Củng Thiệu Huy nhìn bộ dạng này của cháu trai nhà mình, trong lòng không thông cảm tí nào.
Làm người trưởng thành, phải có năng lực phán đoán tối thiểu.
Chỉ có thế này? Người khác nói gì nghe nấy? Đây không phải theo đuổi con gái, là mặt dày tới gần khiến người ta ghét!
Trì Yến giải thích: "Cháu không..."
"Đúng, theo cháu nói, cháu quả thật không lập tức tin tưởng. Nhưng cái tên bạn chơi bóng suốt ngày rủ rỉ bên tai, chẳng lẽ cháu không dao động?" Củng Thiệu Huy vặn hỏi.
Dao động, trong lòng rất khó chịu.
Mới làm ra một loạt hành vi mất phong độ.
"Cậu, cậu nói xem, cháu có cần xin lỗi đàn chị không?" Trì Yến chần chừ hỏi.
"Thôi khỏi đi." Củng Thiệu Huy xua tay, tắt thuốc: "Đàn chị này của cháu mặc kệ có biết cháu ác ý phỏng đoán hay không - cho dù bây giờ không có cảm tưởng tốt với cháu, nhưng vẫn duy trì thái độ giải quyết việc công. Nghĩa là cô ấy hoàn toàn không để tâm tới chuyện này, cháu tự dưng kỳ quái chạy tới xin lỗi, sau đó thì sao? Cháu có phải cảm thấy nhất định sẽ được tha thứ không?"
Trì Yến bị cậu nói trúng tim đen, đỏ mặt.
Củng Thiệu Huy lắc đầu: "Cháu ấy à, đừng suy nghĩ lung tung nữa, cậu dám cam đoan, ngày kia cháu nói với cô ta muốn ký hợp đồng 10 triệu, chuyện này coi như qua."
"Nhưng như vậy..." Nhưng như vậy không phải dùng tiền làm nhục đàn chị sao? Khác gì với suy nghĩ trước đó của ta?
Nói tới đây, kỳ thực trong lòng Trì Yến đã sinh ra lùi bước, cậu ta cảm thấy trước kia lấy chuyện hợp đồng ra làm cái cớ thật không phù hợp.
Củng Thiệu Huy liếc cháu trai, lắc đầu: "Chậc, cháu chả hiểu gì cả. Cháu còn muốn theo đuổi cô ấy không?"
Vẫn muốn, nhưng cảm thấy mất mặt.
Theo cậu phân tích, Trì Yến mới ý thức được vì sao mấy hôm trước đàn chị đột nhiên đổi giọng gọi mình là Trì tiên sinh.
Đàn chị thông minh như vậy, nhất định phát hiện manh mối từ giọng nói và thái độ của mình.
Trì Yến ủ rũ.
Củng Thiệu Huy thản nhiên nói: "Nếu muốn theo đuổi, vậy nghiêm túc vào. Đừng trách cậu nói thẳng, trước kia cháu chỉ tương tư đơn phương mà thôi. Căn bản không phải cách một người đàn ông trưởng thành theo đuổi bạn đời - cháu ấy à, còn phải học nhiều. Còn hợp đồng tiêu thụ, ký hay không phải xem xét lại đã. Nhưng với biểu hiện của cái cô giám đốc Lộ này tối nay, cậu thậm chí còn cảm thấy có thể bỏ vốn đầu tư cá nhân một chút. Là người rất lợi hại." Nói năng từng câu có lý, cử chỉ chững chạc, không lỗ mãng, uống rượu cũng giỏi.
Trì Yến sáng mắt lên, cậu ta đang mắc kẹt ở hợp đồng 10 triệu vượt quá khả năng, nếu không vài hôm trước đã hành động theo cảm tính ký hợp đồng từ lâu rồi.
"Muốn vay tiền cậu?" Lão Củng cũng là người nhìn Trì Yến lớn lên, tên nhóc này cong mông là đã biết nó muốn ị phân hay đánh rắm.
Trì Yến nịnh nợt gật đầu: "Cậu, cậu đã nói thế rồi, vậy cháu nhất định phải ký hợp đồng. Nếu không cháu không những ánh mắt có vấn đề, hơn nữa còn là nhân phẩm có vấn đề."
Củng Thiệu Huy cười ha ha: "Nhãi con, còn phải học nhiều. Trên thương trường không có tình thân, muốn vay tiền cậu cũng được, nhưng phải viết giấy vay nợ nhé."
"Cậu yêu dấu, không biết cậu có muốn chia cổ phần không?" Vứt bỏ chuyện không biết nhìn người, Trì Yến dù sao cũng là con nhà kinh doanh, mưa dầm thấm lâu, vẫn biết một số chuyện trên thương trường. Nếu ông cậu đầu tư, như vậy thêm một người gánh vác mạo hiểm.
...
Lộ Nam không biết cô đi rồi, Trì Yến còn được "giáo dục" một hồi, kết quả trực tiếp nhất là khả năng ký hợp đồng tiêu thụ tăng cao.
Cô về nhà đánh răng rửa mặt, mở máy tính tìm hiểu công ty Tàu Biển Hạo Miểu.
Phải nói, bây giờ tra cứu thông tin công ty còn nhanh chóng hơn lúc cô mới tới Hoa An, nộp tiền hội viên website, một ít thông tin đăng ký, phân bố cổ phần và thay đổi, cảnh báo mạo hiểm..., thậm chí còn có thể tìm được phán quyết tranh chấp liên quan tới pháp luật.
Công ty Tàu Biển Hạo Miểu có vốn đăng ký 50 triệu tệ, tài sản hiện có 310 triệu tệ, chủ yếu làm vận chuyển tuyến đường biển giữa các tỉnh và vận chuyển container mậu dịch thương mại trong nước.
Ra khỏi webiste tra cứu thông tin các doanh nghiệp, lại vào website khác tìm hiểu thông tin liên quan, thấy được một tin tức: công ty này gần đây đang muốn chuyển đổi kinh doanh, cố gắng khai phá nghiệp vụ quốc tế, hiện nay đã có tuyến đường Tân cảng, Hỗ cảng qua lại Đông Nam Á.
Còn Củng Thiệu Huy, hiện nay là Tổng giám đốc công ty Tàu Biển Hạo Miểu, người đại diện pháp lý, cũng là cổ đông lớn nhất.
[Wow, quả nhiên là người có tiền.] Lộ Nam thầm cảm thán.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, mà đa phần đều ngoài dự đoán.
Cô suy tư, gọi điện thoại cho Trần Kiêu, nhắc tới tin tốt buổi chiều.
Trần Kiêu kinh ngạc: "Đạo diễn Du đích thân quay quảng cáo rượu Hài Hòa ư?" Anh ta chú ý tới tin tức liên quan tới Lộ Nam, đương nhiên biết đạo diễn Du giành giải thưởng quốc tế có địa vị thế nào hiện tại.
"Chính xác thì, là quảng cáo chiêu thương rượu Hài Hòa của BK." Lộ Nam nghiêm túc nói.
Nếu đoạn phim ngắn này là quảng cáo của toàn bộ ban Nhãn hiệu - mặc dù cô xác định, quay xong trình lên thành phẩm chắc chắn sẽ là thế, nhưng bây giờ nói thẳng ra có vẻ không bận tâm tới thể diện người phụ trách vấn đề liên quan ở tổng công ty nha.
Trần Kiêu hiểu ngụ ý của Lộ Nam, cười khẽ: "Phải, anh dùng từ không chuẩn."
"Em vốn định nhờ Tần Nghiên giới thiệu đội ngũ chuyên nghiệp chút, nào ngờ đạo diễn Du đích thân quay." Lộ Nam thuận thế lải nhải bát quái: "Nghe ý Tần Nghiên, đạo diễn Du dạo này muốn quay gì đó rất không đáng tin, xem đi, đây chính là chỗ hỏng khi có người yêu làm đồng nghiệp, đi làm cũng thấy, tan làm cũng thấy, có ý tưởng gì, đối phương liền biết ngay."
Cô thề, cô chỉ thuận miệng lải nhải mà thôi.
Trần Kiêu nghe xong hơi chột dạ và ngượng ngùng: nếu ta và Nam Nam trở thành người yêu (đỏ mặt), vậy cũng giống trạng thái hiện tại của nhà sản xuất Tần và đạo diễn Du phải không? Kỳ thực không tồi nha.
Trần Kiêu chỉ cho phép mơ tưởng 5s đồng hồ, lập tức hoàn hồn nghe Lộ Nam tiếp tục nói chuyện phim quảng cáo.
"...Trọng điểm ở hai chữ "hài hòa"." Lộ Nam luôn có sáng tạo mới lạ.
Trần Kiêu hết sức chờ mong: "Vậy, anh cảm thấy ban Nhãn hiệu phải phê duyệt riêng một khoản tiền cho em mới được."
"Tạm thời không cần." Lộ Nam bật cười: "Phim quảng cáo lấy giá bạn bè - đạo diễn Du miễn phí. Em đã bảo chị Tần Nghiên, những chi phí khác trả theo giá thị trường, sau này nếu cần cắt những đoạn ngắn ra dùng, thì sẽ tìm tổ hậu kỳ của họ, cho thêm tiền là được. Số tiền chênh lệch này em đương nhiên sẽ đòi Trần tổng nha."
Nếu không phải Lộ Nam, công ty Nguyên Xuyên muốn mời cấp bậc như đạo diễn Du, e là phải tốn nhiều tiền.
Trần Kiêu trầm ngâm: "Vậy sau này em xin ít rượu Xa hương đi, anh phê duyệt cho em. Đưa cho chị Tần và đạo diễn Du, coi như tấm lòng thành." Đây là hệ liệt cao cấp nhất trong số những chủng loại rượu trắng của Nguyên Xuyên.
"Anh Kiêu hào phóng, nhưng em cảm thấy tặng rượu Hài Hòa của chúng ta tốt hơn."
Không cần Trần Kiêu nói, Lộ Nam đã nghĩ tới điểm này.
Cô dự định sau khi đoạn phim quảng cáo hoàn thành, xin rượu Hài Hòa 12 năm, dù giá 1 bình kém xa rượu Xa hương - nhưng xin số lượng nhiều là được.
Cho vào túi quà tặng, nhóm Tần Nghiên dễ tặng người khác, còn thuận tiện quảng cáo cho rượu Hài Hòa.
Trần Kiêu dựa vào sofa, nhắm mắt nghe Lộ Nam nói.
Nghe những từ khiến tâm tình anh ta sung sướng.
Chúng ta, chúng ta.
Thực ra dạo này anh ta rất mệt.
Anh ta tốn 1 tháng chạy thị trường khắp cả nước - đương nhiên chỉ là những thành phố trọng điểm.
Trong khoảng thời gian này, anh ta không chỉ nhìn thấy sự khó khăn của rượu Hài Hòa, còn có những vấn đề của công ty tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên: phân phối tài nguyên bất công giữa 5 ban Nhãn hiệu, giám đốc thành phố có quan niệm lạc hậu, những giám đốc thành phố xuất thân sinh viên thì chỉ biết đánh giặc trên giấy, còn tình hình bắt Nhà tiêu thụ áp hàng mà công ty đã nhiều lần cấm đoán nhưng vẫn khó ngăn chặn...
Quan trọng hơn, anh ta không nhìn thấy ý chí tiến thủ trên người các nghiệp vụ viên.
Trở lại Dung thành, Trần Kiêu muốn nói chuyện với cha, nhưng cha anh ta đang bận rộn chuyện công ty bất động sản, nghe anh ta kể cũng chỉ gật đầu tỏ ý đã biết: "Bây giờ động không bằng tĩnh."
Trần Kiêu biết, cha nói đúng, cho dù muốn cải cách công ty tiêu thụ rượu, cũng không thể chọn thời buổi rối ren như hiện giờ.
Chú Hai đã bị đưa đi điều tra gần 3 tháng, vợ chú ấy hầu như ngày nào cũng tới tìm ông bà nội khóc lóc kể lể, cả ngày mắng Canh phó tổng hiện tại đang tạm thay chức Tổng giám đốc, còn bắt anh ta đứng về phía mình, nhấn mạnh "hồ ly tinh" đảm nhiệm chức vụ cao trong công ty sẽ đe dọa nhiều thế nào tới anh ta.
Mẹ anh ta về nước vẫn tìm mọi cách thông qua anh ta nhúng tay nội bộ công việc Nguyên Xuyên. Coi việc anh ta đi khắp cả nước tìm hiểu thị trường là tránh né, mấy hôm trước còn tức giận buông lời tàn nhẫn, hơn nữa càng ngày càng có quan hệ mật thiết với Đồng đại khu.
Hết thảy hết thảy, Trần Kiêu không biết có nên nói với Lộ Nam hay không.
Anh ta không biết cô ấy có nguyện ý nghe những điều này không.
Anh ta hi vọng không hẳn muốn tạo ấn tượng không gì không làm được trước mặt Lộ Nam, nhưng cũng muốn bản thân có thể mạnh mẽ hơn, xứng đôi với cô hơn.
Lộ Nam không biết im lặng từ lúc nào.
Hai người đều lặng im không nói gì, cũng không cúp máy, trong điện thoại vọng lại tiếng thở rất nhỏ.
Trần Kiêu bỗng nhiên lên tiếng bảo Lộ Nam: "Lần này xuống thị trường còn xảy ra một ít chuyện. Giám đốc thành phố Cự Giang, Trương Phi. Em còn nhớ không?"
Lộ Nam đương nhiên nhớ, đó là tên cặn bã từ đầu tới chân.
"Hắn ta bị vạch trần chuyện lấy hàng từ Nhà tiêu thụ với giá xuất xưởng, bán ra giá thấp, còn vay tiền Nhà tiêu thụ không trả, Nhà tiêu thụ khiếu nại với anh, hắn ta bị đình chỉ công tác, hiện nay đã điều tra xong, ngày kia sẽ thông báo kết quả."
Lộ Nam thầm nhủ: thật hả hê lòng người!