Khả năng trúng thăm 50% không có nghĩa là một tổ 10 người thì 5 người trúng, tỷ lệ trúng thăm ở đây là chỉ tỷ lệ của mỗi ngành nghề.
Lộ Nam và Hoàng nữ sĩ có phạm vi kinh doanh trên giấy đăng ký đều là đồ dùng bách hóa hàng ngày, thuộc mục đồ thủ công mỹ nghệ, là ngành nghề thường thấy ở Ô thành, lần này có hơn 8.000 công ty và hộ kinh doanh có tư cách tham gia rút thăm, cuối cùng sẽ có một nửa thành công.
Trước khi đi bốc thăm, Hoàng Lệ nữ sĩ hơi hối hận, bởi vì từ nhỏ tới lớn bà ấy ít có vận hút tiền, kiểu bốc thăm này, rất có khả năng cái gì cũng không bốc được.
Bà ấy nghĩ tới trong một tuần này, các hộ kinh doanh trên phố chuyên doanh bởi vì tư cách chiêu thương và rút thăm mà sắp điên rồi, mọi người suốt ngày tụ tập lại với nhau, không phải thảo luận ai ai ai tìm quan hệ chen vào danh sách, thì là thảo luận ai ai ai giở trò lừa đảo bị hủy bỏ tư cách rút thăm.
Hai hôm trước, Hoàng nữ sĩ còn nghe nói, có hộ kinh doanh cùng phố còn bán tư cách rút thăm - bán được tận 2 triệu tệ!
Còn mua bán xong sử dụng thế nào, mọi người nói rất hàm hồ, tóm lại là trên có chính sách, dưới có đối sách.
Mọi người đều biết kết quả là: một tư cách rút thăm có tỉ lệ chỉ 50%, lại bán được 2 triệu.
Hoàng nữ sĩ biết, cái này có thể xào lên giá 2 triệu, chứng tỏ giá trị cửa hàng hoàn toàn có thể vượt qua mức này; mặc dù ai nấy đều biết, có thể khi rút thăm sẽ không rút được cái gì, tiền coi như ném đá qua sông.
Nếu hôm trước Hoàng nữ sĩ còn cảm thấy con gái làm việc theo kiểu đánh bạc, rất nguy hiểm, như vậy mấy hôm nay bà ấy mới phát hiện, thị trường Ô thành này, các ông chủ thích đánh cược tràn lan khắp nơi.
Nghe thấy 2 triệu tệ, Hoàng nữ sĩ đương nhiên cũng động tâm, tính cách bà ấy hơi hướm bảo thủ, nếu có thể đổi tư cách rút thăm thành tiền, như vậy coi như chi 140-150.000 tệ tiền thuế phí/tiền vốn kiếm được 1.5-1.6 triệu tệ trong một năm, mua bán có lời thế này biết kiếm đâu ra?
Nhưng bà ấy động tâm xong bỗng sực nhớ ra, tối hôm trước con gái rời đi đã mang theo hai túi tài liệu, lúc đi nộp tư liệu bà ấy chỉ biết tức giận nên cứ nộp thôi, hơn nữa mặc kệ con gái quẹt thẻ nộp phí rút thăm 100.000 nghìn tệ mỗi lần, nộp tiền ký quỹ, tốc độ siêu nhanh, Hoàng nữ sĩ muốn ngăn cũng không kịp.
Bởi vì chuyện ký quỹ, Lộ Nam bây giờ ở chỗ Hoàng nữ sĩ là nợ cũ chưa xong, lại thêm nợ mới.
Nhẫn nhịn không mắng chửi cũng rất vất vả, Hoàng nữ sĩ dứt khoát mặc kệ nó, nên chuyện này kéo dài tới tận ngày rút thăm.
Chuyện tới nước này, hối hận cũng không được.
Vận may có không tốt, cũng vẫn phải rút.
Như Hoàng nữ sĩ đã nói, bà ấy đi guốc trong bụng Lộ Nam; Hoàng nữ sĩ đăm chiêu suy nghĩ, nói năng hành động..., Lộ Nam cũng cơ bản có thể đoán ra 8-9 phần, cô đương nhiên biết tay mẹ cô "xui xẻo" thế nào.
Đi tới chỗ rút thăm, Lộ Nam cầm lấy tay phải của Hoàng nữ sĩ, đặt vào lòng bàn tay mình xoa mạnh, khiến tay bà ấy đỏ cả lên.
"Con làm gì thế?" Hoàng nữ sĩ không phản kháng, kệ nó đùa nghịch.
Lộ Nam mê tín nói: "Con luôn luôn may mắn, bây giờ chia cho mẹ một chút."
Hoàng nữ sĩ "hứ" một tiếng: "Nếu có tác dụng, con việc gì phải đi làm vất vả, mua xổ số là xong." Tuy nói vậy, nhưng bà ấy không rút tay phải ra.
Bà ấy suy đoán, con gái có vẻ cũng hơi căng thẳng: vậy để nó cầm đi, ai bảo ta là trưởng bối, gặp nhiều việc đời. Xem, ta chẳng căng thẳng tí nào.
Lộ Nam cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay mẹ, nhìn vẻ mặt bà ấy đằng đằng sát khí, cúi đầu cười trộm.
Mặc kệ vận may có thể truyền sang hay không, cho dù cả hai người họ không trúng thăm cũng không sao.
Dù sao cửa hàng phố chuyên doanh đã đi vào quỹ đạo, mấy năm tới sẽ kinh doanh ổn định. Cô và Hoàng nữ sĩ có thể tiếp tục duy trì, nộp thuế/phí, sang năm trung tâm thương mại hoàn thành giai đoạn hai sẽ tiếp tục chiêu thương, cùng lắm là đầu tư tiền vốn 1-2 năm đầu.
Cô không tin, rút thăm mấy năm đều không trúng - đương nhiên, tỉ lệ trúng mấy năm sau sẽ thấp hơn chút, bởi vì những hộ kinh doanh năm nay không có tư cách rút thăm đều sẽ ngoan ngoãn nộp thuế.
Trong lúc chờ, nhân viên công tác tới kiểm tra tư liệu hộ kinh doanh và thông tin cá nhân của nhóm 10 người này, bảo đảm tới đều là bản nhân hoặc người mang theo giấy ủy quyền, xác nhận không có gì sai sót mới để họ tiến lên rút thăm.
10 người, trước mặt mỗi người là 10 cái màn hình.
Lộ Nam đi tới trước mặt nhân viên công chứng, nhìn màn hình máy tính nhanh chóng chạy qua con số, hết sức quyết đoán ấn phím Enter, lạch cạch, hình ảnh dừng lại, là một chuỗi 5 con số.
"Chào cô, chúc mừng cô trúng thăm, đây là biển số cửa hàng mà cô rút trúng..." Nhân viên công tác đứng cạnh lên tiếng đơn giản, rồi đưa cho Lộ Nam một tờ giấy A4 đã in sẵn, phía trên là quy trình và những điều cần chú ý sau khi rút thăm.
Cùng lúc đó 9 chiếc màn hình xung quanh, có người hưng phấn thở phào, cũng có người ảo não thở dài.
Tình cảnh này, quả thực giống hệt đổ thạch. Lộ Nam thầm nghĩ, sau đó quay sang nhìn Hoàng nữ sĩ, vẻ mặt của bà ấy đang ngơ ngẩn.
[Vậy là trúng thăm rồi.]
Hai người họ có thể nói là tổ hợp mẹ con may mắn nhất hôm nay.
Buổi trưa, hai mẹ con tìm một quán cafe có phòng riêng, ăn đồ đơn giản.
Ăn xong, Hoàng nữ sĩ hoàn toàn không giận dỗi nữa, cầm lấy túi tài liệu, lắc lư, hỏi con gái: "Cái này, con định làm thế nào?"
Lộ Nam tỏ ra khiêm tốn: "Mẹ, mẹ nghĩ thế nào?"
Hoàng nữ sĩ kỳ thực còn chưa biết nên làm thế nào: tư cách rút thăm có tỷ lệ thành công 50% còn trị giá tới 2 triệu tệ, như vậy tư cách trúng thăm? Có thể bán bao nhiêu tiền?
Phương thức tư duy của bà ấy cũng dần thay đổi giống các ông chủ lớn nhỏ ở Ô thành, không còn là điệu bộ dễ kích động như trước.
Hoàng nữ sĩ lấy ra tờ giấy từ túi tài liệu, tỉ mỉ xem lại một lần, sau đó cau mày nói: "Chúng ta có 3 ngày suy nghĩ, nếu muốn thuê cửa hàng, thì phải ký thỏa thuận trong vòng 3 ngày này, số tiền 100.000 tệ lúc trước làm tiền ký quỹ thực hiện thỏa thuận, sau này không thuê nữa mới trả lại, sau đó chúng ta còn phải giao tiền thuê cửa hàng trong thời gian quy định. Mẹ nhìn qua, giao tiền thuê cửa hàng 3 năm một lần, căn cứ theo vị trí tốt xấu, đại khái tiền thuê một cửa hàng một năm ước chừng 150-200.000 tệ, nghĩa là, nếu chúng ta muốn thuê, một tờ đăng ký tốn 450-600.000 tệ. Cái này... đắt quá."
So với tiền thuê cửa hàng ở phố chuyên doanh, quả là đắt hơn quá nhiều.
Khó trách Hoàng nữ sĩ sẽ do dự.
Nhưng từ bỏ quyền thuê là tuyệt đối không được, không chỉ vì 200.000 tệ tiền ký quỹ sẽ coi như mất, mà những người khác biết cũng sẽ cười hai người họ là đứa ngốc!
Lộ Nam suy tư, lấy lui làm tiến: "Con nghe nói, trước đó có người bán tư cách rút thăm 2 triệu tệ. Chắc là bốc thăm xong nhất định sẽ có người trúng thăm bán lại tư cách thuê, hoặc hai ngày này chúng ta theo dõi giá thị trường xem sao?"
Xem xét 2 ngày, ngày thứ 3 mới quyết định, Hoàng nữ sĩ cũng nghĩ vậy.
Cơ mà mới hôm đầu tiên, Hoàng nữ sĩ đã trợn tròn mắt.
Cửa hàng có tiêu chuẩn 14m2, bà ấy cảm thấy tập đoàn thương mại Ô thành định giá 150-200.000 tệ tiền thuê một năm đã đủ quá mức rồi, nào ngờ còn có chuyện kỳ quái hơn.
Ngày đầu tiên sau hôm bốc thăm, thị trường quả nhiên có tin giao dịch tư cách thuê.
8 triệu.
8 triệu, không phải là giá sở hữu cửa hàng, mà chỉ là giá chuyển nhượng tư cách thuê vĩnh viễn, sau khi chuyển nhượng, người thuê vẫn phải giao tiền thuê mỗi năm.
Hoàng nữ sĩ tiếp tục ngây ra.
Nếu chỉ 1-2 người nói vậy, có lẽ chỉ là tin đồn, nhưng khi ông chủ hộ kinh doanh góc phố đối diện lấy ra 8 triệu tệ, phố chuyên doanh này đều phát điên.
Bà ấy cảm thấy không hiểu nổi Ô thành. Mấy tờ giấy nhẹ như lông hồng trong túi tư liệu, trị giá 8 triệu tệ?
Lộ Nam cười mà không nói: đây chính là Ô thành, ai bảo giao dịch nhất định là vật thực? Ảo cũng được, cho dù là hai chữ "tư cách". Ở Ô thành, cái gì cũng có thể bán.
Tiểu Hồ lo sợ bất an lén hỏi Lộ Nam: "Chị Tiểu Lộ, Hoàng tổng có duy trì cửa hàng ở Ô thành nữa không?" Cô ấy hơi lo lắng, có phải sắp thất nghiệp rồi không.
"Đừng lo, cửa hàng, vẫn phải duy trì."
Hoàng nữ sĩ xem xét tới ngày thứ hai, giá chuyển nhượng tư cách thuê đã tăng lên một bậc, trên phố lưu truyền có người bán tận 10 triệu.
Chập tối cùng ngày, Lộ Nam thử thăm dò Hoàng nữ sĩ: "Mẹ, con cảm thấy cửa hàng trong trung tâm thương mại vẫn là tài nguyên khan hiếm, giá chuyển nhượng tư cách thuê còn có thể tăng lên. Hay là chúng ta cứ tự mở đã?"
Kỳ thực, Hoàng nữ sĩ cũng cảm thấy thế, nhưng muốn vào trung tâm thương mại, tính theo vị trí cửa hàng mà bà ấy rút được, thanh toán tiền thuê 3 năm 1 lần là 170.000 tệ * 3 = 510.000 tệ, cộng thêm chi phí lắp đặt, ít nhất cần tới 550.000 tệ.
Cửa hàng mà con gái bà ấy rút được càng thái quá, nó may mắn, rút được cửa hàng ở thông đạo, tiền thuê đắt nhất, chỉ tính riêng tiền thuê 3 năm đã tới 600.000 tệ, chưa tính các chi phí lắp đặt khác.
Bởi vậy, hai người họ ít nhất phải chuẩn bị 1.2 triệu tệ tiền mặt.
Thời gian cấp bách, đi đâu gom được nhiều tiền như vậy?
Hoàng nữ sĩ còn nhớ, bà ấy còn thiếu con gái 100.000 tệ tiền ký quỹ.
Bà ấy biết, năm ngoái con gái nhận thưởng cuối năm hơn 1 triệu, nhưng, bà ấy không có mặt mũi bảo con gái trả tiền cho mình.
Hoàng nữ sĩ đang nghĩ, hay là mượn nó 300-400.000 tệ trước - đương nhiên vì bà ấy còn có chút tiền mặt. Qua khẩn cấp, lại về quê thế chấp căn nhà lấy tiền trả cho con gái.
Lộ Nam không bỏ lỡ thời cơ dập tắt ý nghĩ của bà ấy: "Bây giờ hai chúng ta rút được cửa hàng cách xa nhau, nếu thuê thêm người, con thật sự không có tinh lực để ý, cho nên con nghĩ trả tiền thuê cửa hàng cho tập đoàn thương mại Ô thành xong, cho người khác thuê lại. Theo giá thị trường, còn có thể tăng giá thuê, mặc dù không kiếm nhiều như bán trao tay tư cách thuê, nhưng đây là cách tế thủy trường lưu, ổn định về lâu dài."
Hoàng nữ sĩ rầu rĩ hai ngày bỗng hiểu ra - đúng vậy, ta việc gì phải cố chấp trả tiền thuê nhưng nhất định phải tự mình kinh doanh? Cũng có thể cho thuê lại mà.
Bà ấy không thể không thừa nhận, con gái làm quyết định nào, trước giờ, đều không sai lầm.
Thế là bà ấy bất giác mở miệng thỉnh giáo con gái bằng thái độ bình đẳng: "Vậy con thấy mẹ có nên cho thuê cửa hàng của mẹ không?"
Lộ Nam nghiêm túc đề nghị: "Vậy phải xem kế tiếp trọng tâm công việc của mẹ ở đâu. Nếu vẫn như trước, chạy qua chạy lại giữa Hải Lâm và Ô thành, thì tinh lực có hạn, con đề nghị phố chuyên doanh và trung tâm thương mại chỉ chọn một trong hai thôi, ưu tiên lấy cửa hàng trong TTTM mà dùng. Nếu mẹ dự định đặt trọng tâm ở Ô thành, thì cửa hàng ở phố chuyên doanh từ từ chuyển hướng tập trung buôn bán trong nước, TTTM tập trung vào ngoại thương nước ngoài, mẹ có thể giữ cả hai cửa hàng."
Hoàng nữ sĩ biểu đạt cần phải suy nghĩ thêm, nhưng chuyện nộp tiền thì không cần do dự: "Vậy cho mẹ vay 400.000 tệ nhé..." Nói giọng rất ngại ngùng.
Lộ Nam không bận tâm "thù" mà Hoàng nữ sĩ giận dỗi mình lúc trước, cười bảo: "Con đã chuẩn bị từ lâu rồi. Ngày mai mẹ đi quẹt thẻ với con."
Giao xong chi phí, Lộ Nam ủy quyền cho thuê cửa hàng cho Hoàng nữ sĩ.
Hoàng nữ sĩ nói: "Mẹ không biết giá cho thuê trên thị trường, lỡ báo giá thấp thì sao?"
"Mẹ cứ tùy tiện, dù sao vượt qua 200.000 tệ/năm đều là kiếm lời." Cô thật sự không quan tâm.
Để lại Hoàng nữ sĩ hơi âu sầu, Lộ Nam trở về bận chuyện Nguyên Xuyên.