Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 242




2 năm nay giá nhà tăng nhanh, 3 căn phòng "cũ rách nhỏ" mà Lộ Nam mua ở ngoại ô toàn quyền ủy thác cho bên môi giới nhà - mặc dù tiền thuê ít, nhưng bớt việc.

Rất nhiều người trẻ tuổi đi làm ở CBD đều lựa chọn ở khu này, năm ngoái chỗ đó còn bắt đầu thông tàu điện ngầm, Hoàng nữ sĩ ra vào tòa nhà Trung Tập, ngẫu nhiên nghe thấy có người nói phụ cận xx hình như sắp được đền bù.

Bà ấy cố ý đi hỏi thăm giá nhà Bách Hợp Viên bây giờ: Ai ui! Lúc con gái mua nhà chỉ tầm 1 triệu tệ/căn, bây giờ đã tăng lên 1.8-1.9 triệu tệ rồi, đặc biệt là căn nhà nghèo, tăng thêm 20 nghìn tệ/m!

Mới có mấy năm nha! Lúc đầu con gái tốn chừng 2.5 triệu tệ mua nhà, bây giờ giá trị đã tăng lên gấp đôi.

Thị trường chứng khoán, nhà, cửa hàng...

Hoàng nữ sĩ buồn bực: lúc mang thai Lộ Nam ta mơ thấy cái gì nhỉ? Sao lại sinh ra một đứa con gái mua gì gì tăng thế này?

Nhưng con cái giỏi giang, luôn giỏi hơn những đứa không có tiền đồ, ăn bám cha mẹ.

Nghĩ vậy, Hoàng nữ sĩ còn vui vẻ.

Bà ấy cảm thấy, cửa hàng ở Ô thành, giai đoạn trước tiền thuê cửa hàng, tiền lương cho nhân viên, trưng bày hàng mẫu, làm sổ tiết kiệm, nộp thuế phí..., tiêu mấy chục nghìn tệ thậm chí là mấy trăm nghìn tệ đánh cuộc, vẫn quá mạo hiểm. Lỡ như không rút thăm được tư cách thuê, số tiền này chẳng khác nào ném đá trôi sông.

Nhưng mua phòng thì khác!

Trả trước khoản đầu, chậm rãi trả khoản vay, mặc kệ giá phòng tăng hay giảm, dù sao căn phòng đều thuộc về mình, không chạy được.

Hoàng nữ sĩ vốn là người mong ổn định, mua phòng là việc đầu tư không thể tốt hơn trong mắt bà ấy, nếu không phải còn nợ con gái tiền, bà ấy nhất định cũng sẽ mua một căn ở Hải Lâm hoặc ở trong tỉnh, bởi vì còn có không gian tăng trưởng.

Nếu con gái có thể mua phòng định cư ở BK, bà ấy tất nhiên là không nỡ rời xa.

Nhưng thủ đô dù sao cũng là thủ đô, nếu con gái ở đó có thể phát triển sự nghiệp tốt hơn (Hoàng nữ sĩ âm thầm tính toán: tốt nhất là đổi việc), vậy làm trưởng bối không thể ngăn cản con cái hướng tới sự nghiệp xán lạn nha, hơn nữa, khoe với bạn bè người thân, rất có thể diện.

Bà ấy cũng nghĩ thoáng rồi, bây giờ giao thông tiện lợi như vậy, vài tháng bay tới một lần thăm con gái cũng được. Dù sao vé máy bay cũng không đắt.

Lộ Nam che miệng cười, phá tan mộng đẹp của Hoàng nữ sĩ: "Mẹ của con ơi, nhà ở BK không phải muốn là có thể mua."

Thủ đô! Hạn chế mua nha.

Hoàng nữ sĩ ngày thường còn không chú ý thông tin về mặt này, nghe tới chính sách hạn chế mua, tiếc nuối nói: "Người người đều chạy tới thành phố lớn, thành phố hạn chế mua làm gì chứ. Cô Nguyệt Kiều của con lúc kết hôn, bên Phố Đông vẫn còn hoang vu rách nát, nhưng nhìn xem thành phố Hỗ bây giờ, wow, quá phát triển."

Nói tới bạn tốt, Hoàng nữ sĩ liền nhớ lại lần trước cô ấy ấp a ấp úng kể chuyện con trai đã có bạn gái.

Vốn dĩ với lập trường của Hoàng nữ sĩ, cảm thấy nhà cô bạn mình điều kiện không tồi, biết rõ bối cảnh, ngoại hình của Phong Phong cũng thuộc kiểu tươi sáng hoạt bát, có thể để con gái mình tiếp xúc thử xem.

Kỳ thực bây giờ nghĩ lại, dưa hái xanh không ngọt, con gái bây giờ rõ ràng là nữ cường nhân, mình vẫn nên bớt bận tâm lung tung thì hơn.

Thế là chuyện này coi như qua.

Nghĩ thông suốt, Hoàng nữ sĩ bỗng nhiên cảm thấy, con gái chuyển tới BK cũng tốt, bằng không năm nay hội nghị nửa năm vẫn tổ chức ở Hỗ thành. Tới lúc đó có nên bảo nó tới nhà cô bạn mình không?

Mặc dù ngoài miệng thì nói "bọn nó hồi nhỏ chơi với nhau, bây giờ nhiều tiếp xúc, coi như là tiếp tục làm bạn", nhưng trên thực tế lòng dạ Hoàng nữ sĩ không rộng lượng tới vậy nha~~~

...

Hôm sau, mới sáng ngày ra Hoàng nữ sĩ đã dựng Lộ Nam dậy: "Nào nào nào, kết nợ nần trước khi hết năm đi."

Lộ Nam cũng thật bất đắc dĩ, cô kỳ thực không vội dùng tiền.

Nhưng Hoàng nữ sĩ nói: "Không được, nợ con nhiều quá rồi, không thể để thành món nợ hồ đồ được."

Lộ Dương đi qua phòng khách, thấy mẹ và chị ngồi ngay ngắn trên sofa, trên bàn trà bày một đống giấy tờ tài liệu, bèn thám thính: "Hội nghị gia đình à? Con có cần dự thính không?"

Hoàng nữ sĩ nhìn con gái, hắng giọng nói: "Trẻ con đừng xen vào chuyện người lớn."

"Mỗi lần đều lấy cớ này." Lộ Dương nhỏ giọng thì thầm.

Lộ Nam nghe thấy, cười bảo: "Chị với mẹ đang chia tiền, em muốn nghe thì cứ việc." Lộ Nam nói xong câu này, Hoàng nữ sĩ liếc cô một cái.

Bà chị nói vậy, cậu bé ngược lại xấu hổ. Kỳ thực cậu bé chưa chắc thấy hứng thú với mấy thứ này, chỉ muốn nhấn mạnh mình cũng là một thành viên trong gia đình, bèn cười ha ha: "Vậy hai người bận đi, em đi làm bài tập."

Đợi con trai về phòng, Hoàng nữ sĩ chua lòm nói: "Lộ Dương bây giờ chỉ nghe lời con mà thôi."

"Phiến diện nha mẹ." Lộ Nam phản bác: "Lộ Dương lớn thế rồi, mẹ đừng suốt ngày coi nó là trẻ con." Bản thân cô nỗ lực đạt được địa vị gia đình hoàn toàn bất đồng với dĩ vãng, nhưng em trai bây giờ thuộc về giai đoạn "cánh còn chưa cứng", haiz, có lẽ chỉ khi nó cũng có thể độc lập về mặt kinh tế, Hoàng nữ sĩ mới đối xử bình đẳng với nó.

"Tính nợ, tính nợ." Hoàng nữ sĩ không muốn tiếp tục chủ đề này với con gái nữa, thật đáng ghét!

Sổ sách của Uy Cấu dễ tính, Lộ Nam thế chấp 2 căn phòng ở Bách Hợp Viên, vay được hơn 1 triệu tệ, khi đó Hoàng nữ sĩ vay 1 triệu tệ, nghiêm túc viết giấy vay nợ trả lãi.

Năm đầu mới bắt đầu kinh doanh, làm được 2-3 tháng đã tới Tết, cho nên không kiếm được, chỉ lỗ.

Năm thứ hai kiếm lời một chút, nhưng bà ấy tìm được kỹ xảo làm ăn, thử tới Ô thành mở cửa hàng, hơn nữa còn mua xe, sổ sách cơ bản không lỗ không lãi.

Đến năm ngoái cũng là năm thứ ba, Từ Trừng Chi lấy rượu ổn định, những sàn thương mại điện tử quốc tế thỉnh thoảng nhận được đơn lớn như mua cả một kệ hàng, cửa hàng ở phố chuyên doanh Ô thành mỗi ngày bán buôn bán lẻ ngoại thương nhỏ cũng được 10-20 nghìn tệ, thậm chí 30-40 nghìn tệ. Kỳ thực năm ngoái là kiếm lời.

Nhưng biết chuyện con gái ứng ra 140-150.000 tệ tiền thuế phí, Hoàng nữ sĩ cắn răng, tối hôm đó trả khoản tiền này, còn thêm một chút cho con gái, vài hôm sau lại trả tiếp 100 nghìn tệ tiền ký quỹ - khi đó bà ấy còn đang đau lòng.

Hết đau lòng, bà ấy phát hiện tiền mặt trong tay không đủ để trả tiền thuê cửa hàng trong TTTM 3 năm, thậm chí suýt thì nảy ra suy nghĩ vay tiền từ công ty cho vay nhỏ, sau đó thế chấp bất động sản cho ngân hàng.

Cuối cùng hai mẹ con hòa giải, Hoàng nữ sĩ vẫn vay tiền con gái, 400.000 tệ.

Cho nên tổng kết lại, bà ấy tổng cộng nợ con gái 1.4 triệu tệ, lúc đầu định trả lãi 1%, nhưng con gái thuyết phục, cuối cùng trả lãi dựa theo lãi suất ngân hàng, mỗi cuối năm trong 2 năm trước chuyển tiền vào thẻ của con gái.

Kỳ thực khoản tiền này Hoàng nữ sĩ tính đi tính lại rất nhiều lần, nhưng ấn trên máy tính, bà ấy vẫn cảm thấy không giống sự thật.

1.4 triệu tệ.

Một đứa con gái tốt nghiệp ĐH chưa tới 3 năm, ngoại trừ tự mua phòng, mua xe, mua cửa hàng, mở sổ tiết kiệm, còn có thể cho mẹ ruột vay 1.4 triệu tệ...

[Chị cả nói không sai, người làm mẹ như ta thật quá thoải mái, quá dễ dàng rồi.]

Bà ấy nghiến răng, thốt ra suy nghĩ nấn ná lâu trong lòng: "Mẹ định thế này..."

Hoàng nữ sĩ cho rằng, bây giờ toàn bộ của cải của bà ấy, thứ đáng giá nhất chính là cửa hàng kỳ thứ nhất ở TTTM Ô thành, mà có thể giành được cửa hàng này, từ đầu tới đuôi đều là công lao của con gái, đây là điều tuyệt đối không thể xem nhẹ, không thể bỏ qua.

Bởi vì bà ấy định tiếp tục làm ngoại thương, cho nên cửa hàng này tạm thời sẽ không bán lại.

"Mẹ hỏi rồi, mỗi hộ kinh doanh chỉ có thể có một cửa hàng trong khu thương mại, cho nên mẹ tạm thời không thể sang tên - nhưng các ông chủ ở phố chuyên doanh đều nói, về lâu về dài chắc có thể sang tên, một khi cho phép, chúng ta hãy đi làm thủ tục, để con đứng tên cửa hàng." Hoàng nữ sĩ giải thích một chút: "Như vậy bây giờ, coi như mẹ đang thuê cửa hàng của con. Mẹ bốc thăm vị trí không tốt như cửa hàng phía thông đạo của con, xem giá thị trường đại khái khoảng 400.000 tệ/năm, nghĩa là mẹ nộp tiền thuê cho tập đoàn TTTM 170.000 tệ, trả thêm cho con 230.000 tệ/năm. Con xem như thế có được không."

Lộ Nam sợ hãi: "Gì vậy mẹ, cửa hàng ở phố chuyên doanh Ô thành hai ta mỗi người một nửa, tiền thuế phí và tiền ký quỹ con ứng ra mẹ cũng trả cho con rồi, tiền thuê nhà 3 năm cộng thêm phí lắp đặt, lúc nãy tính sổ mẹ cũng nói là vay con, sẽ trả lại. Cho nên cuối cùng con không bỏ ra đồng nào, lại được thêm một cửa hàng à?"

Hoàng nữ sĩ suýt thì cuốn theo logic của Lộ Nam, nghĩ lại mới nói: "Không thể tính như vậy, chủ yếu nếu con không nộp thuế phí, tiền bảo hiểm từ trước, chuẩn bị tư liệu, mẹ căn bản không có cơ hội rút thăm, càng khỏi cần bàn tới mấy việc như bán lại, cho thuê..."

Cuối cùng, Hoàng nữ sĩ dùng đòn sát thủ: "Có phải bây giờ tiền lương con cao, tiền thưởng nhiều, nên không coi trọng 230.000 tệ/năm nữa phải không?"

A, nghe xem.

Nhưng Lộ Nam từ trước tới giờ đều không muốn cửa hàng đó của Hoàng nữ sĩ.

Tục ngữ nói: tiền là dũng khí, là sức mạnh của con người.

Hoàng nữ sĩ trước kia chán nản hận đời một phần vì hôn nhân đổ vỡ, một phần khác vì sau khi đổ vỡ hôn nhân bỗng phát hiện bản thân mình tách khỏi xã hội, không thể sáng tạo giá trị mà trong lòng sinh ra chênh lệch.

May mà, bây giờ bà ấy càng ngày càng tốt, càng ngày càng tự tin, đây cũng là một trong những lý do mà Lộ Nam hoàn toàn yên tâm, dám rời khỏi quê hương tới BK.

"Mẹ, đừng bận tâm tới chuyện sang tên nữa, cửa hàng trong tay mẹ, mẹ muốn kinh doanh thì kinh doanh; không muốn thì cho thuê hoặc bán đi cũng được, đi du lịch thế giới, sau đó về mua một căn hộ thật lớn. Tốt quá còn gì?" Lộ Nam "đầu độc" Hoàng nữ sĩ.

Ngay sau đó, cô khẽ nói: "Nếu lúc nào đó mẹ định tái hôn, thì có thể sang tên cho con, hoặc... làm công chứng tài sản trước khi kết hôn?"

Hoàng nữ sĩ cười nhạo: "Mẹ làm bảo mẫu hơn 20 năm còn chưa đủ sao, già rồi, tự do rồi, còn phải vội vã xào đồ ăn, nấu cơm, giặt quần áo, dọn vệ sinh cho kẻ khác?"

Lộ Nam nghe thấy câu lải nhải quen thuộc này, chợt cười trộm: ừm, câu này đời trước Hoàng nữ sĩ nghĩ thoáng ra, cũng từng nói.

Cuối cùng, hai mẹ con thống nhất: 1.4 triệu tệ này phải trả, nhưng Hoàng nữ sĩ một chốc một lát không trả được nhiều tiền mặt như thế, cho nên trả theo từng đợt, tính lãi (Hoàng nữ sĩ quật cường kiên trì); còn quyền sở hữu cửa hàng, gác lại bàn sau.

Hoàng nữ sĩ dường như bị thuyết phục - dù sao tiền trong tay bà ấy, gom góp lại, nếu sau này con gái vẫn không chịu lấy, mua phòng trả cho nó vậy!

Có thể thấy, Hoàng nữ sĩ bây giờ có cái nhìn đại cục hơn nhiều.

Vì để mẹ ruột không rối rắm đề tài này nữa, Lộ Nam chuyển sang việc khác: "Mẹ, hôm qua mẹ tới sân bay đón con, lái em Benz của con cảm giác thế nào?"

Thế nào? Tiền nào của đấy.

Xe 300-400 nghìn tệ tất nhiên phải thích hơn nhiều so với loại 100 nghìn tệ chứ.

Lộ Nam cười khì đề nghị: "Con bây giờ đang ở BK, biển số xe bên ngoài không tiện lái trong nội thành, nhưng nếu bây giờ bán lại, thì rất lỗ. Con nghĩ, mẹ lấy bằng lái cũng hơn 1 năm rồi, luyện tập đủ rồi, hay là lúc con không ở bên này, mẹ thường xuyên lái giúp con lên cao tốc, miễn cho để không lại hỏng."

"Mẹ có xe rồi." Hoàng nữ sĩ thoạt đầu không đồng ý, nhưng Lộ Nam là ai nha?

Lộ Nam là tiểu quỷ lanh lợi mò trúng mạch của mẹ: "Mẹ xem, xe con bây giờ bán lại phải lỗ hơn trăm nghìn tệ, chiếc xe của mẹ bán lại thì chỉ thiệt 20 nghìn tệ. Bán cái nào có lợi hơn?"

Hoàng nữ sĩ: Lại bị thuyết phục.