Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 313




Mặc dù thủ hạ còn chưa tới đủ, nhưng không ảnh hưởng tới Lộ Nam bố trí công việc cho những người đã tới.

Chẳng hạn như Tề Tĩnh.

Hành chính ban Thị trường nước ngoài phải 3-4 ngày nữa mới tới cùng 2 nghiệp vụ viên từ trụ sở, Lộ Nam bảo Tề Tĩnh làm vài công việc chuẩn bị trước, lưu ý xem những tòa nhà gần đây có văn phòng nào thích hợp thuê không, cùng với hỏi một chút ký túc xá hiện có ở BK xem còn trống mấy giường ngủ, có cần thuê thêm một phòng ký túc xá nữa không...

Những việc này vốn là công việc của hành chính.

Khác với mỗi văn phòng đều có hành chính, công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên không có chức Nhân sự trong các chi nhánh dưới văn phòng tỉnh.

Thí dụ như ban đầu văn phòng tỉnh Kiềm Giang, có hành chính Hà Man Lâm, nhân sự Chu Linh Linh, kế toán Từ Dao, trong đó hai người phía sau đều chỉ xứng cho văn phòng tỉnh.

Mà Hải Lâm tuy là thành phố tỉnh lị, cũng chỉ có hành chính Ngô Phương (sau đó là Giang Hiểu Vân), Lộ Nam lúc ở Hoa An cũng chỉ có một hành chính là Trịnh Tinh.

Nhân sự trong văn phòng tỉnh công việc chủ yếu là phụ trách ghi chép chấm công của các nhân viên hàng ngày, lưu trữ thống kê nghỉ bệnh, hòa giải khúc mắc vặt vãnh giữa các nhân viên, chấm điểm thành tích với nghiệp vụ viên hàng tháng, quý, nửa năm và hàng năm, dù vai trò này không quá lớn. Cho nên như BK, ngoài rượu Kinh Điển có nhân sự và kế toán riêng, thì 4 ban Nhãn hiệu khác đều dùng chung.

Kỳ thực trước kia nhân sự còn phải phụ trách trợ giúp Tổng giám đốc cấp tỉnh hoàn thành tuyển dụng nghiệp vụ viên ở bản địa.

Nhưng mấy năm trước Nguyên Xuyên tuyển sinh viên từ trên ghế nhà trường, khi đó dựa theo phân phối nhân viên tuyển người 120%, trong lúc này dù từ chức không ít, nhưng coi như là quá trình sàng lọc nhân viên bình thường, mà có ghế trống, cũng chỉ tuyển mấy người linh tinh, hiếm khi có đợt tuyển những nghiệp vụ viên kinh nghiệm làm việc phong phú.

Nhân sự suy yếu chức quyền tuyển dụng, bây giờ chức Nhân sự ở Nguyên Xuyên chỉ có trong trụ sở mới có chút uy phong.

Nghĩa là, Tề Tĩnh bây giờ cần làm, vẫn là công việc trong phạm vi hành chính.

Cô ta không hề buồn rầu vì Lộ Nam bắt mình làm việc ngoài chức trách. Trái ngược, chính vì bây giờ phải làm những việc này, khiến cô ta còn an tâm hơn.

Hành chính ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển khó hiểu hỏi: "Từ hành chính cấp tỉnh (văn phòng BK tương ứng với văn phòng tỉnh) tới nhân sự cấp Đại khu, đương nhiên là thăng chức. Nhưng tiền lương có thêm được bao nhiêu đâu?"

Kế toán ngồi cạnh biết cách tính tiền lương hai vị trí này im lặng, thoáng nhìn họ: phải, dù sao hành chính lấy thưởng cuối năm còn móc nối với thành tích của ban Nhãn hiệu, mà nhân sự cùng lắm chỉ thêm lương tháng thứ 13, thứ 16..., phụ thuộc vào lãnh đạo tính điểm thành tích thế nào.

*Lương tháng thứ 16 là chia thưởng vào giữa năm và thưởng cuối năm x2 lên, thường có trong những ngành trả lương cao như tài chính, địa ốc.

"Cũng vì nhân viên hành chính do tổng công ty phái tới mà." Tề Tĩnh có vẻ khó xử cười, dường như dùng lý do này làm cái cớ.

Hành chính ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển mau chóng bị thuyết phục: "Cũng phải, ban mới hoàn toàn, tổng công ty nhất định không yên tâm."

Cô ấy nhỏ giọng kề tai Tề Tĩnh: "Biết trước như vậy, chi bằng cô ở lại ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa tiếp tục làm hành chính, ít nhất thưởng cuối năm không chạy được. Không biết ban Thị trường nước ngoài năm nay thế nào, chỉ còn hơn 6 tháng, dù sao tôi thấy cô bị chuyển sang đó hơi thiệt..."

Tề Tĩnh gượng gạo đổi đề tài: "Phải rồi, hôm qua cô bảo đi qua bảng thông báo tiểu khu, thấy có phòng cho thuê phải không?"

Còn đồng nghiệp đáng tiếc vì cô ta chuyển vị trí - Tề Tĩnh cũng là có khổ khó nói.

...

Một người bận rộn khác là Lạc Tuấn Kiệt, anh ta luân phiên chạy thị trường tới tuần thứ ba, 2 tuần trước theo Bành Thắng Nguyên và người khác tìm hiểu kênh phân phối Nhà hàng và Danh yên tửu, bây giờ đang đi theo Đoàn mua.

Lộ Nam họp sáng xong giữ lại anh ta, hỏi: "Trước kia chuyển anh tới vì lý do Tứ Phương Tửu Nghiệp mới ký hợp đồng nước ngoài cần người phụ trách, dù bảo anh giữ gìn tình cảm với khách hàng nước ngoài, nhưng anh cũng biết, 2 năm trước công ty không phân rõ quyền hạn, trách nhiệm của nghiệp vụ hải ngoại, cho nên tháng này cương vị của anh vẫn ở ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, bây giờ công ty thành lập ban mới, cương vị của anh cũng chuyển qua - nếu tôi nói, tuần này còn thừa 3-4 ngày, anh tiếp tục chạy xong kênh phân phối Đoàn mua, anh nghĩ thế nào?"

Lạc Tuấn Kiệt không phải kẻ ngờ ngệch hỏi thẳng giám đốc Lộ tại sao lại biết Hoa An sẽ mở thêm chuỗi siêu thị và TTTM cỡ lớn như trước kia (chương 188), anh ta nghiêm túc nói: "Tôi đương nhiên nghe theo Lộ tổng sắp xếp, làm tới nơi tới chốn."

[Anh chàng này tiến bộ rất lớn, nhưng kiểu nói chuyện đậm mùi Hoàng (Đạt Phương) rồi, phỏng chừng trước khi tới từng lấy kinh nghiệm với Lão Hoàng.]

"Tôi cho rằng anh không hiểu sắp xếp của tôi, bây giờ xem ra, không tồi, bình tĩnh lắm." Lộ Nam không tiếc khen ngợi thủ hạ, cô mỉm cười nhanh chóng, rồi nghiêm mặt nói: "Nói một chút về tâm đắc khi chạy thị trường hơn nửa tháng đi."

Tới rồi tới rồi, Lộ tổng muốn khảo sát ta!!!

Lạc Tuấn Kiệt tập trung tinh thần: "Dạo này tôi luân phiên chạy thị trường, quan sát những kênh phân phối ở BK, lựa chọn mua/dùng rượu Hài Hòa phần lớn là nhóm khách hàng rượu trắng trẻ tuổi, nhưng bởi vì bây giờ rượu Hài Hòa là rượu tiêu chuẩn kết hợp hai mùi hương trong ngành, nên những người lớn tuổi bảo thủ cũng bắt đầu thử rượu Hài Hòa, chỉ là... bình màu lam thiên đen như mực vẫn khiến họ không thích, tôi nghe thấy không chỉ một lần có người nói bình rượu không cát tường."

Không cát tường là còn nhẹ. Bình rượu đen như mực, cho dù nạm vàng cạnh, cho dù bạn nói với họ mũ miện trước kia của hoàng đế đều là màu đen, cho dù giải thích rượu Hài Hòa thiết kế cũng tới từ danh gia, đều vô dụng!

Lộ Nam gật đầu: "Ừ, sau đó thì sao?"

"Nhưng chuỗi nhà hàng Đông Hưng Trí Tuệ có 5 quán bar ở BK, Bành Thắng Nguyên nói rượu Hài Hòa bán khá tốt trong quán bar." Lạc Tuấn Kiệt xoa đầu ngốc cười: "Tôi cũng tới đó mấy lần, quả thật là vậy." Ánh đèn trong quán bar làm nổi bật thêm thân bình lạnh lùng, màu mực, nạm vàng, trông nó càng thêm đắt tiền.

"BK thực ra có khá nhiều lão ngoại - khụ khụ người nước ngoài, bọn họ rất thích tới quán bar. Tôi tốn 4 ngày cuối tuần cộng thêm tan làm rảnh rỗi làm điều tra nhỏ trên những con phố náo nhiệt, thăm dò hơn 300 thanh niên trẻ tuổi là người nước ngoài, trong số họ 90% không biết tới rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên, nhưng trong số những người tới quán bar, lại có hơn 10% có ấn tượng với rượu Hài Hòa, hơn nữa cảm thấy nó đẹp. Vì vậy, tôi cho rằng, Lộ tổng luôn dốc sức đưa rượu Hài Hòa ra thị trường nước ngoài mà không phải rượu Kinh Điển, là tương đối có lý." Lạc Tuấn Kiệt dám vỗ ngực nói, đây là lời tâm huyết của mình, không phải nịnh nọt.

Lạc Tuấn Kiệt có thể nói ra những lời này, chứng tỏ nửa tháng này không uổng phí. Lộ Nam gật đầu: "Phương hướng lớn chính xác. Phán đoán thị trường mục tiêu và khách hàng mục tiêu là kỹ năng quan trọng mà nhân viên tiêu thụ phải có. Sau này, bất luận anh chiêu thương hay liên lạc với khách hàng, đầu tiên phải hiểu rõ Nhà tiêu thụ nước ngoài muốn có kế hoạch tiêu thụ thế nào ở thị trường đó. Mà không phải đơn giản ký xong hợp đồng, thu được tiền lô hàng đầu tiên là mặc kệ."

Lạc Tuấn Kiệt gật đầu.

Lộ Nam lại hỏi: "Tứ Phương Tửu Nghiệp, anh trò chuyện với Lưu Dương chưa? Chị ấy ở Singapore 2 năm, có kinh nghiệm thực chiến, trò chuyện với chị ấy giúp anh hiểu biết rượu Hài Hòa ở thị trường nước ngoài rốt cuộc định vị thế nào."

Nói tới đây, Lạc Tuấn Kiệt hơi xấu hổ: "Hôm kia tôi tới Bác Duyệt Tửu Nghiệp, hôm qua tới Dạ Yến Tửu Nghiệp, còn chưa kịp tới Tứ Phương Tửu Nghiệp."

Lộ Nam mỉm cười: "Được rồi, anh sắp xếp công việc mấy hôm nay đi. Tứ Phương Tửu Nghiệp tuần này sẽ xuất hàng lô đầu tiên tới Malaysia, tôi cho anh cơ hội, cho nên anh đã dẫn đầu một bước so với các đồng nghiệp khác rồi, cẩn thận làm việc, hiểu không?"

Lạc Tuấn Kiệt xúc động gật đầu, anh ta nhất định nỗ lực làm việc.

...

Lộ Nam dự định thừa dịp 3-4 ngày này xem xét những khách hàng tiềm năng còn có thể thuyết phục cùng với những người Toa Toa giới thiệu, liên lạc qua một lần, tuyển chọn kỹ càng.

Trước đó, còn phải tranh thủ để ý tình hình của Tứ Phương Tửu Nghiệp.

[Dù sao cũng thu 15 triệu "phí ủy thác" của Chương tổng nha.]

Chương Lễ nhận được điện thoại Lộ Nam, hơi do dự, rối rắm nói: "Cuối tháng 5 đã gửi hàng? Vội thế? Cái này, cái này, anh trai tôi dạo này không ở BK, hay để tôi thương lượng với anh ấy đã?"

"Tiểu Chương tổng, bây giờ thường giao hàng từ Tân cảng, 7-10 ngày tới Singapore, sau đó chuyển tới mấy thành phố cảng lớn của Malaysia, tiến hành trải hàng. Thời gian này vừa vặn trùng khớp với thời gian rượu Hài Hòa quảng cáo trên màn hình lớn ở Quảng trường Thời đại NY, nếu kéo dài thêm vài ngày, có thể sẽ phải bỏ lỡ cơ hội tốt này." Lộ Nam mỉm cười: "Chương tổng đã giao công việc ở đây cho anh, tôi nghĩ, anh ấy cũng hi vọng mọi việc do anh quyết định."

"Là thế sao?" Chương Lễ dáo dác nhìn, nói thẳng với Lộ Nam: "Cô đợi chút."

Anh ta gọi điện thoại cho anh trai, Chương Kỳ bận hợp tác với Nhất Thành Kiến Trúc bắt lấy dự án lớn xây dựng TTTM Ô thành, chỉ nói: "Việc này em tự xem mà làm. Lúc trước em ở Singapore làm rất tốt còn gì?"

Chương Lễ xấu hổ nói, anh ta ở Singapore không cần lo giao hàng, chỉ cần nhận thông báo hàng tới, kiểm kê, nghiệm hàng, thu hàng, sau đó thúc giục nhân viên chạy thị trường trải hàng là được, khách hàng muốn xã giao chính là việc anh ta phải ra tay, hẹn người ta cùng uống trà, đánh golf, giải quyết vài chuyện đối nhân xử thế - Singapore có rất nhiều Hoa kiều và người Hoa tới từ nội địa, tóm lại dễ làm việc.

Nhưng bây giờ anh ta cần làm tương đương với những việc ban đầu mà giám đốc Phạm đã làm ở Hoa An, phải chọn lựa chủng loại, số lượng và tốc độ xuất khẩu, Chương Lễ thật sự đắn đo không chuẩn.

Lộ Nam đề nghị: "Kỳ thực việc này không khó, tiểu Chương tổng sau này đọc nhiều bảng biểu thống kê tiêu thụ, là có thể tính ra. Nếu không, thời gian này có thể để Lưu Dương liên lạc với Lạc Tuấn Kiệt công ty tôi, mỗi lần giao hàng thì đưa số liệu tham khảo cho bên anh." Lộ Nam cảm thấy Lưu Dương bây giờ thái độ làm việc nghiêm túc, có thể dùng được.

Chương Lễ suy tư, chán nản nói: "Được. Tôi khống chế phương hướng chính là được."

[Vị "tới chết vẫn là thiếu niên" này thật sĩ diện. Hừ.]

[Nhưng cũng tốt, có thể nghe lọt tai đề nghị của chuyên gia, so với 2 năm trước chỉ biết đe dọa người một nhà thì khá hơn nhiều.]