"Hai cái người này, làm gì vậy?" Lộ Nam nhìn lướt qua mọi người: "Tôi mới chuẩn bị cạnh tranh, đi đâu còn không biết (đương nhiên đối ngoại phải nói vậy), bị hai người phóng đại, cứ như lập tức biến mất. Sao? Mong tôi đi sớm hơn hả?"
Các thuộc hạ giống hệt đồ chơi đặc sắc ở Ô thành - lắc đầu như trống bỏi.
Lộ Nam cố nén buồn cười, ra vẻ nghiêm túc: "Có dẫn theo ai hay không, dẫn ai, tôi quyết định được ư?"
Mọi người nghĩ: cũng phải, giám đốc Lộ không quyết được. Vậy phải làm sao?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Lộ Nam xua tay: "Thôi được rồi... các vị làm việc tỉ mỉ đi. Lượng tiêu thụ trong thời gian này quan trọng thế nào không cần tôi nói cũng biết rồi chứ? Chỗ Nhà tiêu thụ tới cần mẫn vào. Lạc Tuấn Kiệt, trưng bày trong Thương siêu nhất định phải ở vị trí tốt nhất, đừng để công ty rượu khác thừa cơ giành lấy; Lâm Yến, danh sách tặng rượu cho VIP phía Chương tổng có chưa? Ngoại trừ rượu Kinh Điển, công ty còn muốn phối hợp rượu định chế, chuyện hộp quà năm mới do công ty quảng cáo làm phải theo dõi chặt; còn Tiền Hâm nữa, hàng hóa trên kênh phân phối Lưu thông nhất định phải chuẩn bị đủ, Nhà tiêu thụ mới không thể giống Nhà tiêu thụ ký quý 3 năm ngoái được, lúc ăn tết bán sạch, thiếu hàng, bên vận chuyển lại nghỉ, muốn bổ sung cũng không có biện pháp; quản lý Hoàng, đừng cười, sau tết Âm Danh Tửu Thế Gia khẳng định sẽ thu hồi rất nhiều bình rượu thành phẩm và thẻ rượu, nhất định phải chú ý tới rượu của chúng ta, không được bán ra giá tháp, không cho phép bán tháo, từ phía ngoài bán vào cũng không được, phải nắm chặt, hiểu chưa?"
Hoàng Đạt Phương thấy các đồng nghiệp lần lượt bị dạy dỗ mà cười, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu.
Lộ Nam sắp xếp một đống việc, khiến văn phòng vốn lòng người tan rã đều phấn chấn lên.
"Làm việc đi." Đuổi tất cả mọi người ra ngoài, Lộ Nam mới thở phào một hơi.
Trịnh Tinh ôm tư liệu tới, do dự hỏi: "Giám đốc Lộ, cô thật sự muốn đi sao?"
"Bây giờ thị trường rượu trắng Hoa An vui sướng hướng vinh, có tôi hay không đều không quan trọng." Lộ Nam cười nhẹ, nói chuyện với hành chính tin tức linh thông, cô cũng nói thật: "Cho dù phải đi, tôi cũng sẽ sắp xếp tốt công việc trong văn phòng. Nhưng, đừng nói với họ trước nhé, kẻo tâm tư họ đều không ở công việc."
Trịnh Tinh gật đầu.
Cô ấy làm nhân viên hành chính 5-6 ở văn phòng Hoa An, có thể nói là "nước chảy giám đốc thành phố, làm bằng sắt hành chính", có giám đốc Lưu tham món lợi nhỏ, cái gì cũng muốn; có người trình độ văn hóa thấp nhưng tính khí cáu kỉnh; nhưng chưa từng thấy giám đốc thành phố nào như Lộ Nam.
Giám đốc Lộ là kiểu người thế nào?
Là người làm việc đâu ra đấy, năng lực nổi bật bất phàm, có thể khiến Nhà tiêu thụ khen không dứt lời, có thể khiến đám cáo già tâm phục khẩu phục.
Không khoa trương thì, văn phòng Hoa An có công trạng như hiện giờ, đều do một tay giám đốc Lộ sáng tạo ra.
Thân là hành chính, Trịnh Tinh thường xuyên mở máy tính vào sáng sớm, nhìn thấy trong mail có tư liệu công việc mà đêm hôm trước giám đốc Lộ gửi cho cô, thời gian gửi tới luôn ở buổi tối 11-12h hôm trước.
Giám đốc Lộ đến nay toàn im lặng gửi, không yêu cầu cô tăng ca.
Trịnh Tinh biết giám đốc Lộ vì thành tích của văn phòng Hoa An nỗ lực tới mức nào.
Cô ấy thật lòng bội phục giám đốc Lộ.
"Giám đốc Lộ, tôi tin tưởng bất luận đi đâu, cô đều có thể làm nên thành tích. Cố lên!" Bởi vì công việc thường vụn vặt, cho nên Trịnh Tinh ngày thường thường cao giọng bực dọc, nghiệp vụ viên mà làm sai bảng biểu cô ấy đều mắng thẳng, bây giờ nói câu tình cảm thế này, tự cô ấy đều thấy hơi buồn nôn, ngại ngùng cười cười, rời khỏi văn phòng Lộ Nam.
Lộ Nam cầm tư liệu Trịnh Tinh đưa tới, lẳng lặng mỉm cười: như vậy đã đủ rồi. Ta cố gắng tất thảy, chung quy được người khác nhìn thấy, chung quy là có hiệu quả.
Lộ Nam phỏng đoán: Hoa An là nơi thị trường ổn định, người thay thế ta không cần hùng tài đại lược, chỉ cần làm việc ổn định là được. Ngô Xuyên không phải kẻ thiển cận, nhất định sẽ không đưa Trương Phi tới Hoa An. Dù sao mặc kệ người thay thế là ai, ta đều sẽ nghiêm túc bàn giao lại cho anh ta, nhưng sau này anh ta dẫn dắt nhân viên làm việc thế nào, không phải người sắp rời đi như ta có thể xen vào.
[Hi vọng là lựa chọn đáng tin cậy.]
...
Trước khi bắt đầu cạnh tranh, Lộ Nam còn có một cửa cần qua, đó chính là Hoàng nữ sĩ.
Tháng trước, Lộ Nam nhận ra chuyện cửa hàng quả thật là lỗi của cô.
Nhưng lặp lại lần nữa, cô đại khái vẫn sẽ làm như thế. Bởi vì bí mật sống lại, Lộ Nam sẽ không nói với bất kỳ ai, vĩnh viễn sẽ không.
Như vậy, cô căn bản không thể giải thích rõ cho Hoàng nữ sĩ hiểu, tại sao mình lại nắm chắc, hơn nữa cũng không dám bảo đảm Hoàng nữ sĩ sẽ ủng hộ cô nộp thuế/phí đầy đủ, không bằng đã không làm thì thôi, đã làm thì phải triệt để.
Thay vì nói Hoàng nữ sĩ nhân phẩm có tì vết hay là muốn trốn thuế lậu thuế, nên nói rằng bà ấy căn bản không có ý thức phải nộp thuế. Bởi vì bây giờ Ô thành chính là như vậy, Bộ Công thương và Cục Thuế đều rất khoan dung với công ty và hộ cá thể kinh doanh.
Sau lần trước, Hoàng nữ sĩ không cãi lộn, mà lựa chọn im lặng.
Kiểu biểu hiện khác với mọi khi này khiến Lộ Nam biết mẹ ruột thật sự buồn lòng, cho nên trước khi làm "việc lớn" cạnh tranh cương vị này, cô vẫn nên thương lượng (thông báo) cho Hoàng nữ sĩ một chút.
Tin tức quá đột nhiên, Hoàng nữ sĩ khiếp sợ: "Cái gì? Con muốn tới BK?"
"Vâng ạ." Lộ Nam nghiêm túc nói.
Hoàng nữ sĩ bác bỏ: "Không được, quá xa."
Lộ Nam yên lặng một lát, thành khẩn nói: "Mẹ, đây là cơ hội rất tốt. Thị trường rượu trắng Hoa An chỉ có tiềm lực như vậy, rượu Nguyên Xuyên có thể bán ra 30 triệu, 32 triệu hay 35 triệu, nhưng 40 triệu thì quá khó. Nhưng BK không giống, năm ngoái BK bán ra 1.2 tỷ, rượu Hài Hòa quả thật chiếm tỷ lệ nhỏ, nhưng cũng đạt 100 triệu. Đây là thị trường cấp bậc hoàn toàn khác, nếu có thể tới BK, con nhất định sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn, thu hoạch nhiều hơn."
Giả thiết Lộ Nam hiện tại quật cường cố chấp nói phải đi, như vậy Hoàng nữ sĩ có khả năng sẽ kiên quyết phản đối, sử dụng quyền uy bậc phụ mẫu - mẹ nói không được chính là không được, mẹ là mẹ con, sẽ không hại con, con cần phải nghe mẹ.
Nhưng bây giờ con gái đứng trước mặt bà, tỏ thái độ thương lượng bình đẳng, hơn nữa phân tích đạo lý rõ ràng.
Hoàng nữ sĩ không chỉ một lần chứng kiến con gái quật cường và to gan, bà ấy biết rõ, tới BK là quyết định sau khi nó đã suy nghĩ cặn kẽ.
"Nơi đó không khí rất kém, khí hậu lại khô ráo. Trên bản tin hay nói, BK sương mù nghiêm trọng, còn có bão cát. Con bị viêm mũi, tới đó làm sao chịu được..." Biết cứng rắn không ổn, Hoàng nữ sĩ đành nghĩ mọi cách nói với con gái, người phương Nam tới phương Bắc rất khó sinh hoạt.
Những điều này đều không phải vấn đề với Lộ Nam, cô nghiêm trang nói: "Mẹ, con muốn thừa dịp trẻ tuổi, tới các thành phố khác nhau, trải nghiệm nhiều hơn. Đây là cơ hội rất hiếm có, con không muốn bỏ lỡ, cũng hi vọng mẹ có thể ủng hộ con." Cũng giống như con ủng hộ mẹ gây dựng sự nghiệp.
Hoàng nữ sĩ hết cách, buổi tối gọi điện thoại cho chị cả, lo lắng hỏi: "Nó mới tí tuổi đầu đã đi xa như vậy, làm sao em yên tâm nổi?"
Lần này, dì cả Lộ Nam nghe xong, lại đồng cảm với em gái - đều làm mẹ, suy bụng ta ra bụng người, khi đó Tĩnh Tĩnh (con gái bà ấy, chị họ Lộ Nam) tốt nghiệp ĐH tới tỉnh kế bên làm việc, bà ấy mấy buổi tối đều ngủ không ngon.
"Nhưng có thể làm thế nào? Chúng không phải trẻ con, chúng ta không quản được." Chị cả an ủi Hoàng nữ sĩ: "Nam Nam là đứa luôn có chủ kiến, hay là để nó thử đi. Nó đang còn trẻ, không có gánh nặng gia đình, ra ngoài xông pha một phen cũng tốt."
Hoàng nữ sĩ làm sao không biết con gái mình rất có chủ kiến? Bà ấy chỉ muốn tìm người kể khổ, nói ra lo lắng mà thôi.
Hôm sau, Hoàng nữ sĩ trông mất ngủ nói với con gái: "Bản thảo cạnh tranh viết chưa? Đọc cho mẹ nghe đi."
Lộ Nam bật cười: "Vâng ạ, để con đọc cho mẹ nghe."
Cũng giống 2 năm trước.
...
1 tuần sau, kết quả cạnh tranh đã có.
Lộ Nam nhìn thông báo, trong đó có một mục ghi rõ: Lộ Nam, điều nhiệm giám đốc rượu Hài Hòa thành phố BK.
Cô được như mong muốn.
Kế tiếp, Trần Kiêu nói được thì làm được, Lão Vương thành công chuyển tới Hàm thành tỉnh Tô, chắc hẳn cũng rất hài lòng.
Người thay thế Lão Vương trở thành giám đốc thành phố Hải Lâm ngoài dự đoán của mọi người - Từ Văn Đào, cũng chính là chuyên viên nhãn hiệu rượu Kinh Điển ở đây.
Mọi người nhưng không bao hàm Lộ Nam, cô đã biết tỏng từ lâu.
Còn người thay thế Lộ Nam, cũng là người quen, là vị giám đốc Đường "Tiêu không rời Mạnh" với Lão Vương.
Giám đốc Đường và Lão Vương vào công ty gần nhau, có thâm niên, nhân duyên tốt, làm người, làm việc đều vững chắc.
Qua thời gian thông báo, Lộ Nam chủ động liên lạc với anh ta: "Giám đốc Đường, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể bàn giao công việc."
Giám đốc Đường không ngờ Lộ Nam dứt khoát như thế.
Bình thường thủ tục bàn giao thị trường tốt thế này, các giám đốc thành phố trước đó đều sẽ lần lữa kéo dài, tỏ ra kiêu ngạo; hoặc muốn thêm thời gian "kết thúc".
Nhưng giám đốc Lộ có hiệu suất làm việc cao, giám đốc Đường cũng không khách sáo: "Được, giám đốc Lộ, vậy ngày kia tôi tới nhé?"
"Vâng, hẹn gặp lại hôm đó."
...
Giám đốc Đường tới Hoa An, Lộ Nam đưa anh ta nhận mặt các nghiệp vụ viên trong văn phòng, sau đó mang anh ta tới gặp Nhà tiêu thụ trong thành phố.
Nghiệp vụ viên văn phòng và Nhà tiêu thụ phản ứng vô cùng rõ rệt: bọn họ đều không muốn Lộ Nam rời đi.
Chính mắt thấy điều này, giám đốc Đường tâm phục khẩu phục, trở về gọi cho Vương Hưng Long: "Lão Vương, trước kia anh kể cho tôi giám đốc Lộ ưu tú cỡ nào cỡ nào, tôi còn tưởng anh khuếch đại. Bây giờ xem ra, cô ấy có thể thành công thật sự không phải ngẫu nhiên, so với cô ấy, tôi cảm thấy tôi già thật rồi, tư duy xơ cứng, càng khỏi bàn tới trình độ học thức... Lão Vương à, tôi hơi chột dạ, Hoa An giao vào tay tôi, nếu đi xuống dốc thì làm thế nào nha!"
Được rồi, đây là kế tiếp Ngô Khắc Thành của Lệnh Dương, giám đốc Lưu, Vương Hưng Long của Nguyên Xuyên, người thứ tư cảm thấy mình là "sóng trước" sắp bị chết trên bờ cát.
Vương Hưng Long đang chuẩn bị tới Hàm thành, trong lòng vui sướng, hết sức hảo tâm chỉ giáo giám đốc Đường: "Lão Đường, thể diện không thể biến thành cơm ăn. Anh biết vì sao lần này tôi cạnh tranh thành công không? Bản thảo cạnh tranh do Lộ Nam sửa giúp tôi đấy, ha ha ha. Tôi bảo này, Lộ Nam là người đi một bước xem ba bước, khẳng định đã làm tốt quy hoạch phát triển cho Hoa An sau này, anh ấy à, thành tâm vào, hỏi cô ấy đi, cô ấy không phải người hẹp hòi, sẽ nói với anh thôi. Đương nhiên, chúng ta làm tiền bối, lại còn là đàn ông, không thể chỉ đòi hỏi từ con gái người ta được, anh cũng phải dặn dò hồ bằng cẩu hữu của anh một câu, tốt nhất là những người ở tỉnh Ký (Hà Bắc), những tỉnh phụ cận BK, bảo họ để ý tới tân nhân bước ra từ tỉnh Kiềm Giang ta!"
Vương Hưng Long tính toán trong lòng: Lão Đường cũng là người tỉnh Xuyên, trước kia còn ở phía Bắc mấy năm, kiểu gì cũng có quan hệ.
Lão Đường cũng sắp có nhiều áp lực.
Có Lộ Nam châu ngọc ở trước, nếu anh ta làm kém hơn cô ấy quá nhiều, thể diện coi như không có.
Xuất phát từ tâm lý này, giám đốc Đường co được duỗi được, nghe theo đề nghị của Vương Hưng Long, chủ động mở danh bạ ra tìm, mặc dù không tìm được mối quan hệ nào ở BK, nhưng giám đốc thành phố Bảo Định, tỉnh Ký lại là người quen cũ của anh ta - mặc dù đã rất lâu rồi không liên lạc.
Giám đốc Đường lôi ra những người bạn thoạt trông có vẻ dùng được, gọi điện thoại, liên lạc cảm tình, sau đó tỏ ra hết sức khiêm tốn thỉnh giáo những công việc hàng ngày của văn phòng Hoa An, đặc điểm của các Nhà tiêu thụ, quy hoạch phát triển Hoa An...
Lộ Nam quả nhiên không hề giấu diếm, biết gì nói nấy.