Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 259




Trì Yến tầm 3h gửi địa chỉ gặp mặt, là quán cơm tư nhân nằm trong một con ngõ.

Lộ Nam nhìn vị trí, chắc là ngồi tàu điện ngầm xong còn phải gọi taxi một đoạn, trong lòng mặc niệm một câu: xe công ơi, mau tới đi.

Bởi vì dự tính phải tốn 1 tiếng di chuyển, Lộ Nam cũng không trở về văn phòng, tìm một quán cafe trong ngõ ở gần đó.

Chủ quán là chàng trai thắt bím tóc, rất có hơi thở nghệ thuật, trong cửa hàng cũng không có menu, uống gì phải xem ông chủ muốn làm gì.

Kiểu quán cafe như này hiện giờ bắt đầu lặng lẽ thịnh hành trong BK, mặc dù truyền thông xã hội còn chưa phát triển như về sau, nhưng ở những diễn đàn bản địa và quảng cáo trên weibo đã bắt đầu nổi tiếng, chắc hẳn không bao lâu mô hình marketing kiểu "có người đề cử" cũng sẽ bắt đầu lan truyền rộng rãi.

Cafe tới, Lộ Nam nếm thử, mùi vị tầm thường, nhưng thanh niên nam nữ vào cửa hàng tới tấp chụp ảnh liên tục.

Lộ Nam cúi đầu cười: đúng vậy, kỳ thực tới đây uống gì không quan trọng, quan trọng là phong cách và bầu không khí ở đây, mang lại cảm giác đặc biệt không giống người thường, là trào lưu mà những thanh niên trẻ tuổi kia muốn theo sát. Giống rượu trắng, nếu nói những loại rượu trắng tầng thấp, tầng trung cạnh tranh giá cả, mùi vị và nhãn hiệu, thì tới những loại rượu trắng xa xỉ trong số những yếu tố này, giá trị thương hiệu và văn hóa thương hiệu mới là phân đoạn marketing quan trọng nhất, vị, giá cả - ngược lại xếp sau.

[Giống người trẻ tuổi theo đuổi thời thượng, như vậy những người trung niên (đa phần) thích uống rượu trắng khi lựa chọn nhãn hiệu cao cấp, đặc biệt là lúc tặng lễ, dùng cho bàn tiệc, cũng sẽ có tâm lý đi theo đại chúng. Người người đều nói hệ liệt Bạch sứ của Quốc tửu rất tốt, người người đều nói Nguyên Xuyên có rượu Kinh Điển là tốt nhất, bọn họ thật sự biết phẩm rượu ư? Chẳng phải đa số người đều chỉ là bảo sao hay vậy thôi ư?

[Dù sai, hai loại rượu này đều thuộc về tương hương, trong thị trường rượu trắng, không phải loại mùi hương được đông đảo người dùng thích nhất.]

[Rượu Hài Hòa kỳ thực không khó uống - khó uống, thì đại sư điều vị đã bị "sụp đổ" rồi.]

[Nó luôn không chiếm lĩnh được thị trường. Nguyên nhân nội tại vì tập đoàn Nguyên Xuyên không ý thức được sự bất công trong phân phối tài nguyên giữa hai khoản rượu trắng xa xỉ, hoặc giả có biết cũng không hề (không thể) nghĩ (dễ dàng) thay đổi hiện trạng; nguyên nhân bên ngoài thì rượu Hài Hòa không có đặc trưng rõ ràng, không khiến người tiêu dùng nhìn vào là thấy ấn tượng.]

[Cho nên, nguyên nhân nội tại mới là động lực và căn cứ căn bản để phát triển dẫn tới thay đổi sự vật. Phép biện chứng duy vật nói tới vai trò của hai loại nguyên nhân này quả nhiên là căn cứ khoa học mạnh nhất.]

Chiều ngày làm việc thông thường, có rất nhiều người đơn độc tới quán cafe như Lộ Nam, nhưng bởi vì cô đẹp, nên ông chủ văn nghệ tới làm quen, bảo cô có thể note giấy nhớ trên bức tường tâm nguyện.

Lộ Nam theo hướng ông chủ chỉ, nhìn thấy bức tường tâm nguyện, cười nhẹ: "Cảm ơn." Nhưng khỏi cần, cô đã qua tuổi dựa vào cầu nguyện đạt được mong muốn, muốn gì, đều phải tự mình nỗ lực.

Ông chủ văn nghệ nhún vai, sau đó tặng Lộ Nam một đĩa bánh quy bơ.

Lộ Nam gật đầu cảm tạ ý tốt của anh ta, rồi mở ra tablet, nhìn lịch ngày đánh dấu những việc cần làm:

Tuần này trước thứ Sáu phải nhận được tin chính xác từ Vinh Bảo Tửu Nghiệp, bất luận thành hay không, văn phòng đều phải đi bước tiếp theo.

Sáng thứ Bảy cùng đạo diễn Du, Tần Nghiên tới sơn trang suối nước nóng, khảo sát hoàn cảnh ở đó, thảo luận ý tưởng và yêu cầu về đoạn quảng cáo - thuận tiện coi như nghỉ phép.

Chủ Nhật ký hợp đồng với đạo diễn Du, mặc dù anh ta kêu miễn phí, nhưng chỉ miễn catse của anh ta, thù lao cho nhân viên khác vẫn phải trả theo giá thị trường, còn nữa, cho dù chỉ là phim quảng cáo ngắn ngủi 5-8p, nhưng vẫn phải theo quy trình. Công tư phân minh, mới có thể duy trì tình bạn lâu dài.

Trước thứ Sáu tuần sau giục đạo diễn Du quay xong quảng cáo và hậu kỳ, đã nói công tư phân minh, vậy thân là bên A giục bên B giao bản hoàn chỉnh vẫn phải giục (cười);

Cuối tuần sau là hoạt động salon của Bác Duyệt Tửu Nghiệp, Vạn tổng nhiều lần mời Lộ Nam tới giúp đỡ tọa trấn "lần đầu tiên" này, Lộ Nam cũng đồng ý, cho nên tới lúc đó còn phải bỏ ra thời gian 1 ngày theo dõi toàn trình;

Kế tiếp là hội Đường rượu tháng 3 ở Dung thành, Lộ Nam có thể đi có thể không, nhưng cô muốn gửi quảng cáo tới, phát trên màn hình lớn ở hội Đường rượu...

Một chuyện tiếp một chuyện, đối với Lộ Nam là áp lực cũng là động lực.

[Không biết tối nay có thể nói ra kết quả không.] Vừa nghĩ, Lộ Nam vừa đánh dấu vào lịch trình hôm nay, viết bữa cơm ngoài kế hoạch.

Mặc dù boss của ban Nhãn hiệu là Trần Kiêu, nhưng Lộ Nam vẫn phải giao báo cáo công việc tuần và báo cáo công việc tháng, bây giờ đánh dấu trước, trở về viết báo cáo hàng ngày, không có chút khó khăn gì.

...

Lúc công việc lu bù vĩnh viễn cảm thấy thời gian không đủ.

Còn 10p tới giờ hẹn, Lộ Nam tới quán cơm tư nhân.

Trì Yến tới sớm, nhìn thấy Lộ Nam, giải thích vài câu, hôm nay người cố vấn cho cậu ta là ông cậu, trên đường tới gặp phải kẹt xe, chốc nữa mới tới.

Lộ Nam hiểu tình hình này, hờ hững nói: "Không sao." Kẹt xe giờ tan tầm, trừ khi đi máy bay trực thăng tư nhân, nếu không dù có là Thiên Vương lão tử cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng trên đường. Nhưng, nơi này là BK, sao có thể tùy tiện cho phép trực thăng bay trên trời.

Trì Yến thăm dò: "Cậu của em bảo chúng ta cứ gọi đồ ăn trước... Tiệm cơm này chuyên làm món Lỗ, đàn chị có ăn kiêng gì không?"

"Không, cậu gọi đi."

Mười mấy phút sau, cửa phòng riêng đẩy ra, một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, gương mặt tròn trịa bước vào.

Trì Yến đứng dậy giới thiệu đôi bên: "Cậu, đây là đàn chị của cháu, cũng là giám đốc thành phố của rượu Nguyên Xuyên ở BK - Lộ Nam; đàn chị, đây là cậu của em, Tổng giám đốc Tàu Biển Hạo Miểu, Củng Thiệu Huy."

Lộ Nam vươn tay: "Chào Củng tổng, tôi là Lộ Nam."

"Chào cô, tôi đã nghe Trì Yến nhắc tới cô." Củng Thiệu Huy cười tủm tỉm, thoạt nhìn hòa đồng: "Ngồi đi, ăn cơm đã."

Lộ Nam nghe anh ta nói vậy, chỉ cười lễ phép, không tò mò chút nào.

Trì Yến nhìn ông cậu, muốn cậu đừng nói những chuyện này.

Củng Thiệu Huy đổi đề tài, tỏ ra hết sức chân thành, không muốn làm khó dễ ai: "Giám đốc Lộ làm rượu trắng, vậy tối nay chúng ta uống gì? Vừa rồi lúc tôi tiến vào hỏi một câu, tiệm ăn này không có rượu Hài Hòa."

[Có hề gì, rượu Hài Hòa vốn bán ít trên kênh phân phối Nhà hàng ở BK, chuỗi nhà hàng Đông Hưng Xan Ẩm bán một ít, rải rác bán lại cho những cửa hàng ăn uống khác một ít, vào quán ăn gọi được rượu Hài Hòa, cũng không khác gì tỷ lệ cạo vé số, nghe vừa xót xa vừa châm chọc.]

Lộ Nam không khó xử: "Đất Lỗ nhiều mỹ tửu, Vân tửu, Chi tửu, Khổng tửu đều rất không tồi, nhưng ngài muốn uống rượu Hài Hòa cũng không khó, buổi chiều tôi làm việc ở bên ngoài, không kịp về văn phòng lấy, có thể điều mấy bình từ chỗ Nhà tiêu thụ gần đây..." Cô nhấc tay: "Vinh Bảo Tửu Nghiệp cách đây 3km, Củng tổng chờ vài phút, rượu Hài Hòa lập tức tới ngay."

Củng Thiệu Huy ngạc nhiên vì nữ giám đốc trẻ tuổi này có thể làm việc chu đáo như vậy, bèn cười nói: "Vậy tốt, chúng ta chờ rượu Hài Hòa đi."

Đợi nhân viên phục vụ đưa rượu tới, mở bình đổ vào hai bình chia rượu, Củng Thiệu Huy nâng chén: "Nào, giám đốc Lộ, tôi phải uống xem, rượu Hài Hòa rốt cuộc tốt ở đâu, mà khiến tên nhóc nhà tôi nằng nặc đòi làm Nhà tiêu thụ."

Lộ Nam có thể lập tức dùng một đống từ ngữ khen ngợi vị rượu Hài Hòa, nhưng không cần thiết.

Cô chạm cốc với anh ta: "Đương nhiên bởi vì Trì tiên sinh tinh mắt."

Củng Thiệu Huy hơi sửng sốt, dứt khoát uống cạn một chén: "Phải, giám đốc Lộ nói có lý."

Có thể thấy, tay già đời trên thương trường quả nhiên không giống tay mơ.

Củng Thiệu Huy không chú trọng tới 10 triệu, mà là lượng tiêu thụ rượu Hài Hòa ở BK năm ngoái, hiện giờ có mấy Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa ở BK, nếu Trì Yến ký hợp đồng với Nguyên Xuyên, bản hợp đồng tiêu thụ này có thể khiến Nguyên Xuyên cung cấp tài nguyên và phục vụ tới đâu, trên thực tế có thể ưu đãi và trích lợi nhuận thế nào...

Những số liệu này, toàn bộ nằm trong đầu Lộ Nam, cô ứng đối tự nhiên, không hề lắp bắp.

Thảo luận một hồi, Củng Thiệu Huy nói với Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, tôi hiểu ý cô. Như vậy, tôi giúp Tiểu Trì tham khảo chút, sau đó trả lời cô sau, cô thấy thế nào?"

Lộ Nam gật đầu: "Đương nhiên là được."

Chính sự nói xong, Củng Thiệu Huy bắt đầu câu được câu chăng hỏi thăm trải nghiệm làm việc của Lộ Nam.

Anh ta hỏi rất có chừng mực, Lộ Nam chọn vài thứ không quan trọng nói ra.

"Hóa ra rượu định chế của khu phim trường Ôn Tuy do giám đốc Lộ thu xếp?" Củng Thiệu Huy hứng thú hỏi: "Bạn tôi gửi cho tôi 2 bình, bao bì rất đẹp."

"Phải, đây là ưu thế của rượu định chế." Lộ Nam nói không cần nghĩ ngợi: "Nếu Củng tổng thích, sau này chúng ta cũng có thể bàn luận về chuyện này. Rượu định chế cho công ty tàu biển, bao bì bên ngoài có rất lớn không gian sáng tạo."

Củng Thiệu Huy cuối cùng trao đổi danh thiếp với Lộ Nam, hẹn sau này bàn lại.

Cơm no rượu say, Củng Thiệu Huy mới phát hiện, 2 bình rượu Hài Hòa 12 năm mà người của Vinh Bảo Tửu Nghiệp đưa tới đã bị hai người họ trong bất giác uống hết.

Lão Củng cảm thấy mình bắt đầu mệt nhọc, chân nhũn ra, nhưng Lộ Nam thì trái ngược, cô ta hoàn toàn bình thường.

Thoáng nhìn cháu trai như người gỗ, Lão Củng thúc giục: "Tiểu Trì, tiễn giám đốc Lộ đi."

Tới cửa quán cơm, Lộ Nam nói với Trì Yến: "Trì tiên sinh dừng bước."

Trì Yến có cảm giác nói không nên lời: "Đàn chị..."

Lộ Nam cười nhẹ, định nghe xem cậu ta nói gì, nhưng đúng lúc này taxi tới, cô bèn leo lên xe: "Hẹn gặp lại."

Trì Yến trở lại phòng riêng, ông cậu đốt một điếu thuốc.

Củng Thiệu Huy chướng mắt với điệu bộ héo hon ủ rũ của cậu ta: "Nhóc con, gọi cậu tới, kết quả cháu lại thành hồ lô kín miệng à?"

"Hình như cháu làm sai rồi."

"Sao? Nói đi, có chuyện gì."

Trì Yến giải thích: "Lúc vừa vào ĐH, cháu cảm thấy chị ấy rất đặc biệt. Sau đó cháu cùng cậu tới hậu cần Trung tập tham gia họp thường niên, lại gặp được chị ấy, chị ấy là MC xuất sắc trên sân khấu."

Củng Thiệu Huy "a" lên: "Cháu nói vậy, cậu cũng có ấn tượng."

"Nhưng cảm giác thích đó chỉ là tán thưởng và bội phục thôi." Trì Yến kể lại lúc tình cờ gặp gỡ ở công viên trượt ván, lần đó cậu ta thật sự động tâm, cho nên biểu hiện vô cùng kém cỏi, ngại ngùng không giống bản thân.

Có phương thức liên hệ, còn tưởng có thể phát triển thêm một bước, nhưng - "Đàn chị rất nhạy bén, trước khi cháu thổ lộ đã từ chối rồi."

Có gì đâu, thanh niên mà, thích nhanh, hết thích cũng nhanh.

Trì Yến nói tiếp: "Sau đó cháu nghe nói đàn chị Lộ Nam vì công việc điều động mà rời khỏi Hải Lâm. Kế tiếp, cháu gặp được một đàn chị mang theo bạn trai về trường học chơi bóng rổ, bạn trai chị ta cũng làm việc ở Nguyên Xuyên, còn từng làm đồng nghiệp với Lộ Nam. Bọn họ nói..."

Nói tới đây, Trì Yến do dự.

Củng Thiệu Huy nói: "Bọn họ nói gì?"

"Bọn họ nói, đàn chị có thanh danh rất kém trong công việc, đời sống riêng tư hỗn loạn, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thậm chí có thể hãm hại đồng nghiệp. Cháu đương nhiên không tin." Trì Yến ấp a ấp úng: "Nhưng, sau đó đàn chị Lộ Nam liên tục thăng chức, dựa theo đàn chị họ Đổng và anh Lỗi nói, đây căn bản không phải tốc độ thăng chức của người bình thường."

Củng Thiệu Huy hiểu rõ: "Thằng cháu ngốc nghếch của tôi ơi. Một người nhân phẩm thế nào, không thể chỉ nghe theo người khác nói. Lộ Nam có nhân phẩm thế nào cậu không biết, nhưng cậu biết tỏng đàn chị chó má và bạn trai của cô ta, phải, các cháu làm bạn chơi bóng 1-2 năm, nhưng bọn họ sau lưng nói xấu đồng nghiệp, nói toàn những điều nửa giả nửa thật, cậu thấy hai người họ mới là có nhân phẩm thấp kém."

Trì Yến nhìn cậu, ngỡ ngàng: "Cháu..."