[Này nên gọi là chuyện gì nha.]
Cúp máy, Lộ Nam nói với bác tài: "Bác tài, cháu mở cửa sổ cho thoáng khí nhé."
Bác tài vui vẻ: "Cháu gái, bây giờ mà mở cửa ra thì toàn hít khói xe trước thôi."
Đúng vậy, Nhị Hoàn mà, bây giờ mới 9h, trên đường vẫn toàn xe là xe.
Lộ Nam bật cười: "Phải, bác nhắc nhở đúng."
"Vậy, bác tắt bớt 1 điều hòa, có lẽ trong xe để ấm quá, nên cháu nóng nực."
Lộ Nam cảm ơn bác tài.
Bác tài là đàn ông trung niên bản địa, chừng hơn 50 tuổi, mang theo nhiệt tình vốn có của dân BK: "Cháu gái à, bác không cố ý nghe trộm, chủ yếu trong xe bé quá. Cháu gặp phải vướng mắc tình cảm gì à?"
"Không phải, không phải đâu ạ."
"Hừm, vậy chắc là gặp khó khăn trong công việc rồi." Nói tới đây, bác tài liền nhiều lời - ban nãy bác ta còn tưởng có thể khuyên giải cô gái trẻ nha, ngại ghê, chỉ sợ nói sai sẽ biến thành lưu manh. Bây giờ tốt rồi, nói về công việc, đề tài an toàn nha.
Bác tài lái xe hơn 30 năm, những người từng gặp phải nói là "nhiều như biển", lúc đón khách bác ấy nhìn ra, cô gái này ra khỏi nhà hàng lớn, phía sau có người đàn ông đứng tuổi cung kính đi theo, không giống cấp trên, lại giống cấp dưới, vừa rồi điệu bộ gọi điện thoại hết sức dứt khoát gọn gàng, hỏi thẳng đối phương có phải hứng thú với cô không, còn nhắc tới hợp đồng 10 triệu... miễn bàn sảng khoái!
Đây là một cháu gái nghiêm túc làm sự nghiệp. Bác tài nghĩ thế.
Bác tài là người từng trải, trải qua sóng to gió lớn, muôn hình muôn vẻ người, nói năng khôi hài, nghe bác ấy nói chuyện rất thú vị.
Như là "Cuộc sống không có cửa ải nào là không qua được, nếu có, thì cháu đi vòng qua là được.", "Đi làm như vào mộ, ai cũng không vui vẻ, chúng ta đều nhẫn nhịn, 60 năm sau lại là một hảo hán." Hóa ra bác tài này vẫn rất tin tưởng vào tuổi thọ bình quân trên đầu người nha.
Nhanh tới nơi, bác tài khuyến khích Lộ Nam: "Cháu gái, cố lên!"
Lời này thật quen tai.
Lộ Nam dựa vào trí nhớ siêu phàm mà nhớ ra - tết Nguyên tiêu, Trần Kiêu đưa cô về nhà, cũng ngồi trên chiếc xe này, trên xe cũng chính là bác tài này!
Đây là duyên phận kiểu gì nha.
Hiển nhiên bác tài mỗi ngày chở mấy chục thậm chí mấy trăm người đều không nhớ ra chuyện này.
Lộ Nam xuống xe tâm tình khá tốt, xin thêm phiếu thu, cô lấy ra khỏi túi mấy chiếc vé xem phim, đây là phúc lợi nhỏ của công ty: "Cảm ơn bác, cháu mời bác xem phim."
...
Lộ Nam tính cả 2 đời, lúc thiếu thốn nhất là hồi năm nhất ĐH, cùng với 3-4 tháng lúc mới sống lại, đến khi kiếm tiền từ thị trường chứng khoán, cô không keo kiệt trong cuộc sống hàng ngày nữa, nên làm đẹp thì làm đẹp, nên tập gym thì tập gym.
Gần chỗ cô ở có một phòng gym ở 24/24, sau tết Nguyên tiêu cô tới đó khảo sát, rồi làm thẻ.
Bây giờ về nhà cầm túi đồ tập, định tới đó đổ mồ hôi, giải phóng áp lực.
Phải, kỳ thực Lộ Nam cũng không phải tài giỏi có thừa như cô thể hiện ra.
Nếu nói Hải Lâm là cửa ải thoải mái chơi lại, lựa chọn Hoa An là đã làm tốt chuẩn bị, như vậy năm nay tới BK là Lộ Nam hoàn toàn nhảy ra khỏi vòng an toàn, tiến vào mô hình hard, rượu Hài Hòa BK càng là khó khăn cấp bậc địa ngục.
Thứ ảnh hưởng tới tâm trạng cô hiện giờ đương nhiên không phải Trì Yến.
Trì Yến bị Lộ Nam phân vào mục khách hàng tiềm năng mà tương lai có thể "lôi ra dùng".
Cô lo lắng khả năng phối hợp của Vinh Bảo Tửu Nghiệp.
Lúc trước thay đổi hình thức hoạt động hàng tháng của Bác Duyệt Tửu Nghiệp chỉ là món khai vị thôi.
Nếu hiệu quả tốt, có thể khiến Vạn tổng thêm tin tưởng văn phòng (đặc biệt là Lộ Nam); nếu hiệu quả không tốt - hiệu quả không thể không tốt.
Lộ Nam đã tính tới điểm này, Vạn tổng bán rượu cho người quen, nghĩa là, những người tham gia buổi Phẩm rượu nhỏ hoặc salon do chị ta tổ chức, trong đó đa phần những người muốn mua rượu đều sẽ tìm chị ta, mà nếu tổ chức hoạt động salon, mỗi tháng khách khứa tham dự sẽ ít hơn nhiều những buổi Phẩm rượu kiểu cũ, hiếm thì mới quý, khẳng định nhiều người sẽ coi việc nhận được thiệp mời làm vinh dự, mà những người tham dự, chỉ cần đầu óc không ngớ ngẩn, càng sẽ tâng bốc hoạt động salon này lên.
So sánh thì, Vinh Bảo Tửu Nghiệp là Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa có rễ sâu nhất, năng lực mạnh nhất, cũng là bước cờ đầu tiên để cô cạy lên thị trường BK.
Đây là thượng sách: thuyết phục Vinh Bảo Tửu Nghiệp tham gia một loạt hoạt động thương mại do zf tổ chức, bao gồm con đường tơ lụa, con đường tơ lụa trên biển, Diễn đàn hội nghị thượng đỉnh rượu trắng..., ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa ở BK làm phía trợ giúp cho các sự kiện này diễn ra hoàn hảo.
Như vậy cái lợi là có thể dùng ít tiền nhất làm việc trọng đại nhất, chỉnh hợp tài nguyên của Nguyên Xuyên và Vinh Bảo ở BK, cùng nhau phát triển; khó khăn ở chỗ mức tài trợ khá lớn, Mạc tổng chưa chắc muốn chi tiền.
Nếu Mạc tổng suy nghĩ cặn kẽ xong vẫn muốn "ổn định", vậy Lộ Nam chỉ có thể làm ra trung sách, thậm chí là hạ sách.
Trung sách là chiêu thương Nhà tiêu thụ mới, ký một Nhà tiêu thụ tiền nhiều, phối hợp cao.
Ưu điểm như trên; khuyết điểm - ngoại trừ khó tìm ra, thì không có khuyết điểm gì hết.
Hạ sách là tất cả những hoạt động kể trên đều do ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK bỏ tiền ra, lấy được quyền tài trợ, quyền mệnh danh, quyền hợp tác..., muốn tham dự cái gì thì tham dự cái đó.
Làm như vậy có cái lợi rõ ràng là, công ty Nguyên Xuyên trực tiếp làm nhà đầu tư, nắm giữ tất thảy quyền chủ động.
Nhưng gọi nó là hạ sách đương nhiên có lý do: làm như vậy chẳng khác nào đốt tiền, đốt rất nhiều rất nhiều tiền, Trần Kiêu phê duyệt kinh phí 10 triệu chả đủ nhét kẽ răng.
[Thật đau đầu.]
[Lại còn không thể khiến người ta phát hiện mình cấp bách.]
[Hôm nay là thứ Tư, nhịn 2 hôm nữa, thứ Bảy bảo Nghiêm Quan Thành tới hỏi thăm một chút ý định của Mạc tổng.]
[Trước đó, còn phải liên hệ Tần Nghiên, lần trước nhờ chị ấy giúp một chuyện nhỏ, ngày mai ứng phó xong Trì Yến có thể tới tìm chị ấy tâm sự rồi.]
Cho dù Lộ Nam biểu hiện vô cùng tự tin trước mặt Nghiêm Quan Thành, nhưng cô biết, cơ hội để lại cho người có chuẩn bị, không thể bị động chờ được.
Nghiêm Quan Thành và Lâm Ngữ Ninh khác hẳn nhau.
Về mặt năng lực tổng hợp, rõ ràng Nghiêm Quan Thành tốt hơn.
Đây cũng là một trong những lý do Lộ Nam phải kiểm tra từng phân đoạn rồi mới ủy quyền cho Lâm Ngữ Ninh hoàn thiện kế hoạch chi tiết.
Nhưng Lộ Nam nghĩ: Lâm Ngữ Ninh từ giám đốc Khách hàng lớn công ty rượu khác (Nhà tiêu thụ) đổi sang làm nghiệp vụ viên xưởng rượu, kinh nghiệm kênh phân phối Đoàn mua phong phú, tiến hành các buổi Phẩm rượu nhỏ và hoạt động salon không có vấn đề lớn. Khiếm khuyết của cô ta ở chỗ kinh nghiệm tổ chức những hoạt động cỡ lớn, nếu tăng cường mặt này, như vậy Lâm Ngữ Ninh tuyệt đối dễ dùng hơn nhiều so với Lâm Yến mà Lộ Nam đích thân dạy dỗ.
[Còn Đường Thi...] Lộ Nam cau mày: tính tình và cách đối nhân xử thế còn lắm vấn đề, phải mài giũa thêm.
[Còn kênh phân phối Nhà hàng, ừm, Đông Hưng cứ tạm để đó đã. Nếu phải lo 3 chuyện cùng lúc, ta khó lòng phân thân, đến lúc đó ăn nhân sâm cũng không bổ lại được.]
Mặc dù ít thuộc hạ, nhưng vẫn lắm chuyện phải bận tâm, Lộ Nam đang chạy bộ trên máy mà vẫn phải suy nghĩ những việc này, may mà không phải lo tới tốc độ chạy máy!
11h kết thúc vận động, tắm ở phòng gym, Lộ Nam chuẩn bị về nhà đã gần 12h.
Lấy di động ra khỏi tủ chứa đồ, Lộ Nam nhìn thấy cuộc gọi nhỡ.
Thông thường, giờ này tìm cô chỉ có Trần Kiêu.
Cô gọi lại, nói với anh ta: "Anh đợi chút, em đổi giày." Mở miệng cũng không hỏi anh ta ngủ hay chưa, có thể thấy trong vô thức, bọn họ đối đãi với nhau có vài phần bất đồng so với người khác.
"Được." Trần Kiêu kiên nhẫn chờ.
1-2p sau, Lộ Nam buộc xong dây giày: "Phải rồi, anh định nói gì?"
Trần Kiêu không trả lời vấn đề của Lộ Nam, mà hỏi: "Từ phòng gym về chỗ ở, xa không?"
"Gần lắm, cách một con phố thôi. Em đi đường cái." Lộ Nam biết Trần Kiêu muốn hỏi gì: "Rất an toàn."
Trần Kiêu dặn dò: "Lúc qua đường không được gọi điện thoại, tai nghe nhét một bên thôi, phải thời khắc chú ý động tĩnh phía sau."
Lộ Nam đồng ý.
"Phải rồi, không phải trước đó em nói, trước khi ngủ tập mạnh sẽ khiến vỏ não quá hưng phấn, không dễ đi vào giấc ngủ à."
Lộ Nam suy nghĩ, trước kia vì tránh đụng phải Trần Kiêu ở phòng gym Hải Lâm, cô quả thật từng nói vậy.
Nhưng... "Trước khác nay khác, hôm nay không đổ mồ hôi, em nghẹn lắm." Lộ Nam thảo luận khả năng có thể thuyết phục Vinh Bảo Tửu Nghiệp hôm nay.
Trần Kiêu nghe, nhỏ giọng: "Em vất vả rồi."
"Đừng, còn chưa thành công, đừng vội nói câu này." Vận động xong, trạng thái của Lộ Nam rất tốt, tự tin nói: "Hễ đàm phán thành công, cuối năm mà không phát 1% trích thưởng thì em sẽ chặn cửa văn phòng anh khóc lóc đấy."
Trần Kiêu bật cười.
Cười xong mới nhớ tới lý do gọi điện thoại: "Anh đã nhắc qua với lão tổng ban Nhãn hiệu khác, văn phòng BK là thể diện của Nguyên Xuyên ở thủ đô, các vị giám đốc ra ngoài làm việc lại chỉ có thể gọi taxi quá không thể nói nổi, cho nên tháng này sẽ xứng cho các vị hai chiếc xe, nhưng sau này vẫn phải tủi thân các vị thương lượng sử dụng chung rồi."
Chuyện này, Trần Kiêu đã tận lực.
Nếu như anh ta bất chấp, không suy nghĩ tới ảnh hưởng mà cố tình đặt riêng một chiếc xe cho rượu Hài Hòa thì cũng được, nhưng như vậy không khác gì đặt Lộ Nam lên vỉ nướng.
Lộ Nam thấu hiểu, đồng cảm với quy trình: "Thế cũng tốt rồi, Lương Hi Minh vốn có xe, em đoán vì tỏ ra rộng lượng, anh ta sẽ không dùng xe của văn phòng, như vậy 4 người còn lại, 2 chiếc xe, em và giám đốc Dư thương lượng dùng chung 1 chiếc. Trùng hợp, mấy hôm trước em mới bị Chương Lễ cười nhạo sao lại kém tới nỗi phải gọi taxi đi lại, không ngờ Trần tổng hào phóng, lập tức làm em lấy lại thể diện."
Biết Lộ Nam đang đùa giỡn, Trần Kiêu cũng khó nén, cười lắc đầu: "Tứ Phương Kiến Trúc muốn đào em về làm?" Bằng không sẽ không nói tới chuyện đãi ngộ.
"Anh Kiêu yên tâm, em bây giờ toàn thân tâm đều đổ vào rượu Hài Hòa, tuyệt đối không có lòng khác."
"Lại giỡn."
Lộ Nam cười khì đi vào cổng khu nhà: "Em kể anh nghe nè, hôm nay có chuyện rất trùng hợp. Bác tài chở em về chỗ ở là người chở chúng ta về hôm Nguyên tiêu đấy. Hôm nay lúc lên xe..." bla blo.
Cô kể sơ qua, trọng điểm nói tới sự hài hước của bác tài BK.
Trần Kiêu lại chú ý tới đàn em.
Radar vô hình trên đầu dựng thẳng lên.
Trước kia anh ta từng nghe nói tới đàn em này - hồi tưởng lại, Phan Toa Toa hình như từng tán gẫu trong văn phòng Hải Lâm rằng, mấy người họ cùng chơi Đêm bình an ở trường ĐH với nhau.
Trần Kiêu thầm nhủ: lúc đó ta chính tai nghe thấy.
"Em không cần vì cậu ta muốn ký hợp đồng mà nhường nhịn quá nhiều. Xưởng và Nhà tiêu thụ là quan hệ lựa chọn song phương." Anh ta nghiêm túc nhấn mạnh.
Lộ Nam gật đầu: "Đương nhiên."
Trước khi cúp máy, Trần Kiêu lại lặp lại: "Xưởng cũng có quyền lựa chọn Nhà tiêu thụ."
Lộ Nam bật cười.
[Ây da, đó là rượu Kinh Điển thôi. Còn rượu Hài Hòa của chúng ta, bây giờ còn chưa vênh váo được nha.]
...
Hôm sau lại là họp sáng, trong số ba vị quản lý nghiệp vụ viên rượu Hài Hòa, Lâm Ngữ Ninh và Nghiêm Quan Thành có vẻ nhất trí báo cáo công việc, đều hàm hồ nói đang bận làm phương án hoạt động, hơn nữa giám đốc Lộ nghe xong cũng không thắc mắc, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ hai người họ nghe lệnh giám đốc Lộ làm việc.
Hễ Hà Đào là người biết tiến tới, bây giờ "bị động cô lập" sẽ phải sốt ruột đi?
Tuy nhiên, anh ta không phải.
Anh ta rất bình thản - dù sao lão đây không phạm sai lầm, không thể sa thải lão đây.
Họp xong, anh ta còn bị các đồng nghiệp rượu Kinh Điển tìm tới tán gẫu, đối phương cũng là người tỉnh Xuyên, hết sức tò mò hỏi Hà Đào dạo này bọn họ bận làm gì.
Đáng tiếc người này nhất định hỏi sai người, Hà Đào chính là người mỗi ngày "đi làm như đi vào mộ", ra khỏi văn phòng giám đốc Lộ, còn chẳng nhớ nổi nội dung cuộc họp ban nãy, càng khỏi bàn tới kể lại cho đồng nghiệp ban Nhãn hiệu khác.