Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 231




Nói tới cái này, Lộ Nam bỗng nghĩ tới một chuyện quan trọng: "Anh đặt phòng chưa?"

Đương nhiên là chưa.

Sáng nay, Trần Kiêu biết chuyện liền nhanh chóng xử lý công việc, trực tiếp mua vé máy bay buổi chiều bay tới. Trừ di động, căn cước và ví tiền, anh ta không mang theo thứ gì nữa, quần áo dày còn không mặc, càng khỏi nói tới chuyện đặt phòng.

Anh ta nhất quán thận trọng, mặc dù trong ảnh của Phan Toa Toa không có tên khách sạn, nhưng lại đi kèm caption: tới Ôn Tuy chơi Đêm bình an với bạn thân.

Thời gian, địa điểm, nhân vật rõ ràng.

Thế là Trần Kiêu xuống máy bay liền gọi xe từ nội thành Hoa An tới Ôn Tuy, thậm chí không cần hỏi ai, bác tài nhìn một cái là nhận ra khách sạn này.

Tới cửa khách sạn, Trần Kiêu lại bắt đầu do dự, cuối cùng nghĩ, anh ta ngồi tạm ở sảnh khách sạn, nếu có thể thấy Lộ Nam là tốt nhất; nếu không thấy, vậy ra phụ cận tìm chỗ ở lại, ngày mai nói với Lộ Nam chuyện này, kẻo cô mất hứng.

Chỉ không ngờ nhạc nền ở sảnh khách sạn bán đứng anh ta.

"Còn chưa." Trần Kiêu ngại ngùng sờ mũi, nói thật.

Mặc dù phía Tưởng Sở Thiên nhất định đủ chỗ, nhưng Lộ Nam không cần đoán cũng biết, nếu có thể chọn, Trần Kiêu đương nhiên muốn ở một mình.

Lộ Nam thở nhẹ ra một hơi: "Đi thôi, em mang anh đi đặt phòng."

"Ừ." Trần Kiêu thuận tay thanh toán.

Lộ Nam viết lời nhắn, báo tên căn viện nhỏ của Tưởng Sở Thiên với nhân viên phục vụ, bảo cậu ta đóng bình rượu, đưa chỗ rượu Baileys chưa uống xong này tới.

Tới chỗ lễ tân, phòng bình thường dù đã hết, nhưng phòng giá cao hơn chút còn 2-3 căn trống.

"Tốt, làm phiền đặt cho tôi một phòng." Lộ Nam nói với lễ tân, quay sang đưa tay về phía Trần Kiêu, mau lẹ nói: "Căn cước, quẹt thẻ."

Lễ tân bất giác liếc nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này: cô gái ôm áo phao trắng bồng bềnh, mặc áo len cổ tròn màu vàng sữa, để tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa thanh tú; chàng trai thì mặc áo khác nâu nhạt trông rất phong độ, hoàn mỹ phù hợp dáng người, vai lưng, tỷ lệ cơ thể rất đẹp, anh ta đưa căn cước và thẻ còn nhìn cô gái, cười nhẹ, quả là lam nhan họa thủy!

Trần Kiêu làm xong check-in, Lộ Nam nhìn thoáng qua người anh ta, nhìn túi da: "Anh về phòng để đồ đi? Có đồ gì quan trọng không?" Thấy anh ta lắc đầu, Lộ Nam mau chóng quyết định: "Vậy em gọi đưa một bộ quần áo tới chỗ căn viện nhỏ của Tưởng Sở Thiên, sau đó, em về thay quần áo. 10p sau, gặp nhau ở thang máy?"

"Được."

Baileys còn tới sớm hơn Lộ Nam và Trần Kiêu một bước, Phan Toa Toa nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng người giải vây tới rồi, hóa ra là mừng hụt, may mà mười mấy phút sau, Lộ Nam và Trần Kiêu cũng tới.

Không giống Lộ Nam có thể tới trụ sở dự họp, Toa Toa gần 2 năm chưa gặp Trần Kiêu, vừa thấy mặt liền cảm khái: "Anh Kiêu, đã lâu không gặp, anh thay đổi nhiều quá."

2 năm trước, Trần Kiêu quả thật rất đẹp trai, nhưng so với hiện tại, còn kém chút mùi vị, Toa Toa thầm nhủ: chẳng lẽ ta là kẻ nịnh nọt? Hay là thân phận thái tử gia thêm vầng sáng cho anh ta? Được rồi, có đẹp tới đâu cũng không thuộc về ta, lại còn ngã xuống chỗ Nam Nam, đúng là hả hê lòng người.

Trần Kiêu không biết Toa Toa đang cười trên nỗi đau của người khác, anh ta mỉm cười chào hỏi cô ấy: "Cô Toa, đã lâu không gặp."

Hai người đàn ông chưa từng gặp mặt, Trần Kiêu giơ tay chủ động tự giới thiệu.

Tưởng Sở Thiên chỉ hơi ngốc, chốc lát sau liền nhận ra, ánh mắt Trần Kiêu đa phần đều hướng về Lộ Nam, thế là cậu ta mỉm cười với anh bạn này thêm vài phần thật lòng thật dạ.

Trần Kiêu càng khỏi cần nói, quả thực lòng dạ sâu hơn nhiều so với Tưởng Sở Thiên, cậu ta chú ý tới ai, anh ta vào cửa liền phát hiện, bèn kết luận: không phải đối thủ.

Kỳ thực Phan Toa Toa rất tò mò về cuộc sống của Trần Kiêu ở trụ sở, nhưng dù sao trước kia cô từng theo đuổi anh ta không thành, nếu hỏi quá nhiều, lỡ anh ta hiểu lầm thì sao?

Lộ Nam hiểu bạn tốt nha, thấy đôi mắt cô ấy dáo dác nhìn liền biết đang nghĩ tới những chuyện linh tinh, bèn vội vàng hỏi: "Có gì ăn không?"

"Có có, tôi gọi người mang tới một ít, mọi người chờ chút." Làm chủ nhà, Tưởng Sở Thiên đương nhiên nhiệt tình.

Tưởng Sở Thiên rời đi, Toa Toa nhiệt tình đề cử: "Chỗ này có rất nhiều đồ ngọt, Nam Nam, anh Kiêu, hai người nhất định ăn nhiều một chút."

Cô ấy ban nãy sắp no căng bụng.

Cô ấy vốn lo lắng tới đây một mình, Tưởng Sở Thiên sẽ nói gì đó khiến đôi bên đều khó xử, nào ngờ vào cửa đã bị kéo tới ăn đồ ngọt - tràn đầy một bàn! Mười mấy loại!

Toa Toa kỳ thực ngày thường cũng rất thích ăn đồ ăn vặt, ngứa mắt nhất khi thấy Lộ Nam thường xuyên khống chế nhiệt lượng vào bữa tối, thường khuyên Nam Nam cùng cô ấy ăn "bữa khuya tội ác". Nhưng cô ấy dù thích ăn tới đâu, cũng không thể ăn hết một đống thế này...

Phan Toa Toa hoài nghi Tưởng Sở Thiên muốn ngọt chết cô ấy.

Lộ Nam nghe thấy Toa Toa lầu bầu, phụt cười, giải vây cho Tưởng Sở Thiên: "Lần đầu gặp cậu ta, cậu ta nhất định bắt tớ chia sẻ kho báu trong cửa hàng đồ ngọt, tiramisu ở cửa hàng đó rất ngon, đáng tiếc đều phải đặt trước, cho nên tớ đoán, hôm nay cậu ăn những thứ này, đều do Tưởng Sở Thiên phí công sức đấy."

"Nhưng nhiều quá..." Toa Toa thực ra càng muốn nói là, cô ấy không thích trò dỗ con gái này.

Lộ Nam bất đắc dĩ, Tưởng Sở Thiên muốn chia sẻ thứ mình thích với người mình thích kỳ thực là chuyện rất lãng mạn, nhưng cậu ta hiển nhiên không phải gu của Toa Toa.

Hai người họ nói chuyện không thấp giọng, Trần Kiêu nghe hết cuộc đối thoại này.

Lộ Nam chỉ vào một miếng bánh ngọt nhỏ màu lam: "Đồ ngọt ở cửa hàng này ngọt vừa, phô mai mặn ngon lắm, anh thử xem."

Trần Kiêu mỉm cười, đưa tiramisu ra trước mặt Lộ Nam, còn mình thì ngoan ngoãn chọn phô mai mặn.

Từ lúc trưa tới giờ anh ta chỉ uống cốc sữa và đồ ăn vặt ban nãy, bây giờ cẩn thận nhấm nháp miếng bánh, vốn không thích ăn ngọt cũng cảm thấy thỉnh thoảng ăn cũng có cảm nhận khác.

Chốc lát sau, Tưởng Sở Thiên bê một ít món nhẹ tới, mọi người ngồi xuống tán gẫu.

Bởi vì ba người trong số này đều làm việc ở Nguyên Xuyên, lại từng là đồng nghiệp ở Hải Lâm, Tưởng Sở Thiên khó tránh khỏi ngoài lề câu chuyện của họ.

Nhưng Trần Kiêu và Lộ Nam đều là những người rất tinh tế, thường chuyển đề tài sang cho Tưởng Sở Thiên, để cậu ta không cảm thấy bị lạnh nhạt.

Phan Toa Toa tiếc nuối nói: "Tớ nghe nói Trần Lộ định nghỉ việc. Cho nên, vị trí giám đốc Đoàn mua rượu Hài Hòa cấp tỉnh là có độc hả, sao không ai làm lâu dài được?"

Trần Kiêu có ấn tượng khá ổn với Trần Lộ, nghe vậy cũng thấy đáng tiếc.

"Tớ nghe nói chị ấy định kết hôn, nên mới..." Phan Toa Toa nhăn mũi: "Tớ cũng không biết Trần Lộ nghĩ thế nào. Chị ấy không có tâm kế hay thủ đoạn như Chu Điềm, còn chưa đâu vào đâu đã nghe lời đàng trai nghỉ việc, sau này ắt sẽ hối hận. Mà cũng phải nói, Chu Điềm thật lợi hại, hai người biết không, Tôn Bác bị chị ta quản siêu chặt, hình như hai người họ bây giờ đang làm Nhà tiêu thụ của thương hiệu nước trái cây nào ấy..."

Trần Kiêu ngẩn ra, nghĩ tới có lần nói sai khiến Lộ Nam không vui, bây giờ nhớ lại, có lẽ liên quan tới chuyện Trần Lộ?

Nửa tiếng sau, Tưởng Sở Thiên ngồi không yên: "Mọi người tiêu hóa xong chưa? Chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi!"

Cậu ta không có ý gì xấu, nghĩ nam nữ trẻ tuổi cùng ngâm suối nước nóng, rất lãng mạn.

Lãng mạn? Cái rắm!

Tưởng Sở Thiên căn bản không có cơ hội ngâm cùng ao với Toa Toa, Trần Kiêu hữu ý vô tình dẫn cậu ta sang ao bên cạnh.

Phan Toa Toa nằm sấp lên vai Lộ Nam phì cười: "Thái tử gia ngại hả?"

"Chứ sao, cậu muốn Tưởng Sở Thiên tới đây hả?" Luận mồm mép, Lộ Nam chưa thua bao giờ. Trường hợp này, nếu Trần Kiêu tới ao này, Tưởng Sở Thiên tất sẽ tới cùng.

Toa Toa chắp tay xin khoan dung: "Không được tổn thương lẫn nhau nha."

Hai ao chỉ cách lan can đá cuội cao nửa mét, hoàn toàn không có cách âm, hai cô gái không biết sao cười hi hi ha ha, âm thanh còn dễ nghe hơn chuông bạc.

Tưởng Sở Thiên khao khát dỏng tai tới ven ao nghe ngóng, nhưng suy nghĩ, động tác này hơi biến thải, đành phải nở nụ cười khó xử với anh bạn kia.

May mà hai người họ nói thầm kết thúc mau chóng, Phan Toa Toa dựa vào lan can, hỏi: "Nhưng sao anh Kiêu bỗng dưng lại tới đây thế."

Đây là đề tài toi mạng.

Ao yên tĩnh, sau đó Trần Kiêu lên tiếng: "Ừm, vì có việc muốn nói với Lộ Nam."

Toa Toa "ai da" một tiếng.

Tưởng Sở Thiên hỏi: "Vậy anh nói chưa?"

Trần Kiêu nghẹn họng, nói thì nói rồi, nhưng là nói việc công.

Tưởng Sở Thiên khó được lanh lợi nhỏ giọng nói với anh bạn mà cậu ta coi là cùng chiến tuyến: "Lát nữa tôi chuẩn bị bắn pháo hoa, cậu phải nắm chắc cơ hội nhé!" Kỳ thực trong mắt biểu lộ: hai người tới lúc đó đi chỗ khác, sáng tạo cơ hội cho tôi nhé.

Cậu ta giương đôi mắt lấp lánh nhìn Trần Kiêu, Trần Kiêu ngán ngẩm đồng ý.

Chừng 10h, Lộ Nam đề nghị trở về.

Nhưng Toa Toa và Tưởng Sở Thiên đều không đồng ý.

Hai người họ, một người vẫn muốn chơi, người kia thì chưa thực hiện được ý đồ.

Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ gõ vang cửa căn viện nhỏ, Tưởng Sở Thiên hết sức tích cực bọc áo tắm, nói: "Tôi ra cho."

Cậu ta chạy tới cạnh cửa, đèn trong nhà thoáng chốc tắt ngóm.

Phan Toa Toa hét lên: "Gì thế? Chập cầu dao à?"

Nhưng nhanh chóng sau đó, Tưởng Sở Thiên đã giơ nến tới.

Vừa rồi tắt đèn, Lộ Nam đã ra khỏi ao, chuẩn bị tìm kiếm di động để trên bờ, bây giờ xem ra không cần nữa.

Cô ngừng lại, bất đắc dĩ nhìn Toa Toa: bạn hồi nhỏ của cậu dường như vẫn muốn bày tỏ.

Toa Toa còn chưa kịp nói gì, đã thấy phía ngoài sân đồm độp vang lên tiếng pháo hoa.