Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 237




Hoa An có nhiều Nhà tiêu thụ - ít nhất tính trong phạm vi tỉnh, thì là hạng nhất, giao tiếp tốn không ít thời gian.

Lộ Nam bàn giao lại rất tỉ mỉ, ngoại trừ viết tràn đầy trên bảng biểu quy định của công ty, cô còn mang giám đốc Đường cùng quản lý hoặc nghiệp vụ viên phụ trách kênh phân phối tương ứng, thăm hỏi toàn bộ Nhà tiêu thụ một lần.

Những Nhà tiêu thụ kênh phân phối Lưu thông còn tốt, thông thường đều do Lý Bân, Lý Tử Hằng, Tiền Hâm... phụ trách công việc, cũng chỉ có mấy ông chủ cửa hàng bán buôn như Tiên Vượng, Thuận Phát..., những nơi mà Lộ Nam tự mình ký hợp đồng thì có vẻ nuối tiếc cô.

Đến khi Lộ Nam mang giám đốc Đường tới gặp những người như Điền Ái Trân, giám đốc Đường hoàn toàn kiến thức đến Lộ Nam có trọng lượng thế nào trong lòng những Nhà tiêu thụ này.

Điền Ái Trân nếm tới ngon ngọt từ việc tài trợ "Chu kim sơn", dù sao bây giờ tất cả những người thích uống rượu trắng trong Hoa An đều không ai không biết tới quán rượu Ái Trân, kênh phân phối Đoàn mua và Lưu thông của chị ta không nhiều, chủ yếu làm kênh phân phối Nhà hàng, cùng với sau khi Hàn Kiến Tân ngừng hẳn hợp tác với Nguyên Xuyên, chị ta đoạt một phần tài nguyên kênh phân phối Thương siêu của anh ta, bây giờ là lúc rạng danh. Điền Ái Trân cân nhắc một chút, còn giữ liên lạc với Tần Nghiên, tới Ô thành mở thêm một cửa hàng trưng bày rượu, biển hiệu đặt tên "quán rượu Ái Trân", tiến hành quảng bá tới cùng.

Mặc dù trước đó đã nghe Hoàng Đạt Phương nói qua, nhưng tới lúc giám đốc thành phố mới tới đi theo Lộ Nam lại đây, Điền Ái Trân vẫn không nỡ xa rời, chị ta kéo cánh tay Lộ Nam: "Dù có thăng chức, cũng phải nhớ về thăm bạn cũ như chúng tôi."

Bất luận trước kia chị ta từng có suy tư nhỏ và tính toán thế nào, Điền Ái Trân đều phải thừa nhận Lộ Nam đã trợ giúp rất nhiều cho mình.

Lộ Nam đương nhiêm khiêm tốn nói không có không có, nhất định nhất định.

Lý Kiến Vĩ của khách sạn lớn Ôn Tuy cũng có phần không muốn xa rời Lộ Nam, năm trước anh ta thuận tay cung cấp thông tin đoàn phim cho giám đốc Lộ mà thôi, nào ngờ lại có thu hoạch rất nhiều, trải qua quý 3, quý 4 năm ngoái lên men, số rượu định chế in hình khu phim trường và Chu kim sơn bán vô cùng chạy ở khu du lịch phụ cận, tết Dương bọn họ giữ lại số rượu trị giá 400.000 tệ bán sạch bách, Lý Kiến Vĩ thậm chí còn phải điều hàng từ chỗ Chương tổng của Tứ Phương Kiến Trúc.

So với hai Nhà tiêu thụ trước đó, Hồng Lập Quân của Danh Tửu Thế Gia thì còn tiếc nuối nhiều hơn.

Đến bây giờ, ông ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện không tham dự đầu tư hoặc tài trợ cho "Chu kim sơn", mặc dù dạo này Tần Nghiên giới thiệu cho ông ta mấy dự án, nhưng Hồng Lập Quân so sánh, đang đắn đo không chừng, thậm chí nảy ra ý tưởng muốn Lộ Nam cố vấn. Nhưng ở đây còn có giám đốc Đường mới tới, Hồng Lập Quân quyết định không lỗ mãng, đợi sau này liên hệ với Lộ Nam qua điện thoại, bèn nói: "Giám đốc Lộ, rảnh rỗi nhớ thường liên lạc!"

Lộ Nam đoán ra tâm tư của Hồng Lập Quân, nhưng cô vẫn cười đồng ý.

Còn Tứ Phương Kiến Trúc, Chương Kỳ nghe nói văn phòng Hoa An thay đổi nhân sự, cũng không ngoài ý muốn: người có năng lực nhất định sẽ tới sân khấu lớn hơn, Lộ Nam không phải vật trong ao, thị trường rượu trắng Hoa An chung quy vẫn là quá nhỏ.

Sự thật chứng minh quả nhiên như thế.

Nếu nói tiếc nuối, đương nhiên là có. Nhưng Chương Kỳ mỗi ngày bận quá nhiều việc, tinh lực chủ yếu nằm ở công ty kiến trúc, đặc biệt dạo này, có nhiều chuyện cần anh ta hao tâm tốn sức sắp xếp, ứng phó, xoay sở - làm kiến trúc, cuối năm là cửa ải quan trọng.

Chương Kỳ nói với Lộ Nam: "Chúc giám đốc Lộ tiền đồ như gấm. Đương nhiên, sau này cũng mong giám đốc Đường quan tâm nhiều hơn."

Trong lúc nói chuyện, anh ta gợi ý thư ký Khương lấy ra hai túi quà, một cho Lộ Nam, một cho giám đốc Đường.

Hai người họ đương nhiên phải từ chối, Chương Kỳ lại rất kiên quyết tặng quà: "Không phải thứ gì đáng giá, là ít lá trà. Đây là quà gặp mặt của giám đốc Đường, cũng là quà cảm ơn giám đốc Lộ phục vụ Tứ Phương Kiến Trúc chúng tôi 2 năm. Nếu cái này cũng không chịu thu, vậy quá xa lạ rồi."

Giám đốc Đường tức khắc hiểu, hôm nay anh ta là nhân tiện được quà, bèn lên tiếng khuyên bảo: "Giám đốc Lộ, dù công ty có quy định, không được nhận quà từ khách hàng, nhưng Chương tổng bây giờ hiển nhiên xuất phát từ tấm lòng bạn bè, cô nhận lấy đi."

Lộ Nam cười nhẹ: "Vậy cảm ơn Chương tổng." Hai bánh Phổ Nhĩ chín, còn giá bán thì không dám nói.

Sau đó, Chương Kỳ đề nghị: "Giám đốc Lộ định bao giờ đi? Tôi mời cơm một lần nhé."

Giám đốc Đường hết sức chu đáo nói: "Để tôi mời đi, lúc trước Điền tổng, Hồng tổng, Lý tổng đều nói muốn mời giám đốc Lộ ăn cơm, tôi thấy nếu giám đốc Lộ đồng ý hết, e rằng không còn thời gian tới BK trước khi hết năm. Cho nên bữa này, để văn phòng Hoa An đứng ra mời, tiễn giám đốc Lộ, cũng cho tôi cơ hội quen thuộc với các Nhà tiêu thụ."

Ăn xong hai bữa cơm, một bữa với các Nhà tiêu thụ, một bữa với các nhân viên trong văn phòng, Lộ Nam hoàn thành toàn bộ quy trình bàn giao với giám đốc Đường.

...

Xử lý tốt tất thảy việc ở Hoa An, đã là giữa tháng 1, cách tết Âm còn có 10 ngày, Lộ Nam mua vé máy bay tới BK.

Chỗ đó, giám đốc rượu Hài Hòa BK (họ Ngô) đã đợi Lộ Nam rất lâu rồi.

Không thể trách giám đốc Ngô được.

Ai làm ai biết! Rượu Hài Hòa ở BK rốt cuộc nhiều hố tới mức nào?

Người nhậm chức trước anh ta chỉ làm được 3-4 tháng đã bị mất chức, anh ta rút thăm trong văn phòng ban Nhãn hiệu tổng công ty nên phải tới đây nhậm chức, cẩn thận 8 tháng, không dám lười biếng.

Thành tích không thể tăng? Không sao!

Chỉ cần không bán tháo hàng, không bán hàng giá thấp, dễ nói.

Cuối năm chỉ hồi khoản 100 triệu? Không hoàn thành mức nhiệm vụ không có tiền thưởng? Không sao!

Chỉ cần năm sau có thể đổi chỗ, tiền thưởng sớm muộn đều sẽ có.

Giám đốc Ngô mong ánh sao mong mặt trăng, lúc cạnh tranh than thở khóc lóc tỏ lòng trung thành, nói muốn về tổng công ty, nói bản thân phù hợp nghe theo lãnh đạo chỉ thị, nói bản thân còn phải mài giũa thêm. Ông trời không phụ người có lòng, có lẽ chân tình thật cảm của anh ta cảm động tới Trần tổng mới nhậm chức.

Tóm lại, Lão Ngô ta, có thể trở về rồi!

Cho dù là ai thoát khỏi chức vụ cứ như thể bị nguyền rủa này, đều sẽ vui mừng khôn xiết.

Vì tỏ lòng coi trọng người kế nhiệm, giám đốc Ngô liên tục phái thủ hạ ra đón máy bay - bản thân anh ta cũng đi theo.

Đương nhiên, anh ta tuyệt đối không thừa nhận bản thân quá tò mò, muốn mau chóng nhìn thấy vị nữ dũng sĩ chủ động yêu cầu tới BK làm rượu Hài Hòa này trông như thế nào.

Lộ Nam chuyến này tới định ở lại BK một tuần, sau đó bay về quê nhà trước khi ăn Tết, căn phòng của cô ở Hoa An vừa vặn hết hợp đồng, ở đó cũng lâu, nên đồ đạc khó tránh khỏi càng lúc càng nhiều, nhưng cô và Hoàng nữ sĩ 2 chiếc xe, một chuyến chuyển được hết. Chuyến này tới BK, cô chỉ mang theo một chiếc va li và một chiếc ba lô, hết sức nhẹ nhàng.

"Giám đốc Lộ, ai ui vất vả một đường..." Nhìn thấy Lộ Nam, giám đốc Ngô vẫn kiềm chế được, không vì tuổi tác và vẻ ngoài của cô ấy mà coi thường. Có thể thấy 2 năm nay cũng chăm chú nghe họp tổng kết cuối năm.

Lộ Nam cảm nhận được tâm tình anh ta sốt ruột cỡ nào, mới gặp mặt liền nói xin lỗi: "Bên phía Hoa An bàn giao hơi chậm, để anh đợi vài ngày, ngại quá."

"Tôi hiểu, tôi hiểu." Giám đốc Ngô hỏi Lộ Nam đã tìm được chỗ ở chưa.

Tự nhiên còn chưa, Lộ Nam bảo định tới khách sạn thỏa thuận giá ở vài hôm, chuyện tìm nhà không cần vội.

Giám đốc Ngô đại khái hiểu ra: vị giám đốc Lộ này, không thiếu tiền.

Đặt phòng, Lộ Nam đặt va li xuống, chỉ mang theo ba lô và tablet ra cửa.

Giám đốc Ngô ngồi chờ ở sảnh khách sản đề nghị: "Trưa rồi. Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?"

Lộ Nam cười nói: "Làm phiền giám đốc Ngô đích thân tới đón, bữa cơm này tôi mời."

Giám đốc Ngô không thiếu tiền bữa cơm này, càng không thể để Lộ Nam mới tới trả tiền, nhưng nghe cô ấy nói vậy, anh ta vẫn rất vui vẻ.

Lúc ăn cơm, anh ta kể sơ qua tình hình văn phòng BK cho Lộ Nam nghe: "Thủ đô mà, vật giá cao, tiền thuê văn phòng trong tòa nhà rất đắt. Chúng ta mặc dù có 5 giám đốc nhãn hiệu cấp thành phố, nhưng nơi làm việc kỳ thực ở cùng một chỗ, nhưng cô yên tâm, văn phòng có diện tích rất lớn, tính riêng phòng hội nghị đã có 3-5 ban Nhãn hiệu tránh thời gian dùng, không có vấn đề gì. Nhân viên thì, 5 ban Nhãn hiệu, 5 vị giám đốc thành phố, có 5 vị hành chính, mỗi ban một người, 2 vị kế toán, trong đó rượu Kinh Điển có kế toán riêng, còn lại 4 ban Nhãn hiệu dùng chung một người, 2 vị nhân sự, khụ khụ, tự nhiên là rượu Kinh Điển một mình 1 người, ngoài ra thì nghiệp vụ viên và quản lý nghiệp vụ cộng lại có 50 người, ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa có 6 người - cũng không biết sang năm có ai thay đổi không. Hôm nay đã diễn ra họp sáng, nghiệp vụ viên chập tối không về văn phòng chấm công, cho nên giám đốc Lộ sáng mai mới có thể nhận thức họ."

Dù sao bây giờ là cuối năm, chưa biết chừng có người cầm tiền thưởng sẽ từ chức, hoặc trong lúc ăn tết nhờ quan hệ, năm sau chuyển tới nơi khác, này đều là hiện tượng bình thường.

Lộ Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Giám đốc Ngô kể sơ qua tình hình văn phòng, lại nói tiếp thông tin về Nhà tiêu thụ: "Rượu Hài Hòa ở BK có 3 Nhà tiêu thụ: Bác Duyệt Tửu Nghiệp, Vinh Bảo Tửu Nghiệp và chuỗi nhà hàng Đông Hưng Trí Tuệ. Bọn họ lần lượt làm Đoàn mua, Danh yên tửu và Nhà hàng. Trong đó, Vạn tổng của Bác Duyệt Tửu Nghiệp là phu nhân của giám đốc ngân hàng xx, tuổi chừng 40, cô thấy cô ta nhất định không được kêu chị, nhớ lấy nhớ lấy, Vạn tổng rất ghét bị gọi như thế; Vinh Bảo Tửu Nghiệp là Nhà tiêu thụ truyền thống, ở BK có 32 chuỗi cửa hàng Danh yên tửu, cũng là Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa lớn nhất của chúng ta, nhưng ông chủ Mạc của Vinh Bảo Tửu Nghiệp lớn tuổi rồi, bây giờ do con ông ta quản lý công việc, Mạc tổng người này hơi khó đối phó, cô gặp sẽ biết. À, cô cũng phải nhớ, không thể gọi anh ta là tiểu Mạc tổng, xưng hô cha con họ theo cách tôi vừa nói; còn chuỗi nhà hàng Đông Hưng thì là nơi bớt việc nhất..."

Kỳ thực, một ít tư liệu dễ thấy có thể điều tra từ chỗ hành chính và tài liệu công ty, Lộ Nam đã ghi tạc trong lòng (chẳng hạn như họ tên, giới tính, tuổi, quê quán... của Vạn tổng của Bác Duyệt Tửu Nghiệp), nhưng cô không xen ngang lời giám đốc Ngô, mà cẩn thận ghi nhớ những nội dung không có trong tư liệu.