Khoản tiền thưởng này không lớn như hồi tháng 1, nhưng tương ứng là trừ thuế ít hơn, tới tay tầm 400-500.000 tệ.
Lộ Nam suy nghĩ một lát, vay xe còn 2 tháng nữa là trả hết, không cần để tiền trong thẻ trừ vay xe quá nhiều; kế tiếp là 2 quyển sổ tiết kiệm của cửa hàng Ô thành, vẫn đều do cô cầm, thỉnh thoảng ra ATM ấn một chút, bỏ đủ tiền vào trong để trừ thuế phí...
Ngoài ra là tiền tiêu dùng hàng ngày, một tháng khoảng 5-8 nghìn tệ là đủ.
Cho nên hơn 400.000 tệ này...
Lộ Nam tranh thủ nhìn tiền trong thị trường chứng khoán: ổn định có tăng. Như vậy ném luôn số tiền này vào, mấy tháng sau, số tiền trong thị trường chứng khoán cô dùng để làm việc khác.
Còn lại 50 nghìn tệ thì làm chi phí sinh hoạt hàng ngày.
[Dù sao chuyện rượu định chế đã xong, còn lại là đợi tổng công ty giao hàng, những chuyện kiểm kê ký nhận có ta hay không cũng như nhau... Chi bằng, đi du lịch, miễn cho qua tháng 9 lại bận tới nỗi không có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi lúc nào.]
Lộ Nam suy tư, năm nay chưa dùng ngày nghỉ đông nào cả!
Cô gọi cho Lộ Dương, bởi vì em trai khai giảng sẽ lên lớp 9, cho nên nghỉ hè cũng phải học "lớp năng khiếu", Lộ Nam hỏi nó bao giờ được nghỉ.
Lộ Dương thở dài: 20/8.
"Có muốn đi đâu chơi không?" Lộ Nam bổ sung: "Nước ngoài không được, không kịp làm visa."
Lộ Dương đầu kia điện thoại cũng không dám nghĩ tới nước ngoài, thành thật nói: "Đi chỗ nào mát mẻ ấy ạ."
"Được, chị biết rồi." Nói qua với em trai, Lộ Nam lại gọi cho Hoàng nữ sĩ thương lượng.
Hoàng nữ sĩ cũng tán đồng với đề nghị này: "Cũng được, chúng ta hình như vài năm không đi du lịch rồi."
Lần trước cả nhà đi du lịch, hình như là hồi Lộ Nam học cấp 3? Lớp 10? Hay 11?
Hoàng nữ sĩ không nhớ cụ thể thời gian, chỉ nhớ rõ lần đó đi Hoàng sơn. Đêm tới khách sạn, bà ấy không biết vì sao lại tranh cãi ỏm tỏi với chồng cũ, sau đó lão ta nửa đêm chạy ra ngoài, nghe nói ngủ trong xe một đêm. Dù sao từ hôm sau trở đi, bọn họ liền chiến tranh lạnh, hai đứa con cũng không chơi thỏa thích được...
Hồi tưởng những chuyện này, Hoàng nữ sĩ cứ tưởng mình sẽ rất khó chịu, nhưng không ngờ bây giờ còn không nhớ nổi đi chơi vào lúc nào, vì sao lại tranh cãi.
Định thần lại, Hoàng nữ sĩ hết sức dân chủ hỏi một câu: "Con muốn đi đâu?"
Lộ Nam nhắc lại yêu cầu của em trai.
Chỗ mát mẻ, vậy lên phía Bắc đi. Hoàng nữ sĩ suy nghĩ giây lát, nhớ mang máng con gái thích chỗ gần biển, bèn hỏi: "Đảo Khánh được không?"
[Wow, kiếp trước kiếp này, quả nhiên vẫn có thay đổi, ta ban nãy thật sự lo âu Hoàng nữ sĩ sẽ muốn leo Lư sơn hay núi Cửu Hoa...]
Lộ Nam cảm thấy khá tốt: "Vâng ạ. Đưa bà đi cùng nữa nhé."
"Biết rồi, biết con thân với bà rồi. Nhưng mẹ nói không được đâu, con tự đi mà mời."
Lộ Nam nghe lời này, còn cảm thấy có mùi chua...
Hoàng nữ sĩ ghen tị xong, hỏi con gái: "Vậy bao giờ con rảnh?" Bà ấy biết bao giờ trường học của con trai kết thúc học thêm dịp nghỉ hè, nhưng con gái vốn hay bận.
Trò chuyện một lát, hai mẹ con tạm thời lên kế hoạch 20/8 khởi hành, đi 4-5 ngày.
"Con xin nghỉ được nhiều thế à?" Mặc dù Hoàng nữ sĩ không có nhiều kinh nghiệm làm việc, nhưng vẫn có kiến thức cơ bản, con gái bây giờ quản cả Hoa An, có thể nghỉ được không? Nghỉ lâu thế lỡ như lãnh đạo có ý kiến với nó thì sao? Lỡ như trùng hợp có việc cần nó giải quyết thì sao?
[Xem xem, đây chính là Hoàng nữ sĩ, mẹ ruột của ta.]
[Mỗi lần đều khẩu xà tâm Phật, mặc dù không mấy hài lòng với công việc của ta, nhưng quan niệm của bà ấy là, chỉ cần cô không từ chức, vậy phải làm tốt bổn phận công việc hiện tại.]
Lộ Nam giải thích một chút, mùa ế hàng xin nghỉ hợp tình hợp lý hợp pháp, là quyền lợi của người lao động: "Yên tâm đi, con nhất định sẽ sắp xếp tốt công việc trong tay."
...
Bây giờ là mùa ế hàng, Lộ Nam lại mới ký hợp đồng rượu định chế, kiểu nhân viên đặc biệt xuất sắc, nổi tiếng như cô, xin nghỉ tính vào ngày nghỉ đông trước nửa tháng thuận tiện nghỉ thêm 2 ngày bình thường nữa, đều không có vấn đề.
Tổng giám đốc cấp tỉnh Ngô Xuyên lúc phê đơn nghỉ còn nói với Lộ Nam một câu, nhớ sắp xếp công việc hàng ngày của văn phòng, trong lúc nghỉ phép vẫn phải liên lạc thông suốt, liền thông qua.
Lộ Nam được nghỉ, thông báo ngay cho Hoàng nữ sĩ và Lộ Dương, cũng cố ý gọi điện thoại cho bà.
Bà nghe máy, cười ha ha: "Mẹ cháu mấy hôm trước cũng nói với bà, bà bảo không đi đâu, nhà cháu cứ đi đi."
Quả nhiên không chịu đi, nhưng Lộ Nam biết, bà không phải không muốn đi, mà là không muốn con cháu tốn tiền.
"Không được~ cháu lâu lắm không gặp bà rồi, bà không đi cháu cũng không đi." Lộ Nam làm nũng luôn rất hữu hiệu với bà, cô ôm di động nũng nịu không tới 1p, bà đã thua trận.
Ra ngoài du lịch, toàn bộ đầy đủ!
Sau đó, Lộ Nam đảm nhiệm nhiều việc, bảo Hoàng nữ sĩ, hết thảy ăn chơi ngủ nghỉ cô sẽ dựa theo hướng dẫn mà sắp xếp, để Hoàng nữ sĩ chỉ việc gửi ảnh chụp giấy tờ nhân thân tới, để tiện cho cô đặt vé.
Hoàng nữ sĩ chậc lưỡi hai tiếng: "Chắc là nhận được nốt thưởng cuối năm rồi chứ gì, bắt đầu tiêu hoang đây."
Dù nói như vậy, nhưng bà ấy vẫn gửi cho con gái 20 nghìn tệ: "Được rồi, mấy hôm trước mẹ ký được một hợp đồng, khách mua một chiếc tủ đựng đồ Giáng sinh nhỏ, kiếm ít tiền. Lần này mẹ bao."
Lộ Nam vui vẻ nhận: "Cảm ơn mẹ!"
Tổng công ty xuất hàng nhanh hơn một chút so với dự đoán của Lộ Nam, 20/8, rượu định chế đã chuẩn bị xong, chỉ chờ thu được 30% khoản đuôi còn lại là có thể giao hàng bất cứ lúc nào.
Đã vậy, Lộ Nam trước khi nghỉ phép nhẹ nhàng nhắc nhở Lý Kiến Vĩ và Chương Kỳ.
Hai người họ kỳ thực bây giờ còn sốt ruột hơn Lộ Nam, Chương Kỳ thanh toán tiền trong ngày, đồng thời Lý Kiến Vĩ cũng trả khoản còn lại cho Nguyên Xuyên.
Đêm đó, Lộ Nam tắm ở phòng gym, nhìn thấy di động trong tủ để đồ có cuộc gọi nhỡ, nửa tiếng trước.
Chắc không có chuyện gì quan trọng.
Cô không vội trả lời, lái xe về nhà, vừa dưỡng da vừa gọi lại.
Đối phương vừa bắt máy liền nói: "Chúc mừng nha, giám đốc Lộ, toàn ký được khách hàng chất lượng cao."
"Anh Kiêu, thạo tin thế, khách sạn lớn Ôn Tuy buổi chiều mới trả khoản đuôi thôi mà." Lộ Nam dán mặt nạ lên mặt, giọng nói hơi khó nghe.
Trần Kiêu bất đắc dĩ bật cười.
Anh ta nên nói thế nào?
Cừu Siêu Quần hôm nay vội vàng gọi điện thoại cho mình, chu đáo nói: "Anh biết, có rất nhiều người theo dõi nhất cử nhất động của em, em không thể quá chú ý hay thiên vị Lộ Nam. Nhưng không sao, anh trai của em có đầy bạn bè ở các ban tổng công ty, quan hệ vững chắc, anh hỏi thăm hộ em."
Nói thật, Trần Kiêu rất biết ơn Cừu Siêu Quần, bởi vì đây là chuyện anh ta muốn mà không dám làm, không thể làm.
Biết tình hình công việc mới nhất của Lộ Nam, anh ta sốt sắng vui vẻ giùm cô, nghĩ nếu Lộ Nam có thể chủ động gọi cho mình chia sẻ niềm vui thì thật tốt. Nhưng đợi hoài đợi mãi không thấy đâu, anh ta mới gọi điện thoại, nhưng không ai nghe máy, anh ta đoán cô ấy đang ở phòng gym.
Bây giờ Lộ Nam gọi lại, Trần Kiêu nhìn thấy di động hiển thị cuộc gọi đến liền vô cùng sung sướng. Nhưng, từ sau hội nghị nửa năm năm ngoái, anh ta rất cẩn thận ở mặt này, sợ Lộ Nam hiểu lầm mình tìm người dò hỏi đời tư của cô ấy. Nói thẳng nghe tin từ ai xong, Trần Kiêu hơi do dự, nói: "Kỳ thực, anh còn nghe nói một việc..."
Ấp a ấp úng, không phải chuyện tốt.
Lộ Nam không hỏi, từ tốn bôi tinh chất từ mặt nạ vào cổ và tay.
Không biết bắt đầu từ khi nào, phong độ, giữ khoảng cách của Trần Kiêu đều không tồn tại trước mặt Lộ Nam, anh ta hỏi: "Anh nghe nói em đi xem mặt?"
[A, hóa ra là việc này.] Khi đó cô không dặn cấp dưới giữ bí mật chuyện này, vì không cần thiết, vì đó chỉ là hiểu nhầm mà thôi.
Các nhân viên trong văn phòng thành phố khác nhau có giao tình là chuyện thường, Trần Kiêu bây giờ mới nghe nói, Lộ Nam còn cảm thấy tin tức lạc hậu quá, như Toa Toa, biết sớm hơn anh ta tận nửa tháng.
"Ừ?" Cho nên? Cô không muốn há to mồm, nên chỉ trả lời như vậy.
"Nghe nói, đối phương là hộ di dời, có mấy tòa nhà. Còn nghe nói, trưởng bối trong nhà anh ta vừa mắt em, lén ẩn nấp ở văn phòng quan sát em hơn 1 năm, mới quyết định ra tay." Trần Kiêu hơi rầu rĩ.
Lộ Nam bật cười: "Gì vậy, anh mà nói tiếp, thì tình tiết sẽ được lên chương trình pháp luật đấy."
Trần Kiêu giả vờ tự nhiên: "Cho nên thực tế thế nào?"
"Thực tế là... chỉ là đồn nhảm, nhưng phải chạy gãy chân giải thích, căn bản không có gì cả, hiểu không?" Lộ Nam không nhịn được vén nửa dưới mặt nạ lên, đắc ý kể lại tình hình lúc đó, bát quái phân tích: "Em cảm thấy Chương Kỳ hôm đó gặp khách hàng cũng rất khả nghi, 9 phần cũng đi xem mặt."
Hừm, khách hàng là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, có kết hôn hay không Trần Kiêu không quan tâm, nhưng anh ta có ấn tượng về Chương Kỳ, buột miệng hỏi: "Chương tổng có vẻ cũng lớn tuổi, còn chưa kết hôn à?"
Câu này, có phần làm Lộ Nam khó chịu.
Cô không phải nhằm vào Trần Kiêu nói câu này, mà là bản thân câu nói này.
Có lẽ vì chuyện của Trần Lộ và bác chủ nhà khiến cô nhớ lại đời trước gần như bị tất cả mọi người giục yêu, giục cưới, Lộ Nam thở mạnh một hơi, cứng nhắc nói: "Kỳ thực, em không cảm thấy tuổi tác và kết hôn có gì liên quan tới nhau."
"A xin lỗi, anh không có ý này." Trần Kiêu nghe ra sự khó chịu trong giọng nói Lộ Nam, vội vàng xin lỗi, mặc dù anh ta cũng không biết mình sai ở đâu.
Lộ Nam lập tức điều chỉnh tâm tình: "Không không không, không liên quan tới anh, là em giận lây."
"Em... bị người nhà giục kết hôn à?" Trần Kiêu dè dặt hỏi.
Anh ta biết, bác chủ nhà không thân quen sẽ không tạo ra ảnh hưởng lớn như thế với Lộ Nam.
Chuyện này khó giải thích rõ, Lộ Nam qua loa trả lời: cứ để Trần Kiêu cho rằng mình đang bị người nhà giục kết hôn mà bực dọc đi.
"A, thực ra anh đồng ý với em, tuổi tác và hôn nhân không liên quan tới nhau, tuổi tác tăng trưởng theo năm tháng, hôn nhân nên thuận theo tự nhiên." Trần Kiêu ý thức được ban nãy mình nói quá phiến diện.
Lộ Nam gật đầu: "Em cũng thấy thế."
Trò chuyện tới khi gần cúp máy, biết Lộ Nam xin nghỉ đông, thái tử gia nói với cô: "Ngủ sớm chút đi, ngày mai bắt đầu vui sướng tận hưởng kỳ nghỉ."
Lộ Nam thuận miệng đáp ứng: "Vâng! Trở về tiếp tục bán mạng cho anh (công ty)." Cô thề chỉ là tinh thần làm việc trỗi dậy, buột miệng vỗ mông ngựa thái tử gia mà thôi, căn bản không có ý gì.
Lúc cúp máy, Trần Kiêu rì rầm: "Ai cần em bán mạng... anh cần..."