Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 287




Hoạt động xoa bài bắt đầu từ 3h chiều, chơi tới tận chập tối 6-7h, bốn người chuẩn bị gọi đồ ăn, Dư Trụ vô tình hỏi: "Lão Lý, hôm nay không cần giúp con làm bài tập à?"

Lý Hạo Bạch nhìn đồng hồ: "Trường nó dạo này có hoạt động ngoại khóa, tan học muộn, tôi có thể trộm lười chút."

"Thảo nào. À, tôi nghe nói, không giúp làm bài tập là phụ từ tử hiếu, giúp làm bài tập là gà bay chó chạy, nhà anh có thế không?" Dư Trụ cười tủm tỉm hỏi.

"Hừ, chính xác đấy." Nói tới đây, Lý Hạo Bạch cũng có một bụng nước đắng: "Anh còn chưa kết hôn, chưa có con, nên không biết khó khăn khi dạy con làm bài tập đâu."

Anh ta kể khổ một hồi, cuối cùng nói: "Trường học cũng thật là, giảm tải giảm tải, kỳ thực là chuyển áp lực tới phía phụ huynh, cái sách liên lạc với gia đình gì ấy, mỗi ngày đều phải viết tiểu kết, còn phải ký tên. Quá mệt mỏi!"

Cừu Siêu Quần giả vờ mới biết, hỏi: "Vậy chị dâu đâu? Anh bảo chị dâu phụ đạo đi, nghe bảo người mẹ thường tỉ mỉ, có kiên nhẫn hơn mà."

Lý Hạo Bạch lắc đầu, thở dài: "Chị dâu của cậu tăng ca, thời gian làm việc không tự do như tôi. Hết cách, muốn cho con cái được giáo dục tốt, hai chúng tôi phải nai lưng ra làm mà nuôi tiểu tổ tông này."

Cừu Siêu Quần cái hiểu cái không gật gù: "Đúng vậy, giá hàng ở đây rất cao, đặc biệt là giá nhà và học phí, nuôi một đứa bé ở đây bằng nuôi ba đứa ở Dung thành."

Lương Hi Minh cũng có con - cũng ở Dung thành, nghe vậy liếc Lý Hạo Bạch một cái.

Lý Hạo Bạch "vớt vát" cho bản thân: "Cậu võ đoán quá, trong nhà tôi không nhờ được bề trên, nếu không ném cho ông bà nuôi, bớt việc bao nhiêu."

Trong lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ đưa món ăn vào phòng bài.

Có mỗi bia và xiên nướng, 4 người đàn ông đều tới từ tỉnh Xuyên trò chuyện, nói tới tâm sự trong lòng.

Cừu Siêu Quần nói về áp lực giục cưới của cha mẹ, Dư Trụ nói về áp lực gửi tiền về nhà cho cha mẹ xây nhà và nuôi em gái học ĐH, Lý Hạo Bạch nói về sự vất vả khi chi tiêu và bồi dưỡng giáo dục cho con cái, Lương Hi Minh thì kể nỗi xót xa khi vợ anh ta không hiểu anh ta lấy sự nghiệp làm trọng.

Ừm, vừa nghe bỗng thấy 4 người đàn ông này đều có cái thảm riêng.

Lý Hạo Bạch cắn mạnh một miếng thận dê: "Má nó, đời này, làm đàn ông đúng là quá khổ."

Lương Hi Minh cũng gật đầu: "Tôi không hiểu, mỗi tháng cho cô ấy bao nhiêu tiền sinh hoạt, cô ấy không cần ra ngoài làm việc kiếm tiền, chỉ chăm sóc người già và trẻ nhỏ, còn có gì mà phải oán giận chứ."

Dư Trụ và Cừu Siêu Quần liếc nhau.

Đây chính là chuyện mà Lão Cừu am hiểu nhất - kéo thù hận.

Anh ta là con trai độc nhất trong nhà, điều kiện gia đình tốt, lời an ủi thốt ra từ miệng anh ta kỳ thực không hề có sức thuyết phục, thậm chí bởi vì anh ta khuyên giải hời hợt, còn mang cảm giác buồn cười "sao không ăn thịt băm".

Dư Trụ ngồi nhìn, Lão Cừu không khuyên còn đỡ, càng khuyên càng như thêm dầu vào lửa.

8h30, Lý Hạo Bạch nói không chơi nữa, phải về nhà.

Những người nghiện xoa bài đương nhiên chê anh ta làm mất hứng, nhưng chơi ba thiếu một cũng không có biện pháp, mọi người tan cuộc.

4 người tổng cộng 2 chiếc xe, trong đó Cừu Siêu Quần và Dư Trụ tiễn Trần Kiêu xong tới đây, đi xe văn phòng; Lương Hi Minh là đi xe riêng, Lý Hạo Bạch là đi ké xe anh ta tới.

Bởi vì uống rượu, Cừu Siêu Quần bảo Dư Trụ gọi lái thay.

Tài xế của Lương Hi Minh hôm nay nghỉ phép, Cừu Siêu Quần nói: "Cũng gọi thêm một người cho anh Lương, ngàn vạn con đường, an toàn là trên hết!"

Lý Hạo Bạch thờ ơ như không, nói: "Chỉ có tí bia, nhạt như nước. Lương tổng, để tôi đưa anh về."

Tối nay chia ra thì, mỗi người tầm 2-3 chai bia, đối với người hàng năm uống rượu trắng quả thật không khác gì uống nước, Lương Hi Minh nghĩ phòng bài này cũng gần chỗ mình ở, nên để mặc Lý Hạo Bạch lấy chìa khóa xe.

Cừu Siêu Quần thành tâm thành ý khuyên vài câu, không có tác dụng.

Lý Hạo Bạch ngồi xuống ghế lái còn cười ha ha, nói: "Phó Tổng giám đốc Cừu, cậu quy củ quá, chậc chậc, mới khiến một cô bé lên mặt với cậu."

Cừu Siêu Quần cau mày: "Đừng nói chuyện này nữa, các anh đi đi, tôi và Lão Dư đợi lái thay."

"Được, chúng tôi đi trước." Lương Hi Minh thấy Lý Hạo Bạch còn định giễu cợt Cừu Siêu Quần, bèn vỗ nhẹ lên vai phải anh ta dưới góc độ người ngoài không thấy, bảo anh ta câm mồm lại.

Khởi động, lái xe.

Lý Hạo Bạch thoáng nhìn gương chiếu hậu: "Lương tổng, tôi nói có sai đâu. Anh xem Cừu Siêu Quần đi, đâu giống dáng vẻ lãnh đạo, cái cô Lộ Nam kia làm gì cũng tự quyết định, hoặc trực tiếp trình xin với Trần tổng, căn bản không để cậu ta vào mắt."

"Được rồi, chuyện chia rẽ ly gián này, không thể một hai lần là xong." Lương Hi Minh dựa lưng vào ghế, anh ta cũng không thích Lộ Nam.

Lần trước lôi kéo Nghiêm Quan Thành thất bại khiến Lương Hi Minh khá mất mặt, nhưng thấy Lão Nghiêm có chút khả năng, chuyện này Lộ Nam cũng không biết, cho nên anh ta tạm thời không gây phiền toái cho Nghiêm Quan Thành; mấy hôm nay trong văn phòng và chỗ Nhà tiêu thụ đều thảo luận về việc rượu Hài Hòa nổi bật trong Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng, đặc biệt là Vinh Bảo Tửu Nghiệp và Bác Duyệt Tửu Nghiệp lúc trước còn hứng thú với tăng lượng hợp đồng rượu Kinh Điển, bỗng dưng lại không thấy tăm hơi gì.

Lương Hi Minh nghĩ: Nhất định do ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa chặn ngang một chân!

"Thù mới hận cũ" thêm vào, Lương Hi Minh hết sức hi vọng Lộ Nam và Cừu Siêu Quần sẽ vì tranh giành quyền lợi mà khập khiễng với nhau.

"Ừm, cả công ty đều biết, Lộ Nam do một tay em họ tôi dạy dỗ. Chậc, nam nữ trẻ tuổi có gì với nhau hay không ai mà biết. Nếu Cừu Siêu Quần và Lộ Nam có mâu thuẫn, không biết em họ tôi muốn giúp lý hay giúp thân? Giúp thân hay giúp càng thân hơn?" Lương Hi Minh hôm nay nói cũng hơi nhiều, như bình thường, anh ta tuyệt đối sẽ không đặt điều như thế.

Lý Hạo Bạch vỗ mông ngựa Lương Hi Minh rất nhiều năm, am hiểu nghiền ngẫm tâm tư đối phương, nghe vậy cợt nhả: "Lương tổng yên tâm, tôi thấy Cừu Siêu Quần hôm nay có vẻ bất mãn với hành vi Lộ Nam ký Nhà tiêu thụ hải ngoại nhưng không xin ý kiến cậu ta, chúng ta "nhắc nhở" cậu ta vài lần, cậu ta liền biết ngoài thị trường Dung thành thì con gái nơi khác tâm cơ thế nào."

"Đúng vậy, cô gái này, không đơn giản." Lương Hi Minh tuyệt đối không muốn thừa nhận Lộ Nam giỏi hơn về mặt chuyên môn so với anh ta, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể phủ định cô ấy từ giới tính và tuổi tác, bố trí vài tội lỗi mà cô gái trẻ tuổi xinh đẹp dễ dàng mắc phải trên chức trường, thì mới có thể chứng minh chức vụ hiện tại của cô ấy có lai lịch bất chính.

Hành động này càng chứng tỏ bọn họ vô dụng. Bởi vì biết không thể đánh bại người ta về mặt công việc, cho nên đặt điều về đời sống riêng tư, thật khiến người khác coi thường.

Lý Hạo Bạch cười khì, lộ ra ý tứ mà đàn ông trung niên dầu mỡ đều hiểu: "Cho nên, con gái ấy à, phải vừa đẹp vừa không quá thông minh như Đường Thi là tốt nhất. Còn kiểu như Lộ Nam, đẹp thì đẹp đấy, nhưng đâm tay, đâm người! Như chị dâu ở nhà chăm sóc gia đình mới tốt, đó mới là phụ nữ bổn phận. Năng lực của tôi còn kém, nếu kiếm được nhiều tiền hơn, tôi cũng không cho vợ tôi ra ngoài làm việc vất vả."

Lương Hi Minh không muốn nói về chuyện riêng nhà mình, bèn đổi chủ đề: "Tập trung lái xe đi, dù sao anh cũng uống..."

Chữ "rượu" còn chưa nói ra, Lý Hạo Bạch đã giẫm mạnh chân phanh, bối rối quay lại: "Lương, Lương tổng, phía trước kiểm tra nồng độ cồn."

Lương Hi Minh: trời ạ!

"Mau dừng xe, không không không mau tìm một chỗ quay đầu..." Không đợi hai người họ nghĩ xem né qua thế nào, cảnh sát giao thông đứng đối diện đã vẫy ta ra hiệu cho họ dừng xe sang một bên.

Lý Hạo Bạch quay lại nhìn Lương Hi Minh: "Lương tổng, tôi, tôi."

"Đừng sợ, anh chỉ uống một ít bia thôi. Đợi lát nữa tìm quan hệ, vào đó một buổi tối là ra." Lương Hi Minh giả lả an ủi anh ta, nhưng kỳ thực trong lòng nghĩ: nếu nghe Cừu Siêu Quần gọi lái thay thì tốt rồi. Lão Lý thật là, tỏ vẻ gì chứ? Đúng là thêm phiền cho ta.

Trong lòng oán giận, Lương Hi Minh còn nhẹ nhàng thở phào một hơi, may mà hôm nay không phải anh ta tự lái xe, coi như vạn hạnh trong bất hạnh.

Chuyện tới nước này, chạy trốn là không dám, Lý Hạo Bạch chỉ có thể hạ cửa kính xuống, ngoan ngoãn thổi khí.

...

Cừu Siêu Quần đưa mắt nhìn Lương Hi Minh đi xa, giơ tay gọi điện thoại báo cảnh sát: "Chào ngài, đồng chí cảnh sát, là thế này. Tôi và bạn cùng nhau ăn cơm tối uống chút rượu, hai người họ không nghe tôi khuyên, nhất định đòi tự lái xe về - đúng, tôi cũng cảm thấy hành vi này phải kiên quyết ngăn chặn, nhưng họ không nghe tôi. Tôi suy đi tính lại, hành vi trái pháp luật này tuyệt đối không thể dung túng, cho dù họ là bạn tôi cũng thế, cho nên lập tức gọi điện thoại cho ngài, đại nghĩa diệt thân! Ôi đúng rồi, vừa mới đi, biển số xe là xxxx, từ Tước Hữu Kỳ Bài tới tiểu khu Du Nhị Lý, được rồi, vậy làm phiền ngài rồi, tốt tốt tốt, đồng chí cảnh sát dạy dỗ họ đi ạ, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng nói tôi gọi điện thoại nhé. Ngài vất vả rồi ạ!"

Tắt máy, Cừu Siêu Quần ẩn sâu công và danh liếc Dư Trụ: "Sao? Có ý kiến?"

"Cao! Quả là cao minh!" Dư Trụ vừa lắc lư đầu vừa nói. Còn không phải là cao minh, uống rượu lái xe, tạm giam 10-15 ngày. Đợi Lý Hạo Bạch ra ngoài, Lệnh Dương và Mỹ Lâm đã ký xong thỏa thuận hợp tác, ăn x cũng không còn nóng hổi.

"Như nhau thôi, anh cũng khá lắm, Lão Dư."

Dọc đường tới sân bay, Cừu Siêu Quần không những kể lại hoài nghi về Lý Hạo Bạch, còn lấy ra bằng chứng anh ta vi phạm quy định công ty và ảnh chụp lén tiếp xúc với người của Lệnh Dương.

Trần Kiêu nhìn qua, nói với Cừu Siêu Quần: "Theo suy đoán của tôi và Lộ Nam, Lệnh Dương trong mấy ngày tới sẽ có động tác lớn, nếu Lý Hạo Bạch thật sự bị thu mua, mấy ngày tới anh ta nhất định sẽ đột nhiên từ chức - Lệnh Dương không thể lôi kéo được nhiều người giữ cấp bậc Tổng giám đốc, tài nguyên ở BK đặc biệt quan trọng, thời điểm này không thể để Lý Hạo Bạch thêm phiền. Anh nghĩ cách, làm anh ta tạm thời không thể nghỉ việc, kéo dài 1 tuần, trong lúc này các anh trấn an tốt các Nhà tiêu thụ, Lý Hạo Bạch... thì để tính sổ sau."

Cừu Siêu Quần đầy miệng đáp ứng.

Cái này không khó.

Anh ta vốn định tối nay mượn cơ hội chơi mạt chược, làm Lý Hạo Bạch "hiện nguyên hình" - như vậy, Lý Hạo Bạch tối thiểu sẽ bị công ty thẩm tra mấy vòng, không thể gây rối được.

Ai biết trời cũng giúp ta. Cừu Siêu Quần lúc nhận được điện thoại của Lộ Nam quả thật là giật mình + mừng rỡ, kế đến tâm sinh một kế, nghĩ tới kế hay không cần trở mặt với Lý Hạo Bạch, không cần ép Lương Hi Minh "tráng sĩ chặt tay".

Mặc dù chỉ nắm chắc một nửa, nhưng Lão Cừu cảm thấy anh ta rất hiểu những nghiệp vụ viên lâu năm thăng chức lên vị trí quản lý này có tính nết, tác phong thế nào.

Cừu Siêu Quần tương kế tựu kế, giả vờ hơi bất mãn với Lộ Nam, khiến Lý Hạo Bạch mất cảnh giác, Dư Trụ thì không biết Cừu Siêu Quần trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng cũng hỗ trợ một tay.

Thế nên mới có kết quả như hiện tại.

"Nếu bọn họ đồng ý đề nghị tìm người lái thay thì sao?" Dư Trụ hỏi.

"Đồng ý đương nhiên là tốt nhất, mọi người đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật. Chuyện Lý Hạo Bạch cùng lắm trì hoãn một ngày, vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch." Cừu Siêu Quần sực nhớ: "Chúng ta còn phải đề phòng Lý Hạo Bạch tìm quan hệ ra sớm. Lương Hi Minh dễ lừa gạt, chỉ cần chuyện này lan truyền trong trụ sở, anh ta bận tâm thể diện và hình tượng, sẽ không ra mặt bảo lãnh Lý Hạo Bạch."

Cừu Siêu Quần quan hệ rộng trong tổng công ty không phải chuyện đùa, ngày thứ hai 5 ban Nhãn hiệu BK còn không biết sao giám đốc Lý không đi làm, hành chính và kế toán đã biết tin "giám đốc Lý uống rượu lái xe bị bắt" từ group chat.

Lộ Nam đi giày cao gót tiến vào văn phòng, nghe thấy mọi người thảo luận tới tấp.

Cô ngước mắt nhìn Cừu Siêu Quần.

Lão Cừu nhún vai, sờ mũi.

[Tốt lắm, nhân tố không ổn định nhất BK tạm thời bị tiêu diệt.]

[Công ty vững vàng nắm thế chủ động, sau này muốn cảnh cáo hoặc trực tiếp khai trừ Lý Hạo Bạch đều được, có thể tiến có thể lùi.]

"Họp thôi, tôi có chuyện cần thông báo." Lộ Nam lắc lư kẹp tài liệu trong tay, nói với thủ hạ.