mọc, cô cũng có tư tâm, bèn chớp mắt đồng ý: "Được nha."
Sau đó bảo Lý Thanh: "Các cô đi cùng không?"
Lý Thanh nếu đầu óc không thông minh, cũng không thể sát ra trùng vây từ trụ sở, trở thành thư ký của Lộ Nam - mặc dù ban Thị trường nước ngoài mới thành lập, nhưng BK không phải "nơi lưu đày". Cô ấy nhạy bén, cho dù không biết vì sao Cừu tổng mới ăn tối xong chưa tới 3 tiếng đã đòi ăn khuya, nhưng Lý Thanh xác định: Không hợp! Không nên đi cùng!
Cô ấy thoáng nhìn Mao Tiểu Như, dùng ánh mắt đạt được nhận thức chung, hơn nữa tìm lý do rất tốt: "Chúng tôi không đi đâu, tôi còn phải type bản phương án xin xe cho ban ta, Mao Tiểu Như còn phải thông qua cho tôi. Lộ tổng, có cần tôi để xe lại cho ngài và Cừu tổng không?"
Lộ Nam nhìn Cừu Siêu Quần, người đề nghị ăn bữa khuya là anh ta, như vậy xem anh ta sắp xếp thế nào.
"Không cần, Lý Thanh cô lái xe về, hai cô gái trẻ, buổi tối đừng gọi xe. Sáng mai giống hôm nay, tới đón tôi trước, sau đó đi đón Lộ Nam." Cừu Siêu Quần vui vẻ quyết định: "Lát nữa bảo trợ lý Địch đưa chúng tôi đi."
Xuống thang máy tới bãi đỗ xe, một hàng 6 người tách ra.
Đợi Lý Thanh và Mao Tiểu Như lên xe rời đi, Trần Kiêu đoạt công việc của trợ lý Địch, mở ghế sau ra, nhỏ giọng bảo Lộ Nam: "Lên xe đi."
Lộ Nam tự nhiên nghiêng người lên xe, lúc thu chân cười với Trần Kiêu: "Cảm ơn."
Trợ lý Địch chỉ coi như không nhìn thấy gì, hết sức tự nhiên thay đổi bước chân, mở khoang lái, ngồi vào.
Cừu Siêu Quần thì ịn mông lên ghế phụ lái, thông báo tên bể tắm cho trợ lý Địch - khụ khụ, là nơi đứng đắn cung cấp ngâm mình, massage, game, buffet.
Trợ lý Địch thấy Trần tổng không có ý kiến, bèn nghe theo Cừu tổng, đưa xe tới bể tắm. Anh ta đỗ xe, dự định xuống xe mở cửa cho Trần tổng, Cừu Siêu Quần lấy chìa khóa xe trong tay anh ta, ném qua cửa kính xe: "Đi thôi đi thôi, hôm nay anh Cừu mang cậu đi thư giãn gân cốt." Trợ lý Địch không biết là không địch lại sức của Cừu tổng, hay là nội tâm hiểu rõ, dù sao dễ dàng bị lôi đi.
Lão Cừu lôi trợ lý Địch đi, còn quay sang vứt mị nhãn với Trần Kiêu: mau hành động, chỗ này có anh.
Anh ta làm hàng loạt động tác với xu thế sét đánh không kịp bưng tai.
Trần Kiêu ho khan: "Trợ lý Địch kiệm lời."
Lộ Nam căn bản không lo lắng cái này, trợ lý Địch có thể ở lại bên cạnh Trần Kiêu nửa năm, hiển nhiên là người đáng tin cậy, dù không tốt, cũng là người thông minh, cô đang nghĩ là: "Chúng ta đợi họ ở bãi đỗ xe, thuận tiện tán gẫu?"
Những người qua lại có lẽ sẽ cảm thấy bọn họ có bệnh...
Trần Kiêu đỏ tai: "Em muốn ăn gì, anh chở em đi."
Anh ta ngồi vào ghế lái, Lộ Nam tự nhiên ngồi lên đằng trước, lắc đầu: "Không ăn nổi nữa." Buổi tối cô vốn ít khi ăn nhiều.
"Vậy..." Lo lắng anh ta đề nghị đều khiến Lộ Nam không mấy hứng thú, Trần Kiêu nói có vẻ dư thừa: "Anh không quá quen thuộc BK, hoặc là, em bảo nên đi đâu."
Lộ Nam tới BK nửa năm, gần như không ra ngoài vui chơi, nhưng cô quen dùng di động tìm kiếm: "Tới khu trò chơi, em biết gần đây có khu trò chơi mở cửa cả đêm."
Khu trò chơi điện tử, có ý nghĩa đặc biệt với họ.
Trần Kiêu nghe xong, cũng mỉm cười: "Ừ."
Thành phố lớn = không có buổi đêm, tối rồi còn tới khu trò chơi là những nam nữ trẻ tuổi, Trần Kiêu và Lộ Nam đi vào có vẻ không hợp đàn.
Trần Kiêu còn ổn, chập tối trở lại khách sạn, đợi nhóm Lộ Nam tới tắm qua, đổi quần áo thoải mái, cho nên không giống boss tới quan sát thị trường thu mua khu trò chơi, nhưng khí chất ưu tú thì không thể giấu được.
Lộ Nam thì đi thẳng từ hội chợ triển lãm tới, áo sơ mi, váy díp, giày cao gót, make-up công sở - rõ ràng là một vị cổ cồn trắng.
Đứng ở cửa khu trò chơi, Trần Kiêu hơi nhíu mày: "Giày của em..."
"Không sao, em đi quen rồi."
Trần Kiêu liếc nhìn một vòng cổng khu trò chơi, nhìn thấy cửa hàng tạp hóa bên cạnh: "Em đợi anh chút."
Chưa tới 3p, anh ta xách một đôi dép lê phòng tắm của nữ bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Lộ Nam: "Đỡ vai anh."
Lộ Nam ngẩn ra.
"Anh thay giúp em." Trần Kiêu ngẩng đầu nhìn cô: "Đỡ đi, kẻo đứng không vững."
Dù ngày thường quản lý bản thân chỉn chu, nhưng Lộ Nam cũng là người - thời tiết giữa tháng 6, đứng cả ngày ở triển lãm, cho dù đôi giày dưới chân bằng da thật trị giá cả nghìn tệ thông khí tốt, cũng khó tránh...
Cô là người sĩ diện.
Cô quen sĩ diện, duy trì hình tượng.
Cho nên... "Không sao, để em tự thay."
Trần Kiêu khó được kiên trì: "Chỗ này không có chỗ vịn, em lại có chứng hơi ưa sạch sẽ, không muốn vịn vào trụ đèn hay thùng rác đấy chứ?"
Lộ Nam lần đầu biết, Trần Kiêu lúc tỉnh táo cũng thật bướng bỉnh.
Thế là cô mím môi, vịn vai anh ấy, thay đôi dép lê nhìn không đẹp nhưng đi rất thoải mái!