Trần Kiêu suy nghĩ giây lát, hỏi: "Em vẫn định... cạnh tranh sao?"
Lộ Nam gật đầu: "Phải. Em định cạnh tranh vượt Đại khu."
Xuất phát từ yêu cầu lang tính và huyết tính đối với nghiệp vụ viên, chế độ cạnh tranh vẫn là một loại đặc sắc của công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên. Lãnh đạo công ty kỳ thực khuyến khích nhân viên thăng chức bằng phương thức này, đương nhiên, những lãnh đạo cấp thấp và cấp trung lại không sẵn sàng đề xướng, bởi vì tình trạng này xảy ra nhiều, vị trí của họ rất dễ bị nhân viên phía dưới thay thế, đặc biệt là những nhân viên xuất thân ĐH, nghiên cứu sinh, tốc độ thăng chức khiến họ cảm nhận đe dọa.
Lộ Nam từ quản lý nghiệp vụ viên tới giám đốc thành phố, chính là đi theo con đường cạnh tranh, lúc đó vừa vặn chiếc ghế TGĐ cấp tỉnh đang trống, người phỏng vấn cô là Đồng đại khu cùng với những lãnh đạo cấp Đại khu khác, cộng thêm nhân viên nhân sự cấp tỉnh, cũng coi như là tùy cơ ứng biến.
Lúc đó Lộ Nam có thành tích, có năng lực, có chỗ dựa, Đồng đại khu đưa tay liền thông qua.
Bây giờ, Lộ Nam muốn hóa bị động vì chủ động, ngoại trừ ý kiến tồi "để Trần Kiêu cứng rắn nhúng tay vào thay đổi nhân sự của Đại khu Hoa Đông", chỉ còn lại cạnh tranh.
Trước từng nói, giám đốc thành phố là chức vụ kết nối quan trọng trong khung chức cấp của công ty rượu Nguyên Xuyên, quản lý hoạt động tiêu thụ của cả một thành phố, có quyền sinh quyền sát với các nghiệp vụ viên trong văn phòng, coi như là lãnh đạo tầng trung.
Từ nghiệp vụ viên tới giám đốc thành phố là một mốc khó vượt qua, hiếm có người cạnh tranh thành công, nhưng giám đốc thành phố muốn cạnh tranh vị trí khác thì lại có nhiều cơ hội lựa chọn hơn.
Tuy không dễ thăng lên TGĐ cấp tỉnh, nhưng có thể điều động tới làm giám đốc thành phố ở nơi khác, hoặc là chuyên viên nhãn hiệu rượu Kinh Điển, bởi vì "ưu thế" giới tính, Lộ Nam muốn chuyển sang vị trí giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh, tuyệt đối không thành vấn đề, thậm chí có thể hướng tới vị trí giám đốc Đoàn mua cấp Đại khu, ngoài ra, tổng công ty cũng có vị trí nhân viên tiêu thụ ngang hàng.
Chuyện điều động này, từng có trong và vượt Đại khu, cái sau ít hơn.
Bây giờ đã biết Đồng đại khu đề nghị với tổng công ty điều động vị trí của Lộ Nam, nghĩa là văn phòng Hoa An không nhất thiết phải giữ lại Lộ Nam, như vậy cô có quy hoạch với cương vị nghề nghiệp, muốn biểu đạt ý nguyện cũng không có gì sai cả.
Đương nhiên, lựa chọn đi đâu, nhậm chức gì cũng rất quan trọng, chẳng hạn nếu đòi tới tỉnh có doanh thu cao làm TGĐ, chắc chắn sẽ bị từ chối.
Trần Kiêu bất giác hỏi: "Em muốn tới đâu?"
Lộ Nam còn chưa kịp trả lời, bỗng nghe thấy tiếng pháo hoa bên ngoài đã tắt, Phan Toa Toa sắc mặt như thường và Tưởng Sở Thiên chán nản chân trước chân sau vào nhà.
Phan Toa Toa mở cửa ra, tò mò hỏi: "Đang nói gì thế?" Kỳ thực là muốn giảm bớt lúng túng.
Lộ Nam trao đổi ánh mắt với Trần Kiêu, khó xử bảo Toa Toa: "Đang nói chuyện công việc."
Toa Toa hiểu rõ, ok: "Vậy tớ về phòng trước, Lão Tưởng, cho chị em của tớ mượn phòng khách nhé, cậu về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi."
Tưởng Sở Thiên đáp lại ồm ồm: "Vậy tớ về phòng trước. Bên ngoài lạnh, đi lại cẩn thận kẻo ốm."
Lộ Nam nhìn bạn tốt.
Toa Toa tỏ vẻ "để sau hẵng nói".
Vài phút sau, phòng khách chỉ còn lại Lộ Nam và Trần Kiêu, khung cảnh yên tĩnh khiến hai người họ cũng nhỏ giọng lại.
Lộ Nam nói: "Em muốn tới thủ đô, Đồng đại khu chẳng phải nói em am hiểu mở rộng rượu Hài Hòa sao, em muốn cạnh tranh vị trí giám đốc rượu Hài Hòa ở thủ đô."
Đây là quyết định sau khi cô suy nghĩ cặn kẽ.
Trần Kiêu lập tức lắc đầu: "Anh không đồng ý."
Nói xong, anh ta cảm thấy giọng mình quá cứng nhắc, bèn lập tức giải thích: "Anh không quá tán đồng để em tới BK, tình hình ở đó không đơn giản hơn so với tổng công ty, em cũng đọc tài liệu nội bộ rồi, BK gần như năm nào cũng loại bỏ 1-2 giám đốc thành phố, em tới đó làm rượu Hài Hòa, chẳng khác nào nhảy vào hố lửa."
Chỗ này phải giải thích thêm, Nguyên Xuyên định vị thủ đô và mấy thành phố trực thuộc TW như thành phố Hỗ có cấp bậc ngang với cấp tỉnh.
Trong đó, thủ đô BK còn là khu vực hành chính có lượng tiêu thụ rượu trắng cao nhất ngoại trừ tỉnh Xuyên nơi đặt trụ sở công ty, lượng tiêu thụ 1 năm vượt qua 1 tỷ tệ.
Lượng tiêu thụ cao như thế, chỉ có 1 giám đốc thành phố đương nhiên không phù hợp. Dù sao trong một tỉnh thông thường đều có 7-8, thậm chí là mười mấy thành phố cấp địa khu.
Suy xét địa vị chính trị đặc thù của BK, cùng với công ty muốn nâng cao hiệu quả quản lý ở thị trường này - đương nhiên, Lộ Nam cảm thấy cái này liên quan tới thưởng cuối năm - BK cho dù chỉ hoàn thành nhiệm vụ giữ nguyên hiện trạng, thì thưởng cuối năm cũng hết sức khả quan, nếu chỉ có một giám đốc thành phố, vậy chỉ có con ruột của Chủ tịch mới có thể ngồi ổn vị trí này, dù sao tiền tài động lòng người, "ghen tị đỏ mắt" sẽ khiến họ dùng mọi thủ đoạn đá người đang giữ vị trí này xuống.
Căn cứ vào những điều này, khung chức vụ trong văn phòng BK không giống những nơi khác, ở đây có 5 vị giám đốc thành phố, mỗi một vị phụ trách một loại rượu, những giám đốc thành phố thường xuyên bị giáng chức cơ bản đều phụ trách rượu Hài Hòa.
Bởi vì rượu Kinh Điển và rượu Hài Hòa có giá bán lẻ cao nhất, dễ dàng bán tháo nhất.
Bất đồng với tình hình ở Hải Lâm, bán tháo hàng ở đây là chuyển rượu từ BK tới các thành phố khác.
Bởi vì những khu vực có lượng tiêu thụ cao, Nhà tiêu thụ cấp trọng điểm sẽ nhiều hơn, bọn họ lấy giá xuất xưởng mặc dù giống với những Nhà tiêu thụ cỡ nhỏ, cỡ vừa, nhưng quà tặng kèm, bổ rượu, phản lợi... đều cao hơn nhiều.
Những Nhà tiêu thụ ở tỉnh Xuyên và BK, không khoa trương thì, nếu tính chính xác, những Nhà tiêu thụ này lấy hàng thực tế được giảm 10%, thậm chí 20%.
Mức giá này, đặt ở khu vực của họ không có ưu thế, bởi vì mọi người đều lấy hàng với giá này, nhưng chuyển sang thị trường khác thì rất có lợi nhuận. Chẳng hạn như rượu Hài Hòa, trước đó cũng bán tháo từ tỉnh Xuyên mà ra.
Rượu Kinh Điển và rượu Hài Hòa đều có hiện tượng bán tháo hàng, như vậy vì sao người bị giáng chức luôn là giám đốc rượu Hài Hòa?
Tự nhiên là bởi có thể lên tới chức giám đốc thành phố rượu Kinh Điển, tất nhiên có bối cảnh thâm hậu; rượu Hài Hòa, bởi vì lượng tiêu thụ không có khởi sắc... ở công ty không khác gì do mẹ kế nuôi dưỡng.
Trong Nguyên Xuyên luôn lưu truyền một câu: tiền thưởng của rượu Kinh Điển thành phố BK, năm nào cũng tăng, năm nào cũng cao; còn tiền thưởng của rượu Hài Hòa, rượu Hài Hòa có tiền thưởng hả? Có thể yên ổn làm đủ 1 năm đã không tồi, làm xong 1 năm còn không mau tìm quan hệ, đổi thành phố, chạy lấy người?
Cho nên Trần Kiêu không tán đồng để Lộ Nam tới BK.
Anh ta cho rằng Lộ Nam không hiểu rắc rối trong đó, bèn giải thích kỹ càng.
Lộ Nam nghe xong, vẫn khăng khăng một mực: "Anh nói những điều này, em đều hiểu, nhưng em vẫn muốn thử một lần."
Không thể khuyên nhủ Lộ Nam thay đổi ý tưởng, Trần Kiêu cô đơn nói: "Làm liên lụy tới em, ảnh hưởng tới tiền đồ của em, anh thậm chí cảm thấy, nếu em không thân thiết với anh, sẽ không bị cho rằng theo phe anh, sẽ càng tốt hơn."
"Đừng nói những giả thiết không có ý nghĩa này." Lộ Nam thản nhiên xua tay: "Kỳ thực cho dù năm nay công ty không thuyên chuyển, em cũng muốn đổi thành phố. BK rất tốt, em cuối cùng cũng được trải nghiệm hệ thống sưởi ấm áp trong mùa đông rồi."
Lời này không phải để an ủi Trần Kiêu. Bốc thăm được cửa hàng, Lộ Nam quan sát Hoàng nữ sĩ, cảm thấy bà ấy có khuynh hướng muốn làm việc dài hạn ở Ô thành.
Mặc dù, Hoàng nữ sĩ đang ký hợp đồng với văn phòng Hải Lâm, dù hai người họ đều ở tại Hoa An, Lộ Nam cũng không cần phải tránh hiềm nghi.
[Nhưng cho dù phương diện công việc không cần tránh hiềm nghi, ta vẫn cảm thấy duy trì khoảng cách với Hoàng nữ sĩ thì tốt hơn. Xa thơm gần thối mà.]
[Hơn nữa bây giờ chuyện kinh doanh về cơ bản Hoàng nữ sĩ có thể tự mình đảm nhiệm, chuyện cửa hàng cũng xong xuôi, Hoa An không còn gì có thể khiến ta hứng thú.]
[Ừm~ suy nghĩ này của ta, thật là tra.]
Trần Kiêu cảm thấy lúc Lộ Nam nói những điều này, trong mắt ngập tràn háo hức, anh ta có thể làm thế nào?
Anh ta nghĩ: ta có lẽ, luôn không có biện pháp với cô ấy.
"Em thật sự muốn tới đó?" Trần Kiêu hỏi lại.
"Phải, anh Kiêu không cảm thấy càng là việc khó, giải quyết xong càng sẽ có cảm giác thành tựu sao?" Lộ Nam cười nói.
Trần Kiêu gật đầu: "Nếu em muốn vậy, vậy chuẩn bị tài liệu diễn thuyết cạnh tranh cho tốt, đợi em cạnh tranh thành công, anh sẽ nói qua với ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, chắc hẳn họ cũng đang nhức đầu sang năm phái người nào tới đó." Anh ta cũng hạ quyết tâm dưới đáy lòng.
Thoáng chốc, thời gian đã gần tới 12h.
Tưởng Sở Thiên chui trong phòng không nhịn được thò đầu ra: "Hai người... sắp nói chuyện xong chưa?"
Lộ Nam cười xin lỗi: "Ngại quá, quấy rầy anh nghỉ ngơi. Chúng tôi nói xong rồi, đang định giải tán."
"Không phải, tôi không có ý đuổi hai người đi." Tưởng Sở Thiên đi ra ngoài, mắt hơi đỏ: "Tôi muốn nói là, nếu hai người trò chuyện xong rồi, có thể uống rượu với tôi không?"
Lộ Nam liếc nhìn Trần Kiêu: "Để tôi uống với anh."
Dù sao Trần Kiêu sáng mai còn phải lên máy bay.
Với tửu lượng của Tưởng Sở Thiên, uống nhiều chút đã gọi Toa Toa là mẹ, Lộ Nam cảm thấy không cần dùng tới bàn tay vàng - nhưng đêm hôm, vì sức khỏe, có khi vẫn nên dùng.
Trần Kiêu kiên định chuyển ly rượu trước mặt Lộ Nam sang phía mình: "Anh uống với anh ấy một chút, bọn anh đều là đàn ông, có thể nói chuyện hợp ý."
Lộ Nam: ha ha. Vậy em về nhé?
Tưởng Sở Thiên nức nở lầu bầu, Lộ Nam mãi mới nghe hiểu: "Cho nên hôm nay những việc này, đều là đề nghị của Chương Lễ? Sao anh lại nghe lời anh ta?"
"Đúng vậy, đàn anh có nhiều kinh nghiệm theo đuổi con gái mà."
Lộ Nam muốn trợn mắt nhìn trời: đàn anh của cậu làm gì có năng lực gì, đống bạn gái của anh ta giống Toa Toa được ư? Tôi đoán nếu anh ta theo đuổi Toa Toa như vậy, sẽ bị cô ấy mắng cho một trận mà hoài nghi cuộc đời. Xem hôm nay cậu vẫn bình thường, có thể thấy Toa Toa vẫn niệm tình bạn thời niên thiếu.
Trần Kiêu nghe xong, cũng không tán đồng: "Anh chỉ chia sẻ thứ anh thích, nhưng thứ anh thích chưa chắc cô ấy sẽ thích."
Tưởng Sở Thiên hỏi: "Vậy con gái thích gì? Toa Toa thích gì?"
Lộ Nam xoa tay: "Đừng hỏi tôi, tôi không nói đâu. Anh phải tự quan sát thôi."
Nghe Tưởng Sở Thiên dông dài nửa tiếng, quả nhiên tửu lượng của cậu ta chỉ 100ml, nằm ngã vào sofa, ngáy khò khò.
Trần Kiêu đỡ cậu ta vào phòng, để đèn, đóng chặt cửa, mới cùng Lộ Nam rời khỏi.
Lộ Nam về phòng, Toa Toa đang đắp mặt nạ trong phòng, không cử động, nói mơ hồ: "Về rồi à?"
Cô ấy không hỏi vấn đề công việc, rất biết chừng mực.
"Đúng rồi, vừa rồi tớ ngại không hỏi, sao hai người mãi mới đi vào thế?" Lộ Nam khó hiểu.
Phan Toa Toa thở dài: "Tớ nói với cậu ta, làm người yêu nếu lỡ phải chia tay, còn chẳng thể làm bạn được nữa. Lão Tưởng cũng không van nài, chỉ nói..."
"Sao?"
"Nói tớ ở lại xem xong pháo hoa với cậu ta. Tớ nghĩ cậu ta thất tình, bèn thông cảm một lần, nào ngờ cậu ta mua lắm quá, bắn mãi không xong." Toa Toa vén mặt nạ lên, hổn hển nói.
Lộ Nam ho khan che giấu buồn cười: Tưởng Sở Thiên này, cũng không có kinh nghiệm gì. Nhưng Toa Toa tới giờ đều không ngủ, rốt cuộc là không yên tâm ta, hay là không yên lòng Tưởng Sở Thiên đây?
Lời tác giả:
Lộ Nam không phù hợp tới HK, Ma Cao hay ra nước ngoài. Đặt phòng làm việc ở những nơi đó quá tốn tiền, cần người cần địa điểm cần kho hàng, Lộ Nam lạ nước lạ cái, công ty không cho kinh phí, một người tới cũng vô dụng.