Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 306




Lộ Nam "a" một tiếng, thầm nhủ: quan hệ giữa hai mẹ con họ thật huyền diệu. Như vậy so ra, Hoàng nữ sĩ ruột để ngoài da vẫn dễ lừa gạt hơn - a, không phải, dễ chung sống hơn.

Hoàng Lệ nữ sĩ ở phương xa hắt xì một cái.

Trần Kiêu rất hiểu tính cách mẹ mình, cũng không biết dặn dò Lộ Nam thế nào, chẳng lẽ lại nói: mẹ anh còn chưa hết hi vọng với em, trong 1 tháng này nhất định sẽ nghĩ cách tiếp xúc thêm?

Lời này nghe cứ quái lạ làm sao... Anh ta tin bây giờ Lộ Nam sẽ không nghỉ việc, nhưng lo lắng có người ở BK biết tin này, lại bịa đặt sinh sự.

Nhưng chuyện kiểu này là không thể tránh khỏi khi Lộ Nam dần lên tới vị trí cao ở Nguyên Xuyên, được mọi người trong ngành tán thành.

Trần Kiêu quyết định nói tin tốt trước: "Đúng rồi, chuyện ban Nghiệp vụ nước ngoài có tiến triển, anh và Lý tổng của ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ đều coi trọng em, ngoài ra, Hạ tổng cũng có ấn tượng tốt với em."

Trong số 5 ban Nhãn hiệu, có 2 người đứng về phía Trần Kiêu, không ngoài dự đoán, Trần Kiêu lúc trước nhắc tới đề nghị thăng chức cho Lộ Nam sẽ thuận lợi thông qua.

Trong đó, có Lý Hạo Bạch làm thần trợ công và Lý tổng không thể không một sự nhịn chín sự lành thỏa hiệp, có vai trò của "Bản báo cáo phân tích tính nguy hại khi tiêu thụ rượu trên các sàn thương mại điện tử" của Lộ Nam gửi tới trước 1/5, càng có hành vi hỗ trợ ngược của Mỹ Lâm và Lệnh Dương đào người - không sai, điều cuối cùng không hẳn là bí mật trong ngành, Lộ Nam mặc dù không nói, nhưng các lão tổng ở trụ sở không phải không đoán ra.

"Anh bảo Hạ tổng, bây giờ đối thủ nghĩ mọi biện pháp moi nhân tài mà chúng ta bồi dưỡng được, nếu không thể giữ lại em, thì là tổn thất rất lớn đối với Nguyên Xuyên." Về công về tư, đây đều là suy nghĩ trong lòng của Trần Kiêu, giọng nói anh ta toát vẻ kiêu ngạo: "Bọn họ vốn định bàn lại sau Diễn đàn tơ lụa, định khảo sát các phương diện năng lực của em, nhưng từ khi em bắt được quảng cáo trên màn hình lớn Quảng trường Thời đại, bọn họ biểu thị luôn phải cho người trẻ tuổi thêm nhiều cơ hội."

Đây là bởi những lão tổng ngoan cố có tư tâm cuối cùng nhận ra: Trần nữ sĩ, phu nhân Chủ tịch trước kia là người thế nào? Lộ Nam mới hơn 20 tuổi, vào làm mới 3 năm, lại có thể được bà ấy chú ý, chiếm lợi từ tay bà ấy, chứng tỏ có bản lĩnh thế nào?!

[Tốt lắm, muốn ngựa chạy, phải cho ngựa ăn cỏ.]

Lộ Nam mỉm cười: "Vậy em chờ tin tốt thăng chức tăng lương từ tổng công ty."

"Thông báo thăng chức chắc giữa tháng này, nhưng mở thêm một Ban nữa là động tĩnh khá lớn, tin này phỏng chừng không giấu được vài ngày." Trần Kiêu nhỏ giọng nhắc nhở: "Em phải cảnh giác mấy kẻ đỏ mắt."

"Ừm, em biết."

Bệnh đỏ mắt ư...

Lộ Nam thầm nhủ: Lương Hi Minh đã thoát thân từ phiền phức Lý Hạo Bạch có tính là một trong số đó không?

Lộ Nam trầm ngâm khiến Trần Kiêu hơi lo âu: "Sao thế?"

"Không sao, em chỉ cảm thấy, không có chuyện ngàn ngày phòng cướp, vẫn nên dụ rắn ra khỏi hang." Lộ Nam gõ tay lên bàn, tính toán.

Nói tới đây, Trần Kiêu đã nghĩ tới quốc khánh năm đó, cô gái đầu kia điện thoại hoang mang lo sợ, anh ta nghe máy, còn không kịp lau khô tóc đã chạy tới tiểu khu Tinh Quang Nhất Phẩm.

Đêm đó, Trần Kiêu lấy lại tinh thần liền nghĩ: cô ấy đâu có sợ, cô ấy to gan lắm.

Trần Kiêu biết đáng lẽ mình phải tức giận, bởi vì anh ta là một quân cờ trong kế hoạch của Lộ Nam, là người chứng kiến, thậm chí là người hỗ trợ.

Nhưng sáng hôm sau, rõ ràng đã đoán ra kế hoạch của cô, nhưng anh ta vẫn giả vờ không hiểu tâm tình thiếu kiên nhẫn của cô, vẫn về ký túc xá với cô. Điều này khác hẳn với dự tính ban đầu là duy trì khoảng cách với các nữ nghiệp vụ viên của Trần Kiêu.

Khi đó anh ta tức giận vì không thể khống chế bản thân, cùng với Lộ Nam lựa chọn không tín nhiệm cách thức xử lý của công ty (anh ta), tự mình xử lý Đổng Tuệ và Chu Lỗi. Phải biết, Chu Lỗi là đàn ông, về phương diện sức mạnh có thể dễ dàng chống lại Lộ Nam, nếu khi đó anh ta không có mặt, Lộ Nam mà xung đột với họ thì phải làm sao? Chịu thiệt thì làm thế nào?

"Em xem mà làm, nhưng ngàn vạn lần không được lấy thân phạm hiểm." Biết không khuyên được, Trần Kiêu chỉ có thể dặn dò thêm.

Nói vậy, anh ta cảm thấy mình quá lải nhải rồi, chưa biết chừng lại khiến cô ấy phiền - nhưng anh ta không nhịn được.

"Biết rồi biết rồi." Lộ Nam không thấy phiền, chỉ hơi buồn cười, Trần Kiêu thế này, hiếm gặp nha: "Phải rồi, tết Đoan Ngọ vào 8/6, Diễn đàn tơ lụa là 10/6 bắt đầu, lần này Hạ tổng cũng tới phải không? Hôm nào hai người tới?"

Lịch trình của Trần Kiêu còn chưa sắp xếp tới tháng sau, nhưng sự kiện lớn này đương nhiên phải để trống: "Trước 9/6."

"Tốt~"

"Sao?"

Lộ Nam tin tưởng: "Có thời gian chuẩn bị trước chứ sao, để Trần tổng không mất mặt."

Cúp máy, Trần Kiêu ngẩn ra một lúc, rồi nhoẻn cười, anh ta nói với trợ lý Địch ôm tài liệu tiến vào: "Được rồi, cậu tan làm sớm đi."

Trợ lý Địch nhìn đồng hồ treo tường: kim đồng hồ mới điểm 9h, Trần tổng không phải đùa giỡn hả?

...

Văn phòng không có bí mật, điều động nhân sự trong Nguyên Xuyên không có bí mật, ai nấy đều biết.

Chưa tới 1 tuần, lấy nhân sự, hành chính, kế toán làm trung tâm, nhóm viên chức không ra ngoài làm việc dễ dàng biết tin từ ban Tài nguyên nhân lực tổng công ty: giám đốc Lộ của ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa hiện tại, đại khái sắp thăng chức.

Đến đây, giám đốc thành phố ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ mới tới chưa được 3 ngày, chừng 30 tuổi, ngoại hình đoan chính, tên Từ Duy Khang rốt cuộc kết hôn chưa, người ở đâu, thanh danh lúc nhậm chức trước kia thế nào... không còn quan trọng nữa, cái quan trọng hơn là giám đốc Lộ sẽ lên tới chức vụ gì? Người thay thế ở rượu Hài Hòa là ai?

Nhưng những cô gái này ngày thường ít tiếp xúc với Lộ Nam, chỉ có thể hỏi thăm hành chính rượu Hài Hòa, Tề Tĩnh.

Tề Tĩnh vừa thu thập tư liệu trên bàn, vừa nói: "Tôi cũng không biết. Nếu là thật, vài ngày nữa sẽ có thông báo, đến lúc chẳng phải sẽ biết?"

"Ôi, sao cô không tò mò tí nào thế?" Người nói chuyện là hành chính ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển: "Nếu giám đốc Lộ thật sự thăng chức, như vậy ban Nhãn hiệu của các cô lại đổi giám đốc à? Suốt ngày đổi giám đốc thế này, không tốt lắm nha, cảm giác cô ta tới đây mạ vàng chút thôi... Cô bảo, cô ta tới lúc đó có cần thư ký không, Tề Tĩnh, cô có thể tự tiến cử mà."

Tề Tĩnh khựng lại chút, cười nói: "Cô sắp xếp công việc sẵn cho tôi đấy à, sao, không thích ngồi làm việc cạnh tôi hả?"

"Gì chứ." Hành chính rượu Kinh Điển thuận tay giúp Tề Tĩnh đập chỉnh tề đống tài liệu vừa in: "Hành chính như chúng ta, tiền lương ít nhất văn phòng, làm việc lại nhiều nhất. Tôi suy nghĩ hộ cô còn gì? Nếu giám đốc Lộ thật sự nhảy lên chức vụ Tổng giám đốc hữu danh hữu thực, cô đi theo cô ta, tiền lương sẽ cao hơn một bậc. Cô bảo nhà cô muốn xây nhà còn gì? Đến lúc đó trong tay cũng dư dả chút."

Lải nhải một lúc, đều là tán gẫu giữa các cô gái.

"Được rồi, biết cô muốn tốt cho tôi. Nhưng nói thật, lúc đối mặt với giám đốc Lộ, tôi cũng hơi sợ." Thấy những hành chính khác đều tản ra, Tề Tĩnh mới khẽ nói: "Cô ấy thường lấy ra đủ loại bảng biểu, Hà Đào của ban Nhãn hiệu tôi kêu khổ thấu trời, lại không dám kêu trước mặt giám đốc Lộ, chỉ có thể ném nhiệm vụ cần hoàn thành cho thủ hạ Bành Thắng Nguyên, còn bắt Bành Thắng Nguyên mỗi ngày viết 2 phần không giống nhau, chậc."

Hành chính rượu Kinh Điển nhìn trước nhìn sau, xác nhận phạm vi 3m không có người, mới nói: "Tôi cũng nghe nói giám đốc Lộ thích bảo thủ hạ làm bảng biểu, chậc, nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy nghiệp vụ viên Nguyên Xuyên chúng ta, đa số người toàn bán rượu bằng mồm mép, những thứ vô dụng đó chưa chắc có tác dụng. Nhưng người ta có bản lĩnh, giỏi chiêu thương, tự nhiên cô ta bảo gì, thủ hạ phải nghe nấy. Tôi thấy mọi người bị giày vò không nhẹ, cho nên vẫn phải nói, giám đốc Lương của chúng tôi bình dị gần gũi, ít gây phiền toái..."

Tề Tĩnh chỉ mỉm cười.

Các cô gái cả ngày ngồi trong văn phòng không dám hỏi thẳng giám đốc Lộ, nhưng trong cả văn phòng có một người dám.

Hôm nay kết thúc họp sáng, Lạc Tuấn Kiệt tìm cơ hội vào văn phòng Lộ Nam, hơi lo lắng hỏi: "Giám đốc Lộ, mọi người đều đang đồn cô sắp thăng chức, vậy ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK tính thế nào?" Anh ta lo lắng nha, mới tới 1 tuần, nếu lãnh đạo cũ lại bị chuyển đi, vậy anh ta chưa chắc có thể tiếp tục kiên trì làm việc ở Nguyên Xuyên.

Nói vậy có vẻ hơi khoa trương, nhưng Lạc Tuấn Kiệt bây giờ không phải lúc mới ra xã hội, anh ta biết có thể đi theo một vị lãnh đạo giỏi giang lại cho thuộc hạ có cơ hội biểu hiện khó thế nào, so sánh ra thì, nội bộ Nguyên Xuyên thường nhiều những vị cấp trên giỏi giang quá mức nhưng cũng nghiêm túc quá mức như Nghiêm Quan Thành, cùng với cấp trên cái gì cũng không làm nhưng lại thích chiếm công lao của thủ hạ như Hà Đào.

Vị này thực sự là người một nhà. Lộ Nam nhìn Lạc Tuấn Kiệt: "Lo lắng?"

"Có chút." Đối với giám đốc Lộ, cũng không cần che giấu.

Lộ Nam không trả lời Lạc Tuấn Kiệt ngay, mà hỏi ngược lại: "Dạo này, bạn cùng phòng của anh - Bành Thắng Nguyên, thế nào?"

Thế nào? Lạc Tuấn Kiệt bỗng chốc không hiểu giám đốc Lộ muốn hỏi gì.

"Tin đồn tôi sắp thăng chức xôn xao trong văn phòng, chẳng lẽ các anh ở ký túc xá không bàn tán đoán xem người sẽ thay thế tôi là ai sao (đương nhiên, kỳ thực không có)? Bành Thắng Nguyên có từng nói gì ở ký túc xá không?"

Lạc Tuấn Kiệt suy tư: "Không có, tôi thấy anh ta ngày nào cũng làm bảng biểu tới tối muộn, rất chăm chú, cũng không thích tán gẫu với tôi và Lưu Tử Hằng. À phải rồi, tôi thấy thường ngày anh ta hay hút Hồng Tháp Sơn, hơn nữa buổi tối hầu như đều tự nấu, hình như có vẻ có áp lực kinh tế. Có phải anh ta có vấn đề gì không? Cần tôi làm gì? Giám sát anh ta sao?"

Tiểu Lạc thoáng chốc phấn khởi, cảm thấy anh ta cùng phòng với Bành Thắng Nguyên, gánh vác trọng trách!

Lộ Nam bật cười: "Anh không cần cố tình hỏi thăm gì cả, cứ làm tốt bổn phận công việc của mình thôi."