Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 334




Người Nguyên Xuyên đứng ở cửa khách sạn lớn nhìn nhóm Dennis lái xe rời đi.

Hạ tổng không nhìn thấy đèn xe của họ nữa, mới đột nhiên quay lại, lo lắng hỏi Trần Kiêu và Lộ Nam: "Hai người không sao chứ? Có thấy choáng không? Có muốn nôn không?" Tối nay tổng cộng mở 11 bình rượu, hai người này uống nhiều nhất.

Trần Kiêu kỳ thực cơ bản đã uống tới cực hạn, nhưng anh ta thể chất đặc biệt, cho dù uống nhiều hơn nữa, cũng không đỏ mặt, hơn nữa còn có thể duy trì tỉnh táo nói chuyện với mọi người, mặc dù ngày mai có thể không dậy nổi, nhưng không ảnh hưởng tới hành động hiện tại. Chỉ là, anh ta không thể uống hỗn hợp, một khi uống, sẽ mệt rã rời ngay.

Hôm nay từ đầu tới cuối đều uống rượu Hài Hòa, hỗn hợp nồng độ không giống hỗn hợp rượu bia, vì thế, đối với Hạ tổng ân cần hỏi han, Trần Kiêu lắc đầu nói còn ổn: "Hạ tổng, Lộ Nam, hai người thế nào?"

Hạ tổng chỉ ban đầu uống một ít, bây giờ tỉnh táo tới có thể đi chơi 8-10 ván mạt chược ấy chứ.

Lộ Nam cũng biểu thị không có việc gì.

Trần Kiêu lo âu nhìn cô, anh đếm, cũng theo dõi, Nam Nam không những uống nhiều hơn mình, còn uống nhiều hơn cái tên Dennis cứ liếc mắt đưa tình với cô ấy (Hừ!). Anh biết Nam Nam có tửu lượng tốt, nhưng tửu lượng tốt cũng không thể là lý do không kiềm chế, không coi trọng thân thể của mình! Công việc thì sao, công việc quan trọng, chẳng lẽ sức khỏe không quan trọng? Thị trường hải ngoại rất quan trọng, chẳng lẽ Nam Nam khỏe mạnh lại không quan trọng? Nếu cô ấy cứ phải làm thế này mới hoàn thành lượng nhiệm vụ năm nay... Trần Kiêu cắn răng: Vậy ta phải vả cho bản thân hai cái, vì sao lúc trước không nghĩ tới điều này? Chỉ nghĩ ban Thị trường nước ngoài không giống trong nước, không cần xã giao quá nhiều, chỉ cần sản phẩm và giá cả phù hợp là được, ai biết mới hẹn gặp khách hàng đầu tiên ăn cơm đã gặp phải chuyện thế này!

Trần Kiêu phải thừa nhận, tâm trạng anh ta hiện tại không tốt, anh ta không biết nên giận ai, khả năng cao là tự giận chính mình.

Lộ Nam chớp mắt, mặc dù bây giờ Trần Kiêu không nói gì, nhưng cô phát hiện, Trần Kiêu luôn nhã nhặn hiền hòa sắc mặt có vẻ khó chịu?

"Không sao, em có chừng mực." Lộ Nam nhấn mạnh thêm một câu, cô, là người phụ nữ có bàn tay vàng. Vừa vào miệng liền biến mất, ngàn chén không say, bàn tay vàng này dùng thật tốt.

Mặc dù không biết tại sao bàn tay vàng xuất hiện, sẽ làm bạn với mình bao lâu, nhưng lúc cần Lộ Nam đương nhiên phải tận dụng.

Chẳng hạn như tối nay đối diện với thương nhân người Nga, cô cũng thoạt đầu uống một chút thôi, chắc là chưa tới một ngụm? Phía sau chỉ chạm môi, giả vờ nuốt mà thôi, như vậy, đừng nói 3 lít, 6 lít 9 lít đều không đáng nói. Nếu không phải suy xét tới lần đầu gặp mặt đã hạ gục Dennis không có bất cứ tác dụng gì, cô nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình với anh ta.

Hạ tổng nhìn chăm chú, hai người này ánh mắt trấn tĩnh, chắc không phải đang gắng gượng, bèn yên tâm, thuận tiện quan tâm hai vị còn lại: "Siêu Quần, Tiểu Lương, hai người ổn không?"

"Không có việc gì ạ." Cừu Siêu Quần tối nay uống hai bình chia rượu một nồng độ cao một nồng độ vừa, nhiều nhất nửa lít, từ lúc ăn cơm tới giờ đã hơn 3 tiếng, cảm giác say bớt nhiều rồi.

Lương Hi Minh - thì có vẻ không ổn lắm.

Anh ta vì muốn quan sát, học tập thêm thủ đoạn của Lộ Nam, ánh mắt luôn nhìn theo Lộ Nam và tên Tây.

Những người xã giao trên bàn rượu đều biết, khi anh chạm mắt với họ, đối phương sẽ ngầm thừa nhận anh cũng uống rượu và tham dự đề tài của họ, cho nên mỗi lần nâng cốc đều sẽ để ý tới anh. Cũng giống trả lời câu hỏi của thầy cô, không có việc gì, nhất định đừng nhìn vào họ, nhìn họ, bạn dời mắt cũng không ổn, nhìn tiếp cũng không ổn, sẽ dễ bị gọi lên trả lời câu hỏi!

Chính vì vậy. Lương Hi Minh ngoài uống một bình chia rượu 52 độ, thì còn uống thêm một bình chia rượu 42 độ, mỗi lần phục vụ rót tầm 200ml vào bình chia rượu, đương nhiên vì hôm nay có đá, tổng lượng rượu sẽ ít hơn ngày thường không cho đá, nhưng dù vậy cũng phải gần 2 lít.

Nhưng tất cả mọi người ở đây đều không say, nếu anh ta bảo mình say, chẳng phải là mất mặt?

Đặc biệt Lương Hi Minh rất không muốn mất mặt trước Trần Kiêu và Lộ Nam, bèn lắc đầu nói: "Hạ tổng yên tâm, tôi cũng không sao - ợ."

[Chỉ mong anh thật sự không sao.] Lộ Nam cảm thấy có một câu rất phù hợp với Lương Hi Minh hiện tại: một người muốn cường thế cả đời.

"Tiểu Lộ, phía Dennis cô theo dõi nhé, khả năng đàm phán thành công vẫn rất lớn." Hạ tổng dặn dò.

Lộ Nam gật đầu: "Hạ tổng yên tâm, tôi sẽ để ý."

"Được rồi." Hạ tổng nhìn mọi người: "Mau mau mau, đều về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn phải tham dự ngày thứ ba của Diễn đàn tơ lụa."

Cừu Siêu Quần lẳng lặng liếc trợ lý Địch, cậu ta hiện tại còn đang ôm bó hoa hồng đỏ như lửa, kiều diễm ướt át.

Vừa rồi lúc mọi người ra khỏi phòng riêng, Lộ Nam vốn định đi lấy, nhưng bị Trần Kiêu nhẹ nhàng ngăn cản, Trần Kiêu còn nói đường hoàng: "Chúng ta tiễn Dennis tiên sinh đã, anh bảo trợ lý Địch cầm giúp em." Lão Cừu nhớ lại vẻ mặt của Trần Kiêu lúc đó liền muốn cười: ha, nhóc con, ghen tị chết rồi đi?

Trợ lý Địch rất cơ trí trước khi tạm biệt đưa bó hoa cho thư ký của Lộ tổng, Lý Thanh, mà không phải đặt vào tay Lộ tổng.

Mọi người tạm biệt lẫn nhau, một ngày bận rộn coi như kết thúc.

Lý Thanh đưa Lộ tổng về chỗ ở, Lộ Nam trước khi xuống xe, nói: "Cô lái về nhà đi, sáng mai đón PTGĐ Cừu trước, rồi đón tôi. À phải rồi, tối nay nhớ bảo hành chính trả tiền phí đỗ xe." Phí đỗ xe ở BK không rẻ.

"Vâng. Lộ tổng, vậy bó hoa này?" Thấy Lộ Nam mở cửa xuống xe, Lý Thanh nhắc nhở.

Lộ Nam mỉm cười: "Tặng cho cô."

Lúc mở cửa, di động của Lộ Nam vang lên: "Anh Kiêu, chưa ngủ à?"

"Ừ." Trần Kiêu rầu rĩ: "Em về nhà chưa?"

Mặc dù không biết Lộ Nam cụ thể ở tầng mấy, nhưng trước kia đưa Lộ Nam về nhà, anh ta biết tên khu nhà và vị trí, tính ra thời gian, biết Lộ Nam chắc về tới nơi rồi, mới gọi điện thoại cho cô.

Không phải cố tình giấu thư ký của Lộ Nam, mà lo lắng nếu Lý Thanh biết, sẽ tiết lộ, sẽ khiến Lộ Nam có phiền phức không cần thiết.

Đây là sự ăn ý của họ.

Nhưng tối nay Trần Kiêu vô cùng tủi thân.

Anh ta nghĩ: vì sao? Anh không thể quang minh chính đại tặng em hoa, không thể thản nhiên đưa em về nhà, trên bàn tiệc cũng không thể giành lấy chén rượu uống hộ em. Anh cảm thấy anh không thể làm gì cho em hết, chỉ có thể nhìn em hao hết tâm lực khai thác thị trường, khai quật khách hàng, làm bản kế hoạch, uống rượu xã giao, thức đêm tăng ca...

Trần Kiêu lầu bầu ra ngoài miệng.

Nói rất nhỏ.

Cho dù kiệt lực tỏ ra cố tình gây sự, cuối cùng anh ấy vẫn im lặng nói: "Nhưng anh biết, như vậy mới công bằng với em. Anh biết."

Giống một bé ngoan chịu tủi thân nhưng lại tự vấn bản thân.

"Em cảm thấy như vậy rất tốt." Lộ Nam không biết anh ấy say tới đâu, cô chỉ bộc lộ tâm sự: "Về công việc, em chưa từng chịu tủi thân, anh là chỗ dựa rất tốt. Về tư... nói thẳng, người ích kỷ là em, không tiếp nhận, không từ chối, hành vi này - chính em đều cảm thấy bản thân có phần xấu xa."

Trần Kiêu ấm ức kêu: "Em không xấu, em rất tốt."

Trò chuyện với bé ngoan hồi lâu, Trần Kiêu nhất định bắt Lộ Nam nói "Nam Nam là cô gái tốt nhất" 10 lần mới bỏ qua.

[Tự khen bản thân như vậy, thật xấu hổ.]

Lộ Nam chán nản nói 10 lần: "Ngoan, ngủ đi."

"Ừ, được. Nam Nam ngủ ngon."

...

Sáng hôm sau Lương Hi Minh xuất hiện ở Triển lãm tơ lụa, sắc mặt tái nhợt.

Cừu Siêu Quần che mặt: "Anh Lương, anh không chịu nổi thì ở nhà nghỉ đi." Bộ dạng uể oải như ma này xuất hiện ở triển lãm, sẽ khiến gian hàng chúng ta bị ảnh hưởng nha!

Nửa câu sau, Cừu Siêu Quần cố nhịn mới không nói ra.

Vì sao Lão Cừu sẽ nghĩ vậy?

Bởi vì rượu Kinh Điển và rượu Hài Hòa đều là rượu cao cấp của Nguyên Xuyên, sản xuất thuần lương, phẩm chất xuất sắc, biểu ngữ tuyên truyền đa phần giống các loại rượu trắng cao cấp khác, đều có câu này: uống xong không xông l3n đỉnh đầu, không khô miệng, dễ tỉnh táo, không say.

Nhưng bộ dạng say rượu chưa tỉnh của Lương Hi Minh hiện tại, đứng trong gian hàng triển lãm rượu trắng, thậm chí có thể biến thành tác dụng ngược.

Lộ Nam vốn đang dặn dò Đường Thi về bí quyết rải cánh hoa, thu cánh hoa, nghe thấy Cừu Siêu Quần nói, ngước mắt nhìn lên Lương Hi Minh.

Anh ta bình thường cũng là hình tượng đàn ông trung niên ưu tú âu phục giày da, hôm nay lại giống dưa muối.

[Cho anh ta tiền sang cửa Lệnh Dương đứng được không?]

[Được rồi ta đùa thôi.]

[Có thể thấy mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, lớn tuổi rồi thì đừng cậy mạnh, say rượu thương thân, thức đêm thương thân.]

[Không biết Trần Kiêu hôm nay thế nào? Say rượu có ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh ấy không? A ha, hừm hừm... công việc quan trọng!]

Lộ Nam mở miệng: "Giám đốc Lương, hai lựa chọn - một, về nghỉ ngơi; hai, tôi cho anh mượn kem nền, anh che viền mắt đen, đánh đều làn da đi."

Đề nghị đầu tiên Lương Hi Minh tuyệt đối không đáp ứng, anh ta quan sát 2 hôm, phán đoán hôm nay và ngày mai cũng chính là 2 ngày cuối cùng của triển lãm, những doanh nhân ngoại quốc còn do dự quan sát đa phần đều sẽ trò chuyện bàn bạc với nhà cung ứng, lúc này bảo anh ta về ngủ? Anh ta không cam lòng, ngủ gì mà ngủ! Dù sao sau khi chết tự nhiên sẽ ngủ dài dài!

Nhưng đề nghị thứ hai, anh ta cũng khó lòng chấp nhận. Kem nền? Cái quái gì? Đó là đồ của phụ nữ, anh ta mà dùng thì giống cái gì?

"Tôi đi rửa mặt bằng nước lạnh là được." Lương Hi Minh cứng miệng.

Lộ Nam nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Giám đốc Lương, tôi cho anh lựa chọn là tôn trọng anh, hi vọng anh cũng tôn trọng ngành này, tôn trọng buổi Triển lãm tơ lụa này. Hôm qua kênh tin tức BK tới, sáng nay, CCTV cũng sẽ lại đây, tinh thần diện mạo của anh, hoàn toàn không phù hợp xuất hiện trong máy quay. Một khi ghi hình anh, phát lên TV, anh biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?"

Có thể nói, Lộ Nam đoán chuẩn tính cách của Lương Hi Minh.

Anh ta, vô cùng sĩ diện.

Cho dù biết rõ công ty lần này sẽ không tính công lao của Triển lãm tơ lụa cho mình, nhưng có thể xuất hiện trên kênh tin tức hoặc kênh kinh tế của CCTV - anh ta nở mày nở mặt nha!

Cho nên, anh ta cắn răng đồng ý nhận lọ kem nền nhỏ từ Lộ Nam, bôi!

Không những thế, anh ta còn hỏi Đường Thi làm thế nào để bôi cho tự nhiên.

Cừu Siêu Quần tận mắt thấy tên Lương Hi Minh hay coi thường việc phụ nữ "tô son trát phấn", lại cam tâm tình nguyện bôi kem, bèn lẳng lặng vỗ tay khen ngợi Lộ Nam: vị này mới là cao thủ, tàn nhẫn, tuyệt!

Lộ Nam nhướn mày: chẳng lẽ tôi đang lấy việc công trả thù riêng? Không, tôi làm gì cũng xuất phát từ công tâm.