Trần Diệp Thư bảo Wendy đặt bồn hoa thân ngắn, đóa hoa nở rộ màu hồng tía này lên trên bàn trà, ngắm nghía một hồi: "Đây là Hắc Sa Bảo, màu sắc rực rỡ, tôi rất thích, cô có tâm."
"Chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc. Trước kia ở buổi bình luận của Tần lão thấy Trần tổng mặc đồ, tôi đoán ngài thích mẫu đơn. Đưa quà có thể khiến người nhận vui mừng, là chuyện không thể tốt hơn." Lộ Nam đúng mực nói.
"Wendy, rót trà." Trần Diệp Thư ngẩng đầu: "Tôi gần đây có một bánh Phổ Nhĩ sống không tồi, không biết giám đốc Lộ uống có quen không - không đúng, xem trí nhớ của tôi này, phải nói là Lộ tổng. Lộ tổng nếm thử, xem vị có chuẩn không."
"Trần tổng khách khí, ngài đã nói tốt, như vậy nhất định là trà ngon."
[Ta thích uống Phổ Nhĩ chín không phải bí mật gì, nhưng... đây là trùng hợp? Hay là PCT Trần muốn biểu đạt bà ấy rất hiểu ta? Hoặc là muốn biểu thị "đổi khẩu vị" = đổi ông chủ với ta?]
Mặc kệ thế nào, bà ấy không nói rõ, ta coi như không hiểu ngụ ý.
Lộ Nam tinh tế phẩm Phổ Nhĩ sống của PCT Trần, màu trà cam đỏ trong vắt, có hương hoa lan thoang thoảng, lúc nhập khẩu hương vị nồng đậm no đủ, tinh tế mượt mà, vị chát tan nhanh, hồi cam kéo dài, ý vị dài lâu, chắc là bánh trà 30 năm trở lên, vốn dĩ Phổ Nhĩ sống thường đắt hơn Phổ Nhĩ chín, Lộ Nam phỏng chừng giá một bánh trà không dưới 40-50 nghìn tệ.
Đã có thể nhấm nháp trà ngon hiếm thấy, như vậy chờ đợi một lát lại có gì ngại?
Lộ Nam đoan trang thả lỏng ngồi trên sofa, bình tĩnh chờ bà ấy ngắm hoa.
"Lộ tổng không ngại tôi tu sửa bồn Hắc Sa Bảo này chứ?" Trần Diệp Thư vuốt nhẹ phiến lá xanh sẫm: "Thấy thứ yêu thích, nhất thời ngứa nghề."
"Đương nhiên không ngại, đây là quà tặng ngài, ngài cứ tự nhiên." Lộ Nam thả chén trà lại đĩa trà, gần như không có tiếng động.
Trần Diệp Thư mới quay lại, Wendy đã đưa cho bà ấy một chiếc kéo tu sửa cành hoa. Bà ấy cầm kéo, ngắm nghía một hồi, tu sửa nhánh cây phía dưới: "Hắc Sa Bảo đã qua mùa nở hoa, bây giờ tu sửa là để giảm bớt tiêu hao chất dinh dưỡng trong bồn, có lợi cho phân mầm, đến mùa hoa nở sang năm, một nhân thành hai, từng người làm vương thật tốt, như vậy tôi sẽ có 2 bồn hoa."
Lộ Nam mỉm cười: "Ngài là chuyên gia."
"Không phải, chỉ là sở thích mà thôi." Nói câu công bằng bồn hoa này kỳ thực còn chưa tới lúc tu sửa, Trần Diệp Thư chỉ mượn hoa nói người thôi, bà ấy cắt một đóa hoa nhỏ hơn nắm tay phụ nữ một chút, nở rực rỡ, màu đỏ tía nồng đậm, cài lên bên mái: "Đẹp không?"
Đẹp.
Trần Diệp Thư nữ sĩ cho dù không còn trẻ tuổi, nhưng bảo dưỡng phù hợp, hoa mẫu đơn nở tưng bừng rất hợp với bà ấy.
Lộ Nam thành tâm thành ý khen ngợi: "Hoa không bằng người."
"Lộ tổng miệng thật ngọt." Trần Diệp Thư mỉm cười, không có người phụ nữ nào lại không thích được khen đẹp, đặc biệt là người thành tâm khen vẫn là một cô gái xinh đẹp trẻ trung, điều này càng khiến bà ấy nhớ tới thời thanh xuân của mình: "Nhưng có người sẽ nói, tu sửa cành hoa sẽ có vẻ nhân công hóa, hạn chế sự sinh trưởng vốn có của mẫu đơn, Lộ tổng thấy thế nào?"
"Hoa dại có cái đẹp hoang dã, hoa trong bồn đẹp theo dáng riêng, mỗi cái có vẻ đẹp khác nhau." Lộ Nam nói kín không kẽ hở.
Trần Diệp Thư vốn chỉ bất chợt cảm thán, nhưng phát hiện Lộ Nam trẻ tuổi không những không tò mò, lại còn am hiểu "đánh Thái cực", bèn nhìn cô ấy thật kỹ.
Lộ Nam nói với Wendy: "Phiền cô rót thêm cho tôi một chén trà, cảm ơn."
Cô ấy kiên nhẫn như vậy khiến Trần Diệp Thư đang soi gương càng than thở vài phần, lát sau, Trần Diệp Thư ngắm nghía xong cài hoa xinh đẹp, mới nhắc tới chủ đề chính lần này: "Được rồi, chúng ta tới phòng chiếu phim thôi."
Phòng chiếu phim thấp hơn 1 tầng, thiết kế kiểu ngầm, lúc Wendy điều chỉnh thiết bị, Lộ Nam đã phát hiện chỗ này không những sofa ghế nằm bằng da thật, ngay cả thảm trên mặt đất đều là lông cừu toàn bộ, càng khỏi cần bàn tới thiết bị trình chiếu - cho dù cô không mấy hiểu biết mấy thứ này, nhưng vẫn biết CAT MBX là gì. Chỉ một chữ "đắt".
Lộ Nam lần này mang phim quảng cáo phiên bản dài 1p, bởi vì chiếu liên tục 6p là không thể.
Trần Diệp Thư lúc trước trong thỏa thuận quà tặng quảng cáo, độ dài, thời gian phát và số lần đều có quy định rõ ràng.
Độ dài 1p, 3 ngày cộng lại 72 tiếng, cứ 24 tiếng số lần phát sóng là 120 lần, tức là mỗi tiếng xuất hiện 5 lần, cứ 12p xuất hiện một lần.
Tần Nghiên và đạo diễn Du "khuyến mại dịch vụ" tương đối ổn, càng huống hồ nghe nói phát trên Quảng trường Thời Đại NY, chàng trai biên tập hậu kỳ công ty họ còn rất kích động.
Thời gian 60s, bày ra đối lập đen trắng, đối lập minh ám, đối lập động tĩnh, đối lập võ thuật và vũ điệu..., các kiểu hình ảnh chớp hiện rồi biến mất, nhiều nhưng không loạn.
Chiếu xong 1 lần, Trần Diệp Thư bảo Wendy: "Chiếu thêm lần nữa, chỉnh chậm hơn đi, tôi phải xem đi xem lại."
Bà ấy tỏ ra muốn nghiên cứu, Lộ Nam cũng không để ý.
[Tạm không bàn PCT Trần rốt cuộc có muốn bắt chước phong cách này quay quảng cáo tuyên truyền hộ Lệnh Dương hay không, chỉ với những yếu tố xung đột và lắng đọng luân phiên hài hòa cộng sinh này, đầu tiên phải phù hợp với tên và hình tượng sản phẩm. Trông mèo vẽ hổ nếu có tác dụng, vậy khu mãnh thú trong vườn thú còn cần bán vé vào cửa làm gì? Mọi người cùng nhau giả tiếng mèo là được.]
Chiếu chậm 3 lần, sau đó tiếp tục xem tốc độ bình thường 2 lần, Lộ Nam và PCT Trần trước sau xem 6 lần.
Đến khi Wendy tuân theo mệnh lệnh dừng hình, ánh đèn phòng chiếu phim sáng lên, Trần Diệp Thư quay sang bảo Lộ Nam: "Thật không hổ là đạo diễn Du đích thân quay chụp, ý cảnh cực mỹ, lại khó được không khiến những nguyên tố và kiểu cách giọng khách át giọng chủ, từ đầu tới đuôi đều làm nổi bật hai chữ "hài hòa" trong rượu Hài Hòa, còn nhấn mạnh thiết kế thân bình màu đen nạm vàng. Tôi nghe nói, đạo diễn Du nể tình Lộ tổng mới chịu quay quảng cáo, không thể không nói, Nguyên Xuyên đúng là vớ được vàng - đạo diễn Du là vàng, Lộ tổng càng là báu vật."
"Trần tổng quá khen, tôi chỉ giữ tác dụng trung gian mà thôi." Lộ Nam quay về chính sự: "Ngài xem đoạn phim quảng cáo này ổn chứ? Nếu thời gian còn cần điều chỉnh, tôi có thể bảo người sửa lại." Ngụ ý, tôi thực ra chính là cho ngài xem, để thủ hạ của ngài giúp tôi sắp xếp chiếu đoạn quảng cáo này, còn về mặt nội dung. Nếu ngài muốn khoa tay múa chân, thì miễn.
"Rất tốt, rất tốt." Trần Diệp Thư nói liên tiếp hai chữ "rất tốt": "Cổ đại có "một câu đáng giá nghìn vàng", Lộ tổng nhờ đạo diễn Du quay quảng cáo này có thể nói là một phim đáng giá nghìn vàng, tôi ở mặt này cũng là dân thường, cũng chỉ biết nhận xét hai chữ "rất tốt". Wendy, sắp xếp đi, gửi quảng cáo tuyên truyền rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên sang, bảo bọn họ dựa theo thời gian thỏa thuận sắp xếp trình chiếu."
Mặc dù đây là phần thưởng mà cô thắng được bằng bản lĩnh, nhưng niệm tình công ty còn quy đổi thành phí quảng cáo trả cho cô 170-180.000 USD, Lộ Nam cười hết sức chân thành: "Vậy làm phiền Trần tổng." Nói rồi, còn mỉm cười với Wendy phụ trách chuyện này.
Trần Diệp Thư mời Lộ Nam ở lại ăn cơm.
Lộ Nam đương nhiên khách sáo từ chối.
Nhưng lúc này hiển nhiên từ chối không có tác dụng gì, PCT Trần dặn dò giúp việc trong nhà đưa thức ăn lên - nghĩa là, lúc họ đang ngắm hoa, uống trà, xem quảng cáo, thì nhà bếp đã đang chuẩn bị, nếu không sao có thể nhanh chóng đưa thức ăn lên.
Trước kia Trần Kiêu nhẹ nhàng nói mẹ anh ta đặc biệt am hiểu hưởng thụ, Lộ Nam hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt.
Trần Diệp Thư nữ sĩ quê cũ tự nhiên là Dung thành, nhưng thức ăn tối nay không có tí bóng dáng món Xuyên nào.
Là cơm Tây, gan ngỗng, nấm truffle, hầu như cái gì cũng có, nguyên liệu hết sức đắt đỏ, trình bày hết sức xinh đẹp.
Lộ Nam luôn luôn không bắt bẻ ăn uống, cũng không thể không thừa nhận, nguyên liệu cao cấp chuyển tới bằng máy bay, ngoài chữ "đắt", thì vị thật sự khiến cô phải thán phục.
"Xem ra Lộ tổng rất thích đồ Pháp." Trần Diệp Thư nhẹ nhàng lắc ly rượu vang, hào hứng nói: "Uống một ly không? Để lát nữa Wendy đưa cô về."
"Như vậy e rằng làm phiền Wendy."
Trần Diệp Thư quả nhiên là người cường thế: "Không sao, lúc về cô ấy tiện đường."
Có thật sự tiện đường không thì có trời mới biết.
Trần Diệp Thư không cho Lộ Nam từ chối, rót chút rượu vào ly chân cao: "Chỉ là uống xoàng thôi. Vả lại, lần trước cô bình luận rượu Lệnh Dương, nhưng sau đó không tham gia bình luận rượu vang, khiến tôi vô cùng tiếc nuối."
Lộ Nam cũng học theo bà ấy lắc ly để rượu dậy mùi: "Trần tổng đánh giá cao tôi quá, tôi vào nghề chưa lâu, có thể chăm chú nghiên cứu rượu trắng đã dùng hết toàn lực rồi, thật sự không có tinh lực tìm hiểu rượu vang, ngài bảo tôi bình luận, tôi cũng chỉ có thể nói uống ngon mà thôi." Câu trả lời này, giống hệt như những lời mà ban nãy Trần Diệp Thư nhận xét về phim quảng cáo rượu Hài Hòa.
"Như vậy không biết Lộ tổng có sẵn sàng nắm lấy cơ hội tiếp xúc hiểu biết sâu hơn về ngành rượu vang hay không?" Trần Diệp Thư nghiêm túc hỏi, bà ấy nâng ly, mời cô: "Năm ngoái tổng lượng rượu vang nhập khẩu vào TQ là 407.5 triệu lít, năm kia thì là 385 triệu lít, tăng trưởng 5.71%, còn lượng xuất khẩu rượu trắng thì vẻn vẹn chỉ có 15,2 triệu lít và 15,7 triệu lít, thị trường nào rộng lớn, có tiềm lực hơn, Lộ tổng không biết sao?"
Lộ Nam cụp mắt: tới rồi tới rồi.
Cô nhìn thẳng vào Trần Diệp Thư: "Những số liệu so sánh này quả thật khiến tôi chấn động, nhưng nếu vì vậy, tôi vẫn phải nói - đã phụ ưu ái, tôi muốn đi làm những việc khó khăn hơn."
Trần Diệp Thư phát hiện, Lộ Nam là người rất thú vị, mặc dù trẻ tuổi trầm tĩnh, nhưng hiếm thấy trong ngành tiêu thụ, trong vòng 3 năm đã trở thành nhân vật kiệt xuất, trên người không có chút phong thái khéo đưa đẩy của người làm tiêu thụ nào. Làm ngành rượu này, kỳ thực nhiều thứ tương đồng, cho dù làm rượu trắng, cũng không phải không hiểu tí nào về những loại rượu khác - không cần cố ý tìm hiểu thị trường, nhưng nếu thật sự dốt đặc cán mai, lúc tán gẫu với các Nhà tiêu thụ (đặc biệt là Nhà tiêu thụ làm kênh phân phối Danh yên tửu truyền thống thông thường đều sẽ bán nhiều loại rượu, trắng đỏ vàng loại nào cũng bán) chắc chắn sẽ e dè, tiến tới bị họ cho là không chuyên nghiệp.
Nhưng "hiểu biết" trong những trường hợp xã giao này đa phần đều là lời khách sáo, học thuộc một chút là nhớ, có mẫu sẵn, bất luận là chủng loại rượu nào, đều có thể nói ra vài đặc tính. Hôm nay, Lộ Nam tự nhiên có thể dùng những lời kiểu đó bình luận loại rượu vang này, nhưng cô ấy không làm thế.
Chẳng hạn như, người bình thường đều sẽ chú ý làm việc để lại đường sống, cho dù từ chối cũng sẽ không thẳng thừng, nhưng Lộ Nam không bao giờ chơi trò lưỡng lự, treo giá, muốn từ chối thì từ chối rõ ràng, dứt khoát gọn gàng.
Trần Diệp Thư cảm thấy, Lộ Nam bất kể nói chuyện hay làm việc, đều lộ ra chữ "thật", khiến mọi người bất tri bất giác tín nhiệm cô ấy, cho dù bị từ chối nhiều lần, nhưng bà ấy khó lòng sinh ra ác cảm.
"Hôm nay cảm ơn Trần tổng chiêu đãi, tôi đi trước, mời ngài dừng bước."
Dưa hái xanh không ngọt, sự bất quá tam, niệm tình bồn hoa Hắc Sa Bảo, bà ấy không khiến Lộ Nam khó xử nữa. Trần Diệp Thư đứng lên từ sofa, gật đầu: "Vậy tôi không tiễn. Wendy, đưa Lộ tổng về nhà an toàn."