Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 290




Thỏa thuận cạnh nghiệp áp dụng với nhân viên quản lý cao cấp, nhân viên kỹ thuật cao cấp và nhân viên có nghĩa vụ bảo mật khác.

Chủ tịch rất coi trọng "gốc rễ" xưởng rượu, ủ rượu sư, pha rượu sư của xưởng rượu Nguyên Xuyên mấy chục năm trước đã phải ký thứ này, điều khoản hết sức hà khắc trong phạm vi pháp luật, tiền bồi thường và tiền vi phạm hợp đồng đều rất cao.

Cái này vẫn rất có hiệu quả, hơn 30 năm nay, Nguyên Xuyên gần như không có nhân viên kỹ thuật cao cấp nào tới xưởng rượu khác làm việc.

Khi nghiệp vụ công ty mở rộng quy mô, thành lập công ty chuyên tiêu thụ rượu, nhân viên quản lý cao cấp tự nhiên cũng phải ký thỏa thuận này.

Nhưng, ví dụ cấp bậc như nhóm người Hạ tổng đều có cổ phần công ty, hiếm khi muốn nhảy việc; các lão tổng Đại khu được chia lãi nhiều, có tiếng tăm nhất định trong ngành, cũng sẽ yêu quý thanh danh, cho dù thật sự muốn nhảy việc cũng sẽ phải thận trọng suy nghĩ về quy hoạch công việc tương lai.

Xuống dưới là Tổng giám đốc cấp tỉnh và giám đốc thành phố, bọn họ bảo vệ thị trường bán lẻ, trong tay nắm giữ thông tin thị trường và thông tin khách hàng các nơi, đương nhiên cũng phải ký thỏa thuận cạnh nghiệp. Tổng giám đốc cấp tỉnh trong Nguyên Xuyên không tới 40 người, cộng thêm những nhân viên cùng cấp bậc trong trụ sở không cần ra ngoài làm việc, cộng lại gần 80 người, nhóm người này cũng phải ký thỏa thuận tương đối hà khắc.

Còn cấp bậc giám đốc thành phố, chức vụ này nhân số đông đảo, đều ký hợp đồng tiêu chuẩn, lúc trước phí bồi thường và tiền vi phạm hợp đồng không hợp lý, thậm chí còn có sơ hở để lách.

Trần Kiêu về tổng công ty, dốc hết sức cải tiến thỏa thuận cạnh nghiệp mới về tầng quản lý cấp trung, cấp tỉnh và cấp giám đốc thành phố, lúc này mới hiện ra tầm nhìn xa của anh ta.

Thử nghĩ, Lệnh Dương và Mỹ Lâm đạt được hợp tác sâu rộng, bọn họ hùng tâm bừng bừng muốn tiến ra thị trường nước ngoài, không thiếu tiền, không thiếu vật, vậy còn thiếu cái gì?

Người!

Thiếu là những người có kinh nghiệm công việc liên quan hơn nữa thả ra ngoài là có thể tự mình đảm đương một phía.

Cả ngành rượu trắng đều dự đoán được, Lệnh Dương và Mỹ Lâm bước tiếp theo tất nhiên là tuyển dụng quy mô lớn. Chỉ là nghiệp vụ viên thì dễ tuyển, nhân viên quản lý thì không phải nhất thời nửa khắc có thể bồi dưỡng được, cho nên bọn họ đại khái sẽ đi đào góc tường công ty khác.

Hành vi này đương nhiên rất quá đáng.

Nhưng vốn dĩ thị trường không phải chỉ đen hay trắng.

Đơn cử như hành trình làm giàu của Nguyên Xuyên chẳng lẽ không có hành vi sắp giẫm lên giới hạn hay đã giẫm lên giới hạn hay sao? Nếu không có, như vậy khoản tiền phạt với giá trên trời 180 triệu từ đâu ra?

Trần Kiêu nghe Lộ Nam nói một câu, đại để là: pháp luật không phải tiêu chuẩn đạo đức, chỉ là giới hạn đạo đức.

Cho nên thỏa thuận cạnh nghiệp có tác dụng, nhưng không phải 100%.

Điểm này, hai người họ đã từng thảo luận mấy năm trước.

Nếu người nghỉ việc sẵn sàng nộp tiền vi phạm hợp đồng, nếu họ ký hợp đồng với một công ty thứ ba không liên quan tới ngành rượu trắng, sau đó thông qua công ty này lại làm những việc có liên quan thì sao, nếu họ tới thị trường mà Nguyên Xuyên khó tìm được bằng chứng vi phạm hợp đồng ví dụ như ra nước ngoài, nếu...

Vì thế, đối diện với Hạ tổng khen ngợi, Trần Kiêu không hề tự đắc hay kiêu ngạo, anh ta nói với giám đốc ban Tài nguyên nhân lực: "Cho dù vậy, cũng không thể coi thường, đặc biệt là tỉnh Kiềm, tỉnh Xuyên, BK và những tỉnh có lượng tiêu thụ tốt ở Tây Bắc, những địa phương này Tổng giám đốc cấp tỉnh và giám đốc thành phố trong tay nắm giữ tài nguyên khách hàng hết sức quý giá, tôi đề nghị thời gian này các lãnh đạo Đại khu phải xuống thị trường, trấn an họ." Vừa động viên, vừa cảnh cáo, phải xem họ ôm tâm tư như thế nào.

Hạ tổng gật đầu: "Đề nghị này tốt, tôi đồng ý."

Các vị lão tổng còn lại cũng tới tấp gật đầu: "Nên làm như vậy." Cái lợi động tới cái nghĩa, những người giữ cấp bậc phụ trách Đại khu trở lên đại đa phần đều hi vọng Nguyên Xuyên có thể thuận lợi qua khó khăn này, có thể càng ngày càng tốt.

Mọi người gật đầu, sinh ra chút tin phục với vị thái tử gia tuy trẻ tuổi nhưng làm việc lão luyện này.

"Còn có chuyện này." Trần Kiêu nhìn mọi người: "Thông qua Phó Tổng giám đốc Cừu và giám đốc thành phố BK Lộ Nam của ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa cố gắng, hôm kia chúng ta lại ký thêm một hợp đồng tiêu thụ nước ngoài, giá trị 12 triệu tệ."

Nhà tiêu thụ 12 triệu tệ đặt ở tỉnh Tây Nam căn bản không đủ xem, cho dù là BK cũng chỉ là quy mô bình thường mà thôi, nhưng bởi vì Trần Kiêu mấy năm nay đều chưa bắn tên không đích bao giờ, cho nên các vị lãnh đạo cấp cao trong Nguyên Xuyên ngồi đây đều bằng lòng nghe xem Trần tổng muốn biểu đạt điều gì.

Trần Kiêu cũng không úp mở, nói thẳng: "Kỳ thực hợp đồng tiêu thụ hải ngoại đầu tiên ở Hải Lâm là hợp đồng tiêu thụ rượu Hài Hòa sang Mỹ cũng do giám đốc Lộ thúc đẩy, điểm này có lẽ mọi người không biết rõ."

Anh ta quay sang cho trợ lý Địch một ánh mắt, trợ lý Địch ngầm hiểu đứng lên, chia tư liệu cho các vị lão tổng.

Trên tư liệu là tất cả tên, lượng hợp đồng, lượng hồi khoản của những Nhà tiêu thụ hải ngoại ký rượu Hài Hòa trong 3 năm qua, trong đó Lộ Nam trực tiếp ký hợp đồng có: Công ty thương mại xuất nhập khẩu Uy Cấu, công ty rượu Tứ Phương (Hoa An - Singapore, BK - Malaysia); Lộ Nam trợ giúp ký hợp đồng có: hậu cần Trung Tập (chương 218 - nước Mỹ, đã cường thế trỗi dậy trải hàng khắp các thành phố cảng lớn ở Mỹ), còn có Nhà tiêu thụ xuất khẩu sang Úc và Nhà tiêu thụ xuất khẩu sang HK. PS: HK về mặt chính trị thì không phải thị trường nước ngoài, nhưng về mặt kinh tế thì Nguyên Xuyên đi theo quốc gia, tách riêng lượng tiêu thụ.

Mấy Nhà tiêu thụ này hàng năm hồi khoản đều ổn định có tăng, cho tới bây giờ, tổng mức hợp đồng tiêu thụ rượu Hài Hòa ra nước ngoài đã vượt 60 triệu tệ.

Đầu tiên, đây là thành tích của rượu Hài Hòa; tiếp theo, đây là thành tích của rượu Hài Hòa ở nước ngoài.

Ngoại trừ hai tiền đề này, nói tới thành tích đều là chơi lưu manh, tất cả lãnh đạo cấp cao đều không thể phủ nhận, bảng thành tích này rất nổi bật, trước đó trong cả tập đoàn đều không có ai làm được tới tình trạng này.

Bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thực của phần tư liệu này: hết thảy hợp đồng và hồi khoản đều có thể tra cứu; tất cả thông tin khách hàng đều có thể tìm hiểu; Lộ Nam liệu có ra sức, ra sức bao nhiêu cũng có thể kiểm tra với phía Nhà tiêu thụ.

Hạ tổng hình như hiểu được Trần Kiêu muốn nói gì, nhưng không mấy chắc chắn.

Trần Kiêu thấy mọi người đều tán thành với thành tích của Lộ Nam, bèn trầm giọng, nói: "Lệnh Dương và Mỹ Lâm khí thế hừng hực, thị phần ở thị trường hải ngoại dĩ nhiên hết sức to lớn, nhưng nếu như chúng ta không có hành động gì, mấy thị trường rượu trắng đã cày sâu cuốc bẫm, bồi dưỡng ra không khí tốt đẹp cực có khả năng biến thành "may áo cưới cho kẻ khác". 60 triệu tệ này là ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa cố gắng 3 năm mới đạt được, trong đó công lao của Lộ Nam là hiển nhiên, có thể thấy sau này còn có sẽ 60 triệu lần thứ hai, lần thứ ba, tôi ở đây đề nghị, thăng chức cho Lộ Nam."

Thăng chức?

Lộ Nam là giám đốc BK, ngang hàng với Tổng giám đốc cấp tỉnh. Nếu lên nữa, chính là tới tỉnh tiêu thụ rượu trắng lớn nhậm chức, quản lý tất cả công việc của 5 ban Nhãn hiệu trong tỉnh, hoặc trở về tổng công ty chuyển chức vụ nhân viên hành chính - dù sao tuyệt đối không thể lên tới chức vụ Đại khu.

Giám đốc ban Tài nguyên nhân lực mấp máy môi, muốn nói ra ý kiến.

Trần Kiêu cho anh ta một ánh mắt, tạm thời không thể lên tiếng.

Hạ tổng nói thẳng suy nghĩ: "Năng lực của Lộ Nam quả thật hơn người. Nhưng cô ấy mới tới BK 3-4 tháng, với thành tích hiện nay, muốn thăng chức thì hơi miễn cưỡng; hơn nữa, nếu Trần tổng nói cô ấy am hiểu đàm phán hợp đồng tiêu thụ hải ngoại, BK là trung tâm chính trị của nước ta, thường xuyên có các loại hội nghị thượng đỉnh, cô ấy tiếp tục ở lại BK mới có thể vững vàng theo sát chính sách, tiếp tục bố cục chiêu thương hải ngoại, nếu lúc này chuyển đi, e rằng người thay thế cô ấy khó mà thuận lợi triển khai công việc."

Trần Kiêu gật đầu: "Hạ tổng nói đúng."

Anh ta nói: "BK báo cáo lên, sau Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng có nhiều khách hàng tiềm năng muốn ký hợp đồng tiêu thụ nước ngoài, cá nhân tôi cho rằng, giám đốc Lộ quả thật còn không thể rời khỏi BK. Nhưng nhân tài như vậy, các vị nói xem, Lệnh Dương và Mỹ Lâm biết năng lực cá nhân của cô ấy, sẵn sàng chi bao nhiêu để đào người?"

A, cái này...

"Hơn nữa tôi cho rằng, bây giờ thời điểm này, thích hợp nhất để điều chỉnh chức vụ ở một số thị trường địa phương. Tôi vừa rồi chỉ lấy Lộ Nam làm ví dụ mà thôi, nhìn ra thị trường cả nước, nhân tài ưu tú còn có rất nhiều, lưu lại họ, cho họ sân khấu phô bày năng lực, Nguyên Xuyên mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, mới có thể hướng tới tương lai tốt hơn."

Ý tứ của Trần Kiêu rất rõ ràng, anh ta muốn thiên kim mua mã cốt, để ứng phó với chính sách đào người của đối thủ.

Hạ tổng hỏi ra tiếng lòng của mọi người: "Vậy theo ý Trần tổng, thăng chức cho Lộ Nam tới chức vụ gì thì mới phù hợp?"

"Tôi cho rằng, công ty bây giờ phải tách riêng nghiệp vụ hải ngoại ra thành một ban riêng, do chuyên gia phụ trách việc này..." Đây là đề nghị của Trần Kiêu.

Mọi người ngồi đây đều sáng mắt lên: một ban mới thành lập, tách hẳn khỏi 5 ban Nhãn hiệu lớn, cái này chứng tỏ sẽ nhiều thêm mấy chức vụ quản lý cấp trung, cấp cao! Bọn họ không cần cũng không muốn đi, nhưng ai trong công ty lại không có họ hàng bạn bè chứ?

Trần Kiêu quá hiểu sự phức tạp trong quan hệ nhân sự ở Nguyên Xuyên, anh ta cười nói: "Tôi cho rằng, ban Nhãn hiệu nghiệp vụ hải ngoại nên thiết lập tiêu chuẩn sát hạch riêng, có tài thì làm, vô tài thì thôi."

Thốt ra lời này, mấy người vừa nảy sinh tâm tư lại cảm thấy có phần mạo hiểm: Nhà tiêu thụ hải ngoại nha, nếu thật dễ đàm phán như vậy, sao lại đến lượt cái cô giám đốc Lộ Nam kia làm nổi bật?

Đây không phải việc nhỏ, cho nên cuối cùng Hạ tổng nói với Trần Kiêu: "Còn phải bàn bạc kỹ hơn."

Trần Kiêu hiểu, tan họp, anh ta gọi lại Hạ tổng và lão tổng ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ.

Hạ tổng cho rằng Trần Kiêu vẫn chưa từ bỏ ý định với chuyện đề ra trong buổi họp, muốn lôi kéo phiếu đồng ý, nào ngờ Trần Kiêu nói ra chuyện ngoài dự đoán - chuyện về Lý Hạo Bạch.

Lão tổng ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ là họ hàng với Lý Hạo Bạch, ông ta đã biết chuyện Lý Hạo Bạch bị tạm giam, vốn định mở một con mắt nhắm một con mắt: cùng lắm thả ra thì xử phạt nội bộ, trừ điểm thành tích, quá lắm thì trừ tiền thưởng thôi.

Trần Kiêu cau mày nói: "E rằng khó làm..."

Anh ta chỉ nói Cừu Siêu Quần ở BK vô tình nghe thấy Nhà tiêu thụ phàn nàn, xét thấy Cừu Siêu Quần có thân phận con trai cổ đông lớn, Hạ tổng và Lý Tổng không nói Cừu Siêu Quần làm vậy là hơi quá.

Đợi Trần Kiêu nói xong, bọn họ cũng hoàn toàn không tính toán Cừu Siêu Quần "nhiều chuyện" nữa: "Trợ giúp Nhà tiêu thụ mở hóa đơn khống, thu % chênh lệch, còn tiếp xúc với người của Lệnh Dương? Có bằng chứng không?"

"Có một số, nếu muốn tìm thêm còn phải điều tra di động máy tính của anh ta. Cái sau thì, không có bằng chứng xác thực chứng minh anh ta muốn vi phạm thỏa thuận cạnh nghiệp."

Hạ tổng nghiêm túc nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể xử lý công khai."

"Cho nên, tôi chỉ có thể giao vấn đề khó này cho Hạ tổng và Lý tổng." Trần Kiêu gật đầu, nói xong rời khỏi phòng họp.

Trở lại văn phòng của mình, Trần Kiêu nhìn hình nền di động 14 chữ lối viết thảo, đưa tay xoa mặt, ấn phím nội bộ: "Trợ lý Địch, cậu lại đây chút..."

...

"Chào ngài, tôi là Lộ Nam, xin hỏi ngài là vị nào?"

Người làm tiêu thụ 24/7 không tắt máy, hơn nữa luôn luôn nghe máy số lạ.

Hơn 8h tối ngày 28, Lộ Nam đang trên đường tới phòng gym, bỗng nhận được một số điện thoại lạ: "Lương 1 năm 1 triệu đô, chưa tính trích % và tiền thưởng khác?"