Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 318




Hôm nay là ngày đầu tiên Lý Thanh ra ngoài với cấp trên, nhưng cô ấy tới từ trụ sở, làm thư ký chuyên nghiệp, cho nên rất hiểu chuyện.

Cô ấy không hề hiếu kỳ, vừa rồi luôn im lặng lái xe, im lặng ghi chép, dọc đường về cũng không hỏi thăm Mạc tổng phía Nhà tiêu thụ lầu bầu một đống với Lộ Nam, đến tột cùng là muốn thuyết phục hay đe dọa Lộ tổng.

Lý Thanh chỉ hết sức biết ý nói: "Lộ tổng, kế tiếp ngài cần tới chỗ nào?"

"Về văn phòng đi. À phải rồi, lát nữa cô lên tầng 12 xem có cần bảo nhân viên vệ sinh dọn dẹp không - chúng ta tranh thủ ngày mai mở họp tuần ở phòng họp mới." Lộ Nam mau chóng tiến vào chức vụ Tổng giám đốc, dặn dò thư ký mới làm việc cũng rất thuận tay.

Lý Thanh đáp ứng, sau đó tập trung lái xe, dừng xe, cô gọn gàng xuống xe xoay người giành lấy trước Lộ Nam, mở cửa xe hộ: "Lộ tổng, vừa rồi tới chỗ Nhà tiêu thụ ngài mở cửa xuống xe quá nhanh, lần sau nên để tôi làm cho."

[A cái này...] Lộ Nam cười nhẹ: "Được, làm phiền cô."

Cô giẫm giày cao gót xuống xe.

"Còn nữa, Lộ tổng. Túi xách... lần sau để tôi cầm đi?" Lý Thanh muốn hỏi sau này cô ấy có cần cầm túi không.

"Cái này không cần, tôi quen tự đeo túi rồi." Lộ Nam gật đầu với cô ấy, trong lòng nhủ thầm: người dựa ăn mặc ngựa dựa yên, trước kính quần áo sau kính người. Sau này còn nhiều xã giao, ta cảm thấy ta vẫn phải đi mua 2 chiếc túi xách hàng hiệu mới được.

Cô không quá thích hàng xa xỉ, nhưng công việc và tiệc tối cần, mua 2 cái, cũng đủ mang lại cảm giác thỏa mãn đi.

[Dù sao, túi trị bách bệnh nha.]

Trở lại văn phòng, Lý Thanh tới tầng 12 xem xét tiến độ, đụng phải Tề Tĩnh, cô ta nhướn mày, mỉm cười với đối phương.

Dạo một vòng, kiểm tra đại khái tình hình bố trí văn phòng, đặc biệt tỉ mỉ kiểm tra bố cục phòng họp và văn phòng của Lộ tổng, Lý Thanh xoay người ra cửa, đã không thấy Tề Tĩnh đâu.

Cô ta nhún vai, đi thang máy xuống tầng 6, báo cáo với Lộ Nam công ty trang hoàng đã làm xong việc, lúc rời khỏi văn phòng Lộ Nam, còn bảo một câu: "Lộ tổng, ngài có chuyện gì thì cứ gọi tôi."

"Được."

Lộ Nam mở máy tính, vào hệ thống xem xét phương án hôm qua gửi lên tổng bộ đã được xét duyệt chưa.

Đó là bản kế hoạch về "sản phẩm trưng bày đặc sắc" và vị trí đặt khu trưng bày của công ty trong Diễn đàn tơ lụa.

Phải, trải qua cô và Cừu Siêu Quần không ngừng cố gắng, thậm chí còn sử dụng tới mối quan hệ tặng rượu cho các vị khách quý có thân phận địa vị trước kia của văn phòng, kết hợp với thương hiệu Nguyên Xuyên nổi tiếng nhiều năm, rượu Hài Hòa năm nay trở thành sản phẩm tiêu chuẩn trong ngành cộng với mánh lới đạo diễn nổi tiếng quốc tế đích thân quay chụp phim quảng cáo, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên cuối cùng nắm được một vị trí trong triển lãm Diễn đàn tơ lụa, bước tiếp theo chính là nắm được danh hiệu "sản phẩm trưng bày đặc sắc" trong Diễn đàn thương mại tơ lụa.

Vị trí triển lãm = khởi đầu tốt = thành công một nửa, nhưng Cừu Siêu Quần và Lộ Nam đều biết, hiện giờ còn lâu mới tới lúc có thể mừng công, cho nên hai người họ nhẫn nhịn, không hề thảo luận chuyện này công khai. Lão Cừu lúc đó còn nói: "Ban Nhãn hiệu chúng ta bắt được vị trí triển lãm, các ban Nhãn hiệu khác e rằng sẽ ghen tị đỏ mắt."

Lộ Nam nghiêm trang trả lời anh ta: "Anh Cừu, chúng ta quang minh chính đại làm việc, không có chút tư tâm nào. Rượu Kinh Điển dĩ nhiên tiếng tăm lớn hơn, nhưng mùi và vị của tương hương quá đặc biệt, ít được người nước ngoài ưa chuộng; Đặc Khúc và Nan Đắc Hồ Đồ thì giá bán đổi sang USD, còn không cao bằng giá vận chuyển đường biển phải không? Muốn xuất hàng chỉ dựa vào lãi ít tiêu thụ nhiều, tập trung vào số lượng? Đừng đùa nữa; Còn Lưu Thông Tiểu Tửu, bất luận loại rượu hay giá cả, đều không thích hợp xuất khẩu. Cho nên chúng ta không phải vì cần thị trường nước ngoài mới thúc đẩy rượu Hài Hòa, mà bởi rượu Hài Hòa thích hợp nhất để tấn công ra nước ngoài, không phải sao?"

"Phải, phải. Em nói đúng." Cừu Siêu Quần lập tức bị Lộ Nam thuyết phục, vừa giơ ngón tay cái, vừa tự nhủ: cái miệng lợi hại này, nếu tới tổng bộ, dự họp với đám lão già cổ hủ ngu ngốc kia, mới gọi là thú vị nha.

Đương nhiên, Cừu Siêu Quần chỉ suy nghĩ mà thôi.

Còn Lộ Nam, trở về văn phòng, đang chờ phương án được thông qua.

Về lý thuyết, tối qua gửi lên, trong sáng hôm nay phải có phản hồi rồi chứ.

Nào ngờ, bản phương án mà cô đưa ra này đang dẫn tới mọi người tranh cãi ầm ĩ trong phòng họp trụ sở Nguyên Xuyên.

"Hạ tổng, thật không công bằng." Người mở miệng là Phó Tổng giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển, họ Toàn: "Ban Thị trường nước ngoài là một ban trong công ty tiêu thụ ta, không phải trực thuộc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa. Tôi cảm thấy, cách làm của Lộ tổng hiện giờ, có vẻ thiên bị ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa - nhưng cũng khó trách, dù sao cô ta cũng đang tạm kiêm chức giám đốc."

Lời này có vẻ kỳ quái, còn nhuốm vài phần muốn tạo ra mâu thuẫn nội bộ.

Hạ tổng cau mày.

Hạ tổng còn chưa kịp lên tiếng, Trần Kiêu đã tỏ vẻ khó hiểu vặn hỏi: "Toàn tổng, có gì mà không công bằng? Ngay từ trước khi công ty đăng thông báo nhậm chức, Cừu Siêu Quần và Lộ Nam đã dốc sức đưa rượu Hài Hòa vào triển lãm Diễn đàn tơ lụa, bọn họ tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực mới tranh thủ được cơ hội này cho Nguyên Xuyên!"

Toàn tổng lắc đầu: "Trần tổng trộm đổi khái niệm. Rượu Hài Hòa quả thật có thể tham gia Diễn đàn tơ lụa, nhưng rượu Kinh Điển của chúng tôi thì sao."

Trần Kiêu nói: "Làm người phải biết cầu thị, thảo luận cũng phải chia ra tiền căn hậu quả, Lộ Nam cố gắng vì Diễn đàn tơ lụa trước, sau đó mới thăng chức. Toàn tổng nói vậy, có vẻ bất công đấy."

Anh ta hiếm thấy nói chuyện không khách khí, khiến lãnh đạo cao tầng trong công ty nhất thời đều giật mình.

Dời ánh mắt khỏi Toàn tổng có vài phần xấu hổ tức giận, Trần Kiêu nói với những người khác: "Căn cứ ban Tài vụ mới đăng tin tức, trong Diễn đàn tơ lụa, ngành rượu trắng chỉ có Quốc tửu, Lệnh Dương, ngựa ô hậu sinh khả úy Di tửu, cùng với Nguyên Xuyên chúng ta, tổng cộng 4 xưởng rượu trắng nổi danh có cơ hội vào triển lãm. Chẳng lẽ chỉ vì tự dưng các ban Nhãn hiệu tranh đấu nội bộ, chậm trễ chi phí xét duyệt cho rượu Hài Hòa, chậm trễ cơ hội khó khăn lắm mới có được?" Đến tột cùng là đồng đội hay là quân địch đây!

"Ôi. Lão Toàn!" Hạ tổng cuối cùng mở miệng: "Anh nói vậy không ổn, các loại rượu trong công ty ta đều cùng một căn."

Vốn dĩ đều cùng một căn.

Bất luận là rượu Kinh Điển hay rượu Hài Hòa, đều là rượu cao cấp của Nguyên Xuyên.

Toàn tổng có vẻ không cam lòng: dù nói vậy, nhưng kỳ thực 5 ban Nhãn hiệu so kè nhiều năm, cơ hội nổi bật thế này... không nên chỉ thuộc về rượu Hài Hòa!

Lý tổng ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ không biết từ lúc nào thành nhân vật chuyên giảng hòa, ông ta thầm mắng mỏ Lý Hạo Bạch vô dụng một tiếng, sau đó mỉm cười nói: "Lão Toàn nửa đời đều dâng hiến cho rượu Kinh Điển, nên đầu óc thoáng chốc không tỉnh táo."

[Nhưng kiểu "trung thành" chỉ nhắm vào một sản phẩm thế này, đối với công ty, đối với tập đoàn, không phải chuyện tốt. Loại người này, cho dù vừa nãy đặt ra nghi vấn và phản đối đều là vì tư lợi, cực dễ có hảo tâm nhưng làm chuyện xấu.]

"Tôi hiểu tâm tư của Toàn tổng, nhưng rượu Kinh Điển có thể tranh thủ những hoạt động khác." Lời khách sáo thì vẫn phải nói, Trần Kiêu quan sát sắc mặt mọi người, nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết, anh ta quay sang hỏi: "Hạ tổng, chúng ta dự tính ngày 9 tháng sau tới BK, ngài xem?"

Hạ tổng từ khi Trần Kiêu về tổng bộ, vẫn luôn nể tình cậu ta.

Không chỉ vì cậu ta là con trai Chủ tịch, không chỉ vì Chủ tịch luôn ủng hộ mọi hành động của cậu ta, phần nhiều vẫn vì Trần Kiêu làm thủ hạ của ông ta 2 năm (Phó Tổng giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển), ông ta coi trọng năng lực và quyết đoán của Trần Kiêu.

"Trần tổng nói đúng." Thân là boss lớn nhất công ty tiêu thụ rượu, ngoại trừ chống lại áp lực từ nhưng ban Nhãn hiệu khác, ngay cả lãnh đạo phía tập đoàn cũng hỏi tới chuyện này, cuối cùng Hạ tổng ba phải nói: "Vị trí triển lãm lần này, là sân nhà của rượu Hài Hòa, nhưng có thể mang theo mấy bình hệ liệt Xa hương tửu tới trưng bày, phát huy mạnh truyền thông văn hóa ủ rượu cổ xưa của đất nước ta, bày ra truyền thống cất chứa trăm năm của Nguyên Xuyên ta, cho đám người nước ngoài mở rộng tầm mắt."

Đề nghị này Trần Kiêu có thể thừa nhận, thực ra cũng là một trong số những chuyện anh ta dự đoán trước.

Nhưng lúc này không thể đồng ý quá nhanh, anh ta cố tình trầm ngâm một lát, cuối cùng mới nói: "Vậy phải mau chóng báo cho Lộ Nam, chi tiết gian triển lãm còn phải sửa lại."

Hạ tổng đồng ý: "Thông qua bản phương án, Lộ Nam làm việc chu toàn, tôi rất yên tâm, buổi chiều ban Tài vụ gửi tiền, cũng gửi luôn ý kiến sửa chữa bản phương án."

"Thảo nào, lần này xét duyệt chậm thế." Biết rõ ràng đầu đuôi từ Trần Kiêu, Lộ Nam thì thầm một câu.

[Mang Xa hương tửu thì cứ mang, mấy bình rượu đó bao bì phóng khoáng đại khí, trưng bày cũng đẹp.]

...

Chiều thứ Bảy, Lộ Nam mở họp tuần cho ban Nhãn hiệu ở tầng 6, sau đó tiếp tục mở họp tuần cho ban Thị trường nước ngoài ở tầng 12 đã thu dọn sạch sẽ: "Tôi sẽ xem cảm nhận sau khi đọc tư liệu của các bạn vào cuối tuần, thứ Hai xác định cương vị, tối nay và ngày mai, các bạn hãy suy nghĩ kỹ xem bản thân thích hợp làm gì, kế tiếp muốn làm gì."

Câu này, trọng điểm nói với Hạng Phỉ Phỉ, Giang Hiểu Vân và Điền Dương.

Kết thúc họp tuần, Lộ Nam nói với Lý Thanh: "Buổi tối tôi tăng ca, cô không cần ở lại, tan làm đi."

Sau đó, cô hẹn cửa hàng bán hoa lấy bồn hoa, lái xe tới khu biệt thự bên trong Tứ Hoàn.

Đây là địa chỉ mà PCT Trần của Mỹ Lâm gửi cho Lộ Nam.

[Không biết chỗ này do PCT Trần mua hay thuê.]

[Nếu như là bất động sản của bà ấy... hừ, không được, ta bắt đầu ghen tị rồi.]

Đăng ký ở cửa khu nhà, tìm được căn nhà, Lộ Nam xuống xe ấn chuông cửa.

"Chào Lộ tổng, Trần tổng đang đợi ngài." Người mở cửa cho Lộ Nam là Wendy lần trước đưa hợp đồng, cũng chính là người đã gặp ở trụ sở Nguyên Xuyên.

Lộ Nam thầm nhủ: xem ra cô Wendy này được Trần nữ sĩ trọng dụng hơn Coco.

Wendy nhìn thấy bồn hoa, ca ngợi: "Trần tổng nhất định sẽ thích."

"Tôi sẽ thích cái gì?" Trần Diệp Thư nữ sĩ mặc váy lụa, xuống cầu thang: "Lúc này mua được mẫu đơn nở rộ không dễ dàng."

Dù sao mẫu đơn nở hoa vào tháng 5, kết quả vào tháng 6, mà bây giờ đã cuối tháng 5.

"Nhờ bạn tìm hộ, quả thật phí chút công phu. Nhưng Trần tổng thích là được."

("Bạn" tinh thông sống phóng túng Chương Lễ: hắt xì.)