Lộ Nam cũng không cần Tề Tĩnh phải làm chuyện mạo hiểm gì.
Chẳng qua chỉ kể lại "đúng sự thật" cho Lương Hi Minh biết, cô rất nghiêm cẩn, máy tính trong văn phòng có mật mã, tài khoản hòm mail hệ thống cô ta không biết, trong tủ tài liệu cũng không có đầu mối khách hàng tiềm năng, chỉ có thể giao "toàn bộ" giấy rác cho Lương Hi Minh.
Còn bên trên viết gì, ý nghĩa gì, thì liên quan gì tới cô ta?
Bên trên đương nhiên không thể viết chính xác tên khách hàng tiềm năng. Bởi vì rượu Kinh Điển và rượu Hài Hòa có một phần tương tự về giá sản phẩm, hơn nữa danh tiếng của rượu Kinh Điển lớn hơn, Lương Hi Minh lấy được danh sách khách hàng tiềm năng chân thực, chưa biết chừng thật sự có thể chặn ngang mấy đối tác đang đàm phán của Lộ Nam.
Lộ Nam cụp mắt nghĩ: nhưng viết mấy thông tin vận tải tàu biển thì không sao.
Cô vừa thờ ơ làm giả thông tin, vừa gọi điện thoại cho Củng Thiệu Huy của Dạ Yến Tửu Nghiệp: "Củng tổng, dạo này khỏe không? Hôm nay có chuyện muốn thỉnh giáo ngài. Lần trước ngài gặp Chương tổng của Tứ Phương Tửu Nghiệp ở quán trà, bọn họ dạo này muốn chuyển hàng, nhưng lần trước đều chọn cảng Hải Lâm, lần này muốn đi từ Tân cảng. Vì thế nên tôi mới phải thỉnh giáo chuyên gia..."
Củng Thiệu Huy đầu kia điện thoại nói nói mấy câu, Lộ Nam bật cười: "Đương nhiên không có ý này. Tôi và Chương tổng quen biết nhiều năm, anh ấy tin tưởng tôi, vậy tôi cũng không thể lừa gạt anh ấy, phải không? Chuyển hàng từ công ty tàu biển hoặc bên vận chuyển nào, cuối cùng vẫn phải nghe Chương tổng và tiểu Chương tổng, tôi chỉ nghĩ, hai vị đều là khách hàng của tôi, hỗ trợ nhau là chuyện tốt. Ngài khách sáo quá, tôi thuận tiện đề cử chút thôi, không đáng trịnh trọng cảm ơn như vậy. Hơn nữa, vì bảo đảm lập trường khách quan, tôi phải hỏi vài ba công ty khác cho Chương tổng tham khảo, ngài đừng để ý nhé."
Cúp máy, đầu kia, Củng Thiệu Huy nói với cháu trai: "Có nghe thấy không, đây mới là doanh nhân. Vị giám đốc Lộ này tìm cậu nói chuyện này, mặc dù cuối cùng Tứ Phương Tửu Nghiệp chưa chắc tìm chúng ta chuyển hàng, cho dù tìm chúng ta, thì thoạt đầu số lượng cũng không lớn. Nhưng cô ấy nói vậy khiến người khác vô cùng thoải mái, khiến người khác cảm thấy cô ấy bận tâm tới mình."
Trì Yến gật đầu tỏ vẻ thụ giáo.
Gần đây thường tiếp xúc công việc nhiều với Lộ Nam, anh ta cũng không còn hỏi thẳng mấy lời ngớ ngẩn kiểu "đàn chị đã tha thứ em chưa".
...
Lương Hi Minh chạm phải vách tường từ chỗ Nghiêm Quan Thành và Bành Thắng Nguyên, liền đặc biệt để ý tới Tề Tĩnh.
Một mặt cảm thấy nước cờ này của mình vô cùng tinh diệu, Lộ Nam nhất định không phát hiện hành chính của họ lại muốn phản bội; mặt khác cũng hơi bất an - chủ yếu là Lộ Nam quá kỳ quặc, thủ đoạn dạy dỗ nhân viên không giống một cô gái tầm tuổi 20, lỡ như thất bại thì sao?
Anh ta nghe nói tổng công ty tuần sau sẽ phát thông báo nhân sự thăng chức cho Lộ Nam, trong lòng càng sốt sắng. Lại nghe hành chính ban Nhãn hiệu của mình kể hôm nay Tề Tĩnh vì phạm sai lầm trong công việc mà bị Lộ Nam răn dạy một hồi, đỏ mắt ra khỏi văn phòng. Bụng bảo dạ: ta trăm cay ngàn đắng mới tìm được kẻ làm việc hộ, chắc không phải đứa ngốc đấy chứ?
May mà trưa hôm đó, anh ta nhận được tin nhắn của Tề Tĩnh, nói có thu hoạch từ phòng làm việc của Lộ Nam.
Trước kia anh ta chưa từng làm chuyện tương tự, lúc tìm hai nam nghiệp vụ viên, đều mang người tới quán bar đắt tiền, lấy thanh sắc khuyển mã, ngợp trong vàng son làm mồi, nhưng chiêu này vô tác dụng với đồng nghiệp nữ. Nếu mang Tề Tĩnh tới, chưa biết chừng cô gái cũng tầm 20 tuổi này lại tưởng rằng anh ta có ý đồ khác; cô ta nghĩ thôi thì không sao, lỡ như thật sự hành động - hừ, khu Sanlitun đầy cô gái xinh đẹp, Tề Tĩnh tư sắc thường thường lại cùng công ty, chỉ đại biểu cho hai chữ "phiền phức".
Lương Hi Minh suy tư: ta đừng phức tạp hóa vấn đề, gọi điện thoại hỏi chút là được.
Tề Tĩnh nói giấy rác thông tin rất vụn vặt, sợ truyền đạt sai lầm, Lương Hi Minh nói thẳng: "Vậy chụp ảnh gửi cho tôi."
Cũng thuận tiện để Tề Tĩnh giữ lại bằng chứng.
Cô ta gửi cho Lương Hi Minh mấy tấm ảnh giấy rác, kèm tin nhắn: "Lương tổng, mấy hôm nay tôi chỉ tìm được đống giấy vụn mà giám đốc Lộ từng dùng, đã gửi hết cho ngài. Chuyện ngài đáp ứng tôi nhất định không được quên đâu đấy."
Lương Hi Minh đáp lại: "Cô yên tâm, tôi gửi cho cô 20 nghìn tệ trước. Chờ tôi xác minh thông tin này quả thật hữu dụng, sẽ trích thêm % cho cô."
Nói đường hoàng, dường như Tề Tĩnh là nghiệp vụ viên ngoài biên chế của anh ta hay sao, mà còn nhắc tới trích %.
Anh ta căn bản không có suy nghĩ "cố gắng không để lại bằng chứng".
Có lẽ vì bao năm qua trong Nguyên Xuyên mọi người đều khách khí gọi anh ta là Lương tổng, đều kính anh ta, nên anh ta làm việc căn bản không cần bận tâm tới mấy việc này?
[Hoặc giả anh ta cảm thấy nước cờ của mình rất cao minh, tới mức thần không biết quỷ không hay. A.]
Lộ Nam nhìn xong, đưa di động cho Tề Tĩnh, gật đầu với cô ta: "Tốt, anh ta gửi tiền, cô nhận lấy đi."
"Giám đốc Lộ, tôi..." Tề Tĩnh cảm thấy cô ta đứng trước mặt Lộ Nam trần trụi, không hề che lấp, hết sức nhục nhã. Nhưng cô ta không từ chối nộp lên, một mặt không nỡ, một mặt biết khoản tiền này không thể công khai, huống chi nộp lên thì biết giải thích nguồn gốc thế nào?
"Đợi anh ta thực sự liên lạc với những người theo thông tin tôi đưa, có lẽ sẽ nhận ra tôi đang đùa giỡn anh ta. Cô đã mạo hiểm rồi, tiền cứ giữ lấy đi." Lộ Nam quyết định.
Tề Tĩnh nhận ra cô ấy quả thật không để ý khoản tiền nhỏ này, bèn nhanh chóng nói một câu: "Cảm ơn giám đốc Lộ."
"Không cần cảm ơn tôi. Tôi vẫn phải lắm miệng hỏi một câu. Vì 20 nghìn tệ, đáng giá sao? Dựa theo tiến độ chiêu thương và hồi khoản năm nay, tiền thưởng cuối năm của cô nhất định tới con số này." Xác thực mà nói, nhất định vượt qua con số này.
Lộ Nam hỏi câu này, chỉ bởi vì cô đoán chuẩn, Lương Hi Minh nói trích % thì 99% là nói cho có mà thôi.
Tề Tĩnh cũng biết, lần này bị cấp trên tóm được "phản bội" chỉ đổi lấy 20 nghìn tệ, như vậy chỉ có thể là 20 nghìn tệ.
Loại việc dơ bẩn này đều là mua bán một lần, trừ khi Lương Hi Minh còn muốn cô ta tiếp tục làm việc, mới lần nữa tung mồi nhử.
Nhưng Tề Tĩnh biết, Lộ Nam sẽ không cho Lương Hi Minh cơ hội nữa.
Cô ta mấp máy môi, nhỏ giọng giải thích: "Gia đình tôi cần xây nhà, sốt ruột dùng tiền, mấy năm nay tôi tiết kiệm 70-80 nghìn tệ, thêm chút nữa là đủ 100.000 tệ."
"Anh trai tôi chỉ tốt nghiệp cấp 2 là nghỉ học, sau đó tiền học phí của tôi, có hơn phân nửa do anh tôi làm thuê mà có. Mấy năm trước anh ấy lái xe máy không cẩn thận ngã xuống mương, gãy chân, bây giờ không làm được việc nặng, chỉ có thể làm việc vặt ở quê. Trong nhà, cha mẹ tôi lớn tuổi, chị dâu sinh con xong không ra ngoài làm việc. Bọn họ nghĩ cuối năm xây nhà, mở tạp hóa ở tầng 1, cũng coi như một cách thu nhập thêm." Tề Tĩnh cũng không biết sao lại ma xui quỷ khiến kể lể tâm sự: "Tôi hàng năm không ở nhà, cho nên muốn bỏ ra một nửa, gánh nặng của anh trai tôi cũng sẽ nhẹ hơn chút. Chị dâu tôi... cũng sẽ đối xử tốt hơn với cha mẹ tôi."
Lộ Nam cụp mắt: "Họ sẽ giữ một phòng cho cô sao?"
"Hả?"
Lộ Nam nói: "Nhà mới, gia đình cô sẽ giữ một phòng cho cô sao?"
Tề Tĩnh mỉm cười: "Anh trai tôi nói, xây 3 tầng, tầng cao nhất là của tôi."
Nhìn Tề Tĩnh ra khỏi văn phòng, Lộ Nam càng kiên định quyết tâm điều cô ta tới chức vụ khác.
Phải, hoàn cảnh gia đình của cô ấy quả thật thảm, cô ấy cũng có tấm lòng hiếu thuận.
Nhưng xã hội này có nhiều người còn thảm hơn, một người muốn cải thiện hoàn cảnh gia đình, cách thức kiếm tiền nên chính đáng, nguồn tiền nên sạch sẽ.
Đây là nguyên tắc đạo đức làm người tối thiểu.
Tề Tĩnh 27 tuổi, trên lý lịch viết tốt nghiệp ĐH chuyên khoa, 4 năm trước tới BK làm việc. Trước đó cô ta làm gì tiền lương thế nào không bàn, nhưng bây giờ chỉ tiết kiệm được 80 nghìn tệ, cũng nghĩa là mỗi năm 20 nghìn tệ. Hành chính Nguyên Xuyên tiền lương quả thật không cao, nhưng bao ở đã có thể khiến cô gái trẻ tuổi tiết kiệm được không ít tiền.
Cô ta thiếu tiền, muốn kiếm tiền, sao không làm nghiệp vụ viên?
Nếu vì những lý do tính cách không phù hợp, không biết uống rượu...; như vậy sao cô ta không thi bằng Kế toán hay bằng Nhân sự? Những giấy chứng nhận này đều có thể giúp tăng lương ở Nguyên Xuyên.
Đã vào làm ở Nguyên Xuyên, như vậy trong tình huống bản thân có khả năng, chuyển cương vị dễ hơn nhiều so với tuyển dụng bên ngoài.
Cô ta có nhiều con đường quang minh chính đại, nhưng lại lựa chọn lối tắt.
Bây giờ Lương Hi Minh chỉ dùng 20 nghìn tệ đã có thể đả động cô ta, sau này người khác cho 50 nghìn tệ, 100 nghìn tệ, 200 nghìn tệ thì sao? Bất luận tìm tư liệu hay đào hố cho Lộ Nam - cô ta không thể chối từ.
Lộ Nam phải thừa nhận, cô không phải thánh nhân.
Năm đó cô có thể dễ dàng buông tha Lưu Dương: quả nhiên vì Lưu Dương làm ra những việc không đe dọa và xâm phạm mang tính thực chất tới ta.
...
Bên kia, Lương Hi Minh nhìn mấy tấm ảnh giấy vụn của Lộ Nam, trên đó có tên 3 công ty tàu biển.
Lương Hi Minh cân nhắc: cô ta sưu tầm thông tin về công ty tàu biển làm gì?
Nghĩ rồi, Lương Hi Minh chợt nảy ra suy nghĩ: tháng 3 Lộ Nam ký Dạ Yến Tửu Nghiệp, ông chủ đứng sau màn làm nghiệp vụ tàu biển. Cho nên, Lộ Nam muốn thông qua vòng xã giao của vị Củng tổng kia, tiếp tục khai thác Nhà tiêu thụ làm ngành đó? Quả là cao minh! Dù có nhiều người ngoài ngành hứng thú với ngành rượu, nhưng nếu tùy tiện tới thăm hỏi, tỷ lệ thành công thường rất thấp. Mà có người trung gian thì sẽ khác! Dạ Yến Tửu Nghiệp, ký hợp đồng tiêu thụ với Nguyên Xuyên, rượu Kinh Điển, rượu Hài Hòa, đều là rượu Nguyên Xuyên còn gì? Bốn bỏ năm lên, Củng tổng cũng là khách hàng của ta, đương nhiên có thể là nhân vật trung gian giữa ta và những lão tổng công ty tàu biển này.
Nghĩ vậy, anh ta phấn chấn tinh thần, tra cứu mấy công ty này trên mạng.
Quy mô còn rất lớn = đều là những ông chủ có tiền.
Lương Hi Minh vuốt cằm: cho nên cái cô Lộ Nam này, có khứu giác ngửi hơi tiền thật nhạy bén.
Thời gian gấp công việc nhiều, Lương Hi Minh vừa bảo tài xế lái xe ra ngoài, vừa gọi điện thoại hẹn gặp.
3 vị lão tổng công ty tàu biển này quả nhiên quen biết với Củng Thiệu Huy, cũng biết Củng Thiệu Huy ký hợp đồng làm Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên. Lương Hi Minh trịnh trọng mời, 2 người trong số này đang ở BK, còn thật sự đồng ý gặp.
Đêm đó, Lương Hi Minh xách theo rượu Kinh Điển 20 năm, xã giao với vị lão tổng công ty tàu biển đầu tiên, rượu uống khá nhiều, nhưng đối phương không nhả ra, ngược lại còn mỉm cười đầy thâm ý.
Lương Hi Minh thầm nhủ: không sao, còn có người thứ hai.
Người thứ hai hẹn gặp buổi tối hôm sau, vị lão tổng công ty tàu biển này thẳng thắn hơn, ông ta nghe Lương Hi Minh từ nhẹ nhàng tới nói trắng ra đòi ký hợp đồng, bèn kinh ngạc nói: "Giám đốc Lương, không phải khách hàng từ công ty anh muốn giao hàng dài hạn tới Đông Nam Á sao, nên mới hỏi chúng tôi giá cả hợp lý?"
Giao hàng?
Đông Nam Á?
Giá cả phù hợp?
Không phải Lộ Nam hỏi giá hải vận hộ Tứ Phương Tửu Nghiệp mới ký đấy chứ?
Lương Hi Minh như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu: cái cô Tề Tĩnh này, chẳng được cái tích sự gì!
Anh ta chưa từ bỏ ý định, hỏi: "X tổng, ngài thật sự không suy nghĩ một chút, giống Củng tổng ký hợp đồng Nhà tiêu thụ với rượu Nguyên Xuyên sao? Thị trường nước ngoài, các vị có ưu thế mà." Cụ thể có ưu thế gì, anh ta cũng không nói rõ được.
Vị lão tổng thẳng thắn này cười ha ha: "Giám đốc Lương, anh không chân thành giống giám đốc Lộ rồi, cô ấy đã nói, bảo tôi quan vọng chút, xem lượng tiêu thụ của khách hàng Đông Nam Á này rồi tính sau. Nếu không cô ấy cũng không có mặt mũi đòi tôi ký hợp đồng!"
Lời tới nước này, Lương Hi Minh mới phát hiện ra: hình như, ta bị Lộ Nam... đùa bỡn?
Nhưng đây là bồ hòn, anh ta chỉ có thể ngậm.
Thủ đoạn được ăn cả ngã về không chung quy chỉ là rổ trúc múc nước, dã tràng xe cát.
Mà thời gian còn lại không đủ để anh ta giở thêm trò xấu xa, trừ khi công khai phản đối.
Nhưng bây giờ anh ta nhận ra, chính mình e rằng có nhược điểm trong tay Lộ Nam.
20/5.
Tổng công ty Nguyên Xuyên phát thông báo, giám đốc rượu Hài Hòa BK, Lộ Nam, thăng chức làm Tổng giám đốc ban Nghiệp vụ nước ngoài.
Tới đây, Lộ Nam vào làm 2 năm 11 tháng 5 ngày, trở thành Lộ tổng hữu danh hữu thực.