Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 246




Suy xét tới nhân viên khách sạn thỏa thuận giá có thể sẽ quen biết với nhân viên trong văn phòng, Trần Kiêu bèn đặt khách sạn khác.

Lộ Nam hài lòng với cách anh ấy chú ý ảnh hưởng, nói: "Bánh trôi sáng mai mới có thể ăn, bởi vì sáng mai mới là tết Nguyên tiêu."

Trần Kiêu tự nhiên đồng ý: "Như vậy, cơm tối để anh mời."

Món nướng trên thép mùi vị khá ngon, Lộ Nam ăn no 6-7 phần.

Ăn xong, họ nán lại quán ăn một chút, trò chuyện thêm.

Tâm tình Trần Kiêu từ lúc thấy Lộ Nam đã trở nên tươi sáng hơn, bây giờ có cô ấy ở bên 3-4 tiếng, anh ta cảm thấy khó khăn gì cũng không là vấn đề.

Tới hơn 8h, Lộ Nam nhìn đồng hồ.

Trần Kiêu cố gắng ra vẻ tự nhiên bảo đưa cô về.

Lộ Nam lắc đầu: "Còn sớm, em gọi xe là được."

Mặc dù trước kia cảm thấy truyện ngôn tình và phim thần tượng, nam nữ trẻ tuổi anh đưa em, em đưa anh có vẻ sến rện, nhưng bây giờ bị Lộ Nam từ chối đưa về, Trần Kiêu vẫn sinh ra vài phần mất mát.

Anh ta đương nhiên biết Lộ Nam nói thế là hợp lý, nhưng thích một người không phải là luôn mong mỏi có thể ở bên nhau nhiều hơn ư?

Nếu như nói lúc không thấy mặt chỉ là mong nhớ, cô ấy gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng có thể khiến anh bật cười, vậy lúc gặp mặt, Trần Kiêu mới phát hiện chính mình tham lam hơn.

Rõ ràng trước kia chỉ nửa năm, một năm mới thấy một lần, khi đó đều có thể chịu đựng. Dạo này càng lúc càng khắc khoải muốn nhìn thấy cô ấy.

Trần Kiêu nghĩ: nếu ta quá dính người, có lẽ sẽ khiến cô ấy khó chịu đi?

Nghĩ tới đây, anh ta kìm nén suy nghĩ muốn giữ cô lại, kìm nén kiên trì "anh đưa em về", nói với Lộ Nam: "Vậy, anh đưa em lên xe. Em tới nơi ở nhớ thông báo một tiếng."

"Ừ." Lộ Nam gật đầu.

Taxi mau chóng tới, trước khi lên xe, Lộ Nam nhắc nhở Trần Kiêu: "9h sáng mai, giữ bụng ăn bánh trôi."

Trần Kiêu ngoan ngoãn đồng ý: "Được."

Hôm sau chưa tới 9h, Trần Kiêu đánh răng rửa mặt xong không chờ tới điện thoại, lại nghe thấy tiếng chuông cửa.

Anh ta ngẩn ra một lát, sau đó vội vã mở cửa, ngoài phòng Lộ Nam đang bê khay.

Trần Kiêu vui rạo rực: "Đây là em nói mời anh ăn bánh trôi? Em tự làm à?" Trong lúc nói chuyện, anh ta vội vàng vươn tay lấy khay, nghiêng người để Lộ Nam bước vào.

Lộ Nam gật đầu: "Tất nhiên."

Bánh trôi là tối qua trở về cô mới làm, mặc dù lâu không làm, nhưng tay nghề vẫn còn.

Tổng cộng dùng hết 2kg bột gạo nếp, nặn khoảng 30 cái, nặn xong bỏ vào ngăn đông, hôm nay mang 6 cái tới khách sạn, nhờ nhà ăn nấu chín.

Đây là điều Trần Kiêu tuyệt đối không nghĩ tới.

Lúc này anh ta nhìn Lộ Nam, mắt không chớp, khóe miệng bất giác tươi cười rạng rỡ.

Ánh mắt và nụ cười của anh ta có vẻ quá sến, Lộ Nam mất tự nhiên hắng giọng: "Thừa dịp đang nóng, ăn đi." Làm vậy quá phạm quy nha.

Trần Kiêu "nhìn kỹ" Lộ Nam vài lần, mới nghiêm túc nói: "Anh không ngờ bánh trôi do em tự tay làm. Vô cùng cảm ơn - tối qua về đến muộn em mới ngủ à?"

"Không sao, món này không khó làm." Lộ Nam nói thật, làm bánh trôi không cần phải lên men, cô lại làm ít, cộng cả thời gian xắt nhân cũng chỉ hơn nửa tiếng.

Nhớ tới sau này trên mạng suốt ngày tranh cãi nhân mặn ngọt, Lộ Nam nén cười hỏi: "Em khá thích ăn bánh trôi mặn, cho nên làm theo khẩu vị của mình, anh có ăn quen không?" Khách sáo mà thôi, dù sao không quen cũng không có lựa chọn khác.

Ngọt hay mặn có quan trọng sao?

Lúc này, dù trong nhân bánh trôi có mù tạt, Trần Kiêu đều có thể thản nhiên nuốt vào.

Có gì nói nấy, anh ta cảm thấy mình không phải đang ăn bánh trôi, mà là đường.

Trần Kiêu nghiêm trang nói: "Ngon lắm, lần sau em dạy anh làm nhé."

Lộ Nam nhoẻn cười, mặt mày rạng rỡ, đồ ăn mình làm được người khen ngợi, luôn là chuyện vui vẻ.

Cô ngồi xuống sofa gần cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, lông tơ mềm mại, hàng mi dài như chiếc quạt chớp nhẹ, vẻ mặt linh động.

"Anh, anh đi rửa cặp lồng." Không biết vì sao. Cảnh này bỗng khiến Trần Kiêu liên tưởng tới sáng sớm của đôi vợ chồng tân hôn đang hưởng tuần trăng mật, tai bỗng đỏ lên, lắp bắp nói xong câu này, bay vào chỗ bồn rửa tay.

Vài phút sau, Trần Kiêu cầm cặp lồng rửa sạch về, anh ta còn nhớ lau khô nó sạch sẽ, đưa cho Lộ Nam.

Lộ Nam mỉm cười, sau đó lấy ra tablet từ túi xách: "Trần tổng ăn xong rồi? Vậy nói chuyện công việc nhé."

Cô nam quả nữ, phòng khách sạn, lấy ra tablet, nói chuyện công việc.

Tốt lắm, phong cách làm việc thế này, đúng chuẩn "Lộ Nam".

Trần Kiêu không dám thừa nhận ban nãy trong nháy mắt, anh ta bỗng tưởng tượng ra vài hình ảnh kiều diễm, chẳng hạn như nắm tay, ôm, và...

Dù sao, hôm nay tình huống này giống như xuất hiện trong mơ, mà những cảnh trong mơ vừa ngọt ngào vừa ngại ngùng đó không chỉ xuất hiện vài lần trong suy nghĩ của anh ta.

Thầm mắng bản thân hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, xấu xa, Trần Kiêu định thần lại, ngồi xuống sofa cạnh Lộ Nam.

Lộ Nam quay sang nhìn anh ta, tựa như khó hiểu vì sao anh ta ngồi xa thế, bèn dịch người lại gần, để Trần Kiêu nhìn thấy rõ nội dung trong tablet: "Anh Kiêu, anh xem đi, em có mấy ý tưởng, về chiến thuật và chiến lược tiêu thụ rượu Hài Hòa ở BK, anh nghe xem..."

Trần Kiêu lẳng lặng nghe ý tưởng của Lộ Nam, thoạt đầu quả thật vì vài nguyên do mà lơ đãng, nhưng sau đó mau chóng tiến vào trạng thái làm việc.

Kiến nghị của Lộ Nam, tương đối ngoài dự đoán.

Trước kia, đối tượng tiêu thụ chủ yếu của rượu trắng cao cấp trong nước là ai kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Bởi vì nguyên nhân khách quan, bây giờ rượu trắng cao cấp lần lượt lùi xuống khỏi những bàn tiệc đó, một lần nữa định vị đối tượng tiêu thụ, lấy rượu dùng cho thương mại làm mục tiêu.

Chẳng hạn như rượu Nguyên Xuyên bán chạy ở Hoa An là một lần chuyển hình thành công, trong đó Lộ Nam khai thách khách hàng thương mại và chuẩn xác chọn lựa tài trợ cấy vào phim ảnh, đã được rất nhiều xưởng rượu nghiên cứu thành trường hợp kinh điển.

Các loại rượu trắng cao cấp bây giờ, đều không thể có mặt trên bàn tiệc tiếp đãi của gw, về cơ bản đều bị những vị xx trước kia còn có quan hệ tốt vạch rõ quan hệ, muốn tài trợ rượu cho hội nghị hay hoạt động của ngành nào đó? Nằm mơ!

Nhưng Lộ Nam bây giờ lại nói, con đường phát triển của rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên ở BK sắp tới, đương nhiên vẫn phải giao thiệp với zf, không những phải giữ gìn tình cảm, còn phải xã giao, có quan hệ mật thiết hơn trước.

Đương nhiên, đây không phải ngược gió gây án, mà là biến rượu Hài Hòa thành loại rượu trắng có mùi hương hoàn toàn mới do Nguyên Xuyên hưởng ứng kêu gọi mà nghiên cứu phát triển ra, kết hợp với hướng gió của zc hiện tại, cố gắng khiến nó trở thành sản phẩm có tính đại biểu văn hóa trong Một vành đai, một con đường.

Lộ Nam nghiêm mặt nói: "Kim ngạch thương mại rượu nho và nhập khẩu rượu phương Tây là bao nhiêu? Kim ngạch thương mại xuất khẩu rượu trắng là bao nhiêu? Trong đó chênh lệch tận trăm lần, nghìn lần, vạn lần, zf tuyệt đối sẽ nâng đỡ xuất khẩu rượu trắng, nếu không cũng sẽ không hỗ trợ giảm thuế cao như vậy - điểm này anh Kiêu còn hiểu rõ hơn em. Cho nên, rượu Hài Hòa muốn đánh tan cục diện quẫn bách bây giờ, phải đi theo xu thế chung."

Trần Kiêu lộ vẻ suy tư.

"Rượu Hài Hòa, cái tên quá hay." Lộ Nam cười nhẹ: "Người trong nước đều thích một cái tên hay. Rượu Hài Hòa tên như ý nghĩa, giá trị quan cốt lõi ở chữ "Hài hòa", chứng tỏ điều gì?"

Trần Kiêu cũng cười: "Có nghĩa tập đoàn Nguyên Xuyên có tầm nhìn xa và tuân theo zz."

Quả thật có thể khoa trương ở mặt này - a không phải, là nương theo.

"BK là nơi quá tốt, chỗ này là trung tâm của zz. Đây là hướng gió mà dạo này em tìm hiểu được, năm nay BK sẽ tổ chức Diễn đàn văn hóa rượu cao cấp nổi danh TQ trực thuộc sự kiện Một vành đai, một con đường, Trần tổng, ngài nhất định phải tranh thủ cơ hội cho ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa nha." Loại chuyện tốt này, với tính cách khó ưa của mấy vị lãnh đạo cao tầng đó, về cơ bản chỉ quan tâm tới ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển mà thôi.

Trần Kiêu phát hiện, Lộ Nam cứ ba hoa là sẽ dùng kính ngữ với mình, anh ta bất đắc dĩ nói: "Nói năng tử tế."

Lộ Nam tinh quái cười: "Ngoài ra, em còn làm mấy bản kế hoạch, nhưng tương đối đơn giản. Anh xem đi."

Cho anh ta xem, là để anh ta dự tính trước, năm nay mình xin kinh phí không ít.

Trong bản kế hoạch có video tuyên truyền văn hóa rượu Hài Hòa, quảng cáo trên những quảng trường phồn hoa, cấy vào phim ảnh, tham dự những hoạt động trao đổi thương mại...

Trần Kiêu càng nhìn càng chuyên chú, xem xong, đặt tablet trên đầu gối, thở hắt ra một hơi: "Lộ Nam. Thú thật, anh không đủ hiểu biết về chính sách và giá cả thị trường trong nước, hơn nữa ban nãy em nhắc tới "rượu Hài Hòa và phát triển Hài hòa" là ý tưởng hoàn toàn mới, điều này với công ty, đặc biệt là với ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa hiện tại tương đối quan trọng, cho nên anh không thể trả lời ngay, em phải cho anh 1-2 tuần."

Lộ Nam gật đầu, dễ hiểu thôi.

Bởi vì đây là phương hướng chiến lược phát triển của cả công ty tiêu thụ rượu thậm chí cả tập đoàn, một mình Trần Kiêu không thể quyết định được.

[Nếu anh ta đáp ứng ngay, ta mới hoài nghi có phải ngớ ngẩn không.]

Lộ Nam thông cảm, Trần Kiêu cũng nhẹ nhàng thở ra: "Còn về "kế hoạch markeing đa chiều, đa góc độ của rượu Hài Hòa", em đã từng chứng minh tầm nhìn và năng lực ở Hoa An, điểm này, anh và lãnh đạo ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa đều rất tín nhiệm em. Năm ngoái mức tiêu thụ rượu Hài Hòa chỉ 100 triệu, anh có thể phê duyệt kinh phí hỗ trợ 10 triệu cho em, trong vòng 3 triệu tệ không cần phải nộp đơn thông qua, em tự quyết định. Nếu kinh phí tích lũy hơn 10 triệu, anh sẽ trình xin với lãnh đạo tổng công ty, đánh giá cho em."

Lộ Nam hết sức mừng rỡ, nắm tay wow một tiếng.

Trần Kiêu bật cười.

Bởi vì, thấy cô ấy quá đáng yêu.

Cô gái lắc nắm tay nhỏ, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ giám đốc Lộ tỉnh táo, chuyên nghiệp, mạnh mẽ.

Vừa đáng yêu, vừa hấp dẫn.

Ánh mắt Trần Kiêu có phần say đắm.

Nhưng Lộ Nam là người sẽ e lệ vì bị nhìn sao?

Cô thản nhiên nhìn lại.

1 2 3, ngơ ngẩn.

4 5 6, ai động tâm?

Bầu không khí trò chuyện công việc đứng đắn bỗng từ từ biến mất, tai Trần Kiêu lại đỏ lên.

[Nè, chị gái động tâm và thích là rất nhanh, nhưng từ động tâm tới định tâm, còn có khoảng cách nha.]

Từ tuổi tâm lý, Lộ Nam gọi Trần Kiêu là em trai không hề có vấn đề.

Lời tác giả:

Vở kịch nhỏ:

Mặc dù trước kia cảm thấy truyện ngôn tình và phim thần tượng, nam nữ trẻ tuổi anh đưa em, em đưa anh có vẻ sến rện, nhưng bây giờ bị Lộ Nam từ chối đưa về, Trần Kiêu vẫn sinh ra vài phần mất mát.

Nhưng, sao anh lại xem truyện ngôn tình và phim thần tượng? Chỉ khá hơn tí xíu so với việc Tưởng Sở Thiên hỏi kinh nghiệm từ Chương Lễ nha.

***

PS: Nói chuyện công việc trong phòng khách sạn, còn nói được khí thế ngất trời, nữ ngỗng chắc là ma quỷ rồi.